Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Khi Thời Dã tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường ván gỗ giản dị, bốn phía rất tối tăm, đầu óc cậu cũng có chút hỗn độn, choáng choáng váng váng, một hồi lâu mới nhớ ra đã xảy ra cái gì.
Khương Vô Ẩn gây mê cậu, sau đó nhốt lại?
Thời Dã vùng vẫy ngồi dậy, mới phát hiện vị trí hoàn cảnh mình đang ở rất kỳ quái.
Mà đúng lúc này, bên cạnh truyền đế tiếng hít khí khẽ khàng, như là bị kinh hách.
Thời Dã quay đầu qua xem, phát hiện là một cậu bé mười mấy tuổi.
Cho nên nơi này là…
Thời Dã nhảy xuống giường đi về hướng duy nhất có ánh sáng, đó là một khung cửa sắt khóa chết, có thể nhìn thấy rõ ràng bên ngoài, tương tự, bọn họ ở bên trong cũng không hề có sự riêng tư.
Thời Dã đứng cạnh cửa, nhìn container dày đặc bên ngoài, da đầu tê dại từng đợt.
Mức độ điên rồ của Khương Vô ẩn thật sự làm mới điểm mấu chốt của cậu một lần nữa, Thời Dã không khỏi siết chặt nắm tay.
“Cho!”
Cậu bé phía sau lặng lẽ dịch đến bên người cậu, đưa cho cậu một miếng bánh bao nhỏ giấu trong lòng bàn tay. Cậu ta ngồi chồm hổm dưới đất, ánh mắt sợ hãi, hết sức đáng thương.
Ngực Thời Dã cứng lại, hô hấp ngừng trong lồng ngực, hận không thể lập tức phá tấm cửa sắt kia, đưa tất cả mọi người ở nơi này mang đi.
“Anh không đói bụng, em ăn đi.”
Miếng bánh bao kia thật sự rất nhỏ, dường như bị cậu ta nắm chặt thật lâu, bề mặt đã có chút ẩm ướt. Bánh bao đã sẫm màu, lộ ra màu vàng đen, khiến người ta vừa thấy đã không ngon miệng.
Nhưng trong mắt đứa trẻ kia, một miếng bánh bao nho nhỏ lại là đồ vật cực kỳ quan trọng.
Nghe thấy Thời Dã nói không cần, cậu ta liền thật cẩn thận thả lại vào trong túi.
Cậu ta không nói chuyện nữa, cũng không có biểu cảm gì, chỉ yên lặng lùi về góc tường ngồi trên mặt đất.
Cậu ta cúi đầu, như đang phóng không, nhưng đôi mắt vô thần.
* Phóng không: làm chính mình tạm thời quên mất tất thảy, nghỉ ngơi một thời gian hoặc là tạm thời vứt bỏ tất thảy thế tục, thả lỏng chính mình, để tâm hồn lắng đọng.
Những chuyện xảy ra gần đây, đều quá mức đảo lộn nhận tri của Thời Dã, trong ấn tượng của cậu, Khương Vô Ẩn là người cực kỳ ôn hòa hiền hậu, ông sẽ săn sóc cẩn thận giáo dục bọn họ, cũng sẽ nghiêm khắc phê bình bọn họ khi phạm sai lầm.
Từ khi còn nhỏ Thời Dã đã biết một câu, trước làm người sau làm việc.
Nhưng hiện tại những thứ này gọi là việc gì?
Bọn họ bắt người, buôn bán nội tạng phi pháp, tàn hại nhiều người vô tội như vậy.
Khương Vô Ẩn thế này vượt quá nhận tri của cậu, là tàn bạo mà cậu không biết.
Cậu chỉ là hận, hận chính mình chưa hoàn toàn nắm giữ chứng cứ phạm tội của gã, không có cách nào tự tay bắt lấy gã.
Ngay khi nỗi lòng cậu đang hỗn loạn, cả người lâm vào trạng thái tự lo âu, bên ngoài có người tới.
Có người tiến vào đưa cơm, lúc đi đến bên này, không kinh ngạc mấy: “Ồ, rốt cuộc tỉnh rồi.”
Thời Dã nghe tiếng quay sang nhìn, sắc mặt chớp mắt trắng bệch.
“Tại sao cậu lại ở chỗ này?”
Đó là người quen trong tổ chức L, thành tích của đối phương cực tốt, học tại đại học nhất lưu tốt nhất quốc nội, bình thường làm người chất phác, luôn mang theo mắt kính gọng đen to, dáng vẻ mọt sách văn nhã.
Nhưng gã lúc này, tháo xuống mắt kính, mặc bộ đồ đen, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, lúc nhìn về phía cậu, trong mắt có tia hài hước thật sâu.
“Không phải mày đã đoán được sao, vậy đừng hỏi một câu ngu ngốc như vậy.”
Gã đàn ông vui cười, nhướng mày, hơi có chút khó hiểu nói: “Thời Dã, thật sự là tao không hiểu, rõ ràng từ nhỏ đến lớn mày mới là người được sủng ái nhất, nhưng hôm nay, làm thế nào lại rơi vào tình trạng này đây?”
Dứt lời, gã lại tùy ý nở nụ cười.
“A, không đúng, còn có thảm hại hơn mày.”
Gã vừa nói lời này, Thời Dã liền lập tức xù lông.
“Mày cũng giống với gã, bọn mày đều điên rồi.”
Đều phát rồ như nhau.
Nội tâm Thời Dã không chịu nổi, đến nay vẫn không thể tin sự thật tàn khốc rằng Đường Kiến Lộc đã chết. Tất cả đồng bọn bên cạnh tin tưởng vô điều kiện, cùng kề vai sát cánh trước kia, hiện giờ đều thành kẻ địch đối lập.
Cho nên, tổ chức L thực chất chính là tổ chức ‘Thiên Mệnh’, chẳng qua là hình thức trá hình mà thôi.
Đối phương không đáp lời Thời Dã, chỉ tự nói với mình: “Mà không quan trọng, rất nhanh mày sẽ thấy nhỏ thôi, sẽ giống như nhỏ, thống khổ mà chết.”
Nói xong, gã ném vào hai cái bánh bao, liền bỏ đi.
Thời Dã dùng sức nện trên cửa sắt, mấy ngón tay đập sưng tấy, lại không cách nào giảm bớt đau đớn trong ngực.
–
Dạo này thành phố Cầm Xuyên mưa nhiều, khi mấy chiếc xe chạy ra khỏi đồn cảnh sát Tây Thành, không trung đột nhiên áp xuống dưới, một mảnh hắc trầm, sương mù mênh mông, độ ẩm không khí cũng trở nên nồng hơn.
Hôm nay, tám phần là trời sẽ mưa.
Trạng thái của Diêm Thập Nhị không hợp lái xe, cho nên ngồi vào vị trí ghế phụ.
Anh nhìn cảnh thành phố bên ngoài xuất thần, sắc mặt nhìn như thả lỏng, nhưng chỉ có chính anh biết, cơ bắp cả người đều căng chặt, vận sức chờ phát động.
Địa điểm cuối cùng mà chiếc xe bị theo dõi xuất hiện ở một thị trấn ngoại ô thành phố, nơi đó có một xưởng sửa xe, quy mô còn rất lớn, là lựa chọn tuyệt hảo.
Sau một giờ chạy, xe rốt cuộc dừng lại.
Nhìn mấy chữ Xưởng sửa xe Thiên Tường trên cửa sắt cực đại, Diêm Thập Nhị dẫn đầu xuống xe.
Cửa sắt lớn của xưởng sửa xe đóng lại, bị khóa, Diêm Thập Nhị thậm chí lười nói miệng, chỉ làm cái thủ thế.
Thiên Phàm lập tức mang theo một tiểu đội đi phá cửa, trực tiếp vọt vào.
Nhưng tìm kiếm một vòng cũng chưa tìm được đồ họ muốn tìm, thậm chí nơi này đến bóng người còn chẳng có.
Mà chiếc xe bọn họ truy tung đích xác ở chỗ này, nhưng đã bị đập hỏng.
Kiểm tra nửa ngày cuối cùng không thu hoạch được gì, Thiên Phàm mắt thấy sắc mặt của Diêm Thập Nhị càng thêm khó coi, đang chuẩn bị tiến lên, di động lại đổ chuông.
“Lão đại, trong cục vừa rồi nhận được báo án, phát hiện một thi thể nam trong phòng VIP của khách sạn Mỹ Khải, Hứa Cục bảo chúng ta lập tức qua đó điều tra.”
Nghe điện thoại xong, Thiên Phàm bước nhanh đi qua, thật cẩn thận nhìn Diêm Thập Nhị.
Hắn có thể lý giải tâm tình của Diêm Thập Nhị, thật vất vả mới có chút manh mối, nhưng cố tình cái gì cũng chưa tra được.
Hiển nhiên… Đây cũng là đạn khói đối phương thả ra, nhằm đánh lạc hướng chú ý của họ.
Nhưng thời gian không chờ đợi ai, bọn họ không có nhiều thời gian để chơi mèo vờn chuột với chúng, bọn họ phải tìm được vị trí chính xác càng sớm càng tốt, giải cứu những người vô tội bị nhốt đó.
Diêm Thập Nhị đứng trong sân xưởng sửa xe, trời mưa trút xuống phá lệ gấp, ầm ầm nện xuống, giống như từng cơn đau dừng lại ở trong lòng, từng chút từng chút trông rõ ràng nhỏ bé, nhưng trong đó lại ẩn chứa luồng năng lượng khổng lồ, khiến người ta đau đến không thể kiềm chế.
Anh trầm mặc hồi lâu, ánh mắt ngưng trọng không kém, nhưng cũng may vẫn đưa ra câu trả lời: “Đi thôi.”
Mấy chiếc xe nhanh chóng rời khỏi xưởng sửa xe hẻo lánh, quay trở lại trung tâm thành phố.
Khách sạn Mỹ Khải là khách sạn năm sao nổi tiếng nhất ở thành phố Cầm Xuyên, sáng lập nhiều năm tiếng gió vẫn luôn cực tốt.
Lần này xảy ra chuyện, nhân viên khách sạn cũng xử lý thập phần kịp thời, phong tỏa tin tức rất nhanh chóng, sau khi bọn họ phát hiện sự bất thường của phòng VIP2888 trong khách sạn, trước tiên liền báo cảnh sát, vả lại điều nửa số bảo an đi qua vây ngăn cả căn phòng.
Khi Diêm Thập Nhị đuổi đến, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy khi vào cửa chính là người đàn ông trẻ tuổi mang còng tay ngồi trên sô pha.
Bước chân anh đình trệ, nhìn đối phương thật sâu, giữa mày nhăn sâu hoắm.
Người đàn ông như là nhận thấy ánh mắt khác thường, đột nhiên ngẩng đầu lên, liền đối diện ánh mắt thâm trầm làm người không cách nào nhìn thấu của Diêm Thập Nhị.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn lại nhanh chóng dịch đi, như là rất sợ đối diện với Diêm Thập Nhị.
Bên ngày Mục Tây Thành đã dẫn người đến, Diêm Thập Nhị không nhìn người đàn ông kia nữa, trực tiếp đặt câu hỏi: “Tình huống hiện trường như thế nào?”
“Theo lời kể của nhân viên khách sạn, giữa trưa hôm nay liền nghe thấy tiếng tranh chấp ồn ào trong gian phòng này, ban đầu không quá để ý, nhưng tới ba giờ chiều, nhân viên khách sạn phải vệ sinh phòng cho khách, nhưng kêu như thế nào cũng không có người ra mở cửa, trong phòng không có một chút thanh âm. Nhân viên công tác sợ xảy ra chuyện, liền lấy thẻ phòng từ bộ quản lý phòng khách mở cửa phòng. Vừa mở cửa liền nhìn thấy người chết nằm trên giường, trần trụi nửa thân trên, cả người đều là máu.”
“Danh tính nạn nhân đã xác minh, tên Tần Dương, là tổng giám đốc tập đoàn dược phẩm Lục Địa, mấy năm nay phong đầu chính kính, tiếng tăm cũng rất lớn.”
* Lục Địa: xanh hóa.
** Phong đầu chính kính: thời điểm mà một sự kiện hoặc tầm ảnh hưởng đang cường thịnh.
Diêm Thập Nhị liếc mắt nhìn người đàn ông trên sô pha, hỏi: “Vậy cậu ta là thế nào?”
Mục Tây Thành nhấp môi dưới, cổ họng có chút không thỏa mái, khụ một cái mới nói: “Khi nhân viên khách sạn mở cửa tiến vào, hắn đang cầm dao đứng ở mép giường.”
Diêm Thập Nhị lại không tiếp lời, phân phó nói: “Kiểm tra theo dõi.”
“Rõ, lão đại.”
Lâm Tây Tẫn đang khám nghiệm tử thi, Diêm Thập Nhị bước chân dài đi đến trước sô pha, trực tiếp ngồi xuống.
Mắt anh sáng như đuốc, liếc đối phương.
Còn người nọ tầm mắt né tránh, trước sau không đối diện với anh.
Diêm Thập Nhị hơi hơi nhíu mày, nhẹ kéo khóe môi, cười như không cười, lạnh lùng hỏi: “Cậu…”
Âm cuối kéo dài: “Rất sợ tôi?”
======