Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 12:




Từ sáng đến trưa Thẩm Đại luôn trong trạng thái mất tập trung, vì những lời nói của quản gia lúc ban sáng.
Có rất nhiều chuyện không cần chọc thủng thì anh vẫn tự hiểu được. Con người hay tự mình dối lòng, sẽ cò kè mặc cả, sẽ trốn tránh, sẽ ôm tâm lý may mắn, sẽ mặc cho lý trí và tình cảm không ngừng giao chiến.
Anh nhất định phải khắc chế hơn nữa, không nên gây thêm phiền toái cho Cù Mạt Dư.
Có đồng nghiệp đi tới, cắt đứt tâm trạng âu sầu của Thẩm Đại, "Anh Thẩm, thầy gọi anh vào văn phòng."
"Anh biết rồi, cảm ơn em."
Giáo sư Lưu Tức Giao là một trong những chuyên gia có ảnh hưởng nhất trong lĩnh vực nghiên cứu đất hiếm quốc tế, đồng thời là thầy giáo của Thẩm Đại. Nhờ sự hướng dẫn của ông, Thẩm Đại mới có thể gia nhập kế hoạch nhân tài, tiến vào viện nghiên cứu đất hiếm hàng đầu cả nước. Điều làm Thẩm Đại kính nể không chỉ vì những cống hiến của ông trong giới học thuật, mà còn bởi vì ông là một beta nổi trội lên giữa một rừng alpha trong cái giới này.
"Thầy à." Thẩm Đại vào văn phòng, tiện tay cầm chén trà của Lưu Tức Giao lên, "Em đã nói với thầy bao nhiêu lần rồi là đừng hãm trà đặc như này, không tốt cho cơ thể đâu. Lại còn lấy nó đi tưới hoa, trồng chậu nào chết chậu đấy."
"Pha loãng không có mùi vị gì cả." Lưu Tức Giao rút ra một phần tài liệu giữa chồng văn kiện chất đống, "Tư liệu cho hội nghị các nhà đầu tư này viết khá lắm."
Thẩm Đại cười nói, "Em cảm ơn thầy."
"Nếu em đã viết, hay là thuyết trình thay thầy luôn đi."
"Dạ?"
Lưu Tức Giao nói bằng giọng ghét bỏ, "Đám người này thay đổi thời gian tổ chức hội nghị đến lần thứ ba, làm vé máy bay của thầy phải đổi đi đổi lại, mãi chưa sang được mỏ bên Nam Phi. Thầy không đợi nữa, ngày mai đi luôn. Thầy sẽ nói với bọn họ để em thuyết trình."
Thẩm Đại trợn tròn mắt, "Hội nghị đầu tháng sau phải không thầy?"
"Đúng rồi, em ngày ngày viết tài liệu, còn cần chuẩn bị gì nữa? Em cũng từng tham dự hội nghị kiểu như này rồi, trình bày thành tích và kế hoạch tương lai của chúng ta là được, đa số bọn họ nghe không hiểu đâu."
Hội nghị các nhà đầu tư tổ chức mỗi năm một năm, là ngày bọn họ báo cáo công việc với các lãnh đạo cấp cao, đại cổ đông và cổ đông đại diện. Tổ nghiên cứu bọn họ hàng năm nhận mấy trăm triệu tiền đầu tư, cũng cần phải nói cho những người bỏ tiền ra biết họ đã làm được những gì. Đây là hội nghị rất quan trọng.
Thân là tổng giám đốc Cù Mạt Dư nhất định sẽ có một ghế. Thẩm Đại bất đắc dĩ nói, "Thầy à, thầy cũng qua loa quá rồi. Đây là hội nghị của các nhà đầu tư, lỡ như bọn họ hỏi em mấy vấn đề hóc búa, thầy không sợ em gánh không nổi hay sao. Bọn họ có thể không hiểu đất hiếm, nhưng bọn họ hiểu báo cáo tài chính."
"Năm nay chúng ta đạt được nhiều thành tích, có thành tích liền có sức mạnh, sợ gì chứ." Lưu Tức Giao vỗ bàn, ánh mắt kiên định, "Phải có khí thế, biết nói như thế nào không, bọn họ đề cập tới chuyện lợi nhuận thì em lấy tương lai ra trả lời. Gặp chiêu nào hoá giải chiêu ấy, không xảy ra chuyện lớn là được. Bên trên nói với thầy là năm nay không cắt giảm dự toán nên thầy mới dám đi."
"..... Thôi được, thế bao giờ thầy về." Trực giác báo cho Thẩm Đại biết sẽ không dễ dàng vượt qua cửa ải này. Ở giai đoạn đầu tư, nhà đầu tư thường cố ý đưa ra những câu hỏi khó. Nó giống như một loại tâm lý đền bù, tiền ném vào trong nước còn nghe thấy tiếng vang, nhưng công trình nghiên cứu khoa học năm năm, mười năm không ra được thành quả là chuyện quá bình thường.
"Thầy cũng không rõ, mỏ ở Nam Phi chưa xác minh khối lượng dự trữ, nhưng hàm lượng Neodymi và Dysprosi khá cao, thầy muốn nán lại đó một thời gian. Các đàn anh, đàn chị của em đều đang ở hết bên Cam Túc, bên này tạm thời giao cho em và Trình Tử Mai."
"Vâng, thầy yên tâm."
Để chuẩn bị cho bài thuyết trình, mấy ngày nay Thẩm Đại liên tục tăng ca đến tận đêm khuya. Anh cảm thấy lo lắng hơn cả khi bảo vệ luận văn. Bảo vệ luận văn chỉ là việc cá nhân, còn đây sẽ ảnh hưởng đến cả tổ nghiên cứu. Thầy bảo anh cứ thoải mái tinh thần, nhưng anh không dám lơ là một chút nào.
Một đêm nọ, Thẩm Đại và Cù Mạt Dư về đến nhà cùng một thời điểm. Từ sau ngày anh nấu cơm cho hắn, hai người chưa từng chạm mặt nhau.
Thẩm Đại gật đầu chào hỏi, "Cù tổng." Anh nghĩ Cù Mạt Dư sẽ không nhắc lại món ăn vô nghĩa kia. Anh cũng sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Bất luận là những lời đã nói lúc say, hay là sau khi tỉnh rượu tự mình đa tình.
"Anh về muộn vậy, tăng ca à?" Cù Mạt Dư thuận miệng hỏi.
"Vâng, dạo này tôi thường xuyên phải tăng ca."
"Nghe nói giáo sư Lưu cử anh đi thuyết trình trong hội nghị các nhà đầu tư."
"Thầy của tôi vội đi Nam Phi tìm mỏ." Thẩm Đại nói đùa, "Tôi rất lo lắng, hy vọng hôm đó Cù tổng giơ cao đánh khẽ."
"Anh không chỉ đối mặt với tôi, mà còn có các lãnh đạo cấp cao, đại cổ đông và cổ đông đại diện." Cù Mạt Dư cúi đầu nhìn Thẩm Đại, "Nhớ chuẩn bị thật kĩ, đến hôm đó không được luống cuống, biết cái gì thì nói cái đó, tôi sẽ chào hỏi bọn họ trước."
"Cảm ơn Cù tổng." Trong lòng Thẩm Đại cảm thấy vô cùng ấm áp. Cù Mạt Dư thật là hoàn hảo, không thể thích anh không phải là khuyết điểm của Cù Mạt Dư, mà là của anh.
"Đề tài của tổ các anh có tiềm năng nhất trong viện nghiên cứu, ban giám đốc rất coi trọng, sẽ không cắt giảm dự toán. Nếu việc tìm kiếm mỏ ở Nam Phi tiến triển thuận lợi thì còn có thể tăng thêm."
Thẩm Đại vui vẻ nói, "Vậy thì tốt quá, thầy Lưu rất có lòng tin với mỏ ở Nam Phi."
Cù Mạt Dư gật đầu, "Anh nghỉ ngơi sớm đi."
Thẩm Đại nói khẽ, "Ngủ ngon." Hai chữ này vừa phát ra, trong lòng anh tràn ngập mùi vị chua chua ngọt ngọt. Chúc ngủ ngon và chào buổi sáng khác hẳn nhau, đi học đi làm gặp ai cũng có thể chào buổi sáng, còn chúc ngủ ngon chỉ dành cho người thân thuộc. Hai chữ này bỗng được phủ thêm một tầng mập mờ mông lung.
Lần đầu tiên quang minh chính đại nói chúc ngủ ngon với Cù Mạt Dư.
Cuối tuần về nhà, Thẩm Đại như thường lệ xách theo đồ ăn và vật dụng hàng ngày. Vừa bước vào cửa, anh đã cảm nhận được bầu không khí khác lạ. Bà ngoại đang ngồi trên ghế sofa chờ anh, vẻ mặt căng thẳng.
"Bà chưa nấu cơm ạ, vậy để con đi nấu."
"Không cần vội." Bà ngoại vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Con qua đây, bà cháu mình nói chuyện."
Thẩm Đại biết mình không tránh được cửa ải này. Khoảnh khắc ngồi xuống, anh quyết định sẽ nói ra tất cả.
"Con đào đâu ra nhiều tiền như vậy, đột nhiên trả hết sạch nợ?" Bà ngoại nói với vẻ không thể tin nổi, "Lúc nghe điện thoại bà còn tưởng là lừa đảo. Hôm nọ con đưa bà đi khám, con bảo con mới nhận được tiền thưởng, nhưng con làm sao có nhiều tiền thưởng như thế."
"Bà ngoại, bà đừng nóng, để từ từ con nói."
Bà ngoại hít sâu một hơi, "Được, con nói đi, nhưng nhất định con phải nói thật với bà."
Thẩm Đại gật gật đầu, "Con không nói cho bà, cũng không biết phải mở miệng như nào, là vì sợ bà nóng giận."
"Con, tiền này của con có phải là tiền chính đáng hay không?" Bà ngoại sốt ruột nắm chặt tay anh.
"Bà yên tâm, vô cùng chính đáng." Thẩm Đại vội nói, "Bà đừng nghĩ nhiều, thật ra tiền này là.... Là Vưu gia cho con."
Bà ngoại mở to mắt, nét mặt nghiêm trọng, "Vưu gia?!" Bà hận Vưu Hưng Hải thấu xương, bởi vì Vưu Hưng Hải là kẻ đã hủy hoại con trai của bà.
"Bà ngoại." Thẩm Đại nắm tay bà, dịu dàng nói, "Bà nghe con nói trước đã."
Bà ngoại chậm rãi cúi đầu xuống, lồng ngực phập phồng vì cú sốc, "Tại sao Vưu gia lại cho con tiền, nhiều tiền như vậy là không thể nào, vì sao chứ?"
"Nguyên nhân nghe khó có thể tin được, nhưng là thật ạ." Thẩm Đại tóm tắt lại chuyện mình phải thay Vưu Bách Duyệt thực hiện hôn ước, nhưng tự động tránh nhắc đến tên Cù Mạt Dư.
Bà ngoại im lặng hồi lâu, siết chặt tay Thẩm Đại đến đau nhức, nửa ngày không nói nên lời. Cuối cùng, nước mắt của bà lặng lẽ chảy xuôi.
Trái tim Thẩm Đại như đang thắt lại, anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà, "Bà ngoại, con biết bà không muốn con có bất kì quan hệ gì với Vưu gia. Con cũng không đời nào muốn tìm ông ta, nhưng bây giờ chúng ta thật sự đang rất cần tiền. Hơn nữa hợp tác này không tổn hại gì cả, con vẫn đi làm, sinh hoạt như bình thường, lại còn có thể trả hết nợ, khoản tiền dư ra đủ để đặt cọc một căn hộ nhỏ, chữa bệnh cho bà. Số tiền ấy chính là ân nhân của chúng ta."
"Bà biết chứ." Bà ngoại nói trong tiếng nức nở, "Bởi vì bà biết, nên bà mới đau lòng. Những chuyện này vốn không nên để con gánh vác. Bố của con trở thành người như thế, tên rác rưởi họ Vưu kia cũng là đáng hận, bà và ông ngoại thì giáo dục sai lầm. Nhưng còn con, con là đứa trẻ vô tội nhất. Cuối cùng con lại là người kiếm tiền nuôi gia đình, còn phải mang chuyện chung thân đại sự đi trả nợ, làm chậm trễ cả đời của con."
"Không chậm trễ mà, bọn con sẽ chấm dứt quan hệ hôn nhân sớm thôi. Chỉ cần chờ bọn họ hợp tác xong là được." Thẩm Đại ép mình mỉm cười, "Bà ngoại, bà thử nghĩ theo hướng tích cực mà xem, đây đều là chuyện tốt. Vưu gia những năm gần đây không ngừng tụt dốc, con trai ông ta không khiến ông ta bớt lo, chúng ta còn lấy được tiền của ông ta, thật là sảng khoái."
"Hắn cho con mười triệu, một khoản tiền lớn như vậy mà chỉ cần con đăng kí kết hôn là xong sao?" Bà ngoại lo lắng nói, "Vưu Hưng Hải là đồ súc sinh, bà sợ hắn còn có mưu đồ khác."
"Không đâu, ông ta cùng đường mạt lộ nên mới tìm đến con. Tiền con đã cầm rồi, ông ta còn có thể làm gì con chứ."
Bà ngoại mặt đầy ưu sầu lắc đầu, "Mong là như vậy. Thế còn.... Người kết hôn với con là ai, có đối xử tốt với con không?"
"Là một người xa lạ, con mới gặp qua vài lần, đôi bên khách sáo với nhau lắm." Thẩm Đại xoa xoa lưng bà, "Bọn con chỉ hợp tác một thời gian ngắn, chờ đến khi mọi chuyện xong xuôi thì ly hôn, xem như con đã qua một đời chồng. Chỉ cần bỏ ra ngần ấy là có thể đổi được cuộc sống bình thường không gánh nặng cho chúng ta, rõ là rất hời đúng không?" Những lời này nửa trước là nói bừa, nhưng nửa sau là lời thật lòng. Trong hợp đồng viết thời gian hợp tác là năm năm, là để bảo hộ cho lợi ích của Cù Mạt Dư. Trên thực tế thời gian sẽ không kéo dài đến vậy, chẳng bao lâu nữa, kết nối mong manh giữa anh và Cù Mạt Dư sẽ biến mất.
Bà ngoại thở dài, "Con nhớ đừng tiếp xúc quá gần với người của Vưu gia."
Thẩm Đại nghĩ đến Vưu Bách Duyệt, chẳng hiểu sao lại nghĩ đến cả Cù Thừa Trần, anh thoáng nhíu mày, "Vâng."
"Thế còn....." Bà ngoại dáng vẻ muốn nói xong lại thôi, "Con kết hôn, mặc dù là hợp tác, nhưng người ta có muốn con phải...."
Thẩm Đại lập tức nghe hiểu bà ngoại khó mà mở lời, "Không ạ, con đã nói rồi, bọn con mới gặp nhau vài lần, không có việc thì sẽ không liên lạc."
Bấy giờ bà ngoại mới thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Omega lúc nào cũng bị thiệt thòi hơn cả, bất kể con làm chuyện gì cũng nhớ phải có chừng mực, ngẫm lại vết xe đổ của bố con."
Ánh mắt Thẩm Đại lập tức tối lại, không ai hiểu rõ điều này hơn anh hết. Anh chính là người bị ép dùng cả đời mình đi gánh chịu hậu quả từ một sai lầm do người khác gây ra. Anh trầm giọng nói, "Con hiểu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.