Kẻ Phá Đám

Chương 4:




Trong khi Monk lái xe đưa ba người đàn bà về
nơi ở, gã nói chuyện cho họ mua vui. Carrie đã
nghĩ gã có duyên và ôi, thật quả đúng như thế.
Gã thật lý tưởng trong vai trò người quản gia
người Anh hoàn hảo.
Gã chuyển hành lý của họ ra phía sau chiếc
Land Rover còn mới kít, trang bị đầy đủ, hắn nói
rằng chiếc SUV rất hợp với đường núi, vì thế mà
hắn không lái chiếc xe hòm của khách sạn ở
suối nước khoáng. Anne Trapp ngồi ở phía
trước, còn Carolyn ngồi bên cạnh thẩm phán
Sara Collins ở phía sau. Ghế ngồi đều bọc da
màu bè sang trọng, rất êm ái.
Tất cả đều bồn chồn lo lắng, nhưng họ ít nói
chuyện với nhau. Monk kể vắn tắt cho họ nghe
về lịch sử của suối nước khoáng, rồi làm cho họ
vui bằng cách kể cho họ nghe nhiều chuyện hấp
dẫn về những người danh tiếng đã ở trong ngôi
nhà trong núi nơi hắn đang chở họ đến.
Carrie không biết hắn đã lái họ đi trong bao lâu
rồi. Từ khi rời khỏi phi trường, cô không xem
giờ, nhưng hình như họ đi ít ra cũng đã một giờ,
có thể nhiều hơn nữa. Monk kể chuyện rất hấp
dẫn, đến nỗi cô không để ý đến đường xa hay là
xe bị trục trặt lặt vặt. Trong lúc Sara ồ với à
trước cảnh tượng thiên nhiên khi xe càng lúc lên
càng cao trên núi, và Anne ngồi yên như tượng
đá, thì Carrie hỏi Monk về những người mà hắn
đã phục vụ trước đây. Cô không muốn nghe nói
đến các chính khách. Cô chỉ muốn nghe những
chuyện đặc biệt về các tài tử xi nê thôi.
- Russell Crowe là khách phải không? Ông ta
thích gì?
Monk trả lời với giọng thích thú về anh chàng
người diễn viên người Úc rằng:
- Ông ta rất thích ngôi nhà. – Rồi hắn nói thêm.
- Và muốn mua ngôi nhà.
- Chắc ngôi nhà đẹp lắm. - Sara nói.
Monk trả lời ngôi nhà có đầy đủ tiện nghi và hắn
sẽ đóng vai trò quản gia cho họ cho đến khi họ
vào hết Utopia.
- Tôi hy vọng sẽ không xảy ra chuyện bê bối
nữa. – Anne nói, vẻ tức giận.
- Có chuyện bê bối à? – Sara hỏi bà ta.
- Dĩ nhiên có. -- Anne đáp. Bà ta quay người lui,
nhìn Sara và nói tiếp. – Không ai ở suối nước
khoáng đến cổng đón tôi để xách giúp cái xách
cho tôi, và nếu tôi không thấy ông Edwards nắm
cái biển nơi cổng khi tôi đi đến khu vực lấy hành
lý, thì chắc tôi phải tự mình lo liệu lấy rồi. Tôi
quá mệt mỏi. – Bà nói tiếp. – Nghĩ đến chuyện
mang hành lý đến bãi đậu taxi là tôi quá ớn,
không chịu nổi.
- Có nhiều nhân công quanh đấy có thể giúp bà
một tay. -- Carrie nói với bà ta.
- Chuyện ấy không thành vấn đề. -- Anne đáp
nhanh. – Người ta phải phục vụ tôi chứ.
Đồ chó cái, Carrie nghĩ. Vẻ mặt của Anne rất
buồn cười. Bà ta trề môi như đứa bé lên tám.
- Thưa bà Trapp, tôi xin cam đoam với bà sẽ có
một số nhân viên phục vụ bà chu đáo, và một
lần nữa tôi xin lỗi về chuyện thiếu sót vừa rồi.
- Ở ngôi nhà riêng này có gia nhân không? – Bà
ta hỏi.
- Dĩ nhiên có chứ.
- Bao nhiêu?
- Bốn, hắn đáp. – Họ mới từ khu suối nước
khoáng tới đây.
- Tôi muốn có một người phục vụ cho tôi. --
Anne yêu cầu. – Anh thấy có được không?
- Dĩ nhiên là được.
Anne gật đầu.
- Tốt. -- Bà ta nói, giọng dịu đi.
Sara và Carrie nhìn nhau, ánh mắt họ đã nói lên
rất nhiều. Anne nói tiếp:
- Tôi sung sướng là đêm nay chúng ta không cô
đơn… nếu có sự cố gì xỷ ra… hay đổ vỡ. Không
ai biết được chuyện bất ngờ.
- Ngôi nhà đã có hệ thống báo động mới. Dây
điện chưa được che giấu kỹ càng, nhưng rất hữu
hiệu -- hắn hứa. – Khi hệ thống này đã được
bật lên rồi, quí vị đừng mở cửa sổ hay cửa
ngoài, nhưng trời ban đêm ở đây rất lạnh cho
nên tôi nghĩ quí vị không muốn mở cửa sổ làm
gì.
Carrie nhìn hai người bạn đồng hành. Cả hi đều
trông có vẻ hơi quen quen, nhưng cô không nhớ
họ đã gặp nhau ở đâu.
Cô nhìn phía sau đầu của Anne, rồi cuối cùng vỗ
tay lên vai bà ta hỏi. Người đàn bà có tóc vàng,
cặp mắt nâu lõm xuống dưới hốc mắt sâu, hơi
quay người lui và cười nhạt.
- Tôi tin là chúng ta chưa hề gặp nhau. -- Bà ta
nói. – Có bao giờ bà đến Cleverland chưa?
- Chưa. -- Carrie đáp.
Nhìn gần, cô thấy da mặt của bà ta vàng bủng.
Cô nghĩ Anne không có sức khỏe. Cặp mắt lờ đờ
thiếu sức sống, da như sáp, nhưng vì bà ta tô
son trát phấn quá nhiều nên ra thế. Có lẽ Anne
tốn rất nhiều tiền chữa trị bệnh biến ăn khiến
cho cơ thể hao mòn ốm yếu. Carrie đoán bà ta
chỉ cỡ tuổi cô, xê xích một vài tuổi là cùng.
Thẩm phán Sara Collins gặp những khó khăn
ngược lại. Bà ta phải giảm cân từ 27 đến 30 kí lô
mới vừa. Có lẽ bà phải hút hết mỡ hay bớt ăn.
Trông bà già, khoảng 70, nhìn vào mặt bà là
người ta đoán bà ở tuổi ấy. Có lẽ bà đến đây để
căn da mặt. Carrie muốn hỏi nhưng cô không
dám.
Cô có nhớ gặp bà ta ở đâu không nhỉ? Có lẽ cô
đã thấy bà trên tivi. Bây giờ mà thấy ở tòa là
hiếm lắm. Sara có chương trình của mình như
thẩm phán Judy không?
Cô muốn hỏi, nhưng người tài xế chen vào làm
hướng dẫn viên du lịch, nói liên miên về
Colorado. Chuyện này xong, hắn liền bắt qua
chuyện khác, nhưng chuyện gã kể hấp dẫn,
Carrie nghĩ nếu cắt ngang lời gã thì thật bất lịch
sự. Thế nhưng, hắn không để cho họ có thì giờ
tìm hiểu nhau. Cô quyết định khi nào họ đã ở
trong nhà rồi, cô sẽ hỏi Sara để xem bà ta có
tên tuổi danh tiếng gì không.
Rồi cô phân vân không biết hai người kia nghĩ gì
về cô. Cô nghĩ trông cô có vẻ già hơn tuổi. Một
mụ già xấu xí, cô nghĩ. Phải, có lẽ họ nghĩ như
thế.
Họ đã đến khu vực có đường riêng, đường trở
nên dốc hơn, quanh co ngoằn ngoèo khiến cho
Carrie cảm thấy say xe. Tuyệt, cô nghĩ. Mình sẽ
mửa vào lưng anh chàng quản gia nói tiếng Anh
ngọt xớt này. Đây không phải là cách gây ấn
tượng tuyệt vời cho các vị khách hàng hay sao?
- Công ty sở hữu luôn vùng đất này à? – Sara
hỏi Monk.
- Phải, thưa bà. -- Hắn đáp.
- Nhà còn xa không? – Carrie hỏi.
Qua khỏi khúc quanh tiếp theo là đến. Họ đang
ở trong vùng xa lạ, cảnh tượng hoang dã, -
Carrie nghĩ và bắt đầu cảm thấy khó chịu… lo
lắng. Bỗng cô nhận ra cô không thấy có ngôi nhà
nào hết, hay thậm chí cả một đoạn đường dài
mà không có đến một cái chòi nào. Rồi cô nghĩ
hệ thống báo động? ở một nơi như thế này có
hữu hiệu không? Ai sẽ nghe dấu hiệu báo động?
Việc báo động phải liên hệ đến đồn cảnh sát,
mà lạy Chúa, đồn cảnh sát nằm ở đâu? Một giờ
họ mới đến ư? Hay hai giờ? Hay là sự báo động
có đến được suối nước khoáng hay không?
Phải, chắc là sự báo động sẽ đến được. Như thế
có nghĩa là suối nước khoáng ở gần đây thôi.
Nghĩ thế, Carrie bèn dựa người ra ghế thư giãn.
Bỗng ngôi nhà hiện ra trước mắt họ. Thật không
tin nổi. Những cái đầu hồi khổng lồ bằng gỗ
tuyết tùng vươn cao lên trời, và ngôi nhà hai
tầng có khung kính phản chiếu các đỉnh núi ở
phía sau, như thể ngôi nhà tuyệt vời này được
xây dựng ở đây chỉ để bày tỏ lòng ngưỡng mộ
đối với thiên nhiên vĩ đại bao quanh nó. Con
đường xe chạy uốn cong đến chiếc cổng rộng
kéo dài hết cả mặt tiền ngôi nhà. Những bức
tường đá xây cao đến ngang hông dùng làm rào
chắn để ngăn ngôi nhà với bờ vách thẳng đứng
ở phía sau.
Sara kinh ngạc nói:
- Nhìn cái mái hiên đẹp tuyệt vời và những chiếc
xích đu duyên dáng kia kìa. Chắc tôi phải
thưởng thức một cái mới được.
Monk đậu chiếc Land Rover ở giữa con đường
cong lát đá và mở cửa cho khách.
- Nếu quí vị đứng trên mái hiên và nhìn vào cửa
sổ, quí vị có thể thấy toàn cảnh phía bên kia
qua ngôi nhà. -- Hắn nói.
- Ồ, tuyệt quá! – Anne nói. – Nhà có vẻ mới xây
xong. -- Bà nói thêm khi đi đến bức tường xây
một bên con đường xe chạy và nhìn xuống hàng
cây bên dưới.
- Nhà xây đã được bốn năm rồi.
- Làm sao mà họ vận chuyển được kính lên tận
trên núi này nhỉ? – Sara hỏi.
- Tôi nghĩ họ phải hết sức cẩn thận mới làm
được. -- Carrie đáp.
- Tôi tin quí bà sẽ rất thoải mái ở đây. -- Monk
nói.
- Ồ phải, chúng tôi sẽ được thoải mái. – Sara tỏ
vẻ vui thích đến độ nếu bà ta vỗ tay tán
thưởng, chắc Carrie cũng không ngạc nhiên.
Sara không quen với môi trường như thế này ư?
Bà ta là quan tòa mà, lạy Chúa. Dĩ nhiên bà ta
có tiền. Và rõ ràng Anne cũng thế. Cả hai người,
nếu không giàu thì chắc không ai chịu đựng nổi
giá cả của suối nước khoáng này.
- Nếu quí bà muốn vào trong, sẽ có sâm banh
ướp lạnh cho quí bà thưởng thức. Để tôi mang
hành lý vào trong cho quí bà. Carrie mở cửa, đi
trước vào nhà. Cô thấy dây điện nhỏ giăng
quanh nhà, cô nghĩ đây là hệ thống báo động.
- Coi chừng khi đi. -- Cô nói. – Đừng đạp lên dây
điện. Mặt bằng rộng rãi thoáng đãng. Phía bên
trái của tiền sảnh lát đã cẩm thạch lớn, là chiếc
cầu thang có hình trôn ốc đẹp đẽ lên tậng ba
tầng lầu. Ánh sáng chiếu vào đầy nhà, khi họ
ngước mắt nhìn lên, họ thấy những đám mây
vàng qua khung trời hình chữ nhật.
- Chiếc cầu thang quá tuyệt, phải không? – Sara
nói. – Gỗ bậc cấp, rộng và dài gấp hai các cầu
thang khác. Xây chiếc cầu thang này tốn cả một
gia tài khổng lồ. -- Bà ta nói thêm. – Nhìn tay
vịn kìa. Thợ thủ công phải là thợ khéo mới làm
được.
Carrie đồng ý. Bỗng Anne gọi họ:
- Này đến xem dưới ánh hoàng hôn, núi trông
như nồi lửa. – Ngay cả với Anne, con người khó
tánh mà cũng không kềm được lòng xúc cảm.
Carrie đứng ở giữa nhà ngắm nghía khắp nơi.
Những tấm thảm phương Đông màu sắc rực rỡ,
thảm loại hảo hạng – trải rải rác trên nền nhà
phòng khách lát đá cẩm thạch có màu nâu nhạt.
Bàn ghế được trang hoàng bằng màu nâu nhạt
và màu be để cho hài hòa với màu núi. Lò sưởi
xây bằng đá cao ít ra cũng đến 4m80, và cô
thấy nó giống chiếc lò sưởi trong nhà của tên côn
đồ trong bộ phim North by Northwest, phim cô
thích nhất, trong phim này cô rất mê chiếc lò
sưởi. Phòng khách nhà này cũng vuông vức như
phòng khách ngôi nhà trong bộ phim. Không,
phòng khách ngôi nhà này đẹp hơn, đồ đạc cập
nhật hơn và tuyệt hơn.
Mặt trời lặn ngay trước mặt họ, ánh sáng từ quả
cầu đỏ rực như lửa chiếu vào phòng thành màu
vàng da cam êm dịu.
- Tôi cảm thấy như đang ở trên thiên đàng. --
Sara nói.
- Nếu bà lên tận trên đầu chiếc cầu thang kia,
bà sẽ đến thiên đàng. -- Carrie nói đùa.
Anne thấy cái xô bạc có chai sâm banh để trên
kệ trên tường. Trên kệ còn có cái bình thủy tinh
rất đẹp với ba đóa hồng có màu đỏ tươi với
cọng dài, bình hoa để bên cạnh cái xô đựng
chai rượu. Cánh hoa bắt đầu nở.
- Ta uống một ly sâm banh chứ?
- Đương nhiên. -- Sara đáp.
Ba người đàn bà đứng trước chiếc cửa sổ nhìn
ra toàn cảnh bên ngoài, Anne cố mở nút chai
rượu. Bà ta cười sung sướng khi cái nút chai
văng ra kêu cái bốp và rượu trong chai sủi bọt
trào ra ngoài, rồi bà cẩn thận rót đầy vào ba cái
ly thủy tinh có chân cao loại Waterford.
- Chúng ta nên uống mừng. -- Carrie nói.
- Ý kiến hay. -- Sara đồng ý.
Bà ta và Anne đưa cao ly, đợi Carrie chúc
mừng.
- Chúc tất cả chúng ta đạt được mộng ước. --
Carrie nói.
- Tuyệt vời. -- Anne nói.
Họ ngồi xuống những chiếc ghế nệm dài êm ái
sang trọng, uống sâm banh nói chuyện gẫu, cố
tránh không bàn chuyện của người nào hết,
trong khi đó Monk mang hành lý lên phòng cho
họ. Carrie vẫn còn cảm thấy hơi buồn nôn, cho
nên cô chỉ hớp một tí rượu.
Mười phút sau, Monk đem vào cho họ khay
bánh xăng-uých nhỏ. Khi hắn để chồng khăn vải
lanh lên bàn xa lông bên cạnh khay bánh, Carrie
nghe có tiếng đóng cửa. Cô nhìn ra hành lang
chạy từ phòng ăn đến, thấy một phụ nữ mặc áo
dài đen đi vào nhà bếp.
- Gia nhân đã đến. -- Cô nói với Sara.
- Hãy ăn bánh có nhân dưa chuột xem sao. --
Anne nói. Bà ta cắn miếng bánh thật lớn, nói. --
Bánh ngon.
Carrie không muốn nói với họ rằng cô cảm thấy
không khỏe, và có lẽ cô cũng không xác nhận
mình bị say xe.
- Vâng, ăn chứ. -- Cô đáp. Cô đưa bánh xăng-
uých vào miệng cắn, nhai uể oải rồi nuốt. –
Ngon. – Cô nói.
Cô không thể ăn thêm cái thứ hai và cảm thấy
buồn nôn hơn nữa khi nhìn Anne ăn hai cái
bánh kem có màu hồng cũng như ăn mấy cái
bánh xăng-uých có dưa chuột, còn Sara ăn
nhiều gấp hai bà ta.
Chỉ trong vòng mấy phút là họ đã nhận thấy
Monk ngáp.
- Nếu quí bà theo tôi, tôi xin chỉ phòng cho các
bà. -- Hắn nói và cuối xuống tắt bớt một ngọn
đèn trên bàn. Bây giờ mặt trời đã lặn, căn
phòng đầy bóng tối.
- Tôi buồn ngủ quá! – Anne nói.
- Chắc là vì không khí miền núi. -- Sara nói. –
Tôi cũng cảm thấy lịm người rồi.
Họ theo Monk đi lên chiếc cầu thang xoắn trôn
ốc. Carrie nhìn lên, rồi nói:
- Ai còn tâm trạng để nhìn vẻ nghệ thuật nơi
cầu thang.
- Tôi ghét cầu thang. -- Anne nói. – Cái nhà tôi
làm tiếp theo, tôi sẽ xây như nhà ở nông trại.
Sara và Carrie không lưu tâm đến lời bà ta.
Monk lên tiếng khiến họ chú ý:
- Tôi đã soạn hành lý ra cho quí bà rồi. Bà
Trapp, và bà thẩm phán Collins sẽ ngủ trong các
phòng ở cuối tầng hai. Bà Salvetti ngủ một mình
ở tầng trên hết. Tôi hy vọng quí bà có chỗ ngủ
vừa ý.
Anne đi theo Monk, rồi đến Carrie và Sara đi sau
cùng, bà ta vịn vào tay vịn để đi.
- Tôi cảm thấy như tôi đã ở trong nhà này rồi. --
Sara nói. – Thế nhưng tôi không thấy cái cầu
thang xoắn trôn ốc như thế này, cho nên tôi
không biết tại sao tôi lại cảm thấy như thế ấy.
- Tôi nghĩ chính là cái lò sưởi giống. -- Carrie nói.
– Cô dừng lại giữa chừng và nhìn xuống phòng
khách thêm lần nữa. – Quý vị đã xem phim
North by Northwest chưa? Bộ phim do các tài tử
- Tôi nhớ rồi. Lò sưởi bằng đá ở nhà này rất
giống cái lò sưởi trong bộ phim. Chắc vì thế mà
tôi thấy ngôi nhà hình như quen quen.
- Tôi không khi nào xem xi-nê. -- Anne nói.
Carrie bàng hoàng.
- Bà nói đùa. Phim này là bộ phim hay nhất của
Hitchcook đấy.
Anne nhún vai.
- Tôi bận điều hành công việc làm ăn. Tôi không
có thì giờ đi xem xi-nê.
- Nhưng đây là bộ phim rất có giá trị. Phim đã
được chiếu trên tivi ít ra là trăm lần rồi. – Sara
nói.
- Ồ, tôi không bao giờ xem tivi.
Carrie không biết làm sao hiểu cho nổi người
đàn bà này. Anne nói với một giọng như thể bà
ta hãnh diện về chuyện bà ta không xem tivi.
Cuộc đời của Carrie xoay quanh cái máy vi tính
và các chương trình truyền hình. Cô nhìn Anne,
cảm thấy như nhìn một người kỳ lạ. Không xem
tivi và không đi xem xi-nê ư? Thật đáng ngạc
nhiên. Thảo nào mà bà ta buồn bã.
Cô không cảm thấy có tội gì hết khi phán xét bà
ta gay gắt như thế. Anne thiếu ý thức, đã phỉ
báng những thứ Carrie đã tạo nên và tin tưởng.
Monk chỉ cho Sara vào phòng thứ nhất.
- Tôi nghĩ là tôi sẽ ngủ ngon cả đêm. -- Sara nói.
– Hẹn sáng mai gặp lại quí vị.
- Chúc ngủ ngon. -- Carrie đáp rồi đi theo Monk.
Hắn mở cửa phòng cho Anne, rồi quay sang
Carrie.
- Phòng của bà ở ngay trên phòng của thẩm
phán Collins. -- Hắn nói. Hắn dẫn cô lên tầng
trên.
- Như vậy nhà có bốn phòng à? – Carrie hỏi.
- Phải. -- Hắn đáp.
Họ đến cửa phòng cô, Monk bước sang một bên
cho cô đi vào. Phòng ngủ rộng có phòng khách
nằm sát bên, sơn màu hổ phách mát mắt. Hai
chiếc ghế bành lớn kê hai bên lò sưởi, chiếc
giường có bốn trụ treo màn làm bằng gỗ thông
nhẹ, cứng, được phủ bằng một tấm nệm dài êm
ái.
Cô ngáp to, Monk hay một gia nhân nào đấy đã
để cái áo choàng dài và áo quần ngủ trên
giường rồi. Cô thấy cái xách của cô ở trên giá để
hành lý. Cái xách đã mở ra và trống trơn, cô
định hỏi cái máy tính xách tay đâu rồi, thì bỗng
cô cảm thấy buồn nôn và người choáng váng, cô
phải ngồi xuống. Cô phải thở thật sâu nhiều lần,
tay níu vào trụ giường.
- Bà không sao chứ, bà Salvetti?
Cô không muốn trách móc hay phàn nàn thái độ
của Anne, cho nên cô chỉ nói cô mệt vì phải đi
cả ngày.
- Tôi thường là con cú đêm, đêm nào cũng hai
ba giờ sáng mới ngủ, nhưng đêm nay chắc tôi
không mở mắt được.
Monk tỏ ra có vẻ ái ngại cho cô.
- Phải cần một thời gian mới quen với không khí
miền núi, ban điều hành ở suối nước khoáng
chắc biết quí bà đi ngủ sớm. Ngày mai chắc sẽ
là ngày bận rộn cho quí bà.
- Phải, tôi nghĩ sẽ như thế.
- Cuối cùng đến phiên tôi đi nghỉ. -- Hắn nói rồi
đi ra cửa. – Tôi đã bật máy báo động rồi. Xin bà
vui lòng nhớ đừng mở cửa sổ.
- Nếu báo động thì có ai nghe không? – Cô hỏi.
– Chúng ta đang ở giữa chổ hoang vu.
- Hệ thống báo động bằng điện tử nối thẳng đến
suối nước khoáng. Tôi đã nói cho quí vị biết
chuyện này rồi. Nếu chúng ta cần chỉ chưa đầy
ba phút sau là có người đến giúp.
- Ta ở gần suối nước khoáng đến thế à?
Hắn gật đầu.
- Nếu không có rừng cây, bà có thể nhìn thấy
những cái đụn ở đấy qua cửa sổ. Bà có muốn
tôi kéo màn lại không?
- Không. Tôi thích để màn mở như thế. – Cô
quay người, nắm trụ giường, mật đắng trong
bụng trào lên cuống họng. Cô định hỏi khu gia
nhân ở đâu nhưng cuốn họng nóng như lửa đốt
khiến cô không hỏi được. – Thôi, chúc ngủ ngon.
Làm ơn đóng cửa lại.
Ngay khi vừa nghe cửa đóng lại, cô bèn chạy
vào phòng tắm, một tay bịt miệng. Cô vừa mở
nắp cầu tiêu lên, liền mửa cái bánh cô ăn vào
cầu. Say xe thật khốn kiếp. Từ nhỏ cô đã có
bệnh say xe này rồi. Đáng ra cô nên nói cho họ
biết để khỏi ngồi ở ghế đàng sau. Vì sợ người ta
chê cười, nên cô không nói một tiếng.
Mà cô sợ quái gì họ nhỉ? Cô lưu tâm làm quái gì
đến chuyện những người xa lạ cười cô về
chuyện say xe? Có lẽ ngày mai, sau bữa ăn
điểm tâm là cô không còn gặp họ nữa.
Bao tử cô không chịu được đồ ăn ở đây. Từ lâu
có bao giờ cô ăn cái gì mà đau đâu, ngay cả lần
ăn phải đồ ăn trúng độc mà cũng không như thế
này. Lúc ấy Avery 14 tuổi, cô bé phải nghỉ học
để săn sóc cho Carrie. Tony lại cư xử với cô thật
dễ thương trở lại. Cô nhớ trong khi cô sốt lạnh,
anh ta đã ôm cô vào lòng.
Carrie cảm thấy quá yếu không thể tắm được.
Cô chải răng, rửa mặt, mặc áo ngủ. Cô loạng
choạng đi về phòng ngủ, nghe có tiếng ly va
nhau lách cách, cô nghĩ chắc Monk đang rữa ly
tách. Rồi cô nghe có tiếng đàn bà cười. Cô giúp
việc ve vãn anh ta phải không? Có thể như thế
lắm, cô nghĩ. Họ chẳng có việc gì để làm, vì cô,
Anne, và Sara đều đã đi ngủ. Trời đất, chưa đến
9 giờ mà cô đã quá mệt, không thể nào tập
trung vào việc gì được.
Căn phòng quay quanh. Lạy Chúa, cô cảm thấy
khó chịu kinh khủng. Cô lăn xuống giường, kéo
chăn đắp lên người, nằm nghiêng một bên.Cơn
buồn nôn vẫn dâng lên. Cô từ từ, cẩn thận, lăn
người nằm ngửa ra. Nằm như thế dễ chịu hơn,
dễ chịu hơn rất nhiều. Cô nhắm mắt và cảm
thấy thiu thiu ngủ.
Cô không biết cô đã ngủ bao lâu, nhưng khi cô
nghe có người gọi nhỏ bên tai cô thì căn phòng
tối om. Cô không thể trả lời được. Rồi cô nghe
có tiếng kêu lách cách nhiều lần. Không, tiếng
réo rắc, như tiếng ngón tay bún vào nhau, hay
là tiếng xen xẹt, như tiếng mài dao. Carrie
không hiểu tại sao tiếng kêu không chịu ngưng.
Có người hích vào vai cô, gọi tên cô lại.
Cô không thể vận dụng sức mạnh để mở mắt.
- Hả? – Cô thì thào hỏi.
- Carrie.
- Hả?
Tiếng nói không làm cô tập trung tư tưởng được.
Mà cô buồn ngủ quá. Khi ánh đèn sáng lên, cô
cố hết sức nhưng không thể đưa tay lên che
mắt.
- Đi chỗ khác đi,-- Cô nói, giọng khàn khàn.
- Tao nghe mày chúc mừng, Carrie. Mày nhớ
mày nói gì không?
- Không…
- Mày nói "Chúc chúng ta đạt được mộng ước".
Nhưng còn ác mộng của mày thì sao? Mày cũng
sẽ đạt được ác mộng.
Nhưng lời nói chẳng có ý nghĩa gì hết.
- Cái gì? Ác mộng à? Không… không có ác mộng.
- Mở mắt ra, Carrie.
Giọng nói to hơn.
- Nào, nhìn vào tao đi.
Giọng nói vang bên tai cô như lời ra lệnh, như
lời hăm dọa. Cuối cùng Carrie mở mắt ra được
một tí. Cô thấy cặp kéo mở ra đóng lại trước
mặt cô.Cặp kéo sáng loáng. Cô nhận ra tiếng
kêu răng rắc. Nhưng tại sao có kéo nhỉ?
Và rồi tiếng ồn hết, cặp kéo biến mất. Một
khuôn mặt hiện ra chỉ cách mặt cô mấy phân,
và nụ cười ấy, nụ cười gớm ghiếc, bồng bềnh
trông hết sức quen thuộc.
Cô cố hét lên:
- Không… không… không… Ôi, lạy Chúa, cứu
con…không…Jilly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.