Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
“Tích tích!”
Khóa mật mã mở, cơ quan nơi nào đó lạch cạch vang lên, cùng với âm thanh kẽo kẹt, tấm tứ giác bắt đầu rơi xuống.
Không gian phía dưới tối om, không có ánh sáng, nhưng từng trên lầu vọng xuống có thể nhìn thấy cầu thang nối liền, Diêm Thập Nhị không do dự, nói với Thời Dã: “Anh đi xuống nhìn trước, em ở yên.”
Thời Dã gật đầu, gương mặt ửng đỏ.
Vừa rồi cậu thấy được.
Chuỗi số mật mã Diêm Thập Nhị đưa vào, là sinh nhật cậu.
Ngực nóng phỏng, chỉ cảm thấy đặc biệt yên lòng.
“Diêm Thập Nhị, vì sao…”
Ánh mắt Thời Dã chặt chẽ nhìn chằm chằm Diêm Thập Nhị, theo động tác của anh đặt câu hỏi.
Diêm Thập Nhị chậm rãi đạp lên bậc thang, ngước mắt đối diện tầm mắt cậu, nhẹ nhàng cười: “Em nói vì sao.”
Đáp án nhìn thôi đã hiểu, không cần nói cũng tin rằng cậu cũng hiểu.
Nhưng nội tâm Thời Dã không biết sao lại cố tình bướng bỉnh, muốn nghe từ chính miệng anh nói ra.
“Em không biết.”
Cậu rũ mắt, đôi mắt nai con phi thường vô tội.
Diêm Thập Nhị không nhịn được, giơ tay nhéo gương mặt cậu: “Thế nào cũng phải để anh tự mình nói ra?”
“Ừm!”
Được thôi!
Bạn nhỏ nhà mình, mình phải chiều thôi.
“Chí ái của anh, hiện tại là em.”
Ngắn ngủn mấy chữ, lại giống như ngàn vàng.
Trái tim trống trải lập tức bị lấp đầy, sợi bất an quấn quanh cậu từ sau khi tỉnh lại cũng phai nhạt vài phần.
Cậu trực tiếp ngồi xổm trên đất, hơi hơi gục eo lưng xuống, liền cao ngang anh.
Lợi dụng tư thế không thể lùi lại của Diêm Thập Nhị, Thời Dã nhích người lên liền đặt lên khóe môi anh một nụ hôn.
Hôn xong liền lập tức né tránh.
Ngực Diêm Thập Nhị chấn động, nề hà khoảng cách có hạn, không thể kéo Thời Dã trở về.
“Trốn cái gì?”
“Còn biết chọc người, tiểu vô lại chọc xong liền chạy.”
Không chậm trễ nữa, Diêm Thập Nhị nhanh chóng đi xuống cầu thang.
Anh tìm thấy công tắc đèn điện gần vị trí cửa, trong phòng lập tức sáng sủa lên.
“Thời Dã, xuống dưới đi!”
Gian phòng cùng dưới lầu có kích thước tương đồng, nhưng đồ vật nhiều hơn.
Tìm thấy quần áo trong tủ đồ, hai người mặc vào, không khí cuối cùng cũng trở nên bình thường.
“Chúng ta phải nắm chặt thời gian rời khỏi nơi này, không biết tình huống bên ngoài thế nào.”
Tạm thời còn không biết bọn họ bị nhốt bao lâu, và trước khi bị bắt, bọn họ đang tìm Mễ Đông Nhất, còn sinh tử của Lư Hồng Quân bọn họ cũng không quá rõ.
Sau đó bọn họ liền ngất đi trên xe, hiển nhiên hết thảy thứ này đều có người lên kế hoạch, mục đích chính là đưa bọn họ đến Khương Quốc.
Cho nên người phía sau màn rốt cuộc là ai?
Lại là ai đã bày ra cái đại cục như vậy, dẫn dụ đám bọn họ vào?
Bọn họ không có thời gian để trì hoãn, cần thiết tìm được phương pháp rời đi càng sớm càng tốt.
“Chúng ta chia nhau ra tìm manh mối.”
Thời Dã đề nghị xong, tầm mắt liền tập trung vào một bức tranh treo trên tường.
Cảnh trong tranh là một mùa được mùa, nơi cánh đồng lúa mạch hoàng kim, có hai đứa trẻ.
Một lớn một nhỏ, một trước một sau chạy vội.
Thoạt nhìn hết thảy đều tốt đẹp như vậy, nhưng cố tình hình hài đứa bé nhỏ hơn bị vẽ thành bóng ma, trông có hơi không chân thật.
Thời Dã nhịn không được giơ tay, chạm vào người đứa bé kia.
Diêm Thập Nhị tìm kiếm khắp nơi, thấy Thời Dã ngừng lại, cũng đi qua.
Vừa rồi nhìn lướt qua một cái, không quá để ý, lúc này đến gần, Diêm Thập Nhị rốt cuộc nhìn rõ nội dung bức tranh.
Nhất thời, đồng tử trở nên thâm trầm, đến cả hô hấp cũng nặng vài phần.
Càng xem, Diêm Thập Nhị càng cảm thấy hoảng hốt.
Cảnh sắc trong tranh thật sự quá quen thuộc, rõ ràng là…
Cảnh tượng luôn xuất hiện trong giấc mơ ám ảnh anh suốt mười ba năm qua.
Trên cánh đồng lúa mạch, A Dã chạy phía sau bị một người đàn ông cao lớn bắt lấy, bế em lên liền chạy, anh lập tức đuổi theo, nhưng thế nào cũng đuổi không kịp.
Anh cầu xin thế nào cũng vô ích, người kia cứ như thế mang A Dã đi.
Từ đó về sau, anh không còn gặp lại A Dã.
Nhìn ra cảm xúc của anh có chút không đúng, Thời Dã giơ tay đặt lên vai anh, nhẹ giọng nói: “Anh không sao chứ?”
Diêm Thập Nhị hít sâu một hơi: “Không sao, anh không sao.”
Nhưng ngụm khí này lại như làm sao cũng không nuốt trôi.
Anh siết chặt nắm tay, rốt cuộc nhịn không được, hung hăng nện ở trên tường.
Cho nên, đến cả sự mất tích của A Dã cũng là một phần của âm mưu khổng lồ này sao?
Nhưng thời điểm đó bọn họ đều còn nhỏ tuổi, A Dã cũng chỉ mới là một đứa bé.
“Đừng như vậy.”
Thời Dã có thể hiểu được loại tâm tình khó chịu này, nhưng lại không thể nhìn anh thương tổn chính mình, khi quyền tiếp theo của anh đánh vào trên tường, cậu nhanh tay lót bàn tay của mình vào.
Lúc này đây, Diêm Thập Nhị không đấm đến vách tường, ngược lại hung hăng nện trong lòng bàn tay Thời Dã.
Anh dùng sức rất nhiều, Thời Dã đau đến hít khí, sắc mặt cũng tái đi.
Nhưng không muốn để Diêm Thập Nhị lo lắng, liền cố nén không hừ ra tiếng: “Đừng tự làm thương mình, nếu anh muốn trút giận, em giúp anh.”
Diêm Thập Nhị sớm đã quan tâm tắc loạn: “Xin lỗi Thời Dã, anh không muốn tổn thương em.”
* Quan tâm tắc loạn: quá để ý đến một chuyện hoặc một người nào đó, không thể bình tĩnh xử lý vấn đề phát sinh,
Anh chỉ là, chỉ là gặp chuyện liên quan đến A Dã thì sẽ hoàn toàn rối loạn.
“Em biết, cho nên có thể cho em biết vì sao không?”
Vì sao khổ sở.
Và vì sao lại mất kiểm soát?
Thời Dã giương mắt nhìn về phía bức tranh kia, hiển nhiên là người trong tranh dẫn phát cảm xúc của Diêm Thập Nhị đột biến, trong lòng âm thầm dâng lên cảm giác ghen tuông, tất cả những thứ có thể phân tán lực chú ý của Diêm Thập Nhị, cậu đều đố kỵ.
Cảm xúc này đến bất thường, làm tâm tình Thời Dã đều rối loạn.
Thấy Diêm Thập Nhị im lặng, Thời Dã lại trở nên ảo não: “Không quan trọng, nếu anh không muốn nói có thể không nói.”
Nói, cậu liền xoay người muốn tìm manh mối khác, nhưng lại ngăn không được chua xót trong ngực, ngay cả hốc mắt cũng cuồn cuộn cảm xúc khó tả.
Thời Dã biết chính mình rất không hiểu được, nhưng cậu kiểm soát không được.
“Thời Dã, không phải không thể nói.”
Diêm Thập Nhị giữ chặt cậu, nhẹ nhàng kéo người về bên cạnh mình.
“Tay còn đau không?” Diêm Thập Nhị thở nhẹ ra một hơi, cẩn thận kiểm tra tay cậu, một hồi lâu mới mở miệng tiếp tục nói, “Đó là em trai anh.”
Cũng là nỗi đau sâu nhất trong tim anh.
Tuy rằng trước đó từng có suy đoán, cũng bởi vì sợ chạm đến điểm đau của Diêm Thập Nhị nên không dám miệt mài theo đuổi, nhưng giờ phút này nghe được Diêm Thập Nhị hồi ức quá khứ, chung quy nhịn không được đau lòng thay cho đứa bé tên A Dã kia.
Thời Dã cảm thấy hổ thẹn vì tình trạng không thể hiểu của mình trước đó.
“Cho nên người bắt chúng ta tới rất có khả năng có liên quan đến kẻ mười ba năm trước bắt em trai anh.”
Nghĩ thế này thật cảm thấy hơi rợn người.
Chẳng lẽ mười ba năm này Diêm Thập Nhị hoàn toàn bị người khác quản thúc, thậm chí là nói giám thị nhất cử nhất động sinh hoạt của anh?
“Anh cũng nghĩ như vậy, cho dù không phải người bắt A Dã, cũng nhất định không thoát khỏi liên quan đến gã.”
Diêm Thập Nhị khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng giúp Thời Dã xoa lòng bàn tay, nhưng hung ác trong mắt đều không giấu được.
Bởi vì một bức họa, bại lộ ra một âm mưu thật lớn, cái này khiến anh không cách nào bình tĩnh.
“Em phải tin rằng, chúng ta nhất định có thể tìm ra người kia, tự tay bắt lấy gã.”
Trong lòng Diêm Thập Nhị đã lờ mờ có suy đoán, nhưng trước mắt không có chứng thực, anh cũng không muốn võ đoạn oan uổng bất cứ một người tốt nào.
* Võ đoạn: vốn chỉ uy quyền thế mà quyết đoán bừa bãi, sau chỉ phán đoán dựa trên suy nghĩ của bản thân không có căn cứ. truyện kiếm hiệp hay
“Em nghĩ đến mật mã.”
Đúng lúc này, Thời Dã nảy ra ý tưởng, trong mắt lóe lên tia sáng vụn, hỏi anh: “Anh còn nhớ rõ hôm đó là ngày mấy không?”
======