Kẻ Tuẫn Tội

Chương 31: Thức tỉnh




Lâm Quốc Đông ra khỏi cửa, cầm túi nilon vứt vào thùng rác. Tối nay gió hơi lớn, trong không khí có mùi vị ẩm ướt. Hắn nhìn mây đen cuồn cuộn trên bầu trời đêm, có lẽ trận mưa xuân đầu tiên của năm nay sắp trút xuống.
Lâm Quốc Đông bỏ hai tay vào túi áo bông, kéo lại cổ áo, ra khỏi tiểu khu.
  Từ sau đêm thả Trần Hiểu đi, Lâm Quốc Đông mấy ngày liền đều không ra khỏi nhà. Hắn rất rõ không thể tới công ty phiên dịch đó nữa. Nhưng với đồng lương ít ỏi lúc trước cũng không thể để hắn cầm cự được lâu, hắn phải mau chóng tìm việc làm mới được. Sau khi liên tục gửi mười mấy bản sơ yếu lý lịch trên mạng, đều không có hồi âm. Điều này khiến hắn buồn bực suốt mấy ngày qua. Tối nay hắn ra ngoài đi dạo, một là để giải tỏa tâm trạng, hai là có thể tới siêu thị mua một số thức ăn được giảm giá trước giờ đóng cửa.
  Mùa xuân đến tựa hồ khiến người ta càng có tâm trạng ra ngoài. Tuy đã hơn 8h tối, trên phố vẫn đông người qua lại. Lâm Quốc Đông đi tới trạm xe buýt, quét mắt nhìn đám người đang đợi xe, hắn tới đứng dưới mái che, nhẫn nại đợi xe buýt tới.
  Lúc này, một cô gái đi ngang qua mặt hắn, đứng bên cạnh hắn. Cô nhìn thông tin trên bảng, rồi lấy di động ra chơi.
  Lâm Quốc Đông nhìn cô, mái tóc thẳng dài, tầm hai mươi mấy tuổi, mang ba lô màu tím hiệu Nike, trên người là áo bông mỏng màu đen, bên dưới là quần bò màu lam, chân mang giày thể thao. Nhìn có vẻ là một học sinh.
  Cô gái dáng người rất cao, eo thẳng, đôi chân thon dài. Dường như cô chú ý tới ánh mắt Lâm Quốc Đông, quay đầu lại nhìn hắn. Vào giây phút ánh mắt giao nhau, Lâm Quốc Đông quay đầu đi.
Cô gái không thèm để ý tới hắn nữa, lấy tai nghe ra bắt đầu nghe nhạc, cơ thể thi thoảng khẽ lắc lư theo tiết tấu của bản nhạc.
  Lại một cơn gió thổi tới, một mùi hương thoang thoảng bay vào khoang mũi Lâm Quốc Đông. Hắn đột nhiên rùng mình, mau chóng hít hít mũi, tựa hồ muốn tìm ra nguồn gốc của mùi hương đó. Rất nhanh, hắn phát hiện mùi hương này toát ra từ cô gái đứng bên cạnh.
  Ngay lập tức, hắn cảm giác có một dòng nhiệt ngày càng kịch liệt từ trong đầu hắn tóe ra, chạy khắp toàn thân, sau cùng dồn xuống bụng dưới. Từng lỗ chân lông dường như đều mở ra, bắn ra dục vọng nóng bừng. Tim bắt đầu đập kịch liệt, huyết quản ra sức co rút, giãn nở. Mồ hôi rịn ra, lòng bàn tay cũng trở nên nóng ẩm.
  Lâm Quốc Đông chép miệng, liền cảm giác được mùi vị tanh ngọt của sắt gỉ. Mùi vị nguy hiểm lại đầy dụ hoặc khiến hắn càng thêm hưng phấn. Vờ như hít thở sâu, Lâm Quốc Đông khẽ bước tới chỗ cô gái, như con nghiện hít lấy hít để mùi hương trên người cô gái.
  Cô gái dường như phát hiện sự tiếp cận của hắn, chỉ hơi nghiêng đầu, nhưng không tránh né, tiếp tục nghịch điện thoại. Lúc này, đám người trên trạm xe buýt bắt đầu di chuyển, cách đó không xa, xe buýt tuyến 249 đang chậm rãi chạy tới.
  Cô gái cũng bước lên, theo đám người muốn lên xe buýt, cùng lúc, lấy từ trong túi áo ra thẻ xe buýt.
  Dù Lâm Quốc Đông cũng không tính sẽ đáp tuyến xe buýt 249, nhưng mùi hương trên người cô gái như có ma lực, dẫn dụ hắn bước đi theo.
  Có vẻ, cô gái cũng không phát hiện ra Lâm Quốc Đông đang bám theo cô, sự chú ý vẫn đặt trên điện thoại, vừa đi vừa mở Wechat, chọn liên lạc một người, nhấn gửi một đoạn video. Sau đó, cô bỏ di động vào ngăn lưới bên hông của chiếc ba lô. Lúc này, vừa đúng lúc cô bước lên bàn đạp của xe buýt, quẹt thẻ, đi vào thân xe chật chội.
  Lâm Quốc Đông cũng bước theo lên xe. Cửa xe đóng lại sau lưng họ
  Ngụy Huỳnh đang ngồi trong thư viện, trước mặt là trang 177 của quyển tài liệu tiếng Anh đại học cấp 6. Anh chí ít đã nhìn chằm chằm nó cả 2h liền, tâm tư hoàn toàn không để lên những từ vựng trên đó.
  Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn trong vườn trường tô điểm thêm cho bóng đêm âm trầm. Loáng thoáng nghe được tiếng gió rít gào. Ngụy Huỳnh bỗng dưng cảm thấy lo lắng, tựa hồ có chuyện gì đó sắp xảy ra.
  Anh lại nhìn chiếc bàn hơi chếch phía sau mình, một tên nam sinh đầu bóng nhờn đang vùi đầu đọc một quyển đề toán cao cấp. Đó là chỗ Nhạc Tiêu Tuệ hay ngồi, nhưng đã hai hôm rồi không thấy cô.
  Cô ấy đã đi đâu?
  Ngụy Huỳnh lấy di động ra, mở Wechat, ấn vào ô hội thoại với Nhạc Tiêu Tuệ: "Cậu đang ở đâu?"
  Tựa hồ ngay vào giây phút tin nhắn gửi đi, thì cũng nhận được tin nhắn của Nhạc Tiêu Tuệ, nhưng cô không trả lời bằng chữ, cũng không nói, mà là một đoạn clip.
  Ngụy Huỳnh cảm thấy kỳ lạ, nhìn quanh rồi lấy tai nghe đeo vào, ấn phím mở.
  Tai nghe tạm thời vang lên cách biệt với âm thanh bên ngoài, giọng nói Nhạc Tiêu Tuệ đặc biệt rõ ràng. Nhìn có vẻ cô đang trong một tiểu khu dân cư, đằng sau là bức tường có dán tấm quảng cáo, góc tường còn có thể thấy được cả tuyết chưa tan hết.
  Nhạc Tiêu Tuệ dường như đã ở bên ngoài rất lâu, gò má đỏ ửng, thần sắc cũng rất mệt mỏi.
   "Ngụy Huỳnh, khi cậu xem được clip này, hãy liên lạc ngay với Đỗ Thành, bảo ông ấy định vị số điện thoại của mình." Nhạc Tiêu Tuệ hơi dừng lại một chút "Đồng thời, nếu có thời gian, mình cũng sẽ dùng Wechat chia sẻ vị trí hiện tại của mình."
  Ngụy Huỳnh càng thấy nghi ngờ: Nhạc Tiêu Tuệ đang ở đâu? Cô ấy muốn làm gì? Sao phải liên lạc với Đỗ Thành?
  Không kịp nghĩ nhiều, Nhạc Tiêu Tuệ lại tiếp tục nói:
   "Đỗ Thành nói không sai. Theo như chứng cứ hiện có, chúng ta hết cách với Lâm Quốc Đông. Cơ hội duy nhất chính là lúc hắn gây án lần nữa" Nhạc Tiêu Tuệ cười trong ống kính, nhưng nụ cười của cô vừa căng thẳng lại vừa lo lắng "Phải để hắn cắn câu, mình là lựa chọn tốt nhất. Nếu lúc này cậu ở cạnh mình, cậu sẽ phát hiện, mình đang dùng 'Mitsouko'.."
  Cô đột nhiên im lặng, ánh mắt nhìn sang chỗ khác: "Thật ra, mình rất muốn cậu ở cạnh mình."
  Sững sờ vài giây, Nhạc Tiêu Tuệ gãi đầu, vẻ mặt hồi phục lại như ban đầu: "Cậu không cần khuyên mình, khuyên cũng vô ích thôi. Thời gian của chúng ta không còn nhiều, Đỗ Thành không thể đợi được nữa, mình cũng không thể. Cho nên, mình phải khiến Lâm Quốc Đông mau chóng đền tội."
  Cô giơ một ngón tay lên trước màn hình, thái độ kiên quyết: "Tuyệt đối không được gọi điện cho mình. Lúc thích hợp mình sẽ mở di động ra ghi lại toàn bộ quá trình Lâm Quốc Đông gây án. Chuyện mọi người cần làm là mau chóng tìm được mình. Nếu có thể có lẽ còn kịp tới cứu mình."
  Nhạc Tiêu Tuệ lại cười: "Nói thật thì, mình cũng không muốn chết. Nếu còn có cơ hội.." cô nhấn giọng, trở nên trịnh trọng "Mình sẽ giải thích với cậu vì sao mình làm thế."
  Lúc này, trong tai nghe loáng thoáng nghe không rõ, dường như là tiếng cửa bị đóng lại. Nhạc Tiêu Tuệ cũng theo âm thanh đó mà hơi nhìn về phía trước. Đột nhiên biểu tình của cô trở nên khẩn trương, cả người nấp ra phía sau.
   "Hắn ra rồi." Nhạc Tiêu Tuệ nhìn vào màn hình lần nữa, tốc độ nói bắt đầu nhanh hơn "Mình phải đi đây, cậu nhất định phải làm theo lời mình nói!"
  Đoạn clip kết thúc.
  Ngụy Huỳnh sững sờ vài giây, liền gọi vào số di động Nhạc Tiêu Tuệ. Chuông vang lên vài hồi liền bị tắt, gọi thêm lần nữa, lại bị tắt. Anh cầm cặp sách lên, vắt giò lên cổ chạy ra khỏi phòng đọc.
  Lúc chạy xuống lầu, Ngụy Huỳnh gọi vào số di động Đỗ Thành, mở miệng liền muốn ông lập tức định vị số di động của Nhạc Tiêu Tuệ. Đỗ Thành nghe xong khó hiểu: "Tại sao? Tôi đang ở nhà.."
   "Mau chóng, ngay lập tức!" Ngụy Huỳnh chạy xuống lầu, chạy nhanh ra khỏi cửa phòng, chạy ra khỏi thư viện. Một nữ sinh đang đứng ôm cặp không kịp né, bị anh đụng ngã. Ngụy Huỳnh chỉ kịp nói câu "Xin lỗi" liền đẩy cửa chạy khỏi cổng trường.
   "Bây giờ tôi sẽ làm ngay." Đỗ Thành tuy chưa rõ động cơ và mục đích của Ngụy Huỳnh, nhưng trong điện thoại truyền tới tiếng hỗn loạn khiến ông không dám chậm trễ "Cậu mở điện thoại, giữ liên lạc."
  Ngụy Huỳnh chạy một mạch ra khỏi trường, tới con phố đông đúc xe cộ. Anh đứng bên đường, ra sức vẫy tay với một chiếc taxi. Nhưng phần lớn taxi đều đang chở khách. Vài phút sau, mới có một chiếc taxi còn trống dừng trước mặt anh.
  Tuy thời gian đợi chưa lâu, Ngụy Huỳnh đã lòng như lửa đốt. Tài xế tò mò nhìn cậu thanh niên trán đầy mồ hôi hỏi "Đi đâu?"
  Lúc này Ngụy Huỳnh mới ý thức được mình căn bản không biết Nhạc Tiêu Tuệ đi hướng nào. Anh ngẫm nghĩ, ra chỉ thị với tài xế: "Cứ chạy về phía trước."
  Tài xế càng thêm nghi ngờ. Nhưng vẫn bấm đồng hồ, khởi động xe.
  Ngụy Huỳnh lại gọi cho Đỗ Thành, chuông chỉ vang lên một tiếng đã có người bắt máy. Giọng Đỗ Thành cũng rất gấp rút, tựa hồ cũng đang chạy.
   "Định vị được Nhạc Tiêu Tuệ chưa?"
   "Tôi đã bảo Chấn Lương đi tra rồi." trong điện thoại là tiếng mở khóa và khởi động xe "Rốt cuộc chuyện là thế nào?"
   "Nhạc Tiêu Tuệ tới tìm Lâm Quốc Đông." môi Ngụy Huỳnh khẽ run rẩy "Cô ấy dùng 'Mitsouko.' "
  Tiếng hô hấp của Đỗ Thành đột nhiên ngừng lại, sau đó là tiếng động cơ được khởi động.
   "Sao cậu biết?"
  Ngụy Huỳnh tóm tắt nội dung đoạn clip mà Nhạc Tiêu Tuệ gửi cho anh nói cho Đỗ Thành nghe, trong điện thoại là tiếng đập mạnh lên vô lăng.
   "Các cậu mẹ kiếp.." tiếng Đỗ Thành nghiến răng "Cô bé này điên rồi sao?"
   "Ông bớt nói những lời nhảm nhí này đi!" Ngụy Huỳnh ngắt lời ông "Bây giờ phải làm sao?"
   "Làm sao, cứu người trước chứ còn làm sao!" giọng Đỗ Thành kiên quyết "Cậu ngoan ngoãn đợi đó, không được đi đâu cả!"
  Ngụy Huỳnh còn đang muốn tranh biện, Đỗ Thành đã cúp máy.
  Taxi đã chạy tới một ngã tư. Tài xế quay sang hỏi Ngụy Huỳnh, ngữ khi như dò hỏi: "Còn chạy về phía trước nữa không?"
  Ngụy Huỳnh bóp trán, ép bản thân phải bình tĩnh. Nhạc Tiêu Tuệ trong đoạn clip có nói "Hắn ra rồi" sau đó liền rời khỏi. "Hắn" này, chắc chắn là Lâm Quốc Đông. Vậy thì tính theo thời gian, hai người có lẽ vẫn còn đang ở quanh khu nhà của Lâm Quốc Đông.
   "Tới khu Thiết Đông." Ngụy Huỳnh chỉ về hướng đông nam của thành phố "Tiểu khu Lục Trúc Uyển."
   "Được!" từ cuộc nói chuyện điện thoại khi nãy, tài xế đã ý thức được tình hình của hành khách trẻ tuối này không hề nhỏ. Anh không dám chậm trễ, bật tín hiệu xin đường, chạy nhanh tới khu Thiết Đông.
  Trong xe chật kín. Cô gái vịn tay vào tay nắm, bất động nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâm Quốc Đông dán sát sau lưng cô, hô hấp kéo dài lại nặng nhọc. Mùi hương khiến người ta thất hồn lạc phách không ngừng sộc lên mũi hắn, dường như có vô số xúc tua nhỏ đang gãi nhẹ vào tim hắn.
  Miệng Lâm Quốc Đông trở nên khô khốc, trong khoang miệng thậm chí còn xuất hiện tiếng ừng ực. Hắn không ngừng nuốt nước miếng, yết hầu lên xuống. Đồng thời một bộ phận nào đó trên cơ thể hắn, cũng đang dần thức dậy.
   Trên cửa xe bắt đầu xuất hiện vết nước, sau đó trở nên dày đặc. Rất nhanh, từng hạt mưa lớn đập vào thân xe, phát ra tiếng đều đều.
  Trận mưa xuân đầu tiên của năm nay, cuối cùng cũng đến rồi.
  Nền đất trơn trượt, xe chạy chầm chậm. Tại mỗi trạm đều có người xuống, và càng có nhiều người đi lên. Mùi ẩm ướt lan tỏa khắp trong xe, dây dưa không dứt, mập mờ không rõ.
  Lâm Quốc Đông cảm giác trên mặt mình vừa ướt vừa lạnh, còn có chút cảm giác nhờn dính. Điều này càng khiến hắn trở nên hưng phấn. Nhân lúc xe lắc lư và người đông đúc, hắn lại âm thầm dựa sát vào cô gái đó thêm bước nữa.
  Cơ thể cô gái bị ép sát vào cây cột vịn, nửa thân trên đều ngả về phía trước. Lâm Quốc Đông thậm chí còn cảm giác được hình dạng vật dụng trong cặp. Cô gái cũng không có phản ứng ngay, mà lấy di động từ trong ngăn lưới bên hông chiếc cặp ra, bấm bấm gì đó, rồi cất lại.
  Sau đó, cô xoay người lại, tay che trước túi lưới, nhìn Lâm Quốc Đông một cái.
  Đây là lần đầu hai người nhìn nhau. Lâm Quốc Đông rất nhanh quay đầu đi. Nhưng chỉ một cái liếc mắt, sự rộn rạo trong lòng không giảm ngược lại còn tăng. Dung mạo cô gái khá xinh, làn da mịn màng. Đặc biệt là phần cổ lộ ra, trắng mịn.
  Tim hắn đập nhanh hơn. Chiếc cổ này, nếu bóp trong tay, cảm giác sẽ thế nào?
  Cô gái mặt không biểu tình gì quay đầu đi.
  Cơn mưa bất chợt khiến giao thông có chút ùn tắt. Ngụy Huỳnh nhìn dòng xe cộ đông nghịt trước mặt, lòng nóng như lửa đốt. Anh không ngừng xem đồng hồ, nhưng bất luận là Đỗ Thành hay Nhạc Tiêu Tuệ, đều không có tin tức gì.
  Ý đồ của Nhạc Tiêu Tuệ rất rõ ràng: Dùng Mitsouko và mình, làm mồi nhử khiến Lâm Quốc Đông gây án lần nữa. Từ chuyện Lâm Quốc Đông từng có ý giết Trần Hiểu, khả năng hắn mắc câu là khá cao. Nhưng nguy hiểm mà Nhạc Tiêu Tuệ phải đối mặt cũng rất lớn. Nếu không kịp bắt được lúc Lâm Quốc Đông đang gây án, dù Nhạc Tiêu Tuệ có để lại chứng cứ, thì cái giá phải trả chính là sinh mạng của mình.
  Không biết vì nguyên nhân gì khiến Nhạc Tiêu Tuệ đưa ra quyết định này, dù là vì lão Kỉ hay Đỗ Thành, cái giá này khó tránh cũng quá lớn rồi.
  Ngụy Huỳnh không ngừng nói với bản thân không được nghĩ lung tung, tập trung tinh thần sắp xếp lại dòng suy nghĩ. Có lẽ bây giờ Nhạc Tiêu Tuệ và Lâm Quốc Đông ở cùng nhau, vị trí cụ thể không biết, hoàn cảnh xung quanh không biết, Lâm Quốc Đông đã mắc câu hay chưa cũng không biết. Nhưng nhiệm vụ cấp bách bây giờ không phải là bắt được Lâm Quốc Đông mà là ngăn Nhạc Tiêu Tuệ lại. Cho dù từ giờ sẽ kinh động tới Lâm Quốc Đông, mất đi cơ hội đưa hắn vào vòng pháp luật, cũng không thể trơ mắt nhìn Nhạc Tiêu Tuệ đi chết.
  Đang suy nghĩ, màn hình di động Ngụy Huỳnh chợt sáng, từng hồi chuông vang lên. Anh theo phản xạ nhìn vào, là Nhạc Tiêu Tuệ yêu cầu cuộc gọi video.
  Ngụy Huỳnh liền nín thở, không nghĩ ngợi nhiều ấn phím nghe.
  Trên màn hình là hình ảnh có chút dao động, không nhìn thấy gương mặt Nhạc Tiêu Tuệ. Phần lớn hình ảnh là cửa sổ và đầu người xếp thành hàng. Đồng thời tai nghe truyền tới từng tràng âm thanh không rõ, nghe kỹ hơn là giọng con gái, ngữ điệu bình lặng, không chút gợn sóng, vài chữ số có thể nhìn rõ được. Ngụy Huỳnh liền ý thức được, Nhạc Tiêu Tuệ đang trên xe buýt. Anh vội nói vào điện thoại: "Tiêu Tuệ, Tiêu Tuệ, cậu đang ở đâu?"
  Nhạc Tiêu Tuệ không trả lời, hình ảnh trên màn hình vẫn duy trì ở góc độ cũ. Vài giây sau, hình ảnh bắt đầu xoay chuyển mau chóng, sau khi lướt qua vài người nhìn không rõ mặt, liền dừng lại trong thân xe.
  Ngụy Huỳnh bỗng mở to mắt. Nửa thân trên của một người đàn ông xuất hiện trong màn hình, hắn ta nhìn thẳng về phía Nhạc Tiêu Tuệ, sau đó quay đầu đi. Đồng thời yết hầu động đậy lên xuống. Dù chỉ 2 giây ngắn ngủi, Ngụy Huỳnh vẫn có thể nhận ra hắn chính là Lâm Quốc Đông.
  Hình ảnh lần nữa chuyển động, trên màn hình lại xuất hiện cánh cửa sổ đó. Vài giây sau, cuộc gọi video kết thúc.
  Tim Ngụy Huỳnh đập thình thịch. Nhạc Tiêu Tuệ tuy không nói chuyện, nhưng nhất định là cô muốn thông qua đoạn clip truyền tin tức nào đó cho anh: Cô đích thực đang ở cạnh Lâm Quốc Đông, vả lại đối phương đã mắc câu.
  Nhưng bọn họ đang ở đâu?
  Ngụy Huỳnh ra sức nhớ lại mỗi hình ảnh và từng âm thanh trong đoạn clip đó. Dù chỉ thông qua cửa xe căn bản không thể phán đoán được đó là tuyến xe buýt nào. Nhưng cửa xe đầy nước mưa, nhìn không rõ cảnh vật bên ngoài, càng không biết vị trí chiếc xe buýt đó. Nhưng vừa nãy trong tai nghe truyền tới giọng nữ tựa hồ đang báo trạm, vả lại dãy số đó nghe như là 249.
   "Hoan nghênh quý khách đã đáp chuyến xe buýt tuyến 249.."
  Ngụy Huỳnh mau chóng mở baidu để tìm kiếm. Đích thực, trong tuyến xe buýt 249 có một trạm nào đó gần tiểu khu Lục Trúc Uyển. Vậy Nhạc Tiêu Tuệ và Lâm Quốc Đông không nghi ngờ gì nữa là đang trên chuyến xe đó. Nhưng trạm tới của họ ở đâu?
  Tuyến 249 là tuyến đường nằm ngang hai hướng nam bắc. Ngụy Huỳnh ngồi taxi đã sắp tới tiểu khu Lục Trúc Uyển, nếu theo sai phương hướng, sẽ càng lúc càng cách xa Nhạc Tiêu Tuệ.
  Ngụy Huỳnh bỗng bấn loạn, lo lắng nhìn quanh, tựa hồ muốn tìm kiếm bóng dáng Nhạc Tiêu Tuệ trên trạm xe buýt nào đó. Nhưng thông qua cửa xe bị nước mưa che khuất, cảnh vật bên ngoài chỉ là một mảng mông lung, căn bản nhìn không rõ. Anh đưa tay tới hạ cửa kính xe, lúc chạm vào tay cầm, anh bỗng dừng lại.
  Nước mưa.
  Ngụy Huỳnh nhìn chằm chằm ngoài cửa xe. Nước mưa đập vào lớp kính cửa xe mau chóng chảy xuống, để lại vết ngoằn nghèo, tựa như vô số dòng suối nhỏ đang chảy. Trong đầu anh liền hiện ra hình ảnh chiếc xe buýt trong đoạn clip vừa nãy. Trên cửa xe, nước mưa từ góc trái của lớp kính, chảy sang góc phải.
  Khi đó xe buýt đang báo trạm, rõ ràng vừa mới khởi hành, tốc độ không nhanh. Nước mưa trên cửa xe chạy thành một quỹ đạo, chiếc xe đi ngược hướng gió.
  Nghĩ tới đây, Ngụy Huỳnh vội bảo tài xế: "Bác tài, dừng xe."
  Tài xế nghe vậy liền từ từ dừng lại bên đường. Ngụy Huỳnh hạ cửa kính xuống, lặng lẽ quan sát nước mưa bên ngoài, phát hiện màn mưa dày đặc đang từ phía sau bay tới.
   "Quay đầu!" Ngụy Huỳnh lần nữa bảo tài xế, đồng thời đưa di động tới, chỉ vào tuyến đường trên bản đồ nói "Đi theo các trạm của tuyến 249."
   "Đã tới trạm cầu Hương Giang, xin mời những hành khách xuống trạm chuẩn bị.."
  Giọng nữ báo trạm lại lần nữa vang lên, một vài hành khách bắt đầu di chuyển về cửa xe. Cô gái cũng rời khỏi cây cột vịn, theo dòng người đi tới cạnh cửa xe.
  Tuyến xe buýt 249 giảm dần tốc độ, chậm rãi chạy vào trạm cầu Hương Giang. Cửa xe mở ra, hành khách nối đuôi nhau bước xuống, rồi tản đi. Cô gái kéo mũ áo bông lên che đầu, theo dòng người chậm rãi đi về phía trước.
  Lâm Quốc Đông hai tay bỏ túi áo, theo sau cô. Xuống xe, mùi hương nồng nàn trên người cô gái liền trở nên dịu nhẹ. May mà hai người đều đi nghịch hướng gió, mùi hương đó vẫn thoang thoảng chui vào khoang mũi hắn. Cô gái tựa hồ vẫn chưa phát hiện cái đuôi phía sau, không quay đầu lại cũng không nhìn quanh, vẫn thong thả bước đi, dáng vẻ tự tại.
  Sau khi đi khoảng 100m, cô gái rẽ vào một siêu thị. Lâm Quốc Đông do dự một chút, sau khi đợi ở cửa vài giây, cũng đi vào.
  Trong siêu thị cũng không đông lắm, Lâm Quốc Đông vừa nhìn đã phát hiện cô gái đang đứng lựa đồ bên kệ hàng. Hắn nhìn quanh một lượt, rồi đi thẳng tới khu đồ dùng nhà bếp.
  Giữa kệ dao, Lâm Quốc Đông giả vờ nhẫn nại lựa dao, nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn hướng về cô gái. Trong tầm nhìn hạn hẹp, cô gái vẫn lưu luyến trước kệ hàng. Hắn không nhìn thấy được, cô gái không ngừng nhìn lên màn hình LCD treo phía trên.
  Đó là màn hình giám sát camera trong tiệm, hình ảnh trong đó chia thành 6 ô. Ngay từ lúc Lâm Quốc Đông bước vào, cho tới nhất cử nhất động của hắn trong khu đồ dùng nhà bếp, đều hiện rõ trên màn hình.
  Khóe miệng cô gái lộ ra nét cười, sau đó liền bị biểu tình căng thẳng thay thế.
  Lâm Quốc Đông sau cùng chọn một con dao nhà bếp nhỏ dài, nhìn cô gái vẫn đang ở khu thực phẩm, đứng dậy tới quầy thu ngân tính tiền. Sau khi thanh toán, hắn rời khỏi siêu thị trước, sau đó nấp đằng sau một trụ đèn bên đường, im lặng nhìn về hướng cửa siêu thị.
  Vài phút sau, cô gái cũng đi ra, trong tay còn cầm một túi nilon. Cô nhìn xung quanh, tiếp tục đi về hướng nghịch hướng gió.
  Lâm Quốc Đông ra khỏi trụ đèn, âm thầm theo sau.
  Trên con đường cách họ chừng mười mấy mét, một chiếc xe taxi vụt qua. Trong xe, một cậu con trai đang nhìn chằm chằm chiếc xe buýt phía trước, biểu tình lo lắng.
  Đã hơn 9h tối, người qua lại trên đường bắt đầu thưa dần. Cô gái vẫn duy trì tốc độ đi không nhanh không chậm. Vài phút sau cô rẽ bên phải, vào một con hẻm nhỏ.
  Lâm Quốc Đông theo tới đây. Đây là đường một chiều, hai bên đều là tòa nhà dân cư. Tuy không có đèn đường, nhưng ánh đèn vẫn tỏa ra từ cửa sổ của những hộ dân, khiến con đường này có chút sáng sủa. Cô gái đi phía trước cách hắn mười mấy mét, tháo tai nghe xuống, cúi đầu bấm màn hình điện thoại.
  Lâm Quốc Đông nhìn về phía trước, cuối hẻm là một tòa nhà tối đen như mực, hình như là một công

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.