Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Diêm Thập Nhị chuyên chú lái xe, mắt nhìn phía trước, có lẽ là lảng tránh lại có lẽ là không dám, tóm lại, đến hơi quay đầu anh cũng không có, không liếc Thời Dã dù chỉ một cái.
Về phần Thời Dã, ánh mắt trước sau dán trên người anh, như là xem xét cái gì, tạo thành một mảnh bình tĩnh.
“Cho nên, anh nói có chuyện muốn nói với tôi, là tính thẳng thắn với tôi?”
Hiển nhiên, Thời Dã hiểu lầm.
Diêm Thập Nhị ngượng ngùng, tay cầm vô lăng càng siết chặt, cuối cùng chỉ bình tĩnh nói: “Không phải…”
Thời Dã không muốn nghe, cậu sợ đáp án không như ý mình muốn nghe, liền trực tiếp cắt ngang.
“Bây giờ anh muốn đi đâu? Đi cứu người hay đi tìm sự thật đến tột cùng?” Giọng nói Thời Dã hơi khàn, nhưng sắc bén dị thường, khác hẳn dáng vẻ thập phần thân thiện cùng với điềm tĩnh tự chủ trước đây, cậu hiện tại, nhạy bén lại sắc bén.
Tựa như một thanh kiếm, mới ra khỏi vỏ còn chưa bóc tem, nhưng dần dần được mài giũa, cuối cùng nhiếp cốt.
Cổ họng Diêm Thập Nhị lăn lăn, nghẹn một cổ khí, phun không ra lại nuốt không vào, khó chịu thật sự: “Dù sao, tôi đưa cậu về nhà trước.”
“Tôi muốn đi theo anh.” Thái độ của Thời Dã khăng khăng lạ thường.
“Không.”
Diêm Thập Nhị càng kiên định.
Tình huống bên kia anh tạm thời không rõ, nhưng nguy hiểm là không thể nghi ngờ, anh không thể mang theo Thời Dã cùng đi mạo hiểm.
Thời Dã quay đầu nhìn anh, đôi con ngươi lạnh băng mát lạnh: “Vậy thì dừng xe.”
Diêm Thập Nhị bất đắc dĩ nói: “Thời Dã, đừng quậy.”
“Tôi muốn xuống xe.”
“Thời Dã!”
“Tôi quyết rồi.”
Nếu anh không muốn, vậy cậu tự mình đi.
Quen biết lâu như vậy, Diêm Thập Nhị cũng ít nhiều hiểu tính tình Thời Dã.
Nếu cậu nói, thì nhất định sẽ làm, một khi đã như vậy, còn không bằng chính mình đưa cậu qua đó.
“Được rồi, tôi đưa cậu qua, nhưng cậu cần phải đảm bảo an toàn bản thân, tuyệt đối không thể mạo hiểm.”
Diêm Thập Nhị thỏa hiệp, Thời Dã chỉ ừ một tiếng liền dựa lưng vào ghế ngồi không nói chuyện nữa.
Mười hai giờ rưỡi, trăng treo cao, soi sáng khắp phía chân trời.
Ngay khi xe của Diêm Thập Nhị vừa chạy đến bên ngoài khu biệt thự phía đông thành phố, liền nghe được bùm một tiếng vang lớn, theo sau, bọn họ nhìn thấy xa xa hướng đông một mảnh đỏ hồng tiên lệ.
“Không xong, đã xảy ra chuyện.”
Diêm Thập Nhị lấy chứng kiện của mình, bảo vệ lập tức cho đi.
Thời Dã cũng lập tức gọi 119, thông báo tình hình bên này.
Xe chạy đến phía đông khu biệt thự, Diêm Thập Nhị tấp xe sang bên, dặn Thời Dã: “Cậu ở yên trong xe, bên kia quá nguy hiểm, tôi đi kiểm tra tình hình.”
Thời Dã lại không đáp ứng: “Tôi đi cùng với anh.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, đáy mắt Diêm Thập Nhị đầy cảm xúc nồng hậu lại phức tạp, còn Thời Dã lại mát lạnh sáng trong.
Diêm Thập Nhị không hề nói gì, đáp ứng yêu cầu của cậu: “Được, cùng nhau đi!”
Một đám mây hình nấm mở ra bên trong căn biệt thự, nhân viên Điều tra Đặc biệt ẩn ấp bốn phía cũng sợ ngây người.
Chỉ có Cố Chuẩn, trong lòng bừng tỉnh.
Trong biệt thự, cũng vì vụ nổ đột ngột này mà loạn thành một đoàn.
“Nhanh chóng rút lui, Lục tiên sinh đã tiến vào trạng thái gây tê, bây giờ không thể nào giải phẫu, cần phải đảm bảo an toàn của Lục tiên sinh và đánh thức ông ấy trong vòng một giờ.” Lâm Thương bình tĩnh lại nhanh chóng phân phó, tất cả nhân viên y tế lầu ba bao gồm bảo an, lập tức hành động theo phân phó của y.
“Đứa bé kia thì sao?” Người phụ trách chỉ chỉ thiếu niên cũng đã hôn mê trên chiếc giường khác.
Biểu cảm của gã mang theo vài phần khó chịu, rõ ràng đã chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, rõ ràng hôm nay liền có thể cứu sống mạng của Lục tiên sinh.
Cơ hội tốt như thế, nào có thể bỏ lỡ như vậy.
Lâm Thương im lặng, như đang ngẫm nghĩ.
Hiện trường thật hỗn loạn, y tạm dừng vài giây, mới mở miệng: “Cảnh sát nhất định sẽ truy tìm đến đây, ném đứa nhỏ này ra ngoài biệt thự, không thể mang nó đi cùng, quá mạo hiểm.”
“Nhưng… Lục tiên sinh không chờ được.”
Thái độ của Lâm Thương kiên định: “Vẫn sẽ có người thích hợp, hiện tại… không phải thời cơ tốt nhất.”
Người phụ trách cũng chỉ có thể thỏa hiệp, người phụ trách thủ vệ biệt thự cũng đã đuổi lên lầu ba, người phụ trách lập tức dò hỏi: “Làm sao lại đột nhiên nổ, tình huống thế nào?”
Sắc mặt thủ vệ kia phức tạp, ánh mắt lơ mơ, lắp bắp nói: “Là nhóm thủ vệ ở dưới lầu nấu ăn, nhưng quên tắt bếp gas, khí gas rò rỉ rồi bọn họ còn hút thuốc trong bếp, lập tức nổ tung.”
Do vật liệu xây dựng trong nhà đều là gỗ dễ cháy, cho nên thế lửa nhanh chóng tràn lan.
“Mẹ nó, đáng chết, con mẹ nó đều không muốn sống nữa đúng không.” Người phụ trách tức giận đến chửi ầm lên.
Lâm Thương nhắc nhở: “Cháy lớn như vậy, nhân viên cứu hỏa sẽ sớm được điều động, đừng lại trì hoãn, lập tức đi.”
======