Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 182: Dị Biến




Chạy nhảy khắp Mông Cổ thêm mấy hôm chẳng thu hoạch được gì hắn liền quyết định trở về, bay nhiều quá cũng tốn linh nguyên hắn liền quyết định chạy bộ, bật một cái nhảy xa 100m cũng không phải là chậm lại đỡ tiêu tốn linh nguyên, khi đi qua sa mạc Gô Bi, hắn thấy trên đỉnh một núi đá có một lão giả gầy gò ở trần phía trên, ở dưới mặc một cái quần đùi cộc, tóc tai bù xù nửa đen nửa trắng, khuôn mặt hốc hác trơ xương, đang ngồi xếp bằng trên một phiến đá to đang tu luyện.
Trần Quốc Hưng kinh dị thầm suy đoán đây là một võ giả, khí tức cực kì cường đại, có lẽ cũng tu luyện tới một môn công pháp có thể hấp thu năng lượng từ mặt trời, Trần Quốc Hưng nhẹ nhàng đứng trên đỉnh ngọn núi đá cách lão giả 100 mét.
Lão giả đột nhiên mở mắt nhìn về chỗ Trần Quốc Hưng tròng mắt co lại rồi đứng bật dậy.
“ Tuổi trẻ tài cao.”
Lão giả cất tiếng trung phổ thông, Trần Quốc Hưng chắp tay với lão giả.
“ Tiền bối quá khen, ta cũng là đi ngang qua nơi này cũng không có ý định quấy phá tiền bối nhưng lại thấy tiền bối cũng là một người tu đao nên liền tới thỉnh giáo.”
Cắm ở bên cạnh lão giả là một thanh thiết đao lớn, hắn liếc mắt cũng nhìn ra là một thanh Cực Phẩm Phàm Khí thì cũng gật gù.
Lão giả cười lớn cũng nói.
“ Ta cũng vừa hay có ý định luận bàn với người trẻ tuổi, thật sự đến lúc gần đất xa trời lại gặp được một tuyệt thế thiên tài như cậu, ta năm đó ở trong giang hồ cũng được xưng hô là một thiên tài nhưng so với cậu ta chẳng là gì.”
Trần Quốc Hưng cười cười, một võ giả đem so sánh với một tu chân giả về tốc độ tu luyện thì không thể nào so sánh được, cổ võ muốn tiến bộ đều nằm ở một chữ Luyện, võ thuật muốn tiến bộ cần luyện tập không ngừng nhỉ, chân khí muốn tăng tiến cũng phải vất vả thổ nạp.
“ Vậy đao của cậu đâu?”
Trần Quốc Hưng cười cười bàn tay khẽ dơ lên nói.
“ Đao Trong Thân.”
Lão giả gầy hơi ngẩn ra rồi phá lên cười nói.
“ Tốt Tốt Tốt.”
Rồi thân ảnh cũng lao tới, Trần Quốc Hưng cũng không đứng im chân đạp nhẹ lao lên, hai người đều tung một chưởng hoá đao về phía trước, hai tay va chạm hai luồng khí tức liền nổ tung, đao khí bắn ra khắp nơi đất đá bị cày nát một mảng lớn bắn tung toé khắp nơi.
Hai người thu tay đều nhảy lui ra sau, hắn cũng hơi nhíu mày thầm đoán cảnh giới của lão giả có lẽ là một võ giả Tiên Thiên Đỉnh Phong, nếu mà hắn muốn giết lão giả này thì cũng chẳng hề khó khăn, khi hắn là Luyện Khí Kỳ Tầng 9 Sơ Kỳ đã có thể đánh bại một võ giả Tiên Thiên Trung Kì, bây giờ hắn đã đột phá Trúc Cơ Kỳ thì một võ giả Tiên Thiên Đỉnh Phong chỉ cần muốn giết đối phương cũng không mất nhiều sức lực.
“ Thử một Ám Đao của ta.”
Lão giả tay chém mạnh một đạo đao khí lớn bị chém rồi bắn ra, Trần Quốc Hưng cũng không chậm liền chém ra một đao khí, hai đao va chạm ở giữa không trung rồi đao khí của hắn bị đao khí của lão giả xoăn nát, sau đó đao khí của lão giả lao thẳng tới Trần Quốc Hưng, hắn nghiêng người tránh né nhưng đao khí đột nhột đổi hướng chém thẳng lên người Trần Quốc Hưng vì khoảng cách quá gần cộng thêm đao khí quỷ dị Trần Quốc Hưng không kịp tránh né liền trúng chiêu.
“ Ầm”
Trần Quốc Hưng bắn ra phía sau, lão giả đứng im nhìn. Khi đám cát bụi tan đi Trần Quốc Hưng nhíu mày đi ra, lão giả híp mắt nhìn chỉ thấy trên người hắn bị chém rách một vết trên áo không hề bị thương thì cũng khiếp sợ.
“ Tiền bối ta cảm thấy đao khí của người rất quỷ dị.”
Lão giả gật đầu nói.
“ Ta tu đao từ năm 6 tuổi đến nay cũng đã 70 năm, cũng mới chỉ lĩnh ngộ được đao ý cách đây không lâu.”
Trần Quốc Hưng kinh dị, đao ý sao? Hai từ đao ý lập đi lập lại trong đầu hắn, cảm giác lại một đao vừa rồi hắn nhíu nhíu mày, đao khí được điều khiển bởi ý thức tuỳ tâm tuỳ ý có phải là đao ý hay không?
Trần Quốc Hưng dơ tay cách không lấy vật lấy một cành cây khô im lặng nhìn càng cây rồi nhắm mắt, lão giả cũng im lặng đứng nhìn Trần Quốc Hưng cũng không có ý định tấn công.
Một lúc sau Trần Quốc Hưng mở mắt cành cây trong tay như hoá thành một cây đao, hắn bổ ra một đạo đao khí bắn về phía xa mạc cát, tinh thần lực tràn ra khống chế quỹ đạo của đao khí, hắn nghĩ bản chất của đao ý cũng giống với việc không chế phi kiếm bằng tinh thần lực, nhưng một lát sau hắn lại nhíu mày tuy cũng một phần có thể khống chế đao khí nhưng hắn cảm giác đao của mình khác rất nhiều với đao của lão giả.
Lão giả cũng nhìn một màn đao khí Trần Quốc Hưng chém ra cũng sửng sốt một hồi liền nói.
“ Ta không biết cậu dùng thủ đoạn gì đánh ra một đao kia, nhưng đó không phải đao ý.”
Trần Quốc Hưng cũng gật đầu không tiếp tục đánh nhau mà cùng lão giả thảo luận về đao pháp, một hồi Trần Quốc Hưng khẽ xoa xoa cằm nói.
“ Tiền bối ta thấy người đang tìm phương pháp để đột phá?”
Lão giả gật đầu, sau đó cũng thở dài nói.
“ Tìm ra con đường đột phá Khí Cảnh quả nhiên là khó.”
Trần Quốc Hưng lâm vào trầm tư, hắn đột phá Trúc Cơ Kỳ là chuyển từ linh lực ở dạng khí chuyển hoá ngưng tụ thành linh nguyên ở dạng lỏng, mà theo những gì hắn biết hẳn là chân khí cũng ở dạng khí, chẳng lẽ cũng phải ngưng tụ chuyển hoá thành một dạng chất lỏng là chân nguyên hay sao, khẽ gật gù với phán đoán của mình rồi hắn nói với lão giả suy đoán của mình.
“ Tại sao ta không nghĩ tới chiều hướng này, đa tạ cậu anh bạn trẻ, nhưng dốt cuộc phương thức cậu tu luyện là gì? Cậu không phải võ giả sao?”
Trần Quốc Hưng lắc đầu đột nhiên vẻ mặt hắn hoảng sợ nhìn về phía bầu trời ở xa, lão giả cũng ngẩn ra nhìn về hướng đó. Một cột màu đỏ lớn xuyên thẳng lên bầu trời, một khí tức huyết tinh tà ác xông thẳng ra bốn phương tám hướng.
Trần Quốc Hưng cảm giác được một khí tức điên cuồng, hiếu sát, tức giận một khí tức tràn đầy tiêu cực ảnh hưởng lên tâm trí của mình, lại nhìn về hướng đó thì ngẩn ra chính là hướng của Thành Đô, không nghĩ nhiều hắn liền đạp chân lướt đi khi cách xa lão giả một đoạn thì tế ra Ngân Lang Kiếm bay hết tốc lực về hướng đó…
Lúc này trên bầu trời của Thành Đô một thân ảnh đứng lơ lửng trong cột đỏ, xung quanh người tản ra một luồng khí tức màu đen quẩn quanh, đôi mắt đỏ ẩn sau lớp sương đen loé lên vẻ tà ác, tiếng cười điên cuồng chuyền ra.
“ Ha ha…chết…chết hết đi…haha…huyết tế 12 triệu người các ngươi để ta có thể rời khỏi cái nơi chết tiệt này, các ngươi phải cảm thấy vinh hạnh…haha…”
Cả Thành Đô được bao quanh bởi một trận pháp, người ở bên trong đang không ngừng kêu gào thảm thiết ôm đầu ngã lăn trên đất, trên người đang từ từ hoá thành những những vũng máu rồi bay lên trời dung nhập vào cột máu đỏ.
Chỉ một tiếng sau tất cả người ở Thành Đô đều hoá thành xương trắng, ngay cả động vật cây cỏ tất cả đều tận diệt không một ai còn sống sót, cột máu huyết như xuyên thủng cả bầu trời, thân ảnh được bao quanh bởi sương đen cười điên cuồng rồi bay lên theo cột sáng huyết sắc biến mất vào hư vô.
Cột sáng biến mất để ra một thảm cảnh, dị tượng vừa rồi ở những nơi khác đều nhìn thấy không ít người đã chạy đến Thành Đô thì kinh hãi nhìn một màn kinh dị như Địa Ngục, xương trắng nằm la liệt khắp nơi, chỉ sau một con gió đều biến thành cho bụi…
Trần Quốc Hưng trong lòng như lửa đốt mất hai tiếng đồng hồ sau mới tới nơi, nhìn thảm cảnh đang diễn ra hắn như chết lặng, rồi lao nhanh về hướng nhà của Huyên Huyên. Mở cửa đi vào trong hai mắt hắn như muốn nhoè đi khi nhìn bộ xương trắng nằm ở trên giường, hắn khóc những giọt nước mắt lăn dài trên mặt rơi xuống đất.
Bộ xương từ từ hoá thành cho bụi bay đi, hắn vội vàng phất tay thu lại những hạt cho bụi lại rồi đựng vào một lọ sứ. Ôm lọ sứ tro cốt của Huyên Huyên trong lòng hắn ngửa cổ gào thét.
“ Tao Thề Sẽ Bóp Nát Hồn Phách Của Ngươi.”
Cắm ba nén nhang lên mộ của Huyên Huyên hắn quỳ thụp xuống bên mộ.
“ Tất cả là tại anh, tại anh không mang em đi theo…”
Một ngày sau hắn thắp hương cho Huyên Huyên cùng lão đạo sĩ Vương Minh rồi lạnh lùng quay đi, hắn đã khắc cốt ghi tâm khí tức tà dị còn sót lại trên không trung Thành Đô, một khi gặp lại kẻ đó hắn nhất định sẽ phanh thây đối phương thành ngàn mảnh để trả thù cho Huyên Huyên, cho mười triệu sinh mạng vô tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.