Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 11:




Khi xe về đến Cù gia, Thẩm Đại đã ngủ.
Lão Ngô mở cửa xe, lẳng lặng đứng sang một bên, chờ chỉ thị của Cù Mạt Dư.
Lão Ngô là con trai của người lái xe cho Cù Thận, được bồi dưỡng đặc biệt cho Cù Mạt Dư, có quan hệ mật thiết nên biết rõ tất cả mọi chuyện. Mặc dù hắn chỉ là một beta, hai người kia cũng không phải vợ chồng thực thụ, nhưng hắn vẫn không dám tự ý chạm vào người mang danh nghĩa vợ của Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư xuống xe, đứng bên cạnh Thẩm Đại, cúi đầu nhìn anh vài giây rồi khom người bế anh lên.
Dáng người Thẩm Đại cao lớn hơn so với hầu hết omega nam thông thường, nhưng khi ôm vào lòng vẫn thấy nhẹ.
Trong lúc đi vào nhà Thẩm Đại có mở mắt ra vài giây ngắn ngủi, anh mơ màng nhìn Cù Mạt Dư rồi lại nhắm mắt, coi như mình đang mơ một giấc mơ.
Quản gia vội vàng ra đón, "Thiếu gia, cậu Thẩm uống say sao? Này, A Lan, bà đưa cậu ấy đi thay quần áo đi."
Dì Lan chạy tới, "Có cần tôi nấu trà giải rượu không?"
"Anh ấy say lắm rồi, để anh ấy ngủ đi." Cù Mạt Dư bế Thẩm Đại lên tầng, đi vào phòng anh, rồi đặt anh nằm xuống giường.
Khi đứng thẳng người dậy, Cù Mạt Dư cảm giác có thứ gì đó đang kéo mình lại. Hắn cúi đầu nhìn thử, thì ra Thẩm Đại đã nắm lấy góc áo của hắn từ bao giờ. Ngón cái và ngón trỏ của anh dùng lực nắm lấy, rất nhẹ, rất dè dặt, đồng thời cũng rất bướng bỉnh.
Cù Mạt Dư cau mày, ánh mắt lúc sáng lúc tối, đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu. Cuối cùng, hắn dứt khoát kéo áo mình ra khỏi tay anh, "Chăm sóc anh ấy cẩn thận."
Thẩm Đại thức dậy sau một giấc ngủ say, phát hiện mình dậy muộn mất rồi. Bình thường anh dậy đi làm không cần đến đồng hồ báo thức, buổi sáng tự động tỉnh đúng giờ. Anh không lường trước tình huống phát sinh ngoài ý muốn như uống rượu say.
Anh nằm trên giường hồi tưởng lại chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua. Nhớ lại những lời mình nói với Cù Mạt Dư ở trên xe, anh ảo não đến muốn đập đầu vào tường cho rồi. Mình đã nói cái gì cơ chứ! Ý đồ của câu nói ấy quá rõ ràng. Ở trước mặt Cù Mạt Dư anh cố gắng che giấu bản thân hết mức, chỉ sợ lộ ra chút tình cảm không nên có. Cách thức chung sống phù hợp nhất giữa anh với Cù Mạt Dư, là anh không ôm kỳ vọng, thưởng thức hắn từ xa, giống như từ trước đến nay.
Bây giờ Cù Mạt Dư sẽ nghĩ như thế nào, cho rằng anh cũng đang thèm khát đánh dấu của alpha đỉnh cấp hay sao.
Có hối hận cũng đã muộn rồi, thậm chí anh còn không nhớ đoạn sau mình nói cái gì, mình về nhà như thế nào, ai đưa mình vào phòng, ai thay quần áo cho mình.
Nghĩ lại thì, Cù Mạt Dư nhìn anh bằng ánh mắt như nào cũng chẳng ảnh hưởng đến quan hệ của hai người. Chính xác mà nói, từ đầu tới cuối Cù Mạt Dư chưa từng thật sự để anh vào mắt. Những thứ xoắn xuýt trong lòng anh đúng là lo sợ không đâu. Anh tự an ủi bản thân, coi như lấy độc trị độc.
Thẩm Đại xem đồng hồ, bây giờ mà dậy đi làm cũng chỉ làm được nửa buổi, đầu anh còn đang đau, thế là anh gửi tin nhắn cho Trình Tử Mai, tự cho phép mình nghỉ một ngày.
Thẩm Đại đi tắm, sửa soạn lại cẩn thận rồi mới xuống dưới kiếm đồ ăn. Tối qua anh bị Vưu Hưng Hải làm buồn nôn không ăn được gì, còn uống đầy một bụng rượu, giờ bụng đang đói đến sôi ùng ục.
Quản gia trông thấy anh, biểu cảm rất kì lạ, "Cậu Thẩm dậy sớm thế."
Thẩm Đại không để ý đối phương đang nói mát, "Chú Hằng, cháu đói rồi, có gì ăn không?"
"Một tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa, cậu muốn chờ cơm trưa hay ăn tạm cái gì đó trước?"
"Cho cháu ăn trước đi, cái gì cũng được."
"Bánh ngọt được không?"
"Được, cảm ơn chú."
Một lát sau, dì Lan bưng một ly sữa với hai miếng bánh đậu xanh ra.
"Cậu Thẩm, ăn lót dạ trước đi, bữa trưa nay có nhiều món ngon lắm."
"Cảm ơn dì Lan. Bữa trưa nấu ít thôi ạ, ăn xong chỗ này cháu không còn bụng ăn nhiều nữa." Thật ra sức ăn của Thẩm Đại khá tốt, chỉ là hôm nay bụng dạ anh không thoải mái, nên muốn ăn gì đó làm dịu dạ dày.
"Cậu phải ăn nhiều vào." Dì Lan cười nói, "Hôm qua tôi thay áo ngủ cho cậu, trời ạ, cậu gầy quá."
Thẩm Đại có hơi xấu hổ, "Thật ngại quá, làm phiền mọi người rồi."
"Không sao, có phiền gì đâu." Dì Lan mỉm cười hiền hòa, "Có thiếu gia hơi phiền thôi, tối hôm qua thiếu gia...."
Quản gia đứng cạnh ho nhẹ một tiếng.
Dì Lan không thèm để ý tới ông, "Tối hôm qua thiếu gia bế cậu đi từ ngoài xe vào tận trong phòng đấy."
Thẩm Đại giật mình, anh cụp mắt xuống, cắn một miếng bánh đậu xanh mềm mềm, hương vị ngọt ngào lập tức ngấm vào trong lòng. Một giây trước thôi anh còn hy vọng mình quên đi những chuyện khó xử xảy ra vào tối ngày hôm qua, vậy mà giờ đây anh lại muốn nhớ xem Cù Mạt Dư đã bế anh đi từng bước như thế nào.
"A Lan, bà không vào bếp xem thế nào đi." Quản gia thúc giục, sợ bà lại nhiều lời.
"Tôi có phải là đầu bếp đâu, vào xem cái gì chứ."
Chú Hằng và dì Lan là người chăm sóc Cù Mạt Dư từ khi hắn còn bé. Sau này Cù Mạt Dư ra ở riêng đưa cả hai người họ theo. Chú Hằng tuy là quản gia, nhưng dì Lan là người duy nhất trong những người giúp việc có thể không nghe lời ông.
Quản gia tức giận nói, "Nhớ để ý thời gian, hôm nay tắc đường, mang cơm cho thiếu gia sớm hơn chút."
Dì Lan xem đồng hồ đeo tay, "Kịp mà. Cậu Thẩm, cậu có muốn đi xem phòng bếp không? Cậu chẳng bao giờ nói ra món cậu thích ăn, toàn bảo ăn gì cũng được. Cậu thích ăn gì cứ nói thẳng với đầu bếp ấy."
"Không cần đâu, trưa nay cháu...."
"Vào đi vào đi." Dì Lan nhiệt tình kéo tay Thẩm Đại, "Cậu dọn đến đây ở lâu như vậy rồi mà ngoài phòng khách, phòng ăn với phòng ngủ thì cậu có đi chỗ nào nữa đâu."
Phòng bếp nhà Cù Mạt Dư rộng đến dọa người, chia ra khu đồ nóng với khu đồ nguội. Nguyên một mặt tường đều là tủ chứa đồ, còn có cả kho lạnh âm tường. Có một đầu bếp chính và hai phụ bếp, trên bồn rửa bày các loại nguyên liệu nấu ăn đã được lựa chọn cẩn thận.
Dì Lan giới thiệu đầu bếp xong, bắt đầu giới thiệu món ăn ngày hôm nay, "Dạo này thiếu gia chán ăn cơm ở công ty, chúng tôi nấu cơm từ nhà mang đi cho cậu ấy. Thiếu gia có khẩu vị thanh đạm nhưng sức ăn rất khỏe, nên mới cao được như thế đấy."
Thẩm Đại cũng cười, "Cù tổng ăn ở công ty cũng là đồ ăn nhà ăn công ty đưa đến, chất lượng đồ ăn ở đấy rất tốt, chỉ là ăn lâu sẽ ngán."
"Tất nhiên rồi, tốt như nào cũng không so được với đồ ăn ở nhà." Dì Lan nói với đầu bếp, "Tiểu Vương, nhanh tay lên, quản gia bảo hôm nay tắc đường phải đi sớm."
"Được, xong ngay đây."
Thẩm Đại cầm lấy tờ giấy dán trên bồn rửa, trên đó viết danh sách món ăn phải nấu ngày hôm nay.
Đầu bếp Vương giải thích với anh, "Đây là danh sách món ăn tôi viết cho các phụ bếp chuẩn bị, không nhất định sẽ nấu hết."
"Cậu Thẩm, cậu biết nấu ăn không?" Dì Lan hỏi.
"Trước ở nhà cháu hay nấu lắm, sau này ở kí túc xá công ty không có điều kiện để làm."
Dì Lan nhìn anh cười, "Hay là cậu làm một món cho thiếu gia đi, để thiếu gia thay đổi khẩu vị, cũng tiết kiệm chút thời gian."
Quản gia vừa theo vào, nghe vậy lập tức phản đối, "A Lan, sao lại để cậu Thẩm động tay vào chuyện bếp núc, cô đừng làm vướng tay Tiểu Vương."
Dì Lan lườm quản gia, "Nấu ăn thì có sao đâu, cậu Thẩm?"
Trong lòng Thẩm Đại khấp khởi vui mừng, "Để cháu làm thử." Bây giờ trong đầu anh toàn là suy nghĩ - Cù Mạt Dư sẽ ăn đồ ăn anh nấu.
"Lại đây, cậu xem những nguyên liệu này đi, muốn dùng thứ gì cũng được."
"Cháu làm canh tôm nấu đậu hũ nhé, nấu loáng cái là xong." Thẩm Đại không giấu được ý cười trên môi, "Người nhà cháu đều nói món này cháu nấu rất ngon."
Dì Lan lại giúp anh một tay, giấu quản gia lén nói với anh, "Cho ít muối thôi. Buổi tối thiếu gia về tôi sẽ hỏi xem cậu ấy đã ăn chưa." Thẩm Đại không đoán ra dì Lan có ý gì, cũng không dám tự tiện đoán bừa, nhưng anh cảm nhận được đó là lòng tốt đơn thuần.
Dì Lan nhìn qua là biết điều anh đang nghĩ, nên nhỏ giọng bảo, "Hai người đã kết hôn rồi, bất kể là vì lí do gì, vui vẻ ở bên nhau không tốt hơn sao. Tôi thấy thiếu gia đối xử với cậu không tệ, hai người nghĩ cách bồi dưỡng tình cảm đi mà."
"Cảm ơn dì." Thẩm Đại cảm động nói.
Thẩm Đại cẩn thận nấu xong món ăn, rắc hành lá thái nhỏ lên trên, rồi lấy điện thoại ra chụp vài bức. Tuy chỉ là món ăn bình dân, nhưng hương sắc vẹn toàn. Ngày trước anh có rất nhiều sở thích, chụp ảnh là một trong số đó. Về sau nợ nần quấn thân, cuộc sống chỉ còn biết đến công việc. Xem ra khả năng chụp ảnh của anh vẫn chưa bị mai một, món ăn đầu tiên anh làm cho Cù Mạt Dư chụp lên trông rất ngon miệng.
Món tôm nấu đậu hũ đựng trong hộp giữ nhiệt, trải qua đường xe xóc nảy, đưa đến tay Cù Mạt Dư đã qua thời điểm ngon và đẹp mắt nhất. Nếu anh có cơ hội tâm sự về món ăn này với Cù Mạt Dư, anh sẽ lấy ảnh ra cho hắn xem thời khắc nó hoàn mỹ nhất. Nỗi vui sướng, chờ mong từ tận đáy lòng ngày càng phóng đại.
Gần mười giờ đêm, Thẩm Đại mới nghe thấy tiếng xe của Cù Mạt Dư. Anh ngồi tra cứu tư liệu từ trưa đến giờ, lưng eo đau nhức. Bài SCI viết đã gần nửa năm, có vài số liệu thí nghiệm quan trọng luận chứng mãi không ra, bị kẹt lại rất khó chịu. Anh đứng lên, lại gần cửa sổ, vừa vươn vai vừa nhìn trộm Cù Mạt Dư qua khe rèm cửa.
Nghe thấy tiếng Cù Mạt Dư bước vào nhà, anh do dự một lát mới quyết định xuống tầng, định nói lời xin lỗi và cảm ơn vì chuyện tối ngày hôm qua.
Vừa mở cửa ra, anh nghe thấy Cù Mạt Dư thấp giọng quát khẽ, "Đừng để anh ấy nấu cơm, dì đang nghĩ cái gì vậy."
Thẩm Đại cứng đờ cả người. Dì Lan nhỏ giọng nói gì đó mà anh nghe không rõ, chỉ thấy giọng điệu có vẻ ấm ức.
Sau đó là hàng loạt tiếng bước chân.
Thẩm Đại lặng lẽ lui vào trong hai bước, rồi lại lặng lẽ đóng cửa. Cũng không đến nỗi thất vọng, sự việc phát triển như này mới là hợp tình hợp lý. Dù sao Cù Mạt Dư cũng đã ăn đồ ăn mình làm, thế là tốt lắm rồi, mình còn muốn gì nữa, năm sao khen ngợi à? Anh chỉ không rõ tại sao Cù Mạt Dư lại trách cứ dì Lan vì chuyện này, làm anh cảm thấy có lỗi với dì.
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Đại ăn sáng xong, đeo balo lên, dắt xe đạp ra chuẩn bị đi làm như thường lệ.
Lúc ra ngoài gặp được dì Lan, ánh mắt bà có vẻ né tránh, không hề đề cập đến chuyện ngày hôm qua, anh cũng làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Anh dắt xe qua sân trước, quản gia đang đứng tưới hoa, thấy anh đi qua thì lại gần chào hỏi, "Chào buổi sáng cậu Thẩm."
"Chào buổi sáng, chú tưới hoa đi, cháu đi làm đây."
"Cậu Thẩm." Quản gia gọi anh, "Tôi có vài lời muốn nói với cậu."
Trực giác nói cho Thẩm Đại biết đó là những lời anh không muốn nghe. Nhưng anh không có chỗ nào để trốn, anh đành dừng lại, bình tĩnh nhìn quản gia.
"Tối qua thiếu gia về nhà, A Lan nói cho thiếu gia biết việc cậu nấu ăn cho cậu ấy. Thiếu gia không vui, mắng A Lan mấy câu. A Lan là người nuôi nấng thiếu gia từ nhỏ đến lớn, thiếu gia rất hiếm khi nặng lời với bà ấy."
Thẩm Đại rũ mắt, chờ đối phương nói tiếp.
Quản gia nói bằng giọng ôn hoà, "A Lan không học qua trường lớp nào, cả đời làm việc cho Cù gia. Bản tính bà ấy đơn thuần, chăm sóc thiếu gia hơn hai mươi năm, cẩn thận chu đáo không chê vào đâu được. Nhưng bà ấy không ý thức được rằng bản thân và thiếu gia không phải là người cùng một thế giới, không thể dùng suy nghĩ của bà ấy đi phỏng đoán tâm tư của thiếu gia. Nếu tôi mà không nhắc nhở thì bà ấy còn chưa biết thiếu gia nổi giận vì cái gì."
Thẩm Đại hỏi, "Rốt cuộc chú muốn nói gì?"
"Cậu học cao hiểu rộng, thông minh như vậy, hẳn phải hiểu rõ hơn ai hết. Thiếu gia đối xử với cậu không tệ là vì thiếu gia được giáo dục tốt. Thiếu gia không muốn cậu nảy sinh ý nghĩ vượt giới hạn với thiếu gia, cậu ấy sẽ cảm thấy phiền phức."
Hai gò má Thẩm Đại phừng phừng phát nhiệt, tay anh theo thói quen muốn đút vào túi áo thí nghiệm. Nhưng anh đang mặc áo không có túi, làm anh vô cùng luống cuống.
Quản gia thở dài, "Cậu đừng nghĩ tôi cay nghiệt, sau khoảng thời gian chung sống tôi biết cậu là người tốt, tôi rất tôn trọng cậu nên không muốn cậu bị tổn thương. Thế giới của alpha đỉnh cấp không phải nơi người bình thường như chúng ta có thể đặt chân tới. Người thích thiếu gia thực sự rất nhiều, nhưng thiếu gia không cần một người cụ thể. Sau này thiếu gia sẽ tìm người có giá trị nhất, trợ giúp cho con đường phát triển của cậu ấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.