Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 216: Từ Biệt




Hai bên bờ quân mại phục ồ ạt theo thuyền nhỏ lách qua những cọc gỗ lớn lao ra tấn công, tên bắn ra như mưa những kẻ còn sót lại chỉ khoảng hai mươi vạn người nhanh chóng bị bốn mươi vạn quân Đại Việt tiêu giệt, khúc sông Tô Đằng nước nhuộm một màu đỏ của máu, Trần Quốc Hưng im lặng đứng nhìn trong lòng nặng nề, số người chết trong tay hắn phải đến cả năm mươi vạn người, đây chính là chỗ đáng sợ của tu chân giả, phất tay một cái có thể giết hàng tỉ người chỉ trong nháy mắt, hắn thở dài quay người rời đi.
Nửa ngày sau tin thắng trận trên khúc Tô Đằng vang đi khắp cả nước, một chiến thắng mà chúng ta chỉ tổn thương ít người đã chiến thắng, tất cả quân lính có mặt ở trận Tô Đằng đều nhận được mệnh lệnh không được truyền chuyện hôm nay sảy ra ở đây ra ngoài, nếu phát hiện liền tru di tam tộc, quân ta tạm thời rút lui về Viễn Thành chờ quân chi viện từ Thăng Long Thành hội họp rồi quyết một trận sinh tử với bảy mươi vạn quân bộ còn lại của Bắc quốc.
Trần Quốc Hưng lúc này đã bay trở về thành Thăng Long.
" Đại Ca, Đại Tẩu sinh rồi sao?"
Trần Quốc Hưng thấy Lý Chiêu đi đi lại lại lo lắng ở trước cửa một căn phòng liền hỏi, Lý Chiêu nhìn Trần Quốc Hưng hơi ngạc nhiên khi hắn trở về, cũng gật đầu nói.
" Đang sinh, đã hai cánh giờ rồi nhưng vẫn chưa có động tính gì ta lo quá."
Trần Quốc Hưng gật đầu, đột nhiên lông mày hơi nhíu lại, Thiên Nhãn liền mở lên, vừa nhìn hắn liền loé lên một cái đạp tung cửa căn phòng lao vào tay nắm lấy lưỡi dao nhọn của một thiếu nữ đang đâm xuống tim một đứa bé còn đỏ hỏn.
" Hừ."
Trần Quốc Hưng một chưởng đánh lên người thiếu nữ, làm ả ta bay vào một góc chết không cả kịp nhìn người đã giết mình, đứa bé rơi ra Trần Quốc Hưng nhưng lại bay lơ lửng trên không trung rồi từ từ bay lại chỗ hắn, bế lấy đứa bé Trần Quốc Hưng nhếch miệng.
" Tiểu tử ngốc nghếch, không biết ngoác cái miệng ra mà khóc còn ngủ được à."
Rồi mới nhìn qua Vu Như Huyền ngất xỉu nằm trên giường, mới thở ra một hơi may mắn là không bị giết, rồi bế đứa bé đi tới chỗ cái xác của thiếu nữ sưu hồn, khi buông tay hắn nhíu mày lẩm bẩm.
" Uất gia sao!"
Vậy mà lại Uất gia dở trò trong chuyện này, quả nhiên không thể nào không đề phòng, Uất Thiên Hạ lúc này đang là một phó tướng quân vậy mà lại dám có âm mưu làm phản, thiếu nữ này là kẻ Uất Thiên Hạ cài cắm bên cạnh bà đỡ chờ cơ hội rồi ra tay, còn chuyện sau khi thành công bước tiếp theo của chúng là gì hắn cũng không cần quan tâm, chỉ cần biết tất cả Uất gia thành Tây An sẽ chết.
" Trần Đệ."
Lý Chiêu bấy giờ mới chạy vào nhìn ba cái xác chết vẻ mặt biến sắc, khi nhìn thấy đứa bé được Trần Quốc Hưng ôm trong lòng mới khẽ thở phào rồi chạy lại chỗ Vu Như Huyền xem xét.
" Là Uất Thiên Hạ âm mưu."
Trần Quốc Hưng nhìn Lý Chiêu nói.
" Uất Thiên Hạ, bảo sao hắn lại dẫn còn gái của mình đến gặp ta vài lần, quả thật là ta cũng có chút yêu thích, hừ."
Lý Chiêu lạnh lùng lên tiếng, Trần Quốc Hưng cũng hơi nhăn mày, may mắn là hắn trở về mới bắt gặp tình cảnh này, cần phải tìm vài người trung thành luôn luôn ở bên cạnh Lý Chiêu mới được, chuyện hoàng đế bị ám sát không phải là chuyện sảy ra ít.
Một lúc sau Lý Chiêu liền đi gọi người tới chăm sóc Vụ Như Huyền, đem ba cái xác yên lặng mang đi, truyền lệnh cấp tốc bắt tất cả người của Uất gia lại, còn Uất Thiên Hạ lặng lẽ xử lý luôn.
" May mắn khi đệ trở về nếu không con của ta đã chết rồi."
Lý Chiêu nhận lấy đứa bé từ tay Trần Quốc Hưng, hắn cũng không phủ nhận, vỗ mạnh vào mông đứa bé một cái mạnh làm đứa bé há mồm mở mắt khóc toáng lên.
" Đại ca, đặt tên nó là Lý Thiên Nam đi."
Lý Chiêu gật đầu cười bế con trai một lúc rồi sai người chăm sóc cho Lý Thiên Nam cùng Trần Quốc Hưng đi ra phía sau hậu viện, Trần Quốc Hưng cũng không dài dòng chắp tay nói.
" Ta trở về là để từ biệt đại ca, đã đến lúc ta phải đi rồi."
Trần Quốc Hưng tính toán hai năm thời gian mới rời đi nhưng lại có nhiều bất ngờ sảy ra, tu vi của hắn cũng đã khôi phục hắn cần rời đi, cộng thêm sát nghiệm năm mươi vạn người hắn cảm giác nếu mình không rời đi thì sát nghiệp trong trận chiến tiếp theo sẽ đổ lên đầu hắn không ít, nhân quả quấn lấy quá sâu sẽ bất lợi cho tu hành sau này, giết chóc quá nhiều khi độ kiếp sẽ gặp tâm ma lợi hại, đến lúc đó rất nguy hiểm, bỏ mạng dưới thiên kiếp cũng không biết trừng.
" Hazz, đệ là rồng ở trên trời lúc nên đi thì đi, bảo trọng."
Lý Chiêu thở dài chắp tay với hắn, Trần Quốc Hưng cũng thở dài chắp tay chào.
" Ân cứu mạng của đại ca ta mãi mãi khắc ghi, lần này từ biệt không biết là còn có thể gặp nhau hay không."
Trần Quốc Hưng thở dài, sinh mạng người thường ở nơi này dài hơn ở Địa Cầu nhưng cũng chỉ được 120 tuổi là hết thọ mệnh cũng sẽ trở về với cát bụi, lần này hắn đi hẳn là rất lâu sau mới trở về lúc đó Lý Chiêu cũng chẳng thể còn sống được, lần này là lần vĩnh biệt.
" Đại ca bảo trọng."
Hắn thở dài tế ra phi kiếm một đường bay thẳng lên trời, đầu không ngoảng lại. Lý Chiêu nhìn theo bóng dáng khuất dần của hắn mỉm cười thở dài nói.
" Chúc đệ thẳng tiến trên con đường tiên lộ mờ mịt."
Trần Quốc Hưng đã giao hết binh phù cho Chu Thiến chỉ huy trận quyết chiến với đại quân trên bộ với Bắc quốc, nhưng trước khi rời đi hắn cần sử lý kẻ lần trước có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng hai, bay vèo tới một đỉnh núi cách Thanh Toàn một đoạn, khí cảm tràn ra chỉ sau một lúc liền cảm ứng được hai luồng khí tức tu chân giả, một người tu vi Luyện Khí Tầng hai, còn một kẻ là tầng sáu hắn liền nhếch miệng bay qua đó, uy áp không hề thu liễm lại.
" Bài kiến tiền bối."
Một già một trẻ đang đứng ở trên đỉnh núi sợ hãi khi Trần Quốc Hưng đang từ từ bay xuống, cảm giác được khí tức cường đại liền hành lễ.
" Một tên tu chân giả lại đi làm quốc sư Bắc quốc? Trở về Bắc quốc yên ổn đi đừng có xuống phương Nam làm loạn.". Truyện Truyện Teen
" Tiền bối ta biết rồi."
Lão già khiếp sợ run giọng nói, không ngờ tới ở nơi này lại xuất hiện một cường giả như vậy, khí tức này tương tự như khí tức của Trúc Cơ Kỳ mà rất lâu trước lão già đã từng được cảm nhận.
" Huyết thệ đi đừng nói xuông."
Trần Quốc Hưng tản ra sát khí nói, không giết hai kẻ này vì hắn có mục đích của mình, nên tha cho chúng một mạng, để chúng sống là để kiềm chế hoàng đế Bắc quốc không nên xuôi nam làm liều, hắn đoán dù là hoàng đế nhưng vẫn phải nể lão già này đến bảy phần, ai bảo người ta có thể giết ngươi cơ chứ.
" Ta làm ngay."
Lão già trích máu của cả tên thành niên cùng máu của mình đánh ra mấy đạo thủ ấn rồi há miệng thề thốt, thanh niên bên cạnh cũng phải làm theo sư phụ mình, trong lòng thì khiếp sợ, lần trước gặp Trần Quốc Hưng hắn làm gì có khí tức kinh khủng như bây giờ, khí tức hiện tại như là một ngọn núi đè lên người thành niên vậy.
Trần Quốc Hưng gật đầu nói.
" Ta không biết tại sao một kẻ như ngươi lại ham phú quý ở chỗ phàm nhân, nhưng ta và ngươi không có thù oán nên tha cho hai ngươi một mạng, nhưng cẩn thận một khi bước chân xuống phương Nam ta làm thịt các ngươi, đi đi."
Hai người một già một trẻ vội vàng đa tạ rồi rời đi, mặc kệ đám quân lính Bắc quốc đang nghỉ ngơi ở phía dưới núi, Trần Quốc Hưng lẩm bẩm.
" Rời đi thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.