Kẻ Tình Nghi Số Một

Chương 77:




Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Lời của Cố Thập Lan, làm Thẩm Thầm lờ mờ cảm thấy không đúng.
Nếu Khương Tinh La là mục tiêu cuối cùng của y, vậy tổng số mục tiêu của y là bao nhiêu, mục đích giết hại nhiều người như vậy là gì?
Chẳng lẽ thật sự giống với suy đoán của họ, là vì muốn máu của các nàng, đi nghiên cứu bí pháp trường sinh?
Đằng sau, lại là ai muốn bí pháp bực này?
Càng nghĩ, Thẩm Thầm càng cảm thấy bất an.
Bí mật che giấu sau lưng cọc án tử này, nhất định sẽ không đơn giản như vậy.
“Cố Thập Lan, rốt cuộc ngươi giết bao nhiêu người? Các nàng đều vô tội, ngươi làm như vậy, có khác gì cầm thú không?”
Thẩm Thầm giận mắng, bởi vì lời của Cố Thập Lan, không chỉ lo mỗi vụ án này, mà càng lo chuyện Tô Sân giấu giếm, nỗi lòng như bị liệt hỏa chưng chiên, đau muốn xé rách.
“Cầm thú?”
Cố Thập Lan nhướng mày, nhẹ nhàng nâng mắt nhìn Thẩm Thầm, đáy mắt lập tức hiện lên vô số tia thô bạo. Bên môi y tràn đầy châm chọc, hiển nhiên bị chọc đến điểm đau: “Ta vốn dĩ chính là thế mà!”
Y chưa bao giờ được đối đãi như con người, trong mắt những người đó, y chính là cầm thú, là một con tốt thí dơ bẩn có thể thao tác, tùy thời vứt bỏ.
“Thẩm Thầm, đừng lúc nào cũng ra vẻ dối trá rằng ngươi có thể cứu vớt thương sinh, ngươi không thay đổi được thế đạo này, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trở thành một trong số chúng.”
“Ta chờ ngươi, sa đọa, thành ma.”
Dứt lời, y cười càng thêm tà ác, tùy ý lại phô trương, như thể cũng không thuộc về thế gian này, mà là đến từ địa ngục vô gián.
Chẳng qua tất thảy những gì y làm, tội nghiệt y phạm phải, cũng thật sự nên bị đánh vào địa ngục, nhốt dưới mười chín tầng, được cải tạo triệt để rồi mới chuyển thế làm người.
“Làm sao ngươi biết ta không thay đổi được thế đạo này?”
Ánh mắt Thẩm Thầm sẫm lại, lạnh lùng nhìn y, ngữ khí kiên định: “Ta xưa nay tín phụng một câu, nhân định thắng thiên, ngay cả khi tranh không được, cũng phải dùng toàn lực đi tranh! Chỉ có không buông tay, mới có một tia cơ hội.”
* Nhân định thắng thiên: nghĩa rộng là con người có thể khắc phục thay đổi tự nhiên bằng sức mình, nghĩa hẹp là mỗi người đều có thể thay đổi vận mệnh của mình.
“Nhưng hiển nhiên, ngươi đến tranh còn không dám đi tranh.”
“Ngươi làm như vậy… Chỉ là bởi vì bản thân ngươi nhu nhược, bởi vì ngươi sợ hãi, cho nên ngươi càng không dám tranh, ngươi chỉ có thể tàn hại người vô tội như thế, dùng nó đổi lấy sự thỏa mãn nội tâm mình.”
“Ngươi nói ta sẽ biến thành như người, vậy thì ngươi sai rồi, ta vĩnh viễn cũng sẽ không, bởi vì chúng ta căn bản không phải một loại người!”
Anh đi cực nhanh về phía trước, mắt sáng như đuốc, kiên định phi thường: “Vận mệnh của ta, ta tự mình kiểm soát!”
Thẩm Thầm nói xong, ghé mắt liền đụng phải tầm mắt Tô Sân.
Đáy mắt Tô Sân mang theo ý cười, nhất thuận bách thuận nhìn anh, như muốn khắc anh thật sâu trong đáy lòng, một đôi con ngươi vừa thâm tình vừa thâm thúy.
* Gốc là 一顺不顺 (nhất thuận bất thuận), mình tra không ra. Còn 一顺百顺 (nhất thuận bách thuận) nghĩa là một chuyện hài lòng liền cảm giác chuyện gì cũng hài lòng.
Thấy Thẩm Thầm trông lại, cậu liền đi nhanh hai bước đến bên cạnh anh, cùng anh sóng vai: “Cố Thập Lan, sai chỉ có ngươi, ngươi không có tư cách phê phán người khác.”
“Cho nên trong khi vẫn còn đường sống, ngươi nhanh chóng thu tay lại, thả Khương Tinh La.”
Cố Thập Lan rõ ràng bị lời nói của Thẩm Thầm làm cho trố mắt, ngay sau đó lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Nhưng không được một lúc, y lại cuồng tứ nở nụ cười, ánh mắt hung ác, nghiến răng hướng về phía Thẩm Thầm nói: “Thẩm Thầm, ngươi thật sự giỏi về công tâm, nhưng ngươi thật sự quá coi thường ta!”
* Cuồng tứ: cuồng bạo phóng túng.
Y trước nay sẽ không sợ này đó, y sống trong lầy lội nhiều năm như vậy, đã sớm không thèm để ý sinh tử của người khác.
Nếu không phải người đó, mấy năm nay y cũng sẽ không sống như con người, cho nên y nhất định sẽ giúp hắn hoàn thành chuyện này, giúp hắn đạt được mong muốn.
“Khương Tinh La chết có ý nghĩa, nàng sẽ cảm kích ta!”
“Cái rắm. Mạng của nàng chính là của riêng nàng, ngươi dựa vào cái gì quyết định thay nàng?”
Ban đầu Thẩm Thầm còn không nghĩ nên kích thích cảm xúc y quá mức, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng Cố Thập Lan đã hoàn toàn mất trí, cũng không thể nhịn được nữa: “Nếu ngươi đã tốn tâm tư gọi chúng ta tới, vậy ngươi khẳng định có mục đích. Cố Thập Lan, đừng nhiều lời, nói thẳng đi.”
“Vốn, ta là muốn làm giao dịch với các ngươi.” Cố Thập Lan nghiêng nhếch môi, trong mắt thấm đầy ý cười, “Nhưng hiện tại ta không muốn, ta muốn cho các ngươi tận mắt chứng kiến Khương Tinh La chết.”
Dứt lời, đầu ngón tay y hơi hơi rung động.
Giây tiếp theo, phía sau chân tường chỗ Cố Thập Lan nhiều thêm hai bóng người.
Một người trong đó bận hắc y, che mình đến kín mít, một tay gã xách theo một người khác, đúng là Khương Tinh La.
Nàng lúc này, đầu gục xuống, tứ chi cũng thập phần vô lực rủ xuống, hiển nhiên đã mất ý thức.
Nhưng đây là lợi thế tốt nhất của Cố Thập Lan, cũng là giá trị duy nhất y có thể lợi dụng, y phải ở trước mặt mọi người, tự tay giết nàng.
“Nhưng cũng đừng nóng vội, người còn chưa tới đủ, trò hay còn chưa thể bắt đầu.”
Cố Thập Lan phe phẩy quạt xếp trong tay, chỗ tay cầm quạt lại là một lưỡi dao sắc bén.
Thân hình y phi nhanh rút về, đứng bên người Khương Tinh La.
Chỉ cần y khẽ giương tay, lưỡi dao sắc bén kia liền sẽ xẹt qua cổ Khương Tinh La.

Phong Thành, phủ Duệ Vương.
Màn đêm mê ly, gió mạnh nổi lên bốn phía.
Nam tử một thân áo gấm đen bước chân vội vàng, bước nhanh đi về hướng đại môn, còn chưa kịp ra khỏi nhà, đã bị người cản lại giữa đường.
Người đến là một nhóm cẩm y vệ phi ngư phục, đi tuốt đằng trước lại là Kính công công hầu hạ ngự tiền.
* Phi ngư phục: một trong những trang phục được ban thời Minh, cụ thể thì dài và rối lắm, tóm gọn lại là chỉ có cẩm y vệ và đại nội thái giám triều nhật (mặt trời mọc), tịch nguyệt (trăng buổi tối), canh tá (cày bừa trước vụ xuân), thị sinh (coi sinh) thời Minh mới mặc.
“Lão nô tham kiến vương gia.” Kính công công khom người dập đầu, ngay sau đó dò hỏi, “Vương gia đây là chuẩn bị ra cửa?”
Khương Vô Ẩn thầm than không ổn, nhưng trên mặt không hiện, chỉ nói: “Công công đêm khuya tới chơi, là hoàng huynh có điều dặn dò?”
“Bẩm vương gia, hoàng thượng triệu ngài lập tức yết kiến.”
Giữa mày Khương Vô Ẩn hung hăng nhíu lại, làm sao lại cố tình là lúc này?
Thấy Khương Vô Ẩn thật lâu không đáp lời, Kính công công chỉ phải lên tiếng nhắc nhở: “Vương gia, Thánh Thượng còn chờ ngài.”
Đêm đã khuya, cũng không thể để hoàng thượng mãi chờ phải không?
“Bổn vương đã tỉnh.” Khương Vô Ẩn hết cách, hoàng mệnh không thể trái, âm thầm ra thủ thế cho ám vệ của mình, Khương Vô Ẩn mới theo Kính công công rời đi.
Đợi hắn đi rồi, một hàng ám vệ từ vương phủ bay vút ra khỏi thành, hướng với phố Thập Lí mà đi.
Khương Vô Ẩn ngồi xe ngựa vào cung, sau đó đổi thành tiểu liễn đi vào, lảo đảo lắc lư đến Cần Chính Điện. Hắn ngồi trên liễn, lại hoàn toàn không có tâm tư nhàn nhã, chỉ muốn nhanh nhanh diện kiến hoàng huynh, mau chút trở về.
* Liễn: một loại xe dùng trong cung.
Trong lòng sầu lo sâu nặng, rồi lại không biết tâm sự cùng ai.
Nắm tay cũng vô thức siết chặt, trái tim như xát vào chanh, vừa chát vừa rít. Nếu lần này vẫn không cứu được A La, có lẽ hắn sẽ nhịn không được hủy hoại hết thảy.
Cần Chính Điện là nơi đương kim Thánh Thượng xử lý chính vụ, tiền điện công bạn, hậu điện an tẩm.
Lúc này Khương vĩnh An đang lười nhác dựa vào giường nệm, hơi khép mắt, như ngủ như không. Vân Vu Khê đứng cách đó không xa, xa xa nhìn Khương Vĩnh An, khuôn mặt bị áo đen che đậy, nhìn không rõ ràng.
“Hoàng thượng, ngài lúc này gọi vương gia tới, hắn sợ là phải hận ngài.”
Vân Vu Khê nhỏ giọng nhắc nhở, giọng điệu bình bình, nghe không ra chút cảm xúc này, nhưng lời nói ra rõ ràng đang châm ngòi.
Khương Vĩnh An không nói gì, thậm chí không thèm nâng mắt một chút, ngữ điệu chỉ nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Chẳng lẽ không phải điều Vu thần đại nhân hy vọng chính là như thế sao?”
“Bí pháp thành hay không thành, chỉ tại thời khắc mấu chốt hôm nay, cô không cho phép bất luận kẻ nào phá hư kế hoạch của cô.”
Vân Vu Khê rủ đầu, đem khuôn mặt hoàn toàn giấu đi.
Tay dưới áo bào chặt chẽ nắm, không biết là khẩn trương hay là kích động, tóm lại, nàng che giấu cảm xúc của mình đến cực tốt, mặc cho ai cũng sẽ không phát hiện.
“Vâng, hoàng thượng yên tâm, hết thảy đều trong kiểm soát, tuyệt đối sẽ không có biến.”
“Đó là tốt nhất, nếu không…” Khương Vĩnh An chớp mắt một cái mở mắt ra, đáy mắt ẩn giấu lạnh lẽo vô tận.
Còn lại không cần phải nói, Vân Vu Khê đều hiểu.
Trong lúc nhất thời, sự im lặng nuốt chửng hết thảy, thẳng đến giọng của Kính công công truyền đến: “Khởi bẩm hoàng thượng, Duệ Vương yết kiến.”
Khương Vĩnh An nhàn nhạt nhắm mắt đáp: “Tuyên.”
“Thánh Thượng, nếu Duệ Vương tới, vậy…”
Vân Vu Khê muốn lảng tránh, không ngờ trực tiếp bị Khương Vĩnh An đánh gãy: “Không cần.”
Vân Vu Khê nhíu chặt mày, còn muốn nói cái gì, liền nghe được cửa phòng vang lên âm thanh nhỏ.
“Trường Duệ gặp qua hoàng huynh, hoàng huynh vạn an.”
Giương mắt nhìn thấy bóng dáng Vân Vu Khê, thần sắc Khương Vô Ẩn lập tức thay đổi, nhưng khuôn mặt hắn vừa lúc ngược sáng, nhìn cũng không rõ ràng, nên rất nhanh đã giấu đi.
Trong lòng hắn có chút khó hiểu, nhưng trước mắt hiển nhiên không phải thời cơ đặt câu hỏi thích hợp.
“Không cần giữ lễ tiết, ngồi đi.”
Trong lòng Khương Vô Ẩn sầu lo sốt ruột, còn không có tâm tư ở lâu, chỉ hỏi: “Hoàng huynh đêm khuya triệu Trường Duệ tới, là có việc cần phân phó sao?”
“Nhiều ngày không thấy Trường Duệ, cô có chút nhớ mong thôi.” Khương Vĩnh An đứng dậy, đối mặt với hắn, “Gần đây cô có nghe một ít ngôn luận trên phố, đang muốn hỏi một chút ý kiến của hoàng đệ.”
Ánh mắt Khương Vĩnh An rất sắc bén, không giống bộ dáng lười biếng mới vừa kia nửa điểm, bị ngài nhìn gần, trái tim Khương Vô Ẩn vô cớ kinh hoàng, không biết lời ngài nói là sao.
“Ý hoàng huynh là?”
Hắn sợ là có liên quan đến Khương Tinh La, cũng sợ… Có liên quan đến mộng cảnh tương lai ngày ấy Vân Vu Khê cho hắn xem sẽ trở thành sự thật, mộng cảnh kia thật sự quá mức rõ ràng, rõ ràng đến mức như hắn đã tự mình trải qua.
Đúng vậy, ngày ấy Vân Vu Khê vận dụng Vu pháp, kéo hắn vào ảo cảnh.
Hắn thấy được rất nhiều thứ, thậm chí thấy Khương Tinh La tử vong, hắn còn nhìn thấy bản thân sống mấy trăm năm, vẫn luôn không chết.
Người sao có thể sống lâu như vậy được, đây quá không thể tưởng tượng.
Còn có càng nhiều… càng nhiều sự việc siêu việt nhận biết của hắn.
Hắn cho rằng những cái đó đều là hư ảo, nhưng Vân Vu Khê nói với hắn, hết thảy đều là sự thật đã xảy ra, mà sở dĩ hai người kia đến Khương Quốc, cũng là vì xoay chuyển vận mệnh mọi người, cứu Khương Tinh La.
Hắn không có biện pháp để trải qua một lần nữa, hắn không có phép bất cứ kẻ nào thương tổng Khương Tinh La, càng không cho phép Khương Tinh La chết.
“Cô nghe nói A La mất tích, có việc này sao?”
Ai ngờ Khương Vĩnh An vừa mở miệng liền chọc thẳng điểm đau của hắn, Khương Vô Ẩn im lặng, không có trả lời.
Khương Vĩnh An lại tự nói với mình: “Nghe đồn trên phố, có người bí mật giết hại quý nữ thế gia, chính là vì bí pháp trong truyền thuyết.”
“A La mất tích, những vụ án trước đó Đề hình tư thẩm tra xử lý không biết có liên quan đến việc này không?”
“Bí pháp không phải việc nhỏ, nếu bị người có tâm lợi dụng, sợ là họa cập triều cương!”
Khương Vô Ẩn không thể giấu được nữa, lập tức uốn gối quỳ xuống: “Là thần đệ sơ sẩy, hiện giờ A La đích xác ở trong tay hung thủ kia, thần đệ thập phần lo lắng cho an nguy của nàng, mong rằng hoàng huynh có thể ra mặt cứu A La.”
“Thần đệ đã sớm thề đời này không cưới, bên người chỉ có một nghĩa nữ là A La, nếu nàng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thần đệ không biết nên làm thế nào cho phải.”
Khương Vĩnh An lập tức trấn an: “Trường Duệ yên tâm, A La cũng là chất nữ của cô, cô tự nhiên sẽ không để nàng chịu nửa điểm thương tổn.”
Dứt lời, ngài vẫy vẫy tay, ảnh vệ lập tức hiện thân.
Chẳng qua đối phương không có tiến lên, mà chỉ đứng trong một góc, bị quang ảnh che hơn phân nửa thân hình, khiến người khó thấy rõ khuôn mặt.
“Dạ Hàn, cô lệnh ngươi lập tức dẫn dắt người của Thần Vệ Doanh truy lùng toàn thành, cần phải tìm được quận chúa, cứu lấy quận chúa.”
“Thần tuân chỉ.”
Tuy nói có Thần Vệ Doanh đi cứu người, nhưng Khương Vô Ẩn luôn cảm thấy bất an, trước sau không yên lòng, cố tình Khương Vĩnh An lại bảo: “Đêm đã khuya, cô thấy sắc mặt Trường Duệ tái nhợt, nghĩ là do quá mức lo cho A La, lúc này Thần Vệ Doanh đã xuất phát đi cứu người, ngươi tạm thời nghỉ ngơi cho tốt, đêm nay liền tá túc trong cung đi.”
Nghe được lời này của Khương Vĩnh An, đôi mắt Khương Vô Ẩn trừng lớn, hắn không khỏi nhìn về phía Vân Vu Khê, lại thấy đối phương âm thầm đưa mắt ra hiệu, bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy.
Khương Vô Ẩn đành phải kiềm chế, bất động thanh sắc đáp ứng: “Đa tạ hoàng huynh săn sóc.”

Đêm, càng thêm thâm am, ánh trăng bị che đậy, chỉ để lại một mảnh xám xịt.
Trong khách điếm phố Thập Lí ngoài thành, hai bên giằng co đã từ trong gian đi tới viện tự trống trải.
Trong viện sớm đã không còn hình dáng ban đầu, bốn cái đài tròn rộng hai thước vây quanh một cái bệ lục giác, đuốc cháy xung quanh, đem hết thảy đều chiếu sáng.
Tình cảnh này xem đến Thẩm Thầm cùng Tô Sân đỏ mắt một trận, nó gần như nhất trí với cảnh tượng họ mơ mơ màng màng nhìn thấy khi bị bắt cóc.
Bốn cái đài tròn đặt hai bình sứ nhỏ, mà người ngồi trên bệ lục giác chính giữa nhất đúng là Khương Tinh La.
Trên người Khương Tinh La không có bất luận trói buộc gì, ngay cả miệng cũng không bị phong bế.
Nhưng cố tình nàng chứ thành thành thật thật ngồi ở chỗ kia, một chút cũng không phản kháng.
“Không đúng.” Tô Sân và Thẩm Thầm sóng vai, mày nhăn thật sâu.
Thẩm Thầm cũng phát hiện, Khương Tinh La như là mất thần chí, ngay cả một chút tinh thần thuộc về mình cũng không có.
“Cố Thập Lan, ngươi đã làm gì với quận chúa?”
Thẩm Thầm chấp kiếm trong lòng bàn tay, hướng về Cố Thập Lan.
Cố Thập Lan lười nhác ôm tay, dựa vào lan can bên cạnh: “Không làm gì, cũng chỉ là một ít thủ đoạn thôi, không có gì đáng nói.”
Nhưng… Thủ đoạn cũng không phải nhỏ, hữu dụng là được.
“Quên đi, không vô nghĩa với ngươi.”
Thẩm Thầm không còn chút kiên nhẫn nào, trường kiếm bay vút, hung hăng đâm về phía Cố Thập Lan.
Cố Thập Lan thoạt nhìn văn nhã tuấn tú, cả người là dáng vẻ thư sinh, nhưng cố tình ra tay cũng là cái nhân vật tàn nhẫn.
Y nghiêng người tránh đi, lòng bàn tay cấp tốc ném ra hai thanh đoản nhận, tuy mỏng nhưng cực kỳ sắc bén, Thẩm Thầm tránh thoát đao thứ nhất, lại bị cái thứ hai cứa thương cánh tay.
* Nhận: lưỡi đao.
“Cẩn thận.”
Tô Sân cũng nóng nảy, cậu không am hiểu dùng kiếm, nhưng vật lộn đánh nhau tay không cậu vẫn rất lợi hại.
Vì vậy Tô Sân cũng không chơi trò với y, chỉ phi đến phụ cận, hung hăng đá một chân vào eo bụng y.
“Cố Thập Lan, ngươi thật là kẻ điên.”
Cố Thập Lan chật vật lui về phía sau, tùy tay lại ném hai thanh đoản nhận.
Mũi đao sắc bén kia sắp tới gần mi mắt Tô Sân, Thẩm Thầm một phen xông đến, trực tiếp dùng thân thể tiếp được.
“A…”
Với một tiếng kêu rên ngắn ngủi, mũi đao hoàn toàn găm vào đầu vai anh.
“Thẩm Thầm!”
Tô Sân kinh hô, đồng tử chấn động.
Dưới thân Thẩm Thầm không vững, va thành một khối với Tô Sân, Tô Sân rốt cuộc không đoái hoài nhiều thứ nữa, ôm lấy anh.
“Anh sao rồi, mau để em nhìn xem.”
Tô Sân sốt ruột, âm thanh cũng phát run.
“Không sao.”
Trên trán đổ mồ hôi lạnh, nhưng trong đêm đen nhìn không rõ ràng, Thẩm Thầm tận lực làm giọng nói mình ổn định, miễn cho dọa đến Tô Sân.
Thấy hai người mải lo tự mình hàn huyên, Cố Thập Lan bực: “Đừng lại hư tình giả ý nữa, hôm nay nếu các ngươi thành tâm ngăn trở, thế… Ta không ngại đưa các ngươi cùng xuống địa ngục.”
Hôm nay, y thế tại tất hành.
* Thế tại tất hành: không thể né tránh hoặc lảng tránh.
Thẩm Thầm lúc này cũng đã lo lắng không thôi, lúc trước Khương Vô Ẩn có nói sẽ chi viện bọn họ, nhưng đã qua một canh giờ, người còn chưa tới.
Không được, không thể đợi.
“Tô Sân, em phối hợp với anh, cần thiết bắt được hắn càng sớm càng tốt.
Thẩm Thầm thấp giọng thì thầm, ánh mắt nghiêm túc.
Tô Sân khẽ gật đầu, trong lòng cũng có chút nóng nảy.
Nhưng cố tình lúc này Cố Thập Lan lại trực tiếp lui về phía sau vài bước, lập tức bước lên bệ lục giác.
Đôi tay y lần lượt cầm hai thanh đoản nhận, mũi dao kia hoàn toàn hướng về Khương Tinh La.
Khương Tinh La vô tri vô giác, cứ thế mà ngồi chỗ kia, vẫn không nhúc nhích.
“Đừng!”
Thẩm Thầm kinh hô, người chuẩn bị vụt qua đó.
Xung quanh đột nhiên thoáng hiện rất nhiều hắc y nhân, tất cả đều mặc áo choàng đen che mặt, chưa đầy chớp mắt đã vây quanh bệ lục giác, một vài người khác giao thủ với Tô Sân và Thẩm Thầm.
Còn Cố Thập Lan, đôi tay nâng lên, đâm thẳng thanh đoản nhận kia vào Khương Tinh La.
Bốn thanh đoản nhận găm lần lượt ở cổ, đầu vai, eo bụng, trên đùi nàng, một lượng lớn máu tươi lập tức liền phun ra.
“Cố Thập Lan, ngươi dừng tay, không cần lại giết người.”
Thẩm Thầm đỏ hốc mắt, cảm giác vô lực trong nháy mắt xâm nhập vào anh, đả kích đó giờ chưa từng có làm cả người anh gần như tan vỡ.
Làm cảnh sát mấy chục năm, điều anh sợ nhất đã xảy ra.
Tội phạm giết người trước mặt anh, còn anh vô lực ngăn trở.
Tô Sân cũng luống cuống, cậu không ngờ được Cố Thập Lan lại thật sự động thủ, vả lại thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, biến thái.
Bởi vì trong nháy mắt tiếp theo, khi bọn họ còn đang bị hắc y nhân quấn lấy, Cố Thập Lan trực tiếp xé xiêm y của Khương Tinh La, một thanh đoản kiếm dài hơn thước đo trong tay liền đâm đi vào từ dưới thân nàng.
Cảnh tượng này khiến Tô Sân trực tiếp nhìn sang chỗ khác, nắm đấm càng thêm nặng, nhưng sau khi trái tim hoảng loạn, nện bước cũng rối loạn theo, cùng với bị đối phương cho ăn vài quyền, thương tích trên người chỉ thêm không bớt.
Máu tươi theo đoản kiếm nhỏ giọt, trước mắt Cố Thập Lan ánh màu khát máu, y lấy trong tay áo một bình sứ xanh biếc, bắt đầu hứng vết máu rơi từng thân kiếm, từng giọt, như mạn đà la nở rộ.
======

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.