Kẻ Tình Nghi Số 1

Chương 2: Thiết lập




“ Cậu nói gì? Suy nghĩ của chúng ta giống như nam châm, cũng có lực hấp dẫn?”.
Lục Hạo dịch mông tựa lưng vào thành ghế, người nghiêng về phía trước, hai tay đan chéo đặt lên bàn làm việc, ngạc nhiên nhìn bàn đối diện.
“ Đúng vậy. Hơn nữa, loại lực hấp dẫn này rất mạnh, nó thu hút những điều chúng ta muốn nói tới”. Tôi vừa cẩn thận nhìn anh, vừa đáp.
Tôi và anh họ ít nhất đã ba tháng không gặp. Trông anh gầy đi rất nhiều, sắc mặt hơi tiều tụy. Có lẽ việc vợ sắp cưới đột nhiên bị giết hại là đòn đả kích lớn đối với anh. Lần này, Lục Hạo không đến thăm tôi, mà là vì vụ án hiếp dâm bất thành xảy ra tối hôm qua. Anh cùng trưởng khoa – Hứa Lôi hẹn gặp nhau lúc mười hai rưỡi. Nhưng vì tới sớm nửa tiếng, trong khi Hứa Lôi vẫn chưa đến, cho nên anh chạy tới chỗ tôi để giết thời gian.
Sáng nay sau khi đến trường, tôi mới nghe nói đến vụ án này. Tất cả giáo viên trong trường mỗi người nói một phách, nhưng hầu hết các thầy cô đều đoán, kẻ tấn công Tô Khả Mạn có thể là tên sát thủ cưỡng dâm liên hoàn. Tôi cũng cho rằng khả năng lớn là như vậy. Vừa rồi tôi có hỏi Lục Hạo tình hình cụ thể về vụ án, anh lấy lý do không thể tiết lộ để từ chối, điều đó làm tôi rất không hài lòng. Bởi vậy, tôi tính toán dùng luật hấp dẫn để lôi vụ án ra ngoài.
Ánh mắt Lục Hạo rũ xuống, ngón chỏ gõ nhịp nhàng lên mặt bàn như suy nghĩ. Nửa phút sau, anh ngẩng đầu hỏi: “ Theo như cậu nói, chỉ cần tôi nghĩ đến điều gì thì sẽ đạt được điều ấy phải không?”.
“ Đúng, miễn là suy nghĩ của anh đủ mạnh để có thể thu hút những điều anh muốn biết”. Tôi nhìn vẻ mặt bối rối của anh, liền đưa ra ví dụ: “ Anh giống như một ‘bệ phóng con người’, có thể phát ra tần số lực từ cụ thể. Khi suy nghĩ, tư tưởng của anh sẽ truyền đến trung tâm vũ trụ, sau đó thu hút những vấn đề có cùng tần số lại”.
Anh nhìn chằm chằm vào mặt tôi mất nửa ngày, lộ vẻ khó tin: “ Hừm! Ba tháng không gặp, tên tiểu tử nhà cậu không nghiên cứu vật lý, cũng không viết tiểu thuyết trinh thám, mà bắt đầu rao giảng tà thuật à?”.
“ Như thế nào là rao giảng tà thuật? Đây là luật hấp dẫn, nó thuộc phạm trù vật lý lượng tử”. Tôi lập luận.
“ Vật lý lượng tử?”. Anh liếc mắt nhìn quyển sách trên bàn: “ Được rồi, tôi hỏi cậu một vấn đề”.
“ Cái gì?”.
Anh ngồi thẳng người, lên giọng chất vấn: “ Từ ngày tiếp nhận vụ án giết người liên hoàn, hàng ngày tôi đều nghĩ xem làm thế nào để có thể bắt được hung thủ. Cũng cùng nhóm đồng nghiệp tiến hành rất nhiều cuộc điều tra và xét hỏi. Nếu dựa theo luật hấp dẫn, chúng tôi phải sớm bắt được hung thủ quy án mới đúng? Nhưng đến bây giờ đã nửa năm, vì sao ngay cả một chút manh mối cũng chưa tìm thấy đâu?”.
“ Có lẽ lực từ phát ra thông điệp không đủ mạnh, hoặc phát ra lực từ tương phản”. Tôi phân tích.
Lục Hạo nghe thấy hai chữ “ tương phản”, ánh mắt nhấp nháy vài cái, cúi đầu trầm mặc không nói. Tôi liếc mắt nhìn anh, ngẫm nghĩ, hiện tại mọi biểu hiện cử chỉ của anh đủ để chứng minh sự tương phản của lực từ được gửi đi. Nhưng vì sao anh lại nảy sinh ra những suy nghĩ trái với thông thường?
Ngay khi tôi cảm thấy lạ kỳ, anh đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, hướng về phía tôi gầm nhẹ: “ Vớ vẩn! Tôi hận không lập tức bắt được hung thủ, sao có thể phát ra lực từ tương phản chứ?”.
Tôi nhìn chăm chú vào đôi mắt ngập tràn lửa giận, rất khó phỏng đoán được suy nghĩ trong lòng anh: “ À, có thể trong tiềm thức của anh phát ra lực từ tương phản mà anh không ý thức được...”.
“ Được rồi, được rồi, mau dừng lại đi”. Anh ra sức khua tay, không kiên nhẫn nói: “ Tôi không muốn nghe những lời tà thuật ngụy biện của cậu nữa”.
Tôi thờ ơ nhún vai, trong lòng suy đoán, tại sao anh lại nảy ra ý nghĩ không muốn bắt giữ hung thủ. Không lẽ thật sự do tiềm thức điều khiển kết quả?
Lục Hạo thở dài, đưa tay nhấn huyệt thái dương, lại đột nhiên như đoán ra điều gì, mắt mở to nhìn tôi chằm chằm: “ Cậu giới thiệu với tôi về luật hấp dẫn mà không có bất kỳ mối liên quan nào đến vụ án giết người liên hoàn đúng không?”.
Tôi đặc biệt chán ghét bị người ta nhìn chòng chọc kiểm tra, liền cau mày, trả lời nghiêm túc: “ Em có thể nói cho anh biết mối lên kết giữa chúng, nhưng trước hết anh phải nói cho em biết một việc”.
“ Việc gì?”.
“ Đồng nghiệp của em đều lén suy đoán, rằng kẻ tấn công Tô Khả Mạn có thể là tên sát thủ liên hoàn”. Hành lang vang tiếng học sinh đùa giỡn, tôi đứng dậy đóng cửa ban công, ngồi trở lại trên ghế, hạ giọng hỏi: “ Em muốn anh xác nhận, có phải cảnh sát cũng cho là như vậy không?”.
“ Xin lỗi, trước khi phá án, tôi không thể tiết lộ cho cậu”. Anh thẳng thừng từ chối.
“ Được rồi, vậy em không có gì để bình luận”. Nói xong tôi cầm quyển sách trên bàn, cúi đầu mở ra xem.
Tính tình Lục Hạo thực nóng nảy, anh nhảy dựng lên, chất vấn: “ Tên tiểu tử nhà cậu dám đem hứng thú của tôi treo lên, không nói gì à?”.
Em không phải không muốn nói mà có thể nói cho anh biết, nhưng điều kiện tiên quyết là trao đổi ngang bằng. Tôi ngửa đầu nhìn anh: “ Đúng rồi, tốt nhất là anh kể lại vụ án một lần nữa để dễ cho việc kết hợp lực hấp dẫn và tiến hành phân tích”.
Anh vung nắm đấm đập lên bàn, nhìn chằm chằm vào tôi: “ Hừm! Trọng lượng của cậu càng ngày càng nặng phải không?”.
Tôi không nói tiếp, thản nhiên cúi đầu giở sách, ý tứ đương nhiên rõ ràng: Anh không còn lựa chọn nào đâu! Chỉ cần anh không kể, tôi chắc chắn sẽ không nói cho anh hay.
Lục Hạo chăm chú nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Anh ngồi lại trên ghế, liên tục dặn tôi phải giữ bí mật, sau đó đem tình huống phát hiện tại hiện trường vụ án, cùng tình hình nắm được từ nạn nhân kể lại một lượt.
Tôi nghe xong trong lòng nảy sinh nghi hoặc, liền hỏi: “ Anh vừa nói, Tô Khả Mạn là người ra đề thi sai?”.
“ Đúng vậy, chính miệng cô ấy nói cho tôi biết”. Anh nghiêng đầu nhìn tôi: “ Sao, có vấn đề gì à?”.
“ Sáng nay khi học sinh mới làm bài kiểm tra, em mới nghe nói đề toán mắc lỗi lớn, trưởng khoa tạm thời không thể thay đổi đề thi. Đó chính là “ sự cố dạy” hết sức nghiêm trọng. Yêu cầu khiển trách giáo viên ra đề, cũng như hủy bỏ tư cách bình xét ưu tú của cả năm”.
“ Hậu quả nghiêm trọng như vậy à?”.
Lục Hạo nhớ lại những lời Tô Khả Mạn nói, nghĩ thầm, khó trách cô ấy nhận được điện thoại của trưởng khoa, liền không do dự chạy tới trường học. Hóa ra định lén lút xử lý chuyện này trước cuộc thi. Anh dường như cảm nhận được điều gì, nghi ngờ nói: “ Nếu đã thông báo khiển trách, sao nghe tôi nói xong, cậu mới biết người ra đề là Tô Khả Mạn?”.
“ Thông báo vẫn chưa dán mà! Có thể là bên phía tra xét suy nghĩ đến tai nạn Tô Mạn gặp phải, cho nên tạm thời không thông báo khiển trách”. Tôi buông quyển sách trong tay, nâng cao giọng: “ Nhưng em không bao giờ nghĩ Tô Khả Mạn đúng là người đã ra đề thi, điều này rất khó tin”.
“ Sao? Vì sao lại khó tin?”. Anh nhìn tôi khó hiểu.
“ Nếu đổi lại là người khác em không nói làm gì. Nhưng là Tô Khả Mạn, em cho rằng tuyệt đối không thể. Bởi vì cô ấy làm việc rất nghiêm túc, thậm chí là người hơi hà khắc, chưa từng mắc lỗi trong quá trình giảng dạy. Điểm này, trong trường ai ai cũng biết”.
“ Bản thân cô ấy cũng thấy kỳ lạ”. Lục Hạo sờ sờ mũi, bổ sung: “ Khả Mạn cũng phản ánh với tôi, bài thi được kiểm tra ít nhất năm lần, các giáo viên cùng tổ cũng giúp đỡ tra soát, nên không thể sai được”.
“ Vâng. Nếu là sai lầm nhỏ, với một người nghiêm túc có thể không tránh được, nhưng đây lại là sai lầm nghiêm trọng”. Tôi lắc đầu nói: “ Em vẫn không tin, đề thi Tô Khả Mạn đưa ra đã phạm lỗi lớn”.
“ Sao cậu cứ nhìn chằm chằm không tha vào đề thi thế? Điều này có vẻ như không liên quan gì đến vụ án”.
“ Anh đừng quên, Tô Khả Mạn vì đề thi mắc lỗi mới có thể đêm khuya đến trường, đây là yếu tố tiên quyết dẫn đến phát sinh vụ án”. Khi nói những lời đó, trong đầu tôi hiện lên một dự cảm xấu, nhịp tim đột nhiên tăng tốc, vì vậy mà phát ra những âm rung cuối cùng.
Lục Hạo dường như đoán ra từ sắc mặt cùng giọng nói của tôi, nhưng anh không để ý, chỉ gật đầu bảo: “ Điều này, chờ đến khi gặp trưởng khoa, tôi sẽ hỏi cho rõ. Đương nhiên, tôi cũng sẽ tìm mấy giáo viên giúp đỡ kiểm tra đề thi để điều tra”.
Tôi kiềm chế bản thân không nên nghĩ đến dự cảm xấu kia, cũng không muốn suy luận lung tung. Tôi hít một hơi thật sâu và nói: “ Thế là tốt nhất”.
Tôi đột nhiên lại nghĩ đến một việc, có lẽ không tính là điểm đáng ngờ nhưng tôi cảm thấy cần phải hỏi rõ ràng: “ Anh vừa nói, hiện trường vụ án bị nhân viên cấp cứu phá hủy?”.
“ Ừ. Nhân viên cấp cứu đến hiện trường trước cảnh sát chúng tôi, còn nạn nhân thì chảy nhiều máu sinh non, đe dọa tính mạng. Do đó, khi cấp cứu đã vô ý phá hủy hiện trường”.
Tôi “ Ồ” một tiếng, nghĩ thầm, hóa ra là vậy.
Lục Hạo thở dài, tiếc nuối: “ Nếu không bị phá hoại thì tốt rồi, nói không chừng còn có thể tìm được một ít manh mối có giá trị”.
“ Ai bảo tốc độ của cảnh sát các anh chậm như vậy, giống như ốc sên”. Tôi nhịn không được châm chọc.
“ Cậu hình dung thật chuẩn xác”. Anh không tức giận, ngược lại tiếp tục than phiền: “ Hầy, cũng không hiểu cảnh sát khu vực làm sao nữa, cách công viên có mấy trăm mét nhưng lại để xe cấp cứu 120 cách đó năm cây số tới nhanh hơn”.
Tôi nhíu mày ngẫm nghĩ, cho rằng: “ Có thể do quần chúng báo 120 trước, sau một khoảng thời gian mới nhớ báo cảnh sát?”.
“ Cách một khoảng thời gian mới báo cảnh sát?”. Lục Hạo vẫn tưởng tốc độ của cảnh sát chậm, thực sự không nghĩ đến loại khả năng này: “ Suy xét cẩn thận một chút, quãng thời gian đó không phải là ngắn. Nhưng hiện trường đã bị phá hủy, tìm người dân để điều tra không còn ý nghĩa”.
Anh nói đúng, không cần thiết phải xét hỏi. Nhưng không biết vì sao, đối với điểm này tôi lại thấy không thoải mái, bởi vậy đã đề nghị anh tốt nhất là đi điều tra.
“ Ừ, có cơ hội tôi sẽ đi điều tra”.
Lục Hạo trả lời bâng quơ, dường như không để tâm đến lời đề nghị của tôi. Anh nhìn thoáng qua đồng hồ, cao giọng nói: “ Thời gian không còn nhiều, cậu mau nói xem luật hấp dẫn và vụ án có liên quan gì tới nhau”.
“ Em không có bản lĩnh ấy”. Câu nói của anh khiến tôi buồn cười, sau đó nghiêm túc sửa chữa: “ Không phải ai cũng có thể tạo ra luật hấp dẫn, nhưng luôn tồn tại quy tắc tự nhiên, chí công vô tư giống như định luật vạn vật hấp dẫn, chuẩn xác không lầm lẫn. Tựa như anh không bao giờ nhìn thấy một con heo bay trên trời, vì định luật hấp dẫn tuyệt đối không thể sai”.
“ Sao lại lôi heo vào đây?”. Anh không kiên nhẫn thúc giục: “ Cậu nói nhanh rốt cuộc thì nó có liên quan gì đến vụ án?”.
“ Thời điểm anh tới văn phòng của em, hẳn có chú ý tới, phòng nghiên cứu của khoa toán ngay bên cạnh”. Nhìn anh gật đầu, tôi tiếp tục nói: “ Anh cũng biết, con người ta không chịu ngồi yên, mà tổ toán học có rất nhiều người trẻ, cho nên thường đi buôn chuyện...”.
“ Tôi không muốn nghe họ tán dóc những gì”. Anh ngắt lời tôi một cách cộc cằn: “ Nói chuyện chính đi”.
Tôi miễn cưỡng gật đầu, bắt đầu giải thích: “ Có lẽ là hơn bốn tháng trước, em ở trong phòng nghiên cứu của khoa toán nói chuyện phiếm với một thầy giáo. Nếu nhớ không lầm, lúc ấy Tô Khả Mạn đã lên lớp, nên em ngồi chỗ của cô ấy. Trên bàn có vài tờ tạp chí, em tiện tay lật giở, liền lộ ra một quyển tiểu thuyết trinh thám, nhìn kỹ, đúng là tác giả em thích nhất – tuyển tập truyện ngắn của Agatha Christie. Em thực sự ngạc nhiên, không ngờ một phụ nữ dịu dàng ít nói như cô ấy lại thích đọc tiểu thuyết trinh thám. Em đặt cuốn tiểu thuyết lại, phát hiện tờ báo nói về vụ án cưỡng bức giết người, chính là vụ án xảy ra ở công viên Trung Sơn. Sau đó, em nhiều lần nhìn thấy những tờ báo đưa tin về án giết người liên hoàn đặt trên bàn cô ấy. Em từng hỏi đùa cô ấy, đọc những tin kinh khủng như vậy, cô không sợ đi đêm à? Cô ấy trả lời, đương nhiên là sợ, thậm chí còn gặp ác mộng nữa! Vì thế, sau khi xem qua một lần, mỗi khi nhìn thấy bài báo đưa tin, quá khứ liền vọt thẳng ra”.
Lục Hạo nghiêng đầu nhìn tôi, bối rối hỏi: “ Cậu nói điều này, rốt cuộc là có ý gì?”.
“ Luật hấp dẫn, cũng áp dụng giống với suy nghĩ sau tiềm thức”.
“ Nghe không hiểu, tốt nhất là cậu nói trắng ra xem nào”. Anh xấu hổ gãi gãi trán.
Tôi chỉ quyển sách trên bàn, rồi chỉ vào đầu của anh, ý là sau này anh phải đọc nhiều sách hơn, sau đó giải thích: “ Tuy Tô Khả Mạn chỉ đọc tin về vụ án giết người liên hoàn một lần nhưng vô tình tồn tại trong tiềm thức mà không biết. Vì thế, suy nghĩ sau tiềm thức bắt đầu lo lắng vụ án sẽ rơi xuống người mình. Chính cô ấy đã nói ‘ đương nhiên là sợ, thậm chí còn gặp ác mộng nữa’. Lúc này, suy nghĩ sau tiềm thức cũng đã phát ra lực từ thông tin– ‘ vụ án giết người liên hoàn ngàn vạn lần đừng rơi xuống người mình’. Khi suy nghĩ đó đủ mạnh, vận rủi sẽ bị hút tới người cô ấy”.
Nghe tôi giải thích xong, anh cười quái dị hai tiếng, nói một cách chế giễu: “ Em họ, logic của cậu có điểm lộn xộn”.
“ Vậy à?”. Tôi phản đối nhìn anh.
“ Tất nhiên. Xem ra đọc nhiều sách nhiều kiến thức lại càng phức tạp, đầu óc cũng lẫn lộn theo”. Anh nói móc tôi một câu: “ Nếu phát ra lực từ thông tin là ‘ ngàn vạn lần đừng rơi xuống người mình’, sao vẫn có thể thu hút vận rủi vào người cơ chứ?”. Khi nhắc đến bốn chữ “ ngàn vạn lần đừng”, anh cố ý lên giọng.
“ Quên nói cho anh hay, lực hấp dẫn không phân biệt ‘ không cần’, ‘ đừng’, ‘ không’, hoặc các từ phủ định khác”. Tôi dừng một chút, tiếp tục giải thích: “ Khi phát ra suy nghĩ có chứa từ phủ định, sẽ đem toàn bộ chuyện tương phản thu hút lại. Nói cách khác, Tô Khả Mạn đã bị hút vào ‘ vụ án giết người liên hoàn nhất định phải rơi xuống người mình’”.
“ Hả? Còn có cái này nữa à?”. Anh bán tin bán nghi nhìn tôi: “ Cậu đang lừa gạt kẻ tay ngang như tôi”.
Tôi cầm lấy quyển sách trên bàn, mở ra đưa cho anh: “ Sao em lại lừa anh chứ? Tự anh xem sẽ hiểu”.
Lục Hạo cầm cuốn sách lướt vài cái, bĩu môi khinh thường: “ Cho dù cuốn sách này nói đúng nhưng dùng luật hấp dẫn để giải thích nguyên nhân phát sinh vụ án giết người, tôi còn cảm thấy thực gượng ép”.
“ Ồ, em đánh giá cao chi tiết này”.
“ Nếu quả thật tồn tại luật hấp dẫn, chẳng phải tất cả những phụ nữ báo chí đưa tin đều bị vận rủi hút vào người à?”. Anh lớn tiếng nghi ngờ.
“ Không, anh hiểu sai rồi. Không phải tất cả những người mà báo chí đưa tin, đều phát ra lực từ tin tức như vậy. Hơn nữa, cho dù là phát ra, cũng không có khả năng đạt tới cường độ thu hút vận rủi”.
Lục Hạo vẫn không phục, chất vấn: “ Người phụ nữ đầu tiên chết thảm trong vụ án giết người liên hoàn chắc chắn chưa từng đọc tin này, cậu giải thích thế nào đây?”.
“ Tuy cô ấy chưa đọc tin, nhưng nhất định đã phát ra cùng một loại lực từ tin tức. Ví dụ như, từng xem tin tức có nội dung tương tự, từ trường hợp hoặc từ bộ phim nào đó, vân vân”.
“ Rất khiên cưỡng! Cậu quả thực là cả vú lấp miệng em”. Nói xong, Lục Hạo rút thuốc lá, đi đến trước cửa sổ mở cánh cửa ra, quay lưng về phía tôi hút thuốc, suy đoán anh đang cảm thấy tranh luận với tôi về vấn đề này không có ý nghĩa.
“ Người thứ nhất bị giết hại có phát ra lực từ tin tức như vậy hay không, không thể nào kiểm chứng”. Tôi nhìn bóng dáng anh, nói: “ Hay là, chúng ta đánh cuộc đi?”.
“ Đánh cuộc gì?”.
Lục Hạo nhìn thoáng qua đồng hồ, 12h25’, còn 5’ nữa là đến giờ hẹn, nhưng Hứa Lôi vẫn lần lữa chưa về.
“ Gần đây anh hay nghĩ đến điều gì nhiều nhất? Hay là anh đang lo lắng gì nhất?”.
Anh dụi đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn, xoay người, dựa lưng vào cửa sổ, đáp: “ Ngoài vụ án giết người này ra, tôi còn lo lắng một chuyện. Tháng trước, tôi bị đâm xe trên đường quốc lộ, mặc dù không bị thương, nhưng nghĩ lại vẫn thấy sợ. Vì thế, tôi không dám phóng nhanh, cho dù trong nội thành cũng đi đứng hết sức cẩn thận...”.
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng nổ “ rầm”. Ngay sau đó, vang lên tiếng báo động ô tô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.