Kẻ Tuẫn Tội

Chương 25: Nguyện vọng trước lúc lâm chung




Đỗ Thành xuyên qua một khu đất ẩm ướt, dưới sự dẫn dắt của cô y tá dáng người to khỏe, đi về tòa lầu chính của bệnh viện.
Mùa xuân gần đến, đất dưới chân không còn cứng nữa, giẫm lên có cảm giác lún xuống. Có thể tưởng tượng, cỏ xanh mới nảy mầm đang quật cường sinh trưởng dưới bùn đất. Trên bãi đất trống có vài bệnh nhân đang đi bộ, đem đồ bông dày cộm mặc dưới đồ bệnh nhân, ai nấy đều cồng kềnh không chịu nổi. Đỗ Thành nhìn một bệnh nhân đang lẩm bẩm với bức tường, suýt chút đụng phải một người đàn ông trung niên tay cầm cành cây đâm đâm chọc chọc trên mặt đất.
   "Làm gì vậy?" Người đàn ông trung niên rõ ràng rất bất mãn, "Đừng làm hư bản đồ chiến đấu sa bàn của ta!"
   "Ồ" Đỗ Thành cẩn thận vòng qua ông ta, "Thủ trưởng, ngài cứ tiếp tục."
  Đi vào tòa lầu nội trú, Đỗ Thành và cô y tá ngồi thang máy lên thẳng tầng trên. Lúc ngang qua một lối hành lang, Đỗ Thành mới thật sự cảm giác được mình đang ở bệnh viện tâm thần. Bên trái là phòng bệnh, ông cố gắng không nhìn vào những gương mặt đột nhiên xuất hiện trong phòng bệnh, nghĩ tới những gương mặt méo mó thất thường sẽ không khiến người ta vui vẻ được.
  Cuối dãy hành lang chính là phòng khách. Bên trong bày trí đơn giản, ngoài chiếc bàn dài và mấy cái ghế ra, không còn vật gì khác. Nữ y tá để ông ngồi đợi, lại rót cho ông ly nước nóng rồi đóng cửa rời khỏi.
  Đỗ Thành một mình ngồi trong phòng khách, ban đầu, cảm giác bốn bề yên ắng. Lại ngồi một lúc nữa, ông ý thức được thật ra có thanh âm loáng thoáng truyền đến. Tựa hồ có người đang kêu gào, vùng vẫy, ẩu đả ở một nơi xa xa, ngoài ra còn có tiếng đàn ông quát tháo, lẫn với tiếng kêu thất thanh của phụ nữ. Dần dần, thanh âm hỗn loạn đó lắng xuống cuối cùng chìm vào yên tĩnh.
  Đỗ Thành vô cớ nghĩ tới nhà giam và viện dưỡng lão nơi Kỉ Càn Khôn ở.
  Vài phút sau, một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào phòng khách. Ông ta vừa đi vừa thả tay áo xuống, không ngừng thở gấp, trên trán lấm tấm mồ hôi.
   "Cảnh sát Đỗ phải không?" ông tới bên bàn, đưa tay ra với Đỗ Thành "Tôi họ Tào, là bác sĩ điều trị chính ở đây."
  Đỗ Thành đứng dậy, cách cái bàn bắt tay với ông ta.
   "Ngại quá để ông phải đợi lâu, có một bệnh nhân lên cơn." bác sĩ Tào lau mồ hôi trên trán, ngồi đối diện Đỗ Thành, tầm nhìn dừng trên ly nước nóng đó.
  Đỗ thành liền đẩy ly nước về phía ông: "Ông uống đi, tôi chưa động tới đâu."
  Bác sĩ Tào cũng không khách khí, cầm ly nước lên uống cạn.
   "Ông tìm tôi có chuyện gì?"
   "Liên quan tới một bệnh nhân." Đỗ Thành lấy sổ ghi chép ra "Hắn tên Lâm Quốc Đông, nghe nói được điều trị ở bệnh viện này."
   "Lâm Quốc Đông?" động tác đưa tay lau miệng của bác sĩ Tào liền dừng lại "Hắn ta đã được ra viện rồi."
   "Tôi biết, vừa nãy tôi có nhìn thấy chứng nhận ra viện của hắn rồi." Đỗ Thành gật đầu "Là chuyện gần đây sao?"
   "Ừm, trước tết."
   "Vậy nghĩa là hắn ở bệnh viện.." Đỗ Thành nhẩm tính "22 năm?"
   "Đúng vậy, tính ra thì tôi là bác sĩ điều trị thứ hai của hắn." bác sĩ Tào cười khổ "Trước đây là bác sĩ Chu Huệ Kim."
   "Bệnh của hắn có nghiêm trọng không, cần nhiều thời gian như vậy để điều trị?"
   "Theo ghi chép của bệnh án, là vì mắc chứng rối loạn tâm lý." bác sĩ Tào tựa hồ có lời muốn nói lại thôi "Bệnh tâm thần không giống với những bệnh khác, nó không có quá nhiều thiết bị kiểm nghiệm đáng tin để đưa ra những chỉ số và tham số cụ thể, vả lại bệnh tình thường kéo dài, có khả năng tái phát cao."
   "Vậy đã cho phép hắn xuất viện, có thể nói hắn đã hoàn toàn hồi phục?"
   "Haizz, nói thế nào nhỉ?" bác sĩ Tào bĩu môi "Ông là người làm trong nhà nước, ông chắc cũng biết, ở quốc gia chúng ta, có một số việc không thể nghiêm túc quá."
   "Ồ?" Đỗ Thành nhướng mày "Ý ông là?"
   "Đối với tình trạng Lâm Quốc Đông mà nói, rất khó đánh giá, không thể hoàn toàn khẳng định đã khỏi bệnh, cũng không thể hoàn toàn phủ định." bác sĩ Tào nhìn xuống bàn, ngữ khí điềm nhiên "Chi phí điều trị của hắn trước giờ đều do người nhà chi trả. Sau này, mẹ hắn qua đời, cho nên, chỉ có thể cung cấp chi phí trị liệu cơ bản. Trong thành phố chỉ có một bệnh viện An Khang, tình trạng giường bệnh rất căng. Cho nên, đầu năm nay, bệnh viện đã lọc bớt một đợt bệnh nhân, phàm là người không nguy hại gì lớn đều được làm thủ tục ra viện, ông biết đấy, bệnh viện cũng phải kiếm tiền mà."
  Đỗ Thành hừ thầm một tiếng. Thật sự giống như bác sĩ Tào đã nói, trước mắt trong phạm vi toàn quốc, bệnh viện An Khang chẳng qua chỉ có hai mươi mấy cái. Nhận điều trị bệnh nhân tâm thần, đối với chính quyền địa phương mà nói là một chuyện vô cùng đau đầu. Đặc biệt là những gia đình không gánh nổi chi phí điều trị, chỉ có thể dùng tài chính dự trù của chính phủ để chi cấp. Nếu bệnh nhân cần điều trị lâu dài mà chính phủ không kịp chi cấp, thì tình trạng bệnh viện cho bệnh nhân "bị ra viện" cũng không hiếm gặp.
   "Lâm Quốc Đông ở bệnh viện biểu hiện thế nào?"
   "Cũng được." bác sĩ Tào ngẫm nghĩ "Hắn ta kể ra cũng là bệnh nhân biết vâng lời, có mấy lần cảm xúc và hành vi dị thường, sau khi bị quản thúc đều thấy khá hơn."
   "Quản thúc?"
   "Roi điện, đồ bó gì đó." bác sĩ Tào trả lời qua loa, "Hết cách, sợ hắn làm bị thương người khác."
  Đỗ Thành nhìn chằm chằm ông ta vài giây, chậm rãi nói: "Bác sĩ Tào, nhìn từ góc độ chuyên gia ông thấy hắn rốt cuộc có bị bệnh không?"
  Bác sĩ Tào nhìn lại Đỗ Thành, không nhìn ra có biến hóa gì lắm, tựa hồ cũng không thấy ngạc nhiên đối với vấn đề này.
   "Cảnh sát Đỗ, xin ông hãy trả lời cho tôi một vấn đề." bác sĩ Tào ngập ngừng "Ông có phải là cảnh sát bên bộ phận giám sát không?"
   "Không phải." Đỗ Thành sững người, "Cuộc nói chuyện giữa tôi với ông hoàn toàn là việc tư. Không phải là điều tra lấy bằng chứng, nếu không tôi sẽ không một mình tới đây, ông thậm chí có thể phớt lờ thân phận cảnh sát của tôi."
   "Tôi hiểu rồi." bác sĩ Tào thả lỏng đôi chút, nhưng vẫn cẩn thận ngôn từ, "Vậy câu trả lời của tôi với ông, cũng chỉ là ý kiến cá nhân chứ không phải là kết luận của bệnh viện đối với Lâm Quốc Đông, tôi nói vậy có rõ không?"
   "Rõ rồi, ông cứ nói."
   "Mấy năm trước, bác sĩ Chu sau khi nghỉ hưu, tôi mới tiếp nhận trị liệu cho Lâm Quốc Đông." bác sĩ Tào nói rất chậm, tựa hồ đang cân nhắc câu chữ, "Tôi xem qua bệnh án của hắn, chứng rối loạn tâm lý. Đây là một khái niệm rộng lớn, rất nhiều bệnh tâm thần đều có thể dùng cụm từ này để bao quát."
  Ông nhìn Đỗ Thành vẻ sâu xa, lại tiếp tục nói: "Đã là chứng rối loạn tâm lý, thì có lẽ đã phải chịu đã kích tinh thần hoặc thần kinh bị kích thích ở một mức độ tương đối nào đó. Nhưng trong ghi chép điều trị của hắn tôi không thấy có bất kỳ miêu tả nào. Vả lại, theo quan sát của tôi với hắn ta, biểu hiện của Lâm Quốc Đông so với những người mắc bệnh khác, có khác biệt rất lớn.
  " Không phải ông nói hắn ta từng quá khích và có hành vi dị thường sao? "
  " Hờ hờ "bác sĩ Tào cười," Đổi lại là ông, bị nhốt ở đây mấy chục năm, mỗi ngày đều sống chung với người tâm thần, ông có bình chân như vại được không? "
  " Ý ông là sao? "
  " Tôi không có ý gì cả. "bác sĩ Tào lập tức trả lời" Ông tự mình phán đoán. "
  Đỗ Thành cười, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện.
  " Vừa nãy ông hỏi tôi có phải làm bên bộ phận giám sát không? "Đỗ Thành chú ý tới thần sắc của bác sĩ Tào" Có liên quan tới chuyện này sao? "
  Bác sĩ Tào do dự một lúc:" Chuyện này cũng là suy đoán của tôi thôi. Trước tiên tôi cần phải thanh minh, tôi cũng không phủ định Lâm Quốc Đông là bệnh nhân tâm thần. Nhưng hắn vào viện điều trị 22 năm, có phải là vì hắn đã từng phạm tội gì, dùng cách này như một cách trừng phạt thay thế hay không? "
  " Gì? "
  " Tôi đưa một ví dụ cho ông. "bác sĩ Tào nhướng người tới, thấp giọng nói" 'Bị bệnh thần kinh' từ này có lẽ ông từng nghe rồi? "
  Đỗ Thành đương nhiên đã từng nghe. Nó là từ để chỉ một số người bình thường bị đưa vào bệnh viện tâm thần để tiến hành cách ly, tình cảnh khi vào đây cũng giống như bị cướp đoạt đi tự do. Bệnh viện cũng chỉ chịu trách nhiệm với người gửi gắm hoặc người cung cấp phí điều trị, chứ không thực hiện bất kỳ trị liệu nào cho cái gọi là 'người bị bệnh' cả. Nhưng theo sự hoàn thiện của quy định pháp luật liên quan, mấy năm gần đây, loại 'bị bệnh thần kinh' như vậy rất hiếm gặp. Bác sĩ Tào biết rõ đây là hành vi phạm pháp, cho nên trả lời rất cẩn thận. Nhưng, ông ta hỏi Đỗ Thành có phải là người bên bộ phận giám sát hay không, khiến Đỗ Thành sinh ra nghi vấn mới.
  " Hắn ta được ai đưa tới? "
  " Cơ quan công an. "bác sĩ Tào ngồi thẳng người dậy" Cưỡng chế trị liệu. "
  " Cục thành phố? Hay thuộc phân cục nào? "Đỗ Thành liền truy hỏi.
  " Một phân cục nào đó. Cụ thể tôi cũng không nhớ rõ. "bác sĩ Tào chùn vai," Về có thể kiểm tra lại. Nhưng bên bộ phận đưa tới cũng xem như có trách nhiệm mỗi tháng đều có người cảnh sát tới để xem tình hình của Lâm Quốc Đông. Hơn 20 năm rồi, vẫn chưa từng gián đoạn. "
  " Ông ta tên gì? "
  " Họ Lạc, tên là Lạc Thiếu Hoa. "bác sĩ Tào cười" Họ rất hiếm gặp, cho nên rất dễ nhớ. "
  Đỗ Thành liền trừng to mắt. Sau đó đại não ông bắt đầu mau chóng xoay chuyển, tựa hồ có một sợi dây vô hình, đem những mảnh vụn này xâu chuỗi lại với nhau, sau cùng hình thành nên một bức tranh ghép hoàn chỉnh.
  Nhưng vẫn chưa để ông thấy được toàn diện nó, di động trong túi vang lên.
  Đỗ Thành lấy di động ra xem, là Cao Lượng.
  " A lô? "
  " Lão Đỗ, Lượng đây. "giọng nói của Cao Lượng rất bé, còn mang theo tiếng vọng, tựa hồ đang trốn trong lối cầu thang thoát hiểm," Mã Kiện nhờ bộ phận tôi điều tra tư liệu một người, hắn tên.. "
  " Lâm Quốc Đông, "Đỗ Thành buộc miệng hỏi" Đúng không? "
  " ahihi, sao ông biết? "Cao Lượng rõ ràng rất kinh ngạc" Mã Kiện phải đến cục lấy tư liệu, đang trên đường tới. "
  Mã Kiện ngồi một mình trong phòng họp của phân cục Thiết Đông, uống trà nóng trong ly giấy. Phòng họp hình chữ nhật, sát tường bên trái là dãy tủ trưng bày. Đó là những chiếc cup, bằng khen, giấy chứng nhận đều bày trong đó. Dù cách xa mấy mét, Mã Kiện vẫn biết dãy thứ hai, cái thứ tư tính từ trái qua là một bằng khen hạng nhì của cả tập thể.
  Đó là sau khi phá được vụ án cưỡng hiếp giết người phân xác hàng loạt" 11.9 ", công an tỉnh đã tặng bằng khen cho tập thể tổ chuyên án. Trước đây mỗi lần họp ở trong phòng này, Mã Kiện đều nhìn tấm bằng khen đó thêm vài lần. Nhưng hôm nay nó lần nữa xuất hiện trước mặt mình, nhưng lại khiến ông cảm thấy vô cùng chói mắt.
  Mã Kiện quay đầu đi chỗ khác, tâm trạng bắt đầu xuống thấp.
  Cửa phòng họp bị đẩy ra, Cao Lượng bước nhanh qua đó.
  " Cục trưởng Mã, ông đợi một chút. "Cao Lượng kéo ghế tới, ngồi cạnh Mã Kiện," Tư liệu đã in xong, tôi bảo họ bấm lại một chút xong là đưa cho ông ngay. "
  " Không cần phiền vậy đâu. "Mã Kiện xua tay" Cảm ơn cậu, tiểu Cao. "
  " Ông đừng khách khí. Ông là lão lãnh đạo, chúng tôi nên đưa tới nhà cho ông mới đúng. "Cao Lượng nhìn đồng hồ đeo tay" Cục trưởng Đoàn đang bận họp, ông ấy biết ông tới, chốc nữa sẽ qua đây. "
  " Đừng quấy rầy tiểu Đoàn. Mọi người cứ bận việc của mình đi. "Mã Kiện bỗng có vẻ rất vội" Hay là thế này, tiểu Cao, cậu đi hối giúp tôi, tôi lấy tư liệu xong còn có việc. "
" Được, vậy ông ngồi đợi một lúc. "Cao Lượng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi tới lối hành lang. Anh lấy di động ra, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía bãi đỗ xe. Lúc này, một chiếc Paladin SUV kiểu cũ vừa chạy vào sân của phân cục. Biểu tình Cao Lượng được thả lỏng, miệng làu bàu:" Lão già này, giờ mới tới. "
  Anh vén áo khoác lên, từ thắt lưng lấy ra một tệp văn kiện trong suốt, lại đứng một lúc ở cửa phòng họp sau đó mới đẩy cửa đi vào.
  Mã Kiện thấy ông vào, tầm nhìn đầu tiên rơi vào tệp tài liệu trên tay anh. Cao Lượng không đưa ngay cho ông mà mở tệp tài liệu ra, đem tài liệu bên trong bày ra bàn.
  " Cục trưởng Mã đợi lâu rồi. "Anh chỉ những tờ giấy đó" Đây là chứng minh hộ tịch của Lâm Quốc Đông, đây là giấy chứng nhận xuất viện của hắn.. "
  Mã Kiện kiên nhẫn nghe một hồi, miệng ừ ừ à à cho qua chuyện. Không dễ gì đợi anh ta nói xong, Mã Kiện liền mau chóng gom mớ tài liệu đó lại, bỏ vào tệp tài liệu.
  " Cảm ơn nhé tiểu Cao, cậu nói với tiểu Đoàn một tiếng, tôi đi trước đây. "Mã Kiện đem tệp tài liệu kẹp nách, ngẫm nghĩ thế nào lại căn dặn" Chuyện này đừng để ai biết, dù sao cũng là chuyện riêng, được không? "
  Cao Lượng liên tục đồng ý, khóe mắt không ngừng nhìn ra cửa phòng họp.
  Mã Kiện vỗ vỗ vai anh, đứng dậy đi về phía cửa ra vào. Vừa mở cửa, liền đụng phải một người đang vội vội vàng vàng chạy vào.
  Người mới đến thở hổn hển, tựa hồ chạy suốt dọc đường tới đây. Mã Kiện nhìn gương mặt trắng bệch, phù nề, đầy mồ hôi, liền ngây ra.
  " Thành? "
  Đỗ Thành lấy tay áo lau mồ hôi, mỉm cười vẻ mệt mỏi.
  " Cục trưởng Mã, lâu không gặp. "
  " Đúng vậy, hôm nay tiện đường ngang qua, nên ghé thăm một chút. "Mã Kiện mau chóng hồi phục lại trạng thái" Nghe nói cậu bị bệnh, nghiêm trọng không? "
  " Ung thư gan, giai đoạn cuối. "Đỗ Thành chỉ trả lời ngắn gọn, không nhìn biểu tình kinh ngạc của Mã Kiện" Hiếm có dịp ghé một chuyến, ngồi xuống trò chuyện một lúc đi. "
  Ông kéo cái ghế tới, ngồi xuống, lấy hộp thuốc lá để lên bàn.
  Mã Kiện bất động, chỉ chau mày nhìn ông, nhẹ giọng hỏi:" Phát hiện từ khi nào? Làm phẫu thuật chưa? "
  Vào giây phút đó, từ trong ánh mắt ông, Đỗ Thành nhìn ra được sự quan tâm chân thành xuất phát từ nội tâm. Ánh mắt này, 23 năm trước đã từng có. Những ngày tháng như nước với lửa đó, dường như bị một tin dữ dễ dàng bỏ qua rồi.
  Các người có thể đồng tình với cái chết đang đến gần với tôi, nhưng tôi không thể phớt lờ chuyện che trời năm đó.
  Đỗ Thành cụp mắt xuống, chỉ chiếc ghế trước mặt:" Ngồi đi, cục trưởng Mã. "
  " Không cần, tôi còn có việc. "Mã Kiện miễn cưỡng cười một cái" Thành, cậu giữ gìn sức khỏe. Chuyện mà tôi có thể giúp, cậu cứ mở miệng. "
  Vì sao lời hỏi thăm này không thể xuất phát từ tình nghĩa anh em từ đầu chí cuối, vì sao chúng ta phải nhìn nhau thù địch trong quãng thời gian đẹp nhất của đời người?
  Đỗ Thành nhắm nghiền mắt, rồi mở ra.
  " Vẫn nên trò chuyện đi, cục trưởng Mã, chúng ta bàn bạc. "
  Mã Kiện trầm mặc vài giây, lúc mở miệng, ngữ khí đã trở nên lạnh lùng.
  " Bàn bạc gì chứ? "
  Ngữ khí này khiến Đỗ Thành thấy thả lỏng kỳ lạ. Ông chỉ vào tệp tài liệu dưới nách Mã Kiện:" Nói về hắn ta. "
  " Gì? "
  " Không phải hôm nay ông tiện đường ghé qua sao? "Đỗ Thành lấy ra một điếu thuốc," Ông tới để tìm tư liệu của người tên Lâm Quốc Đông. "
  Mã Kiện liền xoay người nhìn sang Cao Lượng. Người phía sau vẻ mặt bối rối, nói câu" Hai người cứ trò chuyện. "rồi liền chuồn ra ngoài.
  Trong phòng họp chỉ còn lại Đỗ Thành và Mã Kiện. Mã Kiện trầm mặc một hồi, mở miệng nói:" Chuyện riêng. Tên Lâm Quốc Đông này nợ họ hàng tôi mười mấy ngàn tệ, bây giờ không tìm thấy người đâu.. "
  " Mã Kiện! "Đỗ Thành ngắt lời ông," Bây giờ chỉ có hai chúng ta. Ông hãy thành thật nói với tôi, Lạc Thiếu Hoa đã nói gì với ông? "
  Nghe tới tên Lạc Thiếu Hoa, cơ thể Mã Kiện khẽ run lên. Sau đó ngũ quan ông méo mó.
  " Mẹ kiếp ông dám theo dõi tôi? "
  " Tôi có theo dõi, nhưng tôi không theo dõi ông, mà là Lạc Thiếu Hoa. "Đỗ Thành đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Mã Kiện," Ông ấy biết chân tướng của sự việc đúng không? Ông ấy biết Lâm Quốc Đông mới là hung thủ thật sự, đúng không? "
  " Ông mẹ kiếp là cẩu sao? "Mã Kiện bắt đầu gào thét" Nhiều năm như vậy vẫn cắn chặt lấy tôi không buông! "
  Đột nhiên, cửa phòng họp bị đẩy ra, Đoàn Hồng Khánh bước vào, thấy hai người đang đối nghịch nhau, nụ cười trên mặt bỗng chốc cứng đờ.
  " Cục trưởng Mã.. lão Đỗ. "ông nhìn Mã Kiện lại nhìn Đỗ Thành," Hai người.. "
  " Sao các người tra ra được? Vào năm 1992, các người đã biết Hứa Minh Lương bị oan, đúng không? "Đỗ Thành cũng không thèm nhìn Đoàn Hồng Khánh mà từng bước tới gần Mã Kiện" Ai quyết định đưa Lâm Quốc Đông tới bệnh viện tâm thần, là ông hay Lạc Thiếu Hoa? "
  " Tôi không biết gì cả! "Mã Kiện cắn răng, cơ thịt trên gò má nhô ra, ông trừng mắt nhìn Đoàn Hồng Khánh một cái, xoay người muốn đi," Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của ông! "
  Đỗ Thành kéo lấy tay áo Mã Kiện:" Sao năm đó bọn ông không nói ra? Sợ gánh trách nhiệm, hay là sợ ông mẹ kiếp không làm được phó cục trưởng? "
  Đoàn Hồng Khánh bước lên kéo Đỗ Thành ra:" Lão Đỗ, ông bình tĩnh chút.. "
  Đỗ Thành dùng sức thoát khỏi Đoàn Hồng Khánh, người phía sau lảo đảo một cái, vịnh vào bàn mới miễn cưỡng đứng vững.
  " Lâm Quốc Đông đã làm gì với Lạc Oánh? "Đỗ Thành giữ chặt Mã Kiện không buông, mũi tựa hồ chạm vào mặt ông," Lạc Thiếu Hoa đang giám sát Lâm Quốc Đông, đúng không? "
  " Chuyện này liên quan gì tới ông? "Mã Kiện trở tay nắm lấy cổ áo Đỗ Thành," Ông mẹ kiếp đừng kéo Thiếu Hoa vào chuyện này! "
  " Mẹ kiếp các ông là cảnh sát! "Đỗ Thành mắt như muốn nứt toạt, giọng nói khàn đục" Mẹ kiếp các ông đây là vì tư mà phạm pháp! Ông đi xem bộ dạng mẹ của Hứa Minh Lương đi! "
  " Đủ rồi! "Đoàn Hồng Khánh đột nhiên gầm lên, bước lên trước tách Đỗ Thành và Mã Kiện ra. Hai người bị tách giữa Đoàn Hồng Khánh, vẫn không ngừng thở gấp giận dữ nhìn chằm chằm đối phương.
  Không biết từ lúc nào, cửa phòng họp tụ tập rất đông cảnh sát, mọi người thấy Đỗ Thành người đang mang bệnh và cục trưởng tiền nhiệm Mã Kiện bộ dạng giương cung bạt kiếm, kinh ngạc cũng có, xì xào bàn tán cũng có.
  " Nhìn gì mà nhìn? "Đoàn Hồng Khánh đưa chân đạp ngã chiếc ghế," Về làm việc hết cho tôi! "
  Phó cục trưởng giận dữ ra lệnh, đám cảnh sát đang vây quanh đều tản đi. Sau cùng, trước cửa chỉ còn lại Trương Chấn Lương, lặng lẽ nhìn ba người trong phòng họp.
  Đoàn Hồng Khánh chống nạnh, đứng yên chỗ cũ thở hổn hển một hồi, ngẩng đầu nhìn sang Đỗ Thành.
  " Lão Đỗ, ông muốn làm gì vậy hả? "Ngữ khí Đoàn Hồng Khánh đầy tức giận, trong đó còn lẫn một chút bất lực," Ông còn nhớ tôi từng nói gì với ông không? "
  " Cục trưởng Đoàn, tôi không muốn gì cả. "Đỗ Thành đem tầm mắt từ người Mã Kiện chuyển sang Đoàn Hồng Khánh," Tôi chỉ muốn biết chân tướng. "
  " Chân tướng quan trọng vậy sao? "Đoàn Hồng Khánh như đang đối mặt với một kẻ cố chấp không thể nói lý," Chuyện đó đã qua hơn 20 năm rồi, ai còn nhớ? Mà ông lại khổ sở truy cứu, có ý nghĩa không? "
  " Có, "khóe môi Đỗ Thành bắt đầu run rẩy" Tôi còn nhớ. "
  " Ông mẹ kiếp là người sắp chết rồi! "Đoàn Hồng Khánh không nhịn nổi" Ông còn mấy tháng? Mấy ngày? Mấy giờ? Sao ông còn ép mình như vậy? "
  " Tôi từng nói với ông. "Đỗ Thành nhìn Đoàn Hồng Khánh, lại nhìn Mã Kiện, nói từng câu từng chữ" Mỗi một tháng, mỗi một ngày, mỗi một giờ, mỗi một phút còn lại của tôi, đều là vì để tra ra chân tướng. "
  " Cái rắm! "Đoàn Hồng Khánh lớn tiếng mắng, vung tay hất bay ly giấy trên bàn.
  Ông cúi người, hai tay chống xuống bàn, đầu cúi xuống ngực, toàn thân run rẩy.
  Lâu sau, ông ngẩng đầu, nhìn Đỗ Thành chằm chằm:" Được rồi, lão Đỗ, ông không quan tâm tới bản thân mình, được. "
  Đoàn Hồng Khánh nắm lấy cổ áo Đỗ Thành, lôi ông tới trước tủ trưng bày.
  " Ông nhìn những thứ này xem. Đây là gì? "Đoàn Hồng Khánh chỉ những chiếc cup và bằng khen bên trong," Đây đều là mồ hôi xương máu của đám anh em mà có được, dùng mạng để đổi lấy! "
  Đột nhiên, ông cầm một chiếc cup lên, ném mạnh xuống đất, chiếc cup bằng vàng lấp lánh liền bị vỡ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.