Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 19: Người kia như thế nào




Đám người đi rồi, Lâm lão phu nhân run run vươn tay về phía Lâm Thư, nói: "Thư nhi, qua đây, để tổ mẫu nhìn một chút, tôn nhi đáng thương của ta!"
Giằng co với Tô di nương hồi lâu, Lâm Thư cũng chẳng rơi một giọt lệ, giờ khắc này lại như vỡ đê, nhào vào lòng Lâm lão phu nhân khóc rống lên.
"Được rồi, đứa bé ngoan, chịu khổ rồi. Sau này tổ mẫu chắc chắn sẽ bảo vệ con thật tốt, sẽ không để ai làm hại con nữa. Về nhà rồi, có tổ mẫu ở đây, không ai dám động tới con. Đừng sợ nữa!" Bàn tay đầy nếp nhăn vỗ nhẹ lên lưng Lâm Thư, giọng nói Lâm lão phu tràn đầy từ ái.
Hít hít mũi, nàng lau nước mắt, từ trong lòng Lâm lão phu nhân ngẩng đầu lên, nói: "Tổ mẫu, Thư nhi đã trở lại, sẽ không rời khỏi mọi người nữa!"
"Ai! Đứa bé ngoan, không ai có thể chia tách chúng ta." Yêu thương vuốt đầu nàng, ánh mắt Lâm lão phu nhân hơi ướt át.
"Tổ mẫu, những ngày qua con ở bên ngoài đã khiến mọi người lo lắng rồi, là Thư nhi bất hiếu. Thư nhi rất nhớ mọi người!"
"Nói bậy! Ai nói Thư nhi bất hiếu chứ! Thư nhi là đứa bé ngoan hiếu thuận nhất trên đời này. Đến đây, ngồi lên để tổ mẫu nhìn kỹ một chút." Nói xong, Lâm lão phu nhân đỡ nàng đứng dậy, để nàng ngồi cạnh bà.
Lâm Thư được Lâm lão phu nhân đỡ ngồi xuống, lại lấy chiếc khăn tay tự mình lau nước mắt cho nàng. Vừa dịu dàng lau, Lâm lão phu nhân vừa đau lòng mở miệng: "Đứa bé đáng thương, gầy đi nhiều quá! Còn rám nắng không ít! Nhất định là rất khổ sở! Đã bình an trở về rồi, tổ mẫu nhất định sẽ nuôi con mập lên, nuôi trắng trẻo, béo mập!"
Lâm Thư nghe vậy, cười rộ lên, làm nũng: "Tổ mẫu, ngài đang nuôi con như nuôi heo đấy ạ! Nuôi cho mập sẽ khó coi, còn ai dám lấy con nữa!"
"Ai nói khó coi! Thư nhi nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, rất nhiều công tử đến giành lấy ấy chứ!" Đau lòng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, Lâm lão phu nhân cười lớn nói.
Lâm Thư nghe thế, mũi cay xè, hít mũi một cái, đè nén nước mắt. Mặc kệ diện mạo của ngươi trông như thế nào trong mắt người khác, trên đời này chỉ có những người yêu thương ngươi mới thấy ngươi là đẹp nhất! Tổ mẫu của nàng ơi!
Thấy Lâm Thư lại muốn khóc, Lâm lão phu nhân hơi sốt ruột, nói: "Đừng sợ, Thư nhi. Về nhà có tổ mẫu bảo bọc, không ai dám động tới con! Đám tiểu nhân dám hại con, tổ mẫu nhất định không buông tha! Ngày sau, tổ mẫu nhất định sẽ không để con chịu khổ nữa."
Lâm Thư gật đầu, giọng nói có chút khàn khàn: "Con không sợ, có tổ mẫu ở đây, ai cũng không động được vào con!"
"Ai! Nghĩ như vậy là được rồi! Nào, nói cho tổ mẫu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con bị bắt cóc rồi đưa ra khỏi phủ như thế nào? Rồi sao trở về được? Tổ mẫu nghe nói con từ Nhạc Châu trở về, vậy là rất xa! Nhất định chịu không ít khổ, nói rõ cho tổ mẫu nghe đi."
Lắc đầu, nàng từ từ kể lại những chuyện đã xảy ra cho tổ mẫu nghe. Khi kể có giấu đi chuyện gặp được Hàn Lạc Tuyển và chuyện bất ngờ phát hiện ra việc Triệu Á Thanh đã làm ở trấn Thanh Hà. Nàng nửa thật nửa giả nói cho tổ mẫu nghe. Dựa theo những lời Hàn Lạc Tuyển đã nói khi ngồi trong xe ngựa trở về kinh thành, nàng liền kể theo.
Lâm lão phu nhân an tĩnh nghe, mặt không chút thay đổi, nhưng bàn tay trong ống tay áo đang run rẩy. Hít sâu, khuôn mặt già nua nghiêm nghị hỏi Lâm Thư: "Thư nhi, con nói con đã chạy về phủ Định Quốc công rồi? Lại bị người ngăn cản, trói con thêm lần nữa?"
"Vâng ạ! Con cũng không ngờ tâm tư của Tô di nương lại kín đáo như thế, vẫn để tai mắt bên ngoài phủ theo dõi con. Lúc đó con vừa đến gần phủ đệ, liền bị mấy người bao vây, bịt miệng, kéo đến con đường nhỏ vắng người. Khi đó tình huống khẩn cấp, con dùng sức tránh thoát, đánh ngã hai nam nhân, đang muốn chạy trốn, lại bị một người vẩy thuốc bột, sau đó liền ngất đi. Lúc con tỉnh dậy đã ở trong phủ Dịch Vương, là Thế tử Hàn Lạc Tuyển cứu giúp. Con nói ra thân phận và tình cảnh cho Thế tử, huynh ấy tốt bụng đã phái người hộ tống con về." Lâm Thư nghiêm mặt nói hưu nói vượn.
Lâm lão phu nhân nghe xong, giận tím mặt, giận đến hất văng bình trà trên bàn xuống đất.
"Thật là buồn cười! Tiện thiếp đó lại dám lớn gan đến vậy! Tâm tư thâm độc, muốn hại chết Thư  nhi của ta! A, ả muốn chứng cớ chứ gì? Được! Lão thân sẽ kêu người của phủ Triệu Duẫn Kinh lấy ra, để cho ả ở lao tù cả đời, người không ra người quỷ không ra quỷ, trọn đời không được ra ngoài!" Lúc nói lời này, trong mắt bà tràn đầy sát khí.
Dáng vẻ đằng đằng sát khí của tổ mẫu khiến Lâm Thư hơi sợ hãi, phản ứng kịp, vội vàng nói: "Tổ mẫu, Tô di nương hại con như thế, quyết không thể bỏ qua! Theo lời Thế tử Hàn Lạc Tuyển của Dịch Vương phủ, Tô di nương là người cẩn thận, sợ rằng sẽ không tra được gì ở trong phủ. Huynh ấy nói, nếu muốn tra xét thì phải báo quan, để người của phủ Triệu Duẫn Kinh thông qua vài thủ đoạn cần thiết để thăm dò, mới có thể tra được chủ mưu.--l.l.lqlqd,,on...,,,...=-Cho nên, vừa trở lại, con đã buộc phụ thân đi báo quan ở trước mặt mọi người. Con biết làm vậy sẽ tổn hại thanh danh của con và Lâm gia, nhưng con chỉ muốn một lời công bằng, dùng pháp luật của Đại Chu trừng phạt kẻ đã hại con. Thật xin lỗi, tổ mẫu, là con ích kỷ."
"Không lo! Coi như để phủ Triệu Duẫn Kinh đi thăm dò, cũng không có ai trong kinh thành dám bàn tán chuyện của phủ Định Quốc công. Chỉ là, nghe con nói vị Hàn thế tử kia đã cứu con, nghĩ cách thay rồi hộ tống con về phủ, người như vậy thật sự là tài tử thiện lương hiếm có. Ngày khác, chúng ta chuẩn bị chu đáo đến cửa Dịch Vương phủ nói lời cảm tạ mới được." Trong mắt bà lướt qua một tia sáng.
"A, tổ mẫu, không cần đâu. Hàn Lạc Tuyển nói không hi vọng người khác biết huynh ấy đã cứu con, như vậy sẽ không tốt đến thanh danh đôi bên." Vẻ mặt Lâm Thư khó xử nói.
Lâm lão phu nhân nghe xong, nhíu mày, suy nghĩ một lát, nói: "Hắn cứu con, Lâm gia chúng ta đương nhiên phải cảm tạ, ăn khế trả vàng. Nếu hắn lo lắng cho thanh danh đôi bên, vậy chúng ta sẽ không cảm tạ công khai nữa. Ngày khác, tổ mẫu tự mình đến bái phỏng Dịch Vương phi, kín đáo nói cảm tạ là được. Lâm gia chúng ta nợ Dịch Vương phủ một nhân tình, vậy phải nhớ kỹ."
Thấy tổ mẫu chấp nhất, Lâm Thư cũng không khuyên nữa, bắt đầu hỏi han về tình hình của những người thân.
Khi biết mẫu thân vì nàng đau lòng đến tâm thần bất an, Lâm Thư im lặng hồi lâu. Trong lòng nhớ thương An thị, bèn nói với tổ mẫu: "Tổ mẫu, con muốn đi thăm mẫu thân. Mẫu thân biến thành như thế đều là vì con, con qua thăm người nhé."
"Gấp làm gì! Con nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của mình đi, cứ đi ngâm nước ấm trước rồi nghỉ ngơi cho tốt. Hôm nay nương con bị như vậy cũng là do bất ngờ, ta đã bảo đại ca con đi mời ngự y rồi. Chờ ngự y kê đơn cho nương con uống thuốc đã, đợi nương con tỉnh táo lại, con hãy qua thăm. Hôm nay con nghỉ ngơi ở chỗ tổ mẫu đi, chờ sáng mai tinh thần tốt lên hãy đến thăm nương và các ca ca con." Thật vất vả mới chờ đợi bảo bối tâm can của mình trở về, Lâm lão phu nhân cũng không muốn để tôn nữ rời đi nhanh như vậy.
Lâm Thư biết tổ mẫu cưng chiều nàng nhiều đến mức nào, biết bà không muốn để tôn nữ đi nhanh như thế, dở khóc dở cười nói: "Vâng! Đêm nay Thư nhi sẽ ở lại chỗ của tổ mẫu! Ở cùng tổ mẫu, được chưa ạ!"
"Vậy mới đúng! Bảo bối của tổ mẫu, xem gầy đến nỗi da bọc xương rồi, nhất định phải tẩm bổ thật tốt! Triệu ma ma, ngươi đi dặn dò trù phòng, bữa tối làm những món ăn nhị tiểu thư thích nhất, tất cả đều phải có thịt!" Lâm lão phu nhân vừa vuốt nhẹ tay Lâm Thư vừa phất tay dặn dò người bên cạnh.
"Dạ, lão phu nhân. Tiểu thư thật sự chịu khổ rồi, nhìn xem sắp thành cây gậy trúc rồi, nhất định phải tẩm bổ! Lão nô lập tức kêu trù phòng chuẩn bị." Triệu ma ma hơn năm mươi tuổi, sinh ra trong Lâm gia, khi Lâm lão phu nhân gả đến Lâm gia thì bắt đầu phục vụ bà, cũng nhìn Lâm Thư lớn lên, có sự cưng chiều riêng với nàng. 
Trong thời gian Lâm Thư mất tích, bà cũng lo lắng đến ăn ngủ không yên. Nghe Lâm Thư kể xong mọi chuyện liền hết sức đau lòng. Được lão phu nhân dặn dò, lúc này Triệu ma ma mới có cơ hội mở miệng nói chuyện.
"Ai nha! Triệu ma ma, bà đừng nghe tổ mẫu. Tất cả đều là thịt thì con ăn sao được, ngán chết mất! Cứ làm như thường ngày thôi, chuẩn bị cả đồ mặn và đồ chay ạ." Lâm Thư buồn cười nói.
Triệu ma ma không đáp, lại nhìn về phía Lâm lão phu nhân. Lâm lão phu nhân bất đắc dĩ nói: "Cứ theo lời nó đi. Chỉ là, từ sáng mai, ngươi kêu trù phòng chuẩn bị đồ ăn cho nhị tiểu thư, phải có thêm cả thuốc bổ. Thời gian qua con bé chịu nhiều khổ sở, thân thể nhất định không tốt như trước, phải tẩm bổ tốt! Điểm này không được qua loa!"
"Dạ! Lão nô đi ngay làm!" Triệu ma ma nói xong, hành lễ với bà và Lâm Thư liền đi làm ngay.
"Nào, Thư nhi, con nói cho tổ mẫu về chuyện của Hàn thế tử đi. Người đó trông như thế nào? Tính tình ra sao? Con cảm thấy hắn là người thế nào?" Đôi mắt bà hiền từ nhìn nàng, dịu dàng hỏi.
Nghe vậy, không cần suy nghĩ cũng biết tổ mẫu nàng muốn làm gì rồi. Trên mặt thoáng chút ngượng ngùng, cười gượng nói: "Tổ mẫu, ngài hỏi cái này làm gì. Hàn Lạc Tuyển đã nói rõ rồi, không muốn để người ngoài biết được huynh ấy cứu con, rõ ràng là không muốn dính dáng gì với con. Ngài cũng đừng đánh chủ ý lên huynh ấy." 
Mặc dù nàng muốn ở cùng Hàn Lạc Tuyển, nhưng chỉ muốn dựa vào sự cố gắng của bản thân khiến cho hắn tự mình mở miệng xin lấy nàng, mà không phải dựa vào các trưởng bối làm mai, dư luận trói buộc, bức ép hắn ở cùng nàng.
"Tôn nữ của ta xinh đẹp như hoa, hào phóng thiện lương, trừ phi đầu óc hắn bị ngấm nước, nếu không làm sao sẽ chán ghét con! Thư nhi đừng sợ, nếu như con có ý với hắn, tổ mẫu tự mình tìm Dịch Vương phi làm mối cho hai đứa. A! Đúng rồi, hình như đại ca Lâm Sóc của con và Hàn thế tử đều cùng học trong học viện Thánh Tài nhỉ? -lll..ququqdoo,,,ôn....-=- Chúng ta kêu đại ca con tìm hiểu rõ người đó trước, nếu là người có nhân phẩm, tướng mạo, học thức không tệ, tổ mẫu chắc chắn giữ mối hôn sự đó cho con." Lâm lão phu nhân có đôi mắt tinh như chim ưng, sao không nhìn ra được trong mắt tôn nữ đang che giấu tình ý. Chỉ coi như Lâm Thư đang xấu hổ, nên mới từ chối trước mặt mình. Bà không cho là đúng nói với tôn nữ.
Lâm Thư nghe vậy, kinh sợ, vội vàng xua tay nói: "Tổ mẫu, ngài đừng như vậy! Nếu như huynh ấy có ý với con, tự nhiên sẽ đến cửa cầu hôn. Nhưng nếu vô ý, chúng ta gấp gáp gả đi sẽ khiến người ta nhìn Lâm gia chúng ta thế nào ạ! Tổ mẫu, ngài đừng quá quan tâm, còn hai năm nữa con mới đến tuổi cập kê, không nên nóng vội. Ngược lại là Lâm Thiến, tỷ ta và Tô di nương vì chuyện hôn sự bất thành với phủ Mục Hầu, nên đã tính kế hại con. Năm nay Lâm Thiến mười sáu rồi, cũng nên làm mai thôi."
"Làm mai? Hừ, ta và nương con vốn định đợi đến tháng sau trong cung tổ chức tiệc trung thu, sẽ đưa nó đi kết giao. Không ngờ hai mẫu tử đó chờ không kịp, tâm tư còn ác độc đến thế. Nếu bọn nó đã muốn gả, đợi tra rõ mọi chuyện, ta liền cho bọn chúng toại nguyện, gả Lâm Thiến cho một người tốt!" Lâm lão phu nhân cắn từng chữ, trong lời nói nồng nặc sát khí.
Sau khi nghe xong, trong lòng Lâm Thư rất hài lòng, liền phụ họa: "Ừm, nên chọn cho Lâm Thiến một người tốt, nếu không, không biết hai mẫu tử đó có thể làm gì nữa."
"Bọn chúng dám! Có lão thân ở đây, ai cũng đừng nghĩ tác quái ở phủ Định Quốc công!" Lâm lão phu nhân lạnh mặt, tức giận nói.
"Tổ mẫu uy vũ khí phách!" Lâm Thư cười hì hì khen.
Nghe vậy, vẻ tức giận trên mặt bà lập tức tan thành mây khói, vươn tay cưng chìu bóp mũi ngọc của nàng, nói: "Cái con bé này!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.