Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp, mặt đất bừng bừng sức sống.
Trong phòng họp số một của Đội Điều tra Hình sự Sở Cảnh sát Tây Thành, đã tập trung không ít người.
Tối hôm qua, Diêm Thập Nhị ở lại trong cục suốt đêm, yêu cầu mọi người mở lại điều tra kỹ về người xung quanh Lương Như và Lương Kiệt.
Thiên Phàm đứng trước bảng trắng, dán tấm ảnh trên tay bên cạnh ảnh Lương Như, nói với mọi người: “Người này tên Đường Đình Châu, tổng giám đốc một doanh nghiệp nước ngoài, hiện tại đang hẹn hò với Lương Như, nhỏ hơn Lương Như ba tuổi.”
Lý Miêu Kỷ bên cạnh tiếp tục ghi chép, lẩm bẩm nói: “Điều kiện này cũng kém quá lớn rồi!”
“Cô không thấy mắt nhìn độc đáo của người ta à?” Mục Tây Thành thuận miệng tiếp câu.
Không trách bọn họ nghi ngờ được, ảnh chụp Đường Đình Châu bọn họ tra được chính là ảnh chứng minh thư của anh ta, trông anh ta khôi ngô tuấn tú, quả thực là một người đàn ông chất lượng tốt.
Hơn nữa anh ta tuổi cũng chỉ có hai bảy, lại là giám đốc cấp cao của doanh nghiệp nước ngoài, với điều kiện của anh ta muốn tìm phụ nữ nào lại không có, nhưng cố tình là Lương Như.
Nhan sắc của Lương Như cũng chỉ được hạng trung, công việc bình thường, còn từng ly hôn, nghĩ thế nào cũng không đi ngang được đến vị Đường Đình Châu này!
Lý Miêu Kỷ si mê nhìn ảnh chụp Đường Đình Châu, kêu rên: “Thế quái nào mắt nhìn của đàn ông tốt đều xấu đến vậy?”
Thiên Phàm không để ý đến bọn họ, nói tiếp: “Tôi đã tra qua, Đường Đình Châu này từng về nhà với Lương Như, đã gặp mặt Lương Bân, nhưng Lương Bân rất phản đối hai người bọn họ hẹn hò, thái độ với Đường Đình Châu cũng rất kém, lập tức đuổi cả hai ra khỏi nhà.”
“Vì sao vậy?” Lý Miêu Kỷ nhíu mày hỏi hắn.
Đường Đình Châu này nhìn rất tốt á, sao lại có thể đuổi người đi?
“Có lẽ Lương Bân cảm thấy Đường Đình Châu ở bên Lương Như vì lừa gạt tình cảm của cô ta, về việc có nguyên nhân khác hay không, tạm thời chưa tra được.”
Rốt cuộc, đương sự đã chết.
“Nói như vậy, Đường Đình Châu cũng là nghi phạm giết hại Lương Bân!”
Thiên Phàm nhún vai, không có trả lời.
Diêm Thập Nhị ngồi một bên, nửa ngả người dựa vào lưng ghế, hai tay đan trước ngực, một tay chống cằm, lâm vào tự hỏi.
Anh vẫn luôn không nói chuyện, tầm mắt nấn ná trên người trong bức ảnh, tới tới lui lui nhìn xem.
“Lão đại, anh phát hiện cái gì sao?” Thiên Phàm nhịn không được hỏi.
“Điều tra lý lịch của Đường Đình Châu chưa?” Diêm Thập Nhị hỏi hắn.
Thiên Phàm gật đầu: “Anh ta là người thành phố Cầm Xuyên, cha mẹ sống tại Nam Thành, vì công việc nên một mình anh ta sống khắp nơi bên ngoài, không tiền án cũng không tiền sự.”
Mọi thứ trông vào, không hề sơ hở, hoàn mỹ không tì vết!
Nhưng càng là như thế càng phải cẩn thận, tra án, vĩnh viễn không thể chỉ xem mặt ngoài.
“Về phía Lương Kiệt thì sao, có tra được manh mối gì không?” Diêm Thập Nhị tiếp tục hỏi.
“Tạm thời chưa có.”
“Lâm Hạc, cậu đi kiểm tra lại mạng lưới quan hệ của Lương Bân lần nữa, cẩn thận một chút.” Mặc kệ có phải tình nghi hay không, phàm là có một chút dấu vết để lại cũng tuyệt đối không để lọt.
“Rõ.”
“Thiên Phàm, đi với tôi, đi gặp Đường Đình Châu.”
“Rõ, lão đại.”
Nắng vàng ấm dần, càng thêm thuần hậu.
Thời Dã bị tiếng chuông cửa đánh thức, bất đắc dĩ bò xuống giường, loạng choạng đi ra mở cửa.
“Dã Tử, tớ đến rồi, ngạc nhiên không bất ngờ không?” Đường Kiến Lộc nhào vào trong phòng, ôm chầm lấy Thời Dã.
Thời Dã đẩy cô ra, mặt vô cảm: “Lăn.”
Con nhỏ này tới đây, không có chuyện tốt.
Hơn nữa ai cho thứ chó này lá gan, thế mà dám ôm cậu.
Đường Kiến Lộc trề môi, rung đùi đắc ý: “Dã Tử, cậu quá vô tình.”
Cô làm bộ làm tịch tiến gần mặt Thời Dã, ôm chặt cẳng chân cậu, ngồi xuống đất ăn vạ.
Thời Dã rất muốn đá cô đi, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
“Buông tớ ra, nếu không tớ không khách khí đó.”
Cậu còn bận đồ ngủ, đầu tóc cũng rối loạn lung tung, một khuôn mặt trắng thuần, thoạt nhìn vô hại lại đơn thuần.
Nhưng Đường Kiến Lộc biết, chọc ai chứ chớ chọc Thời Dã, đây là một tiểu ma vương.
“Dã Tử, tuyệt tình vậy sao, cậu kéo tới một cái đi, tớ đứng không nổi.” Đường Kiến Lộc vẻ mặt đưa đám, cả người đáng thương hề hề.
Thời Dã bất đắc dĩ đỡ trán, cảm thấy Đường Kiến Lộc ấu trĩ quá mức khiến cậu tức điên.
“Rồi, lên.” Một tay cậu bắt lấy cánh tay Đường Kiến Lộc, kéo người dậy.
Đường Kiến Lộc thuận thế nhảy dựng lên, lủi vào trong nhà.
“Tối qua lại đi làm tặc à?” Thấy Thời Dã không ngừng ngáp, Đường Kiến Lộc hì hì hỏi cậu, lộ ra vài phần đồng tình.
Thấy dáng vẻ cô vui sướng khi người gặp họa, Thời Dã không khỏi cười lạnh: “Cậu đến thật đúng lúc.”
Nói xong, cậu đi vào phòng lấy máy tính, trực tiếp nhét vào tay Đường Kiến Lộc: “Tớ giao hết những gì mình chưa làm xong cho cậu, khoảng mười hai giờ thì nộp lên.”
Dứt lười, ném lại Đường Kiến Lộc ngơ ra trở về phòng.
Đường Kiến Lộc nghe tiếng cửa phòng mở, cuối cùng mới hồi phục tinh thần.
“Má nó, Dã Tử, không ngờ cậu lại ăn hiếp người thế này.”
Vất vả lắm cô mới được nghỉ ở trường, muốn đến đây nghỉ ngơi hai ngày, quái nào liền sắp xếp công việc cho cô, này cũng… quá tàn bạo rồi!
Nhưng oán là oán, Đường Kiến Lộc vẫn thành thành thật thật bận rộn lên.
Tốc độ dữ liệu chạy trên màn hình rất nhanh, hình ảnh thường xuyên nhấp nháy cũng rất nhiều, Đường Kiến Lộc đến cơm cũng chưa ăn, mãi đến khi Thời Dã ngủ đã đẩy cửa ra, cô vẫn trong trạng thái ôm máy tính ngồi sô pha.
“Sao rồi? Thấy được gì không?” Thời Dã vào bếp rót cốc nước, vừa uống vừa hỏi cô.
Đường Kiến Lộc nâng mắt, lắc đầu: “Muốn xử lý hết nguyên ổ địa phương quỷ quái này.”
“Chỉ mong vậy.” Thời Dã rũ mắt, thần sắc tối tăm xuống.
Mấy ngày nay đối phó với chuyện này khiến tâm tình cậu rất tệ.
“Mà này, cậu biết người chết ở chỗ cậu sống không? Chính là hàng xóm cậu ấy, mấy ngày nay tớ thấy cậu cứ ở tạm chỗ này đi, chú cảnh sát nói bên đó không an toàn cho lắm.”
“Chú cảnh sát?” Biểu cảm của Đường Kiến Lộc méo mó.
Thằng quỷ này từ lúc nào mà nghe lời chú cảnh sát dữ vậy?
Gặp quỷ đi!
“Cậu thì sao?”
“Gần đây có phim mới phải quay.”
“Chỗ nào thế?”
“Đại học Cầm Xuyên.”
Thật sự gặp quỷ, khóe miệng Đường Kiến Lộc giật giật: “Trường của chúng ta? Cậu diễn cái gì, sinh viên?”
Thời Dã gật đầu: “Làm sao, tớ không giống?”
Nhìn cậu đặc biệt non, hoàn toàn là một tiểu thịt tươi á, diễn học sinh cấp ba cũng không phải không được.
Lại nói địa vị trong vòng của Thời Dã cũng được xem như đỉnh lưu đấy.
Cậu trời sinh thanh tú, khuôn mặt sắc sảo, góc cạnh đường cong rõ ràng, nói chung chính là nam thần hoàn mỹ trong lòng rất nhiều fan nữ.
Đặc biệt là đôi mắt nam thần càng như sao sáng, câu hồn nhiếp phách.
Vào giới năm năm, cậu thật sự dựa vào khuôn mặt nam nữ đều giết kia mà hot lên.
Nhưng kỹ thuật diễn của cậu tốt cũng là rõ như ban ngày.
Bộ lần này Thời Dã đóng có tên 《Yêu thầm mười lăm năm》, được chuyển thể từ tiểu thuyết của tác giả nổi tiếng Chi Khô, ngày nay có càng nhiều tiểu thuyết manhua donghua được điện ảnh hóa, mà 《Yêu thầm mười lăm năm》 khi chưa hoàn còn rất được đón nhận, có rất nhiều fan nguyên tác.
Trong số đó, được mong đợi nhất cũng chính là nam chính Trì Hành.
Ngay từ đầu, đảng nguyên tác sôi nổi bày tỏ, ai cũng không có khả năng diễn ra được tinh túy cùng mị lực của Trì Hành, không ai trong giới giải trí có thể đảm nhiệm vai Trì Hành này.
Nhưng ai biết được bộ phim chính thức công bố nam chính do Thời Dã thủ vai, trên mạng tức khắc ồn ào náo động một loạt.
Mọi người sôi nổi la hét bày tỏ sự kinh hỷ, không ngờ lại do Thời Dã sắm vai, những người chê bai ban đầu cũng tích cực mong đợi chút.
Thời Dã biết mình nổi tiếng nhưng không ngờ mình lại được hoan nghênh đến vậy, vào chiều họp báo khai máy, cậu vừa thu dọn xong chuẩn bị về nhà đã bị một nữ diễn viên cùng tổ chặn đường.
Nơi này là phòng nghỉ lâm thời của đoàn làm phim, ngoài ra kiêm luôn phòng thay đồ và phòng trà nước.
Vị trí nằm ngay khu đất trống phía tây nam trường học, vừa không chiếm diện tích cũng như không ảnh hưởng đến học tập ngày thường của sinh viên.
Ngoài việc cung cấp chỗ nghỉ cho các diễn viên, một số thiết bị máy quay lớn cũng chất vào.
Đạo diễn và những người khác còn đang sắp bối cảnh bên ngoài, vì vậy cách đó không xa đã có tiếng ồn ào truyền đến.
Thời Dã nhìn người che trước mặt mình, giọng nói thanh lãnh, tùy ý hỏi: “Cô có việc sao?”
Đối phương là một cô nàng tuổi không lớn, đôi mắt rũ xuống, trông đặc biệt ngượng ngùng, ngay cả khi nói chuyện giọng cũng nhỏ thấp mềm mại: “Em… Em tên Hướng Vũ Hân, em, em rất thích anh. Anh Thời, em là fan của anh, đã thích anh từ khi anh mới xuất đạo. Anh có thể…”
“Cảm ơn cô đã thích, tôi còn có việc, đi trước.”
Thời Dã vốn không phải người ôn thiện, cứ thế mà từ chối, thái độ cũng thập phần đạm mạc.
Hướng Vũ Hân sững người tại chỗ, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.
Chờ khi cô nàng định thần lại, Thời Dã đã cất bước đi.
Đi ngang bên cạnh cô nàng, thậm chí không thèm nhìn cô lấy một cái.
Hướng Vũ Hân nhìn bóng lưng Thời Dã, giữa mày hung hăng nhăn lại.
Tại sao anh mà cô thích lại thờ ơ với cô như vậy?
Đáy lòng Hướng Vũ Hân tràn đầy khó hiểu, cô nàng lấy di động ra, lật xem ảnh chụp và video của Thời Dã.
“Không, nhất định là mình nhìn lầm thôi, anh rõ ràng là một người rất dịu dàng, vừa rồi nhất định là ảo giác của mình.” Hướng Vũ Hân tự thôi miên mình, sau lại lầm bầm lầu bầu, “Dù sao cũng hợp tác với anh rồi, tương lai có rất nhiều cơ hội được cùng anh ký tên chụp ảnh, không sao không sao, sau này sẽ càng hiểu thêm về anh hơn.”
Cô nàng tự cổ vũ mình, sau đó cất cuốn sổ trên tay, cũng rời khỏi.
Thời Dã đang vội về nhà, vì thế hoàn toàn không để ý một Hướng Vũ Hân như vậy chút nào.
Ban đêm, luôn dễ dàng che giấu tội ác phát sinh.
Trong phòng đơn chung cư được thuê, Hướng Vũ Hân về đến nhà, gọi cơm hộp, trà sữa liền ngồi xổm bên bàn, bật máy tính, đánh bảng cho Thời Dã trên Weibo.
* Đánh bảng: support idol nói chung.
Nhưng không qua một hồi, cô nàng liền thay đổi sắc mặt, không còn ấm áp mềm mại như ban sáng.
Một đôi mắt sắc bén đáng sợ, cả người trở nên phô trương.
Nhìn ảnh chụp Thời Dã, cô nàng nhất phái nghiêm mặt, trong miệng lẩm bà lẩm bẩm: “Đồ dối trá, căn bản chính là một kẻ dối trá.”
“Đồ lừa đảo không biết xấu hổ, rõ ràng với ai cũng không kiên nhẫn còn cố tình muốn xây dựng hình tượng sủng fan, thật ghê tởm, đại lừa đảo…”
Biểu cảm của Hướng Vũ Hân méo mó đến đáng sợ, bàn tay cầm con chuột cũng bóp chặt.
Sau đó, cô nàng đăng nhập clone, vào các trang Tieba lớn bắt đầu đăng mấy lời ‘thơm tho’, phê bình Thời Dã đến không ra gì.
* Gốc là 口吐芬芳: cùng từ thay thế lời thô tục, dùng để chỉ những lời chửi tục chửi thề.
Hôm nay Diêm Thập Nhị kết thúc công việc sớm, khi về nhà cố ý đi về hướng nhà Tư Ngang có nói qua.
Mấy ngày nay trong lòng anh thật sự có chút không bỏ được đứa nhỏ kia, đương nhiên… còn có lý do khác để anh đi hướng đó.
Ngõ nhỏ khu dân cư xưa cũ nối dài tứ phía, con đường uốn lượn khúc chiết.
Nơi đây không có đèn đường, giám sát cũng cực ít.
Thế nên trong góc tối nào đó luôn phát sinh một ít điều không mấy tốt đẹp.
Xa xa, Diêm Thập Nhị đã nghe tiếng mắng chửi ầm ĩ bên kia.
“Thằng tạp chủng, hôm nay ông mày nhất định phải đánh chết mày, đừng tưởng mày có người chống lưng thì ông mày không dám động. Tao đã hỏi thăm rõ ràng, người bảo vệ này lần trước không có ở đây. Hôm nay không có người tới cứu mày đâu, cho nên… Chết mẹ mày đi!”
Tiếp theo đó là động tĩnh tay đấm chân đá, giọng điệu càng nghe càng căng, muốn đuổi tận giết tuyệt.
Nhớ đến cảnh tượng gặp được mấy ngày trước, Diêm Thập Nhị không khỏi có chút lo lắng, vài bước liền đi đến nơi ồn ào.
Quả nhiên, trong góc chật chội, một đám người vây một chỗ ẩu đả.
======