Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 160: Huyết tộc




Vừa ra đến bên ngoài Trần Quốc Hưng liền móc điện thoại ra kiểm tra, thấy điện thoại hết pin liền cắm sạc dự phòng vào, 2 phút sau điện thoại cũng lên nguồn.
“ Ài lại không có sóng!”
Thấy điện thoại không có sóng hắn liền nhanh chóng chạy ra bên ngoài Hoàng Liên Sơn, chạy mười lăm phút sau điện thoại mới có sóng, vừa bắt được sóng điện thoại hắn như muôn ổ máy vì thông báo cuộc gọi nhỡ, Trần Quốc Hưng kiểm tra thì lẩm bẩm.
“ Sảy ra chuyện rồi.”
Sau đó hắn liền vội vàng bấm gọi cho lão cha vợ.
“ Alo dốt cuộc cậu mấy tích ở đâu, trở về đi Naccy bị thương rồi.”
Nói xong thì cúp máy luôn, Trần Quốc Hưng nhăn mày lại rồi nhanh chóng chạy đi, nửa ngày sau hắn đã có mặt ở cổng nhà bố vợ, vừa mở cổng ra hắn đã không kiềm chế được lo lắng thân thể thoáng cái đã biến mất làm cho người vệ sĩ mở cổng mặt mũi cũng biến sắc.
“ Naccy em!”
Đá bung cửa một căn phòng Trần Quốc Hưng hơi sững lại khi thấy Naccy đang nằm trên giường, cắm đầy giây dựa lằng nhằng có mấy y tá nữ đang chăm sóc.
“ Ra ngoài hết đi.”
Trần Quốc Hưng khuôn mặt hiện lên sát khí ngùn ngụt nói, mấy nữ y tá sợ hãi cúi đầu rồi đi ra bên ngoài đóng cửa lại, hắn đi đến bên giường nắm lấy tay Naccy kiểm tra một hồi rồi cũng thở phào nhẹ nhõm, thấy có động Naccy từ từ mở mắt thấy khuôn mặt Trần Quốc Hưng thì hơi sững sờ rồi hai hàng nước mắt lăn dài.
Trần Quốc Hưng cười cười nói.
“ Vợ xấu rồi hai chúng ta li hôn đi, để anh đi lấy vợ khác!!!”
Naccy còn đang khóc như mèo thì dừng khóc liền thò xuống eo Trần Quốc Hưng mà cấu véo, răng nghiến ken két nói.
“ Mơ đi!!!”
Hắn nhăn mặt nhưng cũng chỉ cười gượng gạo, một lúc sau Naccy mới buông tay rồi nhìn hắn nói.
“Liệu mặt em có để lại sẹo hay không?”
Trên mặt Naccy là ba vết cào dài ở bên má trái đang đóng vảy, người bình thường thì nhất định là để lại sẹo, còn là vợ của hắn thì không thể nào lại có sẹo.
“ Vết thương ở ngực của em có sẹo hay không? Tin tưởng ở chồng em chứ!”
Con gái thực sự là cái cần quan tâm thì không quan tâm, hỏng nhan sắc đối với một người phụ nữ xinh đẹp đúng là chẳng khác nào giết chết họ một nửa, Naccy cười hì hì.
“ Nằm im để anh xem.”
Trần Quốc Hưng nhíu nhíu mày nhìn vết thương, tay dơ ra xoa nhẹ lên ba vết thương đã đóng vảy, ở đầu ngón tay lập loè lên những tia lôi điện nhỏ đang từ từ đốt cháy những vết da đóng vảy, đây là hắn dựa trên Nhân Trung Phàm Thể Bì Cảnh mà thử phương pháp điều trị.
“ HIM ngứa lắm!!!”
Naccy cười khanh khách nói, Trần Quốc Hưng hơi nhăn mặt nói.
“ Nằm im đi không anh để cho có sẹo bây giờ!”
Naccy bị hắn uy hiếp nhưng vẫn cứ cười tươi giãy giụa, hắn chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, 30 phút sau lớp da đóng vảy đã bung ra hết để lộ ra lớp da non trắng hồng, Trần Quốc Hưng khẽ gật đầu rồi lấy ra một gốc linh thảo Nhất Diệp Hoa, giật lấy cái lá duy nhất của cây linh thảo rồi vò nát xoa lên mặt Naccy, 2 phút sau khuôn mặt Naccy đã trở lại như cũ.
“ Xong rồi vợ.”
Naccy vội bắt hắn đi lấy gương, hắn liền bế luôn Naccy dậy đi ra chỗ cái tủ có đặt cái gương thả xuống hắn thì ôm từ phía sau đầu tựa lên vai Naccy còn đang xoa xoa cái mặt mà hỏi.
“ Làm gì mà lại bị thương?”
Naccy liền quay lại hôn lên môi hắn cười gượng gạo nói.
“ Em đi ra ngoài chơi một lát không ngờ trên đường về lại bị…”
Trần Quốc Hưng trợn mắt bế thốc lấy Naccy lên tức giận nói.
“ Đi chơi?”
Naccy rúc mặt vào ngực hắn như một con mèo nói.
“ Ở nhà nhiều cũng chán nên em mới đi ra ngoài.”
“ Hừ.”
Trần Quốc Hưng bế thẳng Naccy về phòng mà bắt đầu trừng phạt cho đến khi trời tối hắn mới tha.
“ Cầm lấy thử khống chế ý thức của mình tiến vào xem!”
Trần Quốc Hưng đưa cho Naccy cái vòng tay trữ vật nói, hắn liền quyết định để cho Naccy vòng tay trữ vật bởi vì Naccy cần vòng tay hơn Hằng, Naccy là cầm lái gia tộc Walsmart trong tương lai vì vậy nguy hiểm luôn luôn cận kề có vòng tay trữ vật để một số đồ hữu ích ở bên người thì an toàn hơn rất nhiều.
“ Ơ sao lại đưa cho em, còn anh?”
Trần Quốc Hưng chỉ mỉm cười lắc đầu nói.
“ Anh có thứ khác rồi.”
Naccy cũng mỉm cười không hỏi thêm mà cầm lấy vòng tay bắt đầu thử nghiệm, hơn một tiếng đồng hồ thử đủ mọi cách vẫn Naccy vẫn không thể sử dụng được vòng tay trữ vật, Trần Quốc Hưng lông mày nhăn tít lại rơi vào trầm tư. Nguyệt Âm Quyết đúng hơn chỉ có một mặt bản chất chính là hấp thu nguyệt lực rồi chuyển hoá thành âm lực, còn những thứ khác như vận dụng tinh thần hay công kích đều không có, ngay cả thân pháp cũng không.
Cửa phòng tự nhiên động động Trần Quốc Hưng liền dơ tay cách không khống vật mở cánh cửa, con gái Thiên Anh đang bò dưới đất ngẩng đầu nhìn hắn và Naccy cái miệng nhe ra mấy con răng sữa cười nói.
“ Baba…baba…”
Trần Quốc Hưng hơi xấu hổ đúng là từ lúc về chỉ có nghĩ đến Naccy con gái thì không thèm nhìn lấy một cái, Naccy cũng nhìn qua Trần Quốc Hưng cười.
“ Tại anh đấy.”
Rồi quay định đứng dậy ra bế con bé Thiên Anh thì hắn đã dơ tay cách không khống vật kéo con bé Thiên Anh bay lên giường, ôm lấy con gái hắn cười thơm lên má con gái rồi nói.
“ Biết tìm đến cơ à con gái bố giỏi quá.”
Con bé Thiên Anh cười khanh khách bắt đầu thò tay chọc ngoáy lỗ mũi hắn làm hắn chỉ biết cười khổ.
“ Tiểu thư.”
Một người mặc y phục người hầu phong cách Châu Âu vẻ mặt hốt hoảng dừng lại ở cửa, Naccy cười nói.
“ Không sao đâu con bé nó dậy rồi bò qua đây! Cô đi làm việc đi.”
Ôm con bé Thiên Anh trong lòng Trần Quốc Hưng không ngừng suy nghĩ về Nguyệt Âm Quyết, bất chợt linh quang trong đầu hắn loé lên muốn sử dụng được vòng tay trữ vật thì chỉ cần có tinh thần lực, muốn có tinh thuần lực ngoài việc tu vi đột phá mà tăng trưởng còn có phương thức rèn luyện mài dũa, âm lực tăng cường thể chất cũng một phần vẫn tăng cường lên tinh thần vậy bây giờ hắn chỉ cần chỉ Naccy cách rèn luyện tinh thần tập trung lại mà thôi.
Ý thức của hắn liền chìm vào trong đầu lục lọi tìm tòi trong cái đống bong bóng công pháp để xem có thứ gì hữu ích hay không. Nhưng làm Trần Quốc Hưng thất vọng là hắn chẳng tìm thấy công pháp hữu ích, hắn chỉ biết ngao ngán thở dài gác lại việc tìm cách rèn luyện tinh thần.
Cho đến khi có người gọi hai người xuống bếp ăn cơm cả hai mới bế con bé Thiên Anh đi xuống, xuống đến nơi đã thấy ồng già Norl cùng ông bố vợ hắn ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, thấy Naccy vết thương trên mặt đã khỏi cả hai người đều thở phù một hơi.
Trần Quốc Hưng cũng chào hỏi cho phải phép rồi mới bắt đầu đụng đũa ăn, hơn một tuần nay hắn đã ăn cái gì ra hồn đâu toàn là bánh mì khô với uống nước lọc, ăn uống xong hắn liền đem con bé Thiên Anh cho Naccy rồi đi lên phòng sách của ông bố vợ.
“ Là ai vậy bố?”
Trần Quốc Hưng nhàn nhạt nói, Ro không nói mà thưởng thức cốc trà nóng, hắn thì bĩu môi cái bộ dạng kiểu quý tộc của ông bố vợ này nhìn ngứa mắt lắm, chẳng lẽ hắn lại đấm cho mấy quả cho ngu người luôn, nhưng thôi dù sao hắn cũng là một người tốt không làm ra chuyện đấy được.
“ Là Đại Công Tước Russe!”
Trần Quốc Hưng nhăn mày vì mấy cái đám Huyết Tộc này, quả nhiên là phiền phức.
Cầu đánh giá, ủng hộ….!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.