Kẻ Trừng Phạt

Chương 36: Phá giải mật mã




Tôi vội rảo bước tới chỗ Văn Nhã, thấy trong tay cô ấy đang cầm bảng điểm tiếng Anh năm thứ nhất của cả lớp Dương Ninh Thanh.
Hai cột đầu tiên của bảng điểm lần lượt là "tên tiếng Trung" và "tên tiếng Anh", ánh mắt tôi hướng theo chỗ tay Văn Nhã đang chỉ, bên cạnh ô "Dương Ninh Thanh" là chữ "Dave".
"Còn tài liệu gì khác có tên tiếng Anh của Dương Ninh Thanh không?" Tôi lập tức lật về phía sau, vì chỉ một tờ bảng điểm thôi thì chưa đủ thuyết phục.
Tôi phát hiện một tờ giấy chứng nhận rất có ý nghĩa: "Giải nhất cuộc thi đánh máy".
Chủ nhân của tờ giấy chứng nhận này là Tần Hiểu Mai, đơn vị tổ chức cuộc thi là Đoàn Thanh niên trường Đại học Khoa học Kĩ thuật, Tần Hiểu Mai được trao giải nhất toàn trường cho nội dung gõ ngũ bút.
"Cô xem cái này đi, không ngờ Tần Hiểu Mai còn là một cao thủ đánh máy cơ đấy!" Tôi đưa tờ giấy chứng nhận cho Văn Nhã, sau khi cô ấy cầm lấy, tôi lại tiếp tục lật ra phía sau.
Rất nhanh chóng, tôi tìm thấy tờ bảng điểm tiếng Anh thứ hai, tên tiếng Anh của Dương Ninh Thanh vẫn là "Dave".
"Tên tiếng Anh của Dương Ninh Thanh rõ ràng không phải là Qew, vì sao lúc chiều khi bị hỏi cậu ta lại thừa nhận nhỉ?" Tôi cầm tờ bảng điểm, băn khoăn hỏi Văn Nhã.
Văn Nhã không trả lời, miệng cứ lải nhải gì đó: "Giải nhất nội dung gõ ngũ bút..."
"Văn Nhã?" Tôi lại gọi cô ấy lần nữa.
"Tôi hiểu rồi!" Văn Nhã chạy như bay về phía máy tính.
Tôi chạy theo, thấy Văn Nhã mở một trang word mới ra, rồi đổi bộ gõ sang chế độ ngũ bút, sau đó gõ vào bàn phím ba chữ cái "QEW".
Sau đó, từ khung gõ chữ hiện ra hai chữ "giải thể". Văn Nhã lắc đầu, lại gõ tách rời ba chữ cái đó ra, cứ nhập một chữ cái thì để một dấu cách, trên văn bản hiện ra ba chữ "tôi có người".
Giờ tôi đã hiểu ý Văn Nhã, cô ấy đoán ba chữ đó là ám hiệu Tần Hiểu Mai để lại, và bộ gõ ngũ bút chính là cách giải mã.
Tôi thử ghép đoạn phía trước từ Qew trong email vào với ba chữ này: "Xin lỗi, tôi có người... ". Nghe có vẻ không xuôi.
"Đi nào!" Văn Nhã ôm đống hồ sơ bước ra ngoài.
"Đi đâu?" Tôi vội vàng chạy theo, lúc đi ra không quên đóng cửa.
Tới bãi để xe, Văn Nhã bảo tôi đến khách sạn Kim Thái, cô ấy muốn tìm em lễ tân biết gõ ngũ bút lúc chiều. Trên đường, tôi hỏi cô ấy vì sao có thể khẳng định ba chữ cái ấy nhất định có liên quan đến bộ gõ ngũ bút như thế?
Văn Nhã trả lời: "Anh cũng thấy rồi đấy, tên tiếng Anh của Dương Ninh Thanh không phải là Qew, vậy ba chữ cái đó nhất định phải có ẩn ý nào khác. Khi còn học cấp một, tôi đã từng luyện gõ chữ, có biết một kiểu viết rất đơn giản tên là "mã khu vị", chỉ cần nhập số vào sẽ xuất hiện các chữ Hán."
"Mã khu vị?" Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy kiểu gõ chữ này.
"Đúng thế, ví dụ mã khu vị của hai chữ "Văn - Nhã" là 4636 và 4937. Lí do tôi nhìn thấy tờ giấy chứng nhận đánh máy đó liền nghĩ ngay từ "Qew" có liên quan đến bộ gõ ngũ bút, là vì chính tôi cũng từng làm việc tương tự. Hồi xưa tôi đã từng viết thư rồi bỏ vào hộp bút của một cậu bạn, nhưng lại không đủ dũng cảm ghi tên mình, nên ở chỗ kí tên chỉ dám viết dãy số 46364937. Ha ha, chắc đến giờ cậu ta cũng không biết lá thư đó của ai."
"Không ngờ hồi đấy cô chủ động thế. Nói tôi nghe xem, trên tờ giấy đó viết nội dung gì nào?"
"Có mỗi bốn chữ "tớ rất thích cậu" thôi." Nhắc đến chuyện xưa, vẻ mặt Văn Nhã trông thật đáng yêu.
"Dùng mã gõ chữ truyền đạt thông tin, con gái bọn cô đúng là lắm trò thật!"
"Chuyện này anh không được kể với ai đâu đấy không thì cạch mặt!" Nói xong, Văn Nhã còn bắt tôi phải thề thốt.
Buổi tối đường thông thoáng, nên chúng tôi tới khách sạn Kim Thái rất nhanh chóng. Văn Nhã lấy một tờ giấy, viết câu "Xin lỗi, Qew", rồi nhờ lễ tân dùng bộ gõ ngũ bút thử giải mã ba chữ cái phía sau xem sao.
Điều khiến chúng tôi bất ngờ là Văn Nhã vừa nói xong, lễ tân đã cười phá lên và viết ngay ra ba chữ: "Em yêu anh".
"Em yêu anh?" Tôi cau mày, hỏi.
Lễ tân gật đầu: "Vâng, anh chị biết vì sao em cười không? Vì em từng viết cho người yêu cũ một tin nhắn, nội dung y hệt như thế này."
"Không phải là "tôi có người" à? Sao lại thành "em yêu anh" được?" Tôi vẫn chưa hiểu.
"Anh nhìn nhé." Em lễ tân vừa nói vừa dùng máy tính thị phạm cho tôi xem. Đầu tiên, cô ấy viết một chữ "Q", trên màn hình xuất hiện chữ "Em", cô ấy gõ tiếp chữ "EP", trên màn hình xuất hiện chữ "Yêu", cô ấy gõ tiếp chữ "WQ", trên màn hình xuất hiện chữ "Anh".
Giờ thì tôi đã hiểu, thì ra là chỉ lấy chữ cái đầu tiên.
Em lễ tân nói tiếp: "Rất nhiều người dùng bộ gõ ngũ bút, khi nhìn thấy ba chữ này đều biết ngay."
Trong khách sạn không tiện nói chuyện, sau khi cảm ơn lễ tân, chúng tôi trở về xe, Văn Nhã gật gù: "Xin lỗi, em yêu anh. Thì ra người Tần Hiểu Mai yêu thực sự là Dương Ninh Thanh."
"Thế nên cô ta chịu tội thay cho Dương Ninh Thanh?" Tôi vẫn chưa hết ngỡ ngàng.
"Vụ án từ hai năm trước, tất cả mọi đầu mối đều chĩa thẳng vào Tần Hiểu Mai, và chính cô ta cũng tự nhận tội. Người duy nhất có thể khẳng định đây là một vụ án oan, chỉ có chính hung thủ! Giờ Dương Ninh Thanh về báo thù cho Tần Hiểu Mai, đồng thời cũng muốn báo cho phía cảnh sát biết Tần Hiểu Mai bị oan. Vậy có thể phỏng đoán rằng hung thủ thực sự sát hại Ngô Anh chính là Dương Ninh Thanh."
"Cậu ta muốn báo thù cho Tần Hiểu Mai, thậm chí không nề hà cả việc gϊếŧ người, vậy năm đó vì sao cậu ta lại giá họa cho Tần Hiểu Mai?" Tôi đưa ra điểm không hợp lí, bí mật của từ "Qew" đã được hóa giải, nhưng câu hỏi này vẫn chưa có câu trả lời.
Văn Nhã sau khi suy nghĩ, trả lời: "Nếu tôi đoán không nhầm, thì Dương Ninh Thanh cũng mới biết hàm ý câu "Qew" không lâu trước đây, rất có khả năng là sau khi Tần Hiểu Mai chết mới biết."
"Thế động cơ sát hại Ngô Anh của cậu ta là gì? Vẫn không sao giải thích được."
"Ừ, chỉ còn lại đúng câu hỏi khó này nữa, anh lái xe đi, tôi lập tức thông báo phát hiện này cho anh Điên, để anh ấy quyết định xem có lập tức bắt Dương Ninh Thanh hay không." Nói xong, Văn Nhã rút điện thoại ra.
Từ đoạn đối thoại giữa Văn Nhã và anh Điên, có thể thấy anh Điên không tán thành việc vây bắt Dương Ninh Thanh, lí do rất đơn giản, Dương Ninh Thanh là nghi phạm rất thông minh. Bất kể từ vụ án Ngô Anh, hay loạt vụ án gϊếŧ hại cảnh sát hiện nay, chưa có bất kì chứng cứ cụ thể nào ngoài việc Thần Côn cùng các y bác sĩ khẳng định cậu ta và tên lái xe việt dã giống nhau đến bảy mươi phần trăm.
Anh Điên cho rằng, trong trường hợp chưa có chuẩn bị đầy đủ nên tránh đánh rắn động cỏ. Dù sao cậu ta giờ đây cũng nằm trong sự kiểm soát chặt chẽ của chúng tôi, chắc chắn không tẩu thoát nổi.
"Tôi nghe giọng điệu anh Điên cứ như vừa cãi nhau với ai đó." Văn Nhã bĩu môi nói.
"Anh ấy vẫn ở phòng bệnh của Thần Côn mà, chắc không đến mức cãi nhau với một người bệnh chứ?" Nói giữa chừng, tôi chợt nhớ ra anh Điên không giống tôi, là người đã có gia đình, liền tìm lời bênh vực anh: "Có thể tại thời gian gần đây bận bịu việc phá án, ít có thời gian về nhà nên chị dâu lại không vui chăng?"
"Ừ, người thân của cảnh sát đúng là không suиɠ sướиɠ gì." Văn Nhã cảm thán.
Trên đường về bệnh viện, tôi nhận vài cuộc điện thoại thông báo là hồ sơ tài liệu đã chuẩn bị xong, định gửi qua cho chúng tôi. Cứ nghĩ đến việc còn bao nhiêu thứ giấy tờ phải xem tôi lại thấy ngán ngẩm, liền chủ động hỏi họ xem có thông tin gì đặc biệt không.
Vốn dĩ chẳng mấy hi vọng gì vào việc họ có thể giúp tìm kiếm manh mối, nào ngờ lại có một thông tin cực kì quan trọng!
Đó là thông tin từ Trung tâm Kiểm soát và phòng ngừa bệnh tật, nội dung vô cùng gây sốc: "Ngô Anh và Dương Ninh Thanh đều mắc bệnh AIDS, và Dương Ninh Thanh hiện đã đến thời kì phát bệnh."
"Đây là chuyện từ khi nào?" Tôi hỏi luôn.
Bên kia cho biết, theo hồ sơ trong kho dữ liệu, thì Ngô Anh đã được phát hiện có mang virus HIV từ hồi đại học năm thứ hai, sau đó cô ta vẫn định kì đi kiểm tra lại. Lần cuối cùng cô ta đến kiểm tra là một tháng trước khi chết.
Lần kiểm tra đầu tiên của Dương Ninh Thanh là trước khi Ngô Anh chết nửa tháng, kết quả dương tính với virus HIV, sau đó không còn ghi chép nào nữa. Mãi tới tận mười ngày trước, mới có lần xét nghiệm thứ hai, cho thấy cậu ta đã phát bệnh rồi.
Phát hiện bất ngờ này khiến tình tiết vụ án lập tức được làm sáng tỏ, tôi và Văn Nhã nhanh chóng có kết luận: Ngô Anh biết mình mang virus HIV, nhưng không nói cho Dương Ninh Thanh biết mà vẫn giữ quan hệ tình cảm với cậu ta. Dương Ninh Thanh tình cờ phát hiện ra, đi kiểm tra thì mới biết mình cũng đã bị lây nhiễm, từ đó sinh ra hận thù Ngô Anh. Dương Ninh Thanh quen Ngô Anh qua Tần Hiểu Mai, thế nên trút giận lên cả Tần Hiểu Mai, vì thế mới sắp đặt một vụ gϊếŧ người giá họa hoàn hảo.
Sau khi nghĩ thông suốt, tôi đập mạnh vào vô lăng, nói lớn: "Động cơ gϊếŧ Ngô Anh cũng có rồi, bắt người thôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.