Kẻ Trừng Phạt

Chương 39: Yêu thương sự sống




"Hừ, chẳng phải các người đã đoán ra rồi sao? Căn phòng đó là tôi bảo cô ta đi thuê, hẹn Hiểu Mai đến cũng là ý của tôi. Tôi nói mọi người sắp tốt nghiệp rồi, hãy cùng ăn một bữa cơm, tôi sẽ đích thân vào bếp. Ngô Anh rất vui mừng, tôi còn dặn cô ta không nói trước với Hiểu Mai chuyện này, và cô ta đã làm theo đúng lời tôi.
Hôm đó, tôi về khách sạn Kim Thái trước, đợi khi trời tối thì trèo từ cửa sổ xuống theo đường ống nước đến căn phòng thuê, sau khi xong việc lại về khách sạn.
Khi tôi và Ngô Anh yêu nhau, nghe nói Hiểu Mai cũng thích cô ta, tôi vì chuyện đó mà mấy lần giận dỗi Hiểu Mai. Trước khi Hiểu Mai đến, tôi cố ý viện lí do này trốn đi, để Ngô Anh thử hỏi ý Hiểu Mai xem sao, nếu không tôi đột ngột xuất hiện sẽ khiến không khí trở nên khó xử.
Sau khi hai người nói chuyện một hồi, theo đúng sắp xếp từ trước, Ngô Anh vào nhà bếp nấu cơm, để Hiểu Mai một mình ở phòng khách. Tôi vòng ra phía sau Hiểu Mai, dùng khăn có tẩm thuốc mê từ trước bịt mũi khiến cô ấy ngất đi, sau đó vào bếp sát hại Ngô Anh.
Khi bị bóp cổ, cô ta không ngừng giằng co, nhưng tôi sao có thể cho cô ta cơ hội? Đôi tay tôi như một cặp kìm lớn kẹp lấy cổ cô ta, càng lúc càng chặt hơn.
Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, các người chưa thử cảm giác cuộc sống bị định đoạt trong tay một kẻ khác, thì không có quyền phát ngôn! Khi cô ta cố tình lây bệnh AIDS cho tôi, trái tim cô ta còn ác độc hơn tôi nhiều! Cô ta thao túng thời gian sống của tôi, tôi cũng chỉ lấy độc trị độc mà thôi!
Cô ta muốn xin tha mạng, nhưng trong họng chỉ có thể phát ra mấy tiếng nôn khan, nghe thật khó chịu. Sự sợ hãi trên khuôn mặt, ánh mắt tuyệt vọng của cô ta đã giúp tôi nếm trải được kɦoáı ƈảʍ của sự báo thù.
Cho dù là bây giờ ngồi nhớ lại, cảnh tượng đó vẫn khiến tôi vô cùng hưng phấn, nhiệt huyết sùng sục.
Còn về việc làm cách nào để ngụy tạo hiện trường Tần Hiểu Mai sát hại Ngô Anh, và xóa dấu vết của tôi, thì các anh có thể tự hiểu, tôi không cần phải nói thêm nữa chứ?" Dương Ninh Thanh nói bằng giọng bỡn cợt.
Đúng là một kế hoạch gϊếŧ người giá họa không ngờ.
Tôi nhìn Dương Ninh Thanh, trên mặt cậu ta vẫn còn sự hưng phấn, cứ như đang trần thuật một việc gì vui vẻ lắm, tôi bất chợt rùng mình ghê sợ.
Ngô Anh cố ý khiến bạn tình của mình nhiễm bệnh, Dương Ninh Thanh ung dung gϊếŧ hại người mình từng yêu thương, rồi xả hết máu của cô ta đi.
Điều này khiến tôi không khỏi nhớ lại câu anh Điên từng nói với tôi, thì ra trên đời thứ đáng sợ nhất quả nhiên không phải ma quỷ, mà là lòng người.
"Đúng rồi, còn một điểm nữa nhất định phải nhắc đến, sau khi gϊếŧ, tôi phá hủy phần thân dưới của cô ta, đó chính là thứ công cụ đã hại tôi, cũng là nơi tôi căm ghét nhất!" Khuôn mặt Dương Ninh Thanh trở nên vô cùng đáng sợ.
Dương Ninh Thanh của lúc này không còn vẻ thư sinh nho nhã, mà chỉ còn là một kẻ điên dại, một tên ác ma gϊếŧ người cuồng bạo!
"Hừ, cho dù Ngô Anh có lỗi với cậu, nhưng còn Tần Hiểu Mai? Cậu mở miệng nói "Hiểu Mai" thế này, "Hiểu Mai" thế kia, vậy lúc giá họa cho cô ta, cậu có thấy ngập ngừng bao giờ không? Tần Hiểu Mai cũng thật là một cô gái kì lạ, phát hiện thấy Ngô Anh bị sát hại mà có thể bình tĩnh như thế được. Sau khi bị bắt, trong vòng năm ngày cô ta đã hiểu ra hung thủ là ai, nhưng lại tình nguyện chết thay cậu, đúng là một kẻ si tình! Chính cậu đã hại chết cô ta, hại chết người yêu cậu nhất trên đời này!" Nói đến đoạn sau, Văn Nhã có phần bị kích động.
"Đừng tiến lại đây!" Dương Ninh Thanh hét lên. Tôi nhìn sang, thì ra anh Điên đang định tiếp cận cậu ta nhân lúc Văn Nhã thu hút sự chú ý.
Thần Côn thấy tình thế không bình thường, vội kéo anh Điên về phía sau: "Cậu đừng xúc động, chúng tôi đứng cách xa cậu một chút là được chứ gì."
Lúc này Dương Ninh Thanh mới bình tĩnh trở lại, nói chuyện tiếp với Văn Nhã: "Người tôi có lỗi nhất chính là Hiểu Mai, tôi và cô ấy quen nhau bốn năm, cô ấy âm thầm yêu tôi mà tôi không hề nhận ra."
"Việc này cậu làm sao biết được?" Tôi lập tức hỏi.
"Tôi và Ngô Anh quen nhau qua Hiểu Mai, lúc đó tôi vì căm hận Ngô Anh mà mất tỉnh táo, nhất thời trút giận lên người Hiểu Mai. Trong hai năm nay, thực ra trong lòng tôi cũng vô cùng đau khổ, nên luôn theo dõi tiến triển của vụ án, cũng trong quá trình này mới nắm được thông tin của tất cả cảnh sát tham gia điều tra.
Cùng với cái chết của Hiểu Mai, sự giận dữ trong lòng tôi cũng tiêu tan hết. Hôm trước tôi đến nhà cô ấy viếng và viết tên mình vào số danh sách người viếng thăm. Hiểu Mai có một người em trai, sau khi nhìn thấy tên đã đến tìm tôi, đưa cho tôi xem một cuốn nhật kí của Hiểu Mai trước khi mất. Đọc xong, tôi mới hiểu ra tất cả.
Do bị ảnh hưởng bởi môi trường sống và hoàn cảnh gia đình, nên Hiểu Mai rất tự ti, luôn thấy mình không xứng với tôi, nên chưa bao giờ dám biểu lộ tình cảm. Sau đó, cô ấy thấy Ngô Anh hợp với tôi hơn, bèn làm mối cho chúng tôi. Trong nhật kí, cô ấy nói chỉ cần tôi hạnh phúc là đủ. Còn về chuyện tình yêu đồng tính giữa cô ấy và Ngô Anh, thậm chí cả việc họ hôn nhau, thì ra là vì trên người Ngô Anh có hơi thở của tôi.
Trong một đoạn nhật kí, cô ấy nhắc đến việc rất thích dùng bộ gõ ngũ bút để bày tỏ những điều thầm kín, mãi đến lúc đó, tôi mới chợt hiểu ra ý nghĩa của từ "Qew". Trước đó tôi vẫn luôn thấy khó hiểu, vì sao Hiểu Mai bị cảnh sát bắt mà không hề mở miệng kêu oan, đọc xong cuốn nhật kí, tôi thực sự vô cùng ân hận.
Thế nhưng, Hiểu Mai đã không còn nữa, đúng như cô nói, người yêu tôi nhất trên thế gian này, người nguyện chết vì tôi đã không thể sống lại được nữa..."
Nói đến đây, giọng Dương Ninh Thanh bỗng như nghẹn lại, xem ra, trong lòng của kẻ gϊếŧ người hung bạo nào cũng có điểm yếu, và Tần Hiểu Mai chính là sợi đàn mỏng manh nhất trong lòng Dương Ninh Thanh. Chỉ có điều đến giờ, sợi đàn đó đã không còn gảy lên được những giai điệu cảm động lòng người nữa rồi.
Tình yêu của Tần Hiểu Mai dành cho Dương Ninh Thanh đã thực sự khiến tôi cảm động. Trên đời có người sẵn sàng bỏ lại mẹ cha, anh chị em, chấp nhận mang tiếng gϊếŧ người, chỉ vì muốn người mình yêu được sống yên ổn, kể cả khi biết rõ người đó là một con ác quỷ!
Dương Ninh Thanh không thể coi là người yêu của Tần Hiểu Mai, vậy mà Tần Hiểu Mai lại yêu thầm cậu ta suốt bốn năm trời mà chưa từng biểu lộ. Chỉ vào giây phút cuối cùng trước khi nhận tội, cô ta mới nói ra ba chữ "em yêu anh", vì sợ nếu không thì sẽ không còn cơ hội nào nữa. Nhưng vì không muốn tình yêu đó gây phiền phức cho Dương Ninh Thanh, cô ta còn cố ý thêm vào một đoạn "mật mã tình yêu".
Không ai biết Tần Hiểu Mai làm cách nào đoán ra được Dương Ninh Thanh là hung thủ. Có thể Ngô Anh trong lúc nói chuyện trước đó đã để lộ ra điều gì, hay là cô ta biết chắc người ra tay chỉ có thể là Dương Ninh Thanh. Và cũng có thể do cô ta quá hiểu Dương Ninh Thanh rồi...
Cô ta dùng hành động của mình để khẳng định: "Em sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu anh."
Thứ tình yêu bao người ngưỡng vọng như thế, tưởng chừng chỉ có trong tiểu thuyết, hóa ra là vẫn tồn tại trong hiện thực.
"Tôi có lỗi với Hiểu Mai, nhưng tôi cũng hận lũ cảnh sát các người! Chính các người đã tạo ra một vụ án oan! Tôi phải báo thù cho Hiểu Mai!" Bị nhắc đến điểm yếu, Dương Ninh Thanh lại nổi khùng.
"Lui về phía sau!"
Thấy bàn tay giữ nút bấm của Dương Ninh Thanh đang run lên, anh Điên lập tức kéo Thần Côn lui lại, những người chúng tôi ở phía sau nghe thấy vậy cũng lùi ra đến cửa.
"Những người khác có thể đi, riêng hai người thì ở lại!" Dương Ninh Thanh tiến lên mấy bước, không để anh Điên và Thần Côn kéo dài khoảng cách.
Nghe thấy câu đó, anh Điên dừng lại, quay đầu nói với chúng tôi: "Mọi người ra ngoài trước đi."
Anh Điên nói to nhưng chúng tôi không ai động đậy, khiến anh phải lên giọng quát: "Lục Dương, mau đưa mọi người ra ngoài! Phục tùng mệnh lệnh!"
Không ai biết quả bom trên tay Dương Ninh Thanh uy lực đến mức nào, thoát được người nào hay người ấy Tôi đương nhiên hiểu điều này, chỉ có điều tôi không can tâm bỏ đi khi anh Điên và Thần Côn gặp nguy hiểm.
"Đi đi!" Thần Côn lên tiếng, nhưng cố ghìm giọng lại, chỉ sợ khiến Dương Ninh Thanh tức giận.
Văn Nhã kéo tôi lùi về phía sau, còn Lý Quang Minh và hai chiến sĩ cứu hỏa đã ra ngoài cửa.
Mắt Văn Nhã đỏ ngầu, nước mắt lưng tròng, khó nhọc thốt lên một tiếng: "Đi!"
Tôi lê bước nặng trĩu đi theo Văn Nhã, chỉ thấy bóng anh Điên và Thần Côn ở ngay trước mắt, mà càng lúc càng mờ đi.
"Trần Thân, anh cũng đi đi, đó là ý trời." Đây là câu nói cuối cùng của Dương Ninh Thanh tôi còn nghe được trước khi ra khỏi nhà.
Ngoài hành lang, Lý Quang Minh đang gọi điện cho Đại đội trưởng báo cáo tình hình.
"Đại đội trưởng yêu cầu chúng ta lập tức sơ tán các chủ hộ tầng trên và tầng dưới đề phòng tình huống xấu nhất. Cảnh sát chi viện đã trên đường tới rồi." Lý Quang Minh nói.
Trong lòng tôi chỉ nghĩ đến sự an nguy của anh Điên và Thần Côn, cơ bản không để ý gì đến lời anh ta.
Từ trong nhà loáng thoáng có giọng nói vọng ra, nhưng không nghe rõ nội dung.
"Không được, tôi phải vào xem sao."
"Lục Dương, quay lại ngay!" Sau lưng là tiếng gọi của Văn Nhã.
"Anh Điên nằm xuống!" Thần Côn hét lên.
"Thần Côn!"
"Bùm!"
Tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất rung chuyển. Và sau đó...
...
Ánh nắng chiếu rọi khiến tôi chói mắt: "Ơ..."
"Lục Dương, con tỉnh rồi à?"
Tôi hé mắt, nhìn một hồi lâu, rồi ngạc nhiên hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
"Con bị bom nổ làm ngất đi. Đơn vị thông báo, cha mẹ vội đến ngay. Cha con suốt đêm không chợp mắt, mẹ vừa bảo ông ấy về nhà con nghỉ ngơi rồi." Mẹ nhìn tôi yêu thương, khóe mắt còn đọng mấy giọt lệ chưa khô.
Tôi nhớ ra rồi, chúng tôi đi vây bắt Dương Ninh Thanh, tôi lui ra ngoài, chỉ còn lại anh Điên và Thần Côn. Sau đó, quả bom phát nổ...
"Đồng nghiệp của con đâu?" Tôi hỏi lớn, cố sức nhổm dậy. Nhưng lập tức thấy hoa mắt chóng mặt, đầu đau nhói, tôi nằm vật xuống.
"Con đừng cử động, đồng nghiệp con ở kia kìa." Nói đoạn, mẹ tôi chỉ tay sang chiếc giường bên cạnh.
Tôi nhìn theo, trên giường là một người đầu băng kín mít, bên cạnh có một người phụ nữ đang gục đầu, nắm chặt bàn tay bệnh nhân.
Mẹ tôi nói: "Một đồng nghiệp khác của con gọi anh ấy là anh Điên. Anh ấy bị nặng hơn con, trên người có vết bỏng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng."
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Lúc đó ở trong phòng, anh Điên gần quả bom nhất mà không sao, thế thì Văn Nhã và mấy người kia chắc cũng không vấn đề gì.
Khoan đã, còn Thần Côn đâu? Lúc đó anh ta cũng ở cùng anh Điên, sao giờ không thấy?
"Lục Dương, cậu tỉnh rồi đấy à? Tôi vừa đi mua ít hoa quả, cậu muốn ăn gì nào?"
Tôi nhìn sang, đó là Nhậm Dũng tay đang xách một túi hoa quả, chắc Đại đội trưởng bảo anh ta ở đây chăm sóc chúng tôi.
"Anh Dũng, những người khác thế nào rồi?" Tôi nóng lòng hỏi.
"À... tốt cả, tốt cả." Nhậm Dũng nở nụ cười, nhưng rõ ràng không được tự nhiên.
Nghe thấy giọng ngập ngừng của anh ta, tôi rất không yên tâm, lại hỏi tiếp: "Thần Côn đâu, anh ấy ở phòng bệnh nào?"
Nụ cười của Nhậm Dũng cứng đơ trên mặt, anh ta nhìn tôi, định nói rồi lại thôi. Tôi bỗng nhiên có dự cảm không tốt, tim thắt lại, vội vàng giục giã: "Anh mau nói đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.