《 Vụ bí ẩn FC 》 chỉ chiếm một phần nhỏ trong toàn diện tích khu vực tiểu thuyết dễ thấy nhất trên báo Đa Thành Metropolis Daily, trên dưới chỉ khoảng 1.000 chữ, Thiệu Hoa trong đầu chỉ có các vụ án chú ý tới chuyên mục này trong một hoàn cảnh hết sức tình cờ.
Hôm đó mây đen bao phủ, mưa to xối xả, rất đông người chen chúc trên xe buýt vất vả trong cuộc mưu sinh, đội trưởng đội điều tra hình sự Thiệu Hoa không màng đến hình tượng của mình, chen lấn còn nhiệt tình hơn bất cứ ai khác, phía trước có một cô gái nhỏ nhắn bị người ta chen chúc đến mức tờ báo trên tay cũng không cầm chắc, Thiệu Hoa sau khi đã tìm được chỗ đứng vững vàng lại có chút nhàm chán, thuận tay liền chụp lấy tờ báo Đa Thành Metropolis Daily rơi ra khỏi tay cô gái kia, sau đó bởi vì thói quen nghề nghiệp, trông rất nhiều các chuyên mục đã lập tức liếc một cái nhìn thấy bài viết 《Vụ bí ẩn FC》.
《Vụ bí ẩn FC》. Vụ án thứ nhất.
Jo, chuyên gia nghiên cứu của Viện Nghiên Cứu Thuốc BH đã miệt mài điều chế một loại thuốc mê mới gần ba năm nay sắp sửa thành công nhưng chỉ còn kém một chút, một chút này là gì?
10:00 tối, phòng nghiên cứu im ắng, ánh đèn sáng ngời lóe lên một chút rồi lại tối sầm, bức màn khẽ tung bay, Jo giật mình, tầm mắt nhìn về hướng bàn làm việc không có một bóng người bên cạnh.
Đây là văn phòng của Mis, một người đã qua đời được ba năm, sau khi Mis chết, Viện trưởng vô cùng đau lòng vì đã mất đi một chuyên gia ưu tú, cho nên bàn làm việc của Mis từ trước đến nay cũng không có ai đụng vào.
Jo đi tới ấn nút khởi động máy tính của Mis, hết sức thành thạo nhập password.
Password này anh ta chỉ dùng một lần, chính là ba năm trước, chính là ba năm trước khi anh ta đánh cắp công thức thuốc kháng sinh mới mà Mis vừa phát triển thành công.
Bởi vì tài liệu ghi chép công thức mới này đột ngột biến mất, cho nên bệnh tim của Mis bị tái phát, là động mạch vành có vấn đề, ca phẫu thuật thất bại khiến Mis qua đời.
Máy tính đã thuận lợi khởi động, Jo lần lượt mở từng folder cũng không tìm thấy cái mình cần, nhưng lại tìm thấy một công thức thuốc khác chấn động hơn mà mình chưa từng nghe Mis nói bao giờ.
Loại thuốc mới này được biết đặt tên là “Sung sướng”, có công dụng gây tê hiệu quả hơn so với tất cả các loại thuốc gây mê hiện nay, trong quá trình giải phẫu bệnh nhân sẽ hoàn toàn tỉnh táo và nhận thức được, nhưng lại không có cảm giác đau cắt da cắt thịt.
Jo run rẩy in tài liệu ra, rồi bắt đầu bào chế.
5:00 sáng, Jo đã điều chế thành công, con chuột bạch làm thử nghiệm cho phản ứng đúng như những gì mà Mis đã viết trong tư liệu, con chuột bạch cảm nhận được cái đuôi của mình bị cắt, nên liên tiếp quay đầu lại nhưng không hề có phản ứng đau đớn nhảy lên.
Chẳng lẽ một kỳ tích y học như vậy lại được ghi trên danh nghĩa của mình sao?
Jo vui mừng khôn xiết, anh ta nóng lòng muốn bắt thêm vài "con chuột bạch" để thử nghiệm, Anh ta đã tiêm thuốc cho chính mình, rồi cầm dao phẫu thuật lên tự cắt thịt mình để thử nghiệm.
Đầu tiên, lưỡi dao sắc bén rạch một đường trên cánh tay, tiếp theo cứ giống như từng miếng cá hồi ăn sống thái lát, từng miếng từng miếng được cắt ra.
Jo mất máu mà chết, lúc phát hiện thi thể chỗ tay phải có thể chạm đến chỉ còn lại xương cốt, một chút da thịt cũng không chừa lại, nếu tay trái có thể cử động, thì ắt hẳn là anh ta chỉ còn một bộ xương.
Những dòng chữ không hề chứa một chút cảm xúc nào, rất chân thật, giống như tư liệu vụ án thực tế, Thiệu Hoa đã có thể thông qua những dòng chữ này mà tưởng tượng ra toàn bộ hoàn cảnh hiện trường vụ án.
Trong xe đầy người, mồ hôi và hơi thở đan xen, hơi nóng tỏ ra dữ dội, nhưng Thiệu Hoa lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như đang ở trong một hầm băng.
Thiệu Hoa ngẩng đầu tìm cô gái trẻ tuổi đánh rơi tờ báo kia, nhưng trong xe chen chúc lại không có hơi thở của cô gái nọ, cô cũng huyền ảo khó đoán giống như bài viết 《Vụ bí ẩn FC》này vậy.
Suốt cả buổi tối hôm đó, Thiệu Hoa nhìn chằm chằm vào bài báo 《Vụ bí ẩn FC》kia mà xuất thần, ngày hôm sau vừa đến văn phòng anh đã ra lệnh cho đám đội viên của mình đi điều tra toàn bộ các viện nghiên cứu dược phẩm trong thành phố, thử xem ba năm trước có viện nghiên cứu nào đã cho ra đời một loại thuốc kháng sinh mới hay không.
Báo cáo điều tra về Viện Nghiên Cứu Dược Phẩm Bắc Hải, được đưa tới trước bàn làm việc của Thiệu Hoa, vào lúc sắp đến giờ tan sở chiều hôm đó.
“Hôm nay tôi đến đó không đúng lúc, chuyên gia nghiên cứu Đàm Bân ở trong viện đã chết, không khí văn phòng có chút không tốt, cho nên mọi người đều không muốn nói nhiều” Hà Tùng nói.
“Có người chết à?” Thiệu Hoa lập tức đứng dậy, “Tập hợp mọi người, xuất phát đến hiện trường.”
“Nhưng mà Viện nghiên cứu Bắc Hải không thuộc khu vực của chúng ta, hơn nữa tôi nghe nói nguyên nhân tử vong đã được điều tra rõ ràng, là trong lúc anh ta nghiên cứu chế tạo ra công thức của một loại thuốc mới gây ra ảo giác rồi tự mình hại mình, mất máu quá nhiều mà chết.”
“Không, đây là mưu sát.” Thiệu Hoa nói như chém đinh chặt sắt. “Cho dù không phải là trong khu vực của chúng ta thì cũng có thể điều tra, đi theo tôi.”
Đồn cảnh sát khu Bắc Hải đã chuẩn bị tan làm, Thiệu Hoa lại dẫn cả đội ập vào như một cơn lốc.
“Vui lòng đưa hết tất cả các tài liệu về vụ án và báo cáo khám nghiệm tử thi Đàm Bân cho tôi.” Hắn móc thẻ cảnh sát của mình ra đưa cho người phụ trách vụ án Đàm Bân.
Thiệu Hoa có vô số ngoại hiệu, Thổ Phỉ, Tên Điên v..v… nhưng được gọi nhiều nhất chính là Mê Tra Án, mê điều tra vụ án cũng là một loại ngốc nghếch, người bình thường không nên nói lý với kẻ ngốc nghếch.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Thiệu Hoa đã tiếp nhận tất cả hồ sơ vụ án Đàm Bân, bao gồm cả clip quay lại hiện trường, tất cả các vật phẩm ở trong phòng làm việc của Đàm Bân, ảnh chụp và báo cáo nghiệm thi, cũng như hồ sơ về các nhân viên đang làm việc ở viện nghiên cứu Bắc Hải…v…v…
“Các anh em, chúng ta lại cùng đi một chuyến đến Viện nghiên cứu Bắc Hải.”
Ở bên cạnh bàn làm việc của Đàm Bân cũng có một bàn làm việc khác đúng như mô tả trong bài viết 《Vụ bí ẩn FC》, bàn làm việc này vốn là của Liêu Thao, đã chết ba năm.
Thiệu Hoa ra lệnh mang tất cả về sở, bao gồm cái máy tính kia.
Sau khi được chuyên gia giải password, quả nhiên bên trong phát hiện một folder tên là “Sung sướng” chứa tài liệu thuốc mới, trải qua sự chứng thực của pháp chứng, đây chính là loại thuốc đã gây ra cái chết cho Đàm Bân.
Đây là một loại thuốc mê, sau khi được tiêm vào cơ thể con người sẽ gây ra ảo giác, khiến con người có ý muốn mãnh liệt cần phải được giải tỏa, từ đó dẫn tới rối loạn hành vi.
Quá trình tử vong của Đàm Bân cũng giống hệt như trong bài viết.
Thiệu Hoa dẫn người trực tiếp đến tòa soạn, vào thẳng khu vực dành cho bộ phận biên tập báo Đa Thành Metropolis Daily.
Tổng biên tập báo Đa Thành Metropolis tên là Trình Thành, còn khá trẻ, khoảng ba mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, luôn tỏ ra ôn hòa và khiêm tốn.
Lúc Thiệu Hoa nói vụ án xảy ra trong một bài viết của báo mình bỗng dưng biến thành vụ án thật sự, Trình Thành đã hết sức hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch một lúc lâu mới có thể thốt lên lời.
Trình Thành là tổng biên tập, nhưng lại không trực tiếp phụ trách một chuyên mục nào, chủ biên của chuyên mục《Vụ bí ẩn FC》 là Tần Huệ.
Đây là một cô gái xinh xắn, thông minh lanh lợi, sạch sẽ thoải mái, tóc duỗi thẳng cột lên cao, đôi mắt to sáng ngời, chính là cô gái hôm qua trên xe buýt.
Chẳng lẽ hôm qua không phải là tình cờ mà gặp, tờ báo kia cũng không phải là cô vô tình đánh rơi.
Thật là thú vị, Thiệu Hoa mỉm cười đưa thẻ cảnh sát của mình ra.
Tần Huệ nhìn mặt trái rồi lại nhìn mặt phải, một lúc lâu sau khi đã chứng thực được anh chàng có vẻ mặt giống lưu manh trên đường hơn là cảnh sát này thật sự là người trong thẻ, cô ta mới nhích người lùi về phía sau hai bước cho Thiệu Hoa vào cửa.
Tần Huệ mặc quần áo ngắn gọn thoải mái, không hề trang trọng rực rỡ, nhưng lại là thương hiệu nổi tiếng thế giới, Thiệu Hoa quan sát Tần Huệ từ trên xuống dưới.
“Cô là tình nhân được đại gia nào bao nuôi à?”
“Anh có ý gì?” Tần Huệ cảnh giác nhìn hắn.
“Yên tâm, cái này không liên quan đến vụ án, chỉ là tôi tò mò muốn biết một người chỉ vừa mới đi làm được nửa năm làm sao lại có đủ khả năng kinh tế để mua sắm một bộ quần áo mấy chục nghìn tệ.”
“Đội trưởng Thiệu thật là có mắt nhìn.” Biểu hiện của Tần Huệ trở nên u buồn, “Ba của tôi là chuyên gia nghiên cứu thuốc, mỗi một loại thuốc nghiên cứu thành công sẽ được tiền thưởng, ít thì mấy trăm ngàn tệ, nhiều thì cả triệu tệ cũng có.”
“Có một người cha tốt như vậy, vì sao cô lại còn phải làm một biên tập nho nhỏ, chẳng phải đi làm như vậy sẽ rất mệt mỏi hay sao?” Thiệu Hoa dựa vào ghế da xoay ở trước bàn làm việc của Tần Huệ, nhàn nhã xoay mấy vòng bắt đầu hỏi câu đầu tiên.
Tần Huệ hỏi gì đáp nấy, nhưng Thiệu Hoa vẫn không thu hoạch được gì.
Cô ta và Sở Giang Nam chưa từng gặp mặt, Sở Giang Nam gửi bản thảo đến hộp thư của cô ta, cô ta cảm thấy bài viết rất thú vị, vì thế đã cho đăng lên.
Dựa theo quy định tòa soạn phải ký hợp đồng với tác giả, Sở Giang Nam nói tiền nhuận bút chỉ gần một nghìn quá ít ỏi không cần phải nhắc tới, lại còn nói rằng mình có thể viết miễn phí cho tòa soạn không cần lấy nhuận bút, cho nên Đa Thành Metropolis Daily cũng không ký hợp đồng với người này.
Chuyên gia IT trong cục cảnh sát cũng đã tiến hành kiểm tra hộp mail của Tần Huệ, phát hiện ra tất cả các email do Sở Giang Nam gửi tới đều là gửi từ những nơi có sử dụng wi-fi công cộng cho nên cũng không thể điều tra được gì, chỉ có một điều chắc chắn là Sở Giang Nam lên mạng ở trong nước.
Còn về mặt giới tính, thì nếu chỉ dựa vào cách hành văn cũng rất khó phán đoán.
“Có lẽ chỉ là một fan truyện trinh thám, vô tình bịa ra một vụ án trùng hợp mà thôi.” Hà Tùng nói.
“Nếu vậy cậu làm sao giải thích được tất cả các chi tiết trong bài viết đều giống y hệt với vụ án của Đàm Bân?” Thiệu Hoa hỏi lại.
Hà Tùng cũng không hiểu.
“Đội trưởng, nếu không phải vụ án này giống y hệt với vụ án trong bài viết, thì bản thân nó chính là một vụ tai nạn ngoài ý muốn không có sơ hở gì.”
“Cho nên, đây mới là điểm đáng nghi ngờ nhất.”
Sở Giang Nam là hung thủ sao? Vậy vì sao phải đăng tải chi tiết lên báo?
Nếu không có bài báo này, thì vụ giết người kia sẽ được xem là tai nạn ngoài ý muốn mà xử lý một cách êm đẹp, có thể trốn tránh được sự chế tài của pháp luật.
Như vậy bài báo kia bị anh nhìn thấy là trùng hợp hay là cố ý?
Tần Huệ đóng vai trò gì trong toàn bộ vụ án này?
Thiệu Hoa cảm thấy Tần Huệ còn sâu xa khó lường hơn so với vụ án này.
Nhìn bề ngoài của cô ta giống như một sinh viên vừa mới ra trường đi làm không lâu, hơi thở thanh xuân và tinh thần nhiệt tình luôn được thể hiện một cách rõ ràng trong đôi mắt trong trẻo.
Nhưng cô ta trả lời mọi câu hỏi của hắn một cách hoàn hảo không chê vào đâu được, điều này không phải là thứ mà một cô gái hai mươi hai tuổi sẽ có.
Cô ta rất cảnh giác, thoạt nhìn như hỏi gì đáp nấy, nhưng thực ra một tin tức dư thừa cũng không hề để lộ.
“Đội trưởng, báo Đa Thành Metropolis Daily vừa mới cho đăng chương 2 của Vụ Bí Ẩn FC.” Hà Tùng vội vàng đẩy cửa đi vào.