Editor: spring | Beta: Bluerious
Nóng.
Nóng đến mức khiến Đỗ Kính Chi bực bội.
Đã đến cuối mùa hè, trong phòng cậu vừa không có quạt vừa không có điều hòa, chỉ có thể dựa vào việc mở cửa sổ để giảm nhiệt độ xuống. Rèm cửa sổ còn bị cậu đốt nhang muỗi làm cháy hỏng vào mấy hôm trước, khiến mỗi lần cậu mở cửa sổ đều phải tắt đèn trong nhà đi, tránh cho muỗi đến làm khách.
Sau đó chuyện có thể làm cũng chỉ có cầu nguyện càng ít muỗi bay vào càng tốt.
Tiếp tục mở cửa sổ hay hoàn thành bài tập, đây là một vấn đề nan giải. Cậu xoắn xuýt thật lâu, cuối cùng cắn răng bật dậy khỏi giường, đi tới bên cửa sổ.
Lúc đóng cửa sổ, động tác của cậu đột nhiên dừng lại.
Chỗ cậu ở là một tòa nhà được thiết kế theo phong cách Đông Dương* cao sáu tầng, nhà cậu sống trên tầng cao nhất, được tặng kèm gác lửng và sân thượng lớn. Người nhà cậu sống trong căn hộ ở giữa, sân thượng ngay sát bên cạnh sân thượng nhà hàng xóm cách vách, ở giữa chỉ có lan can đá cao cỡ nửa người ngăn cách. Phòng cậu ở gác lửng, cửa sổ hướng ra sân thượng, đối diện với cửa sổ gác lửng nhà hàng xóm.
*小洋楼 (tiểu dương lâu): chỉ những kiến trúc được thiết kế theo phong cách Đông Dương (Indochine Style), đây là kiểu kiến trúc được ưa chuộng ở Trung Quốc.
Con nhà người ta trong truyền thuyết - Chu Mạt - đang sống trong căn gác lửng nhà hàng xóm.
Nhắc đến người tên Chu Mạt này cũng rất thú vị.
Từ bé, nơi này áp dụng chính sách chia khu học, cậu và Chu Mạt đương nhiên trở thành bạn học. Ở khu này, Chu Mạt có thể nói là một sự tồn tại trong truyền thuyết: Học tập tốt, nhân phẩm tốt, vẻ ngoài tốt, gia thế tốt.
Rất nhiều vị phụ huynh thường nói: Con nhìn Chu Mạt nhà người ta kìa.
Trong đám bạn cùng lứa tuổi, Chu Mạt bị người khác gắn biệt hiệu: Anh Đũa hay anh Com-pa, thật ra là có ý chế giễu.
Thằng này từ nhỏ đã là một đứa "nhỏ dài", vừa gầy vừa cao, nhất là hai cái chân không hề phù hợp với tỷ lệ của người bình thường, thoạt nhìn vô cùng dài, trông như đũa hoặc com-pa. Nhất là lúc chạy bộ, thứ lọt vào trong tầm mắt chính là hai cái chân đang điên cuồng đong đưa.
Về phần xưng hô "anh", bởi vì sinh nhật của Chu Mạt là ngày mùng 2 tháng 9. Năm anh đi học đúng vào thời điểm nghiêm ngặt bắt tuổi nhập học, nhà họ Chu nhờ vả đủ quan hệ để đi cửa sau vẫn không thể may mắn thoát khỏi, chỉ đành nhập học muộn một năm. Ngày thứ hai sau hôm khai giảng lớp 1, anh tròn 7 tuổi trước bạn cùng trang lứa.
Về sau, mỗi lần các phụ huynh khen Chu Mạt, bọn nhỏ đều sẽ dùng lý do này mượn cớ - Chu Mạt lớn tuổi hơn bọn họ, cho nên mới học giỏi.
Cái biệt danh này cứ như vậy truyền đi.
Đỗ Kính Chi chống một tay lên bệ cửa sổ, nhìn Chu Mạt đang cởi áo qua cửa sổ đối diện, không nhịn được mà nhướng mày.
Bây giờ Chu Mạt không còn là đứa bé trai nhỏ dài năm đó nữa, nhưng chiều cao vẫn không ngừng phát triển. Cậu cũng chẳng còn nhớ Chu Mạt bỏ rơi mình từ lúc nào, thoát khỏi đội ngũ một mét bảy, tiến vào đội ngũ một mét tám, xương sườn trên người biến mất, thay thế bằng cơ bắp xinh đẹp, mơ hồ có thể thấy cả cơ bụng và cơ ngực.
Chắc là từ năm lớp 5 học Taekwondo rồi luyện ra đúng không?
Bề ngoài hào hoa phong nhã, dáng người bên trong lại rất sắc tình.
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua xương sườn trước ngực mình, trong lòng thầm cảm thán: Nhìn Chu Mạt nhà người ta đi.
Chu Mạt cởi áo ra, tiện tay ném lên giường, lúc đi lấy quần áo ngủ thì vô thức nhìn qua bên phía Đỗ Kính Chi. Bên chỗ cậu không bật đèn, dưới bóng đêm nhìn không rõ, Chu Mạt cố ý đi đến bên cửa sổ, thò người ra nhìn sang chỗ cậu.
Xác định bản thân không nhìn lầm, quả nhiên Đỗ Kính Chi đang nhìn mình, anh lập tức quay đầu, vừa mặc đồ ngủ vừa trốn ra đằng sau vách tường. Cậu còn tưởng Chu Mạt muốn kéo màn cửa, kết quả Chu Mạt mặc đồ ngủ xong thì quay lại cạnh cửa sổ, mở cửa sổ và rèm ra ném một thứ sang phòng cậu.
Cậu đỡ lấy theo bản năng, sau đó nhìn kẹo que vị Coca Cola mà bật cười.
Trình độ ném xa của cái thằng Chu Mạt này càng ngày càng cao, bây giờ đã ném cực kỳ chính xác. Hai ô cửa sổ cách nhau khoảng bốn mét, lan can đá thấp và thực vật đặt trên hai sân thượng đều bị Chu Mạt bỏ qua.
"Cám ơn." Cậu giơ kẹo que trong tay cảm ơn.
"Ngủ ngon." Chu Mạt trả lời, sau đó kéo rèm cửa.
Cậu cũng đóng cửa sổ lại, tiện tay kéo rèm cửa sổ lên, lục lọi bật đèn. Xé vỏ kẹo que rồi bỏ vào trong miệng, cậu ngồi trước bàn thất thần nhìn bức tranh vẫn chưa vẽ xong một lúc, chợt cầm bút lên, nhưng động tác lại khẽ chần chừ.
Căn phòng yên tĩnh sau khi đóng cửa sổ lại lập tức nóng hẳn lên, khiến cậu không hề có một chút hứng thú nào. Rề rà một hồi lâu, cậu mới rút quyển ký họa trên bàn sách ra, vẽ hình dáng một cơ thể.
Người trên giấy vẽ đang có tư thế cởi áo, hai tay khoanh trước người để kéo áo, lộ ra cơ bụng rắn chắc và một nửa cơ ngực, cơ bắp lên xuống phập phồng như cồn cát bị gió thổi phất qua.
Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, cậu vẫn nắm rõ các chi tiết vô cùng tốt, tốn không đến mười lăm phút đã vẽ xong bức ký họa này.
Để bút xuống, nhìn cơ thể không thể bắt bẻ trên giấy vẽ, cậu yên lặng một hồi mới khép vở lại vứt sang một bên, nghiêng đầu nằm trên giường, lầm bầm một câu: "Mẹ nó nóng quá..."
Mỗi lần gặp phải tình huống như vậy, Đỗ Kính Chi đều không nhịn được mà tức giận.
Mấy hôm trước, Đỗ Vệ Gia mang về một cái điều hoà lắp vào trong phòng cậu. Ban đầu cậu rất vui, tưởng rằng ông bố không đáng tin của mình đột nhiên tìm về lương tâm, thêm một món đồ điện cho phòng cậu, hơn nữa còn rất thích hợp với mùa này.
Kết quả, vừa mở ra cậu liền không cười nổi.
Tiếng hoạt động của điều hòa còn lớn hơn cả tiếng động cơ xe gắn máy, cậu đứng cách hơn hai mét vẫn có thể cảm nhận được cảm giác chấn động đập vào mặt, nếu không phải nhà cậu ở tầng cao nhất, thậm chí cậu còn hoài nghi Đỗ Vệ Gia mua về thần khí rung nhà.
Đỗ Vệ Gia giải thích: "Mua đồ second-hand từ chỗ chú Lưu."
Chú Lưu là vựa ve chai phế phẩm ở dưới lầu, ngoài ra còn thuận tiện thu lượm đồ điện gia dụng bỏ đi, rất nhiều đồ hỏng những năm ba mươi, năm mươi cũng vác về, có thể sửa thì sửa, rồi bán second-hand, không thể sửa thì lấy linh kiện hoặc sang tay bán lại.
Đỗ Kính Chi lười so đo, cậu vốn định bật điều hòa rồi ra phòng khách xem TV, chờ bao giờ mát mẻ rồi trở lại, kết quả cái điều hoà này tự phát cháy ngay trong phòng...
Cộng thêm rèm cửa sổ phòng cậu cũng cháy hỏng, suýt chút nữa cậu đánh nhau một trận với Đỗ Vệ Gia. Hiện giờ cậu đột nhiên cảm thấy, có khi cái điều hòa này còn không đắt bằng rèm cửa sổ, không thì Đỗ Vệ Gia sẽ không để ý đến rèm cửa còn hơn cả điều hòa.
Lật người lại, Đỗ Kính Chi nhìn lọ kẹo đặt trên bàn sách.
Lọ thủy tinh trong suốt được các cô gái dùng để đặt sao giấy, đây là món quà do một nữ sinh tặng cho cậu, lặng lẽ đặt ở chỗ ngồi nên chẳng biết là ai tặng, không thể trả lại nên cậu nhận. Cầm về nhà, đổ hết sao đi, sau đó cậu bỏ đống kẹo xanh xanh đỏ đỏ Chu Mạt cho vào.
Cậu luôn cảm thấy Chu Mạt nhìn mình như nhìn trẻ con cần dỗ, lúc nào cũng làm bộ lừa gạt cậu.
Lúc đang ngây người, cậu lại nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng cãi nhau. Ban đầu là tiếng một nam một nữ, sau đó thành hai nữ một nam ầm ĩ với nhau. Cậu không cần nhìn cũng biết mẹ mình lại cãi nhau với Đỗ Vệ Gia, sau đó bà nội đến bênh, mắng mẹ cậu theo.
"Chậc, sao vẫn chưa ly hôn chứ?"
Sau đó cậu bực bội tắt đèn đi, nằm trên giường ép bản thân mình ngủ.
Sáng sớm, Đỗ Kính Chi sống không còn gì luyến tiếc nhìn chằm chằm lên trần nhà, bất đắc dĩ thở dài. Suốt cả đêm cậu ngủ không ngon, phải cảm thán sức chiến đấu của ba người kia, thế mà có thể ầm ĩ muộn đến như vậy.
Cậu ngáp một cái, đeo cặp sách xuống lầu, dừng lại trước sạp hàng nhỏ dưới đường: "Một cái bánh kếp*, không rau thơm không cay."
*Bánh kếp kiểu Trung:
Chủ quán đang làm giúp cậu, cậu vô thức đi qua đi lại nhìn đường, nhìn hồi lâu vẫn chưa thấy bóng người.
"Chu Mạt còn chưa đi hả?" Bác gái như thể có thuật đọc tâm, tay chân không hề dừng lại, tiếp tục làm việc.
"À." Cậu không quan tâm lên tiếng, bỏ tiền trong túi mình ra, ném thẳng vào thùng tiền đặt đó của bác gái. Nhìn thấy trong túi còn một đồng tiền lẻ, cậu cũng ném vào: "Cho cháu thêm phần sữa đậu nành."
Cậu cầm bánh kếp kiểu Trung và sữa đậu nành đi đến trạm xe buýt, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hẳn đang chạy về hướng cậu, cuối cùng dừng lại không xa sau lưng cậu rồi chỉ yên lặng đi theo phía sau.
Đỗ Kính Chi không quay đầu, tiếp tục cúi đầu ăn sáng.
Chu Mạt vẫn luôn theo sau lưng Đỗ Kính Chi, duy trì khoảng cách chừng năm bước. Kỳ thật Chu Mạt chỉ cần hơi nhanh lên chút là có thể đuổi kịp cậu, nhưng anh không chủ động mở lời, cũng không cố ý bắt kịp cậu mà yên lặng đi theo.
Trong tay Chu Mạt xách theo một túi ni lông, bên trong đặt một cái sandwich và một bịch sữa bò, đồ này mua trong cửa hàng tiện lợi dưới lầu, thứ này tiết kiệm thời gian nhất.
Lúc sắp đến trạm xe, Đỗ Kính Chi đột nhiên bước nhanh hơn, đứng dưới bảng dừng.
Chu Mạt cũng chạy tới, đứng bên cạnh Đỗ Kính Chi, nhìn như vai sóng vai nhưng lại có sự chênh lệch nhất định. Đỗ Kính Chi phía trước, Chu Mạt phía sau, chiều cao còn hơn cậu nửa cái đầu, anh chỉ cần cụp mắt là có thể thấy sợi tóc màu nâu đậm mềm mại của cậu.
Làn da Đỗ Kính Chi rất trắng, trắng đến gần như trong suốt, đôi mắt rất to, hai mí và bọng mắt rõ ràng, các đường nét trên gương mặt tinh xảo như con gái, còn là cấp bậc mỹ nữ.
Cũng bởi vì nước da trắng, con ngươi của cậu màu nâu, tóc cũng màu nâu, màu sắc này cực kỳ xinh đẹp. Với màu tóc này, người bình thường cần phải tẩy và nhuộm nhiều lần mới có thể được như thế, mà điều đó cũng khiến cậu có vẻ rất đặc biệt, giống như một con mèo lười biếng.
Lúc trước, cũng vì màu tóc này mà Đỗ Kính Chi chọc phải phiền toái lúc nhập học.
Khi tất cả các học sinh tập hợp lại một chỗ, đứng từ trên bục chủ tịch có thể nhìn thấy rõ ràng màu tóc nhạt hơn dưới ánh mặt trời của Đỗ Kính Chi. Chủ nhiệm Cao phòng giáo dục của trường giận dữ, đơn độc xách Đỗ Kính Chi ra khỏi hàng trước mặt mọi người, bắt cậu nhuộm lại tóc đen.
Tính tình Đỗ Kính Chi vốn không tốt, màu tóc là bẩm sinh, không phải cậu nhuộm, thế là cậu dùng thái độ không kiên nhẫn giải thích. Đáng tiếc cho dù cậu giải thích thế nào thì chủ nhiệm Cao đều không nghe, nhận định Đỗ Kính Chi là loại học sinh cứng đầu, đuổi cậu ra ngoài.
Kết quả, cậu thuận tiện trốn luôn huấn luyện quân sự, sau khi huấn luyện diễn ra được ba ngày mới tới trường học. Sau đó, khi bị điện thoại của chủ nhiệm lớp ném bom, cậu mang quả đầu đen gần như than đến trường. Cũng bởi vì vô duyên vô cớ bỏ huấn luyện quân sự, vừa mới vào học cậu đã "tiếng xấu truyền xa", bị chủ nhiệm Cao "quan tâm" đặc biệt.
Sau khi khai giảng được hai tuần, tóc Đỗ Kính Chi đã dài ra. Cậu đi thẳng vào văn phòng chủ nhiệm Cao, chỉ vào da đầu mình hỏi: "Thầy nhìn thấy chưa, thấy quả tóc buồn nôn như vậy bao giờ chưa? Chân tóc là màu nâu, những chỗ khác là màu đen, thần kỳ không hả, vui mừng không hả? Có giống bên dưới tóc đen mọc ra phân không hả?"
Lúc này chủ nhiệm Cao mới tin tóc của cậu vốn có màu sắc này, trưng ra biểu cảm kỳ quặc một hồi, cuối cùng nói xin lỗi cậu.
Ngày hôm sau, cậu cạo tóc thành đầu đinh, tóc ngắn đến sát da đầu, không nhìn kỹ thì đều tưởng là tên trọc. Qua một học kỳ, tóc cậu lại mọc ra thành màu nâu.
Dù như thế thì vẫn không thể thay đổi sự thật khiến nam sinh nhìn sẽ trầm mặc, nữ sinh nhìn sẽ rơi lệ rằng, chủ nhiệm Cao "quan tâm" đặc biệt đến cậu.
Lên xe buýt, trên xe có rất nhiều người là bạn cùng trường, tình cờ còn có mấy học sinh trường Trung học số 7 cách vách. Điểm dừng của chiếc xe này cũng cách trường Trung học số 3 rất gần, đến trường Trung học số 7 lại phải đi bộ chừng mười phút, các học sinh Trung học số 7 đều cố gắng ngồi một tuyến xe buýt khác.
Đỗ Kính Chi đứng trong xe ngáp liên tục, thấy điện thoại di động rung lên, cậu chậm chạp lấy máy ra, thấy được tin nhắn Chu Mạt gửi tới, nghiêng đầu nhìn con hàng này đứng sau lưng mình.
Đầu tiên cậu trừng mắt nhìn Chu Mạt, sau đó mới mở tin nhắn ra đọc: "Sao lại mặc quần ăn mày hở nhiều đầu gối như vậy? Hôm nay có mưa, một cơn mưa thu một trận lạnh đấy cậu biết không? Buổi tối tan học cậu sẽ lạnh."
Cậu có hơi trẻ trâu, thích lên đồ, vốn là kiểu học sinh hay gây chuyện được các thầy cô giáo trong trường học đau đầu công nhận, cậu cũng thuận theo tự nhiên, chấp nhận thiết lập hình tượng này, bắt đầu kiếp sống giang hồ trường học. Bình thường cậu cũng không mặc đồng phục nghiêm chỉnh, luôn luôn mặc áo đồng phục nhưng bên dưới lại mặc quần của mình.
Chuyện này cẩn thận nói ra còn rất mất mặt. Từ nhỏ cậu đã bị những người khác nói trông như con gái, điều này khiến cậu cực kỳ không vui, thế là luôn luôn giả bộ hung hăng, từ nhỏ đã bắt đầu sinh sự, đi theo một đám người đánh lộn, dần dần còn đánh ra chút thanh danh.
Đến sau này, bản thân cậu cũng từng tỉnh lại, nhưng chợt nhận ra việc bao phủ toàn thân bằng gai nhọn đã không đổi được, cộng thêm lăn lộn trong giới này đã lâu, có anh em cũng có thù địch, muốn hoàn lương cũng khó khăn, hình tượng này vẫn luôn kéo dài đến hiện tại, cậu cũng lười đổi phong cách.
Đỗ Kính Chi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động một hồi, nhếch miệng, không để ý tới, khóa luôn màn hình lại rồi bỏ vào trong túi.
Chu Mạt nhìn cậu liên tục, thấy cậu không để ý thì không khỏi cuống lên, lại lặng lẽ giật giật góc áo đồng phục của cậu. Cậu không thèm để ý dời sang bên cạnh một bước, cậu vừa di chuyển, một người liền chen vào khe hở bỏ trống. Chu Mạt chỉ đành nắm lấy xà ngang trên trần xe, nhìn theo bóng lưng Đỗ Kính Chi mà thở dài.
Lúc xuống xe, Chu Mạt thuận theo dòng người nhích đến bên cạnh Đỗ Kính Chi, yên lặng thả thứ gì đó vào trong túi áo đồng phục của cậu.
Đỗ Kính Chi vừa đi vào trong trường học vừa móc ra thứ đồ trong túi, đó là một viên kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn, cậu ngẩng đầu nhìn Chu Mạt đi về phía cổng chính. Cậu không hề chần chừ, đi về phía cổng sau.
Trường này là trường trọng điểm của tỉnh, các lớp 1 và 2 mỗi khối là lớp chọn, Chu Mạt ở lớp 1. Cậu không vào lớp chọn, trước mắt đang ở lớp 7, vị trí lớp học ở gần cổng sau, cho nên đi cổng sau sẽ gần hơn chút.
Nhớ ngày đó, hồi cấp hai Đỗ Kính Chi cũng hơi thông minh, kết quả học tập cũng thuộc dạng trung bình khá, bình thường còn có thể thi lọt top năm mươi người đứng đầu khối. Lúc thi cấp ba, cậu cũng ra sức cố gắng học hành mấy tháng, cuối cùng vừa đủ điểm chuẩn vào cùng một trường với Chu Mạt.
Đợt ấy cậu đã thực sự rất vui, ngay cả Đỗ Vệ Gia cũng vui vẻ hoà nhã với cậu một khoảng thời gian. Kết quả, không lâu sau khi khai giảng, cậu cảm thấy ở chỗ này mình y như một tên ngu.
Giữa một đám học sinh tốt, cậu có vẻ chẳng hề ăn khớp, thành tích thi cử cũng thuộc đám hạng chót, nếu như không phải do cậu vẽ tranh cũng không tệ lắm, thật sự không biết trường học có còn dễ dàng tha thứ cho loại học sinh thành tích bình thường, tác phong còn không quá tốt như cậu hay không. Thật không hiểu tên phi nhân loại Chu Mạt kia làm thế nào mà vẫn duy trì được thành tích hạng nhất tại nơi tụ tập toàn học sinh giỏi này.
Đỗ Kính Chi vừa vào phòng học thì nghe được tiếng thét chói tai như gà bị giẫm vào cổ, cậu vô thức nhíu mày, đứng ở cửa sau nhìn vào trong phòng học.
Lớp trưởng đẩy kính mắt, la hét bảo người được phân công đi trực nhật, người trực nhật cực kỳ không tình nguyện. Cậu nghe những người này cãi nhau vào phòng học, trở lại chỗ ngồi của mình, lúc này mới biết chuyện gì xảy ra.
Sáng nay Lưu Thiên Nhạc ăn mì khô nóng Vũ Hán, còn không biết xấu hổ mà mang lên bàn giáo viên ăn, kết quả văng đầy khắp nơi. Lớp trưởng bảo Lưu Thiên Nhạc tự đi quét dọn, kết quả đụng phải tên da mặt dày, sống chết không chịu làm. Lớp trưởng hết cách, đành sai người được phân công trực nhật đi làm, kết quả cậu ta cực kỳ không bằng lòng, còn nói lớp trưởng bắt nạt kẻ yếu.
Lớp trưởng lớp 7 vừa hơi nhạy cảm lại vừa có tố chất thần kinh, hình như bị cậu bạn kia chọc vào chỗ đau, vậy nên mới dùng giọng điệu the thé chói tai kia khoa trương mắng chửi người.
Cậu rất ghét loại người này, càng cường điệu như vậy càng chứng minh lớp trưởng chột dạ, chẳng có ý nghĩa.
Lưu Thiên Nhạc ngồi chếch phía trước cậu, cậu nhấc chân đá đá chân ghế cậu ta, nói: "Mau chóng đi thu dọn đi, đừng có không biết xấu hổ."
Lưu Thiên Nhạc vốn còn đang vui tươi hớn hở xem chiến đấu, thấy Đỗ Kính Chi lên tiếng liền cắm đầu đi thu dọn, không dám nói nhảm một câu. Đỗ Kính Chi vừa lấy cốc ra chuẩn bị lấy nước, lớp trưởng đã đi đến bên cạnh cậu, cậu ngẩng đầu nhìn lớp trưởng, đáp: "Không cần cám ơn."
"Không phải, hôm nay cậu trực nhật ở khu vực công cộng ngoài sân." Lớp trưởng hoàn toàn không có ý cảm ơn cậu.
Đỗ Kính Chi lúng túng ho một tiếng, cất kỹ cặp sách rồi đi ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa phòng học lớp 5 thì nhìn thấy người quen, hàn huyên suốt mười mấy phút. Lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua thời gian, đã đến thời gian kiểm tra vệ sinh, lúc này cậu mới không nhanh không chậm đi đến khu vực trực nhật công cộng của lớp.
Chu Mạt cầm sổ trong tay, đi loanh quanh từng khu công cộng của các lớp kiểm tra vệ sinh, sau đó chấm điểm, đây là nhiệm vụ của người làm hội trưởng hội học sinh như anh.
Trình Xu, một thành viên khác của hội học sinh, đồng thời cũng là bạn tốt của anh, đi theo bên cạnh, một tên lúc nào cũng nói bản thân đã trưởng thành.
"Lớp 6 này còn tạm được, nhưng mà chỗ của lớp 7 xảy ra chuyện gì vậy, hoàn toàn không hề thu dọn, trên mặt đất còn một đống túi đồ ăn vặt." Trình Xu nhìn dưới mặt đất, lầm bầm một câu.
Chu Mạt đang chuẩn bị ghi lại, chợt nghe thấy tiếng huýt sáo, sau đó anh nhìn sang hướng phát ra âm thanh.
Đỗ Kính Chi cầm một cái chổi đứng ở ngã rẽ, dựa người vào vách tường, chỉ tay vào khu công cộng của lớp 7 rồi chỉ vào mình. Chu Mạt không nhìn thêm, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ghi lại trên sổ: Lớp 7, xuất sắc.
Trình Xu thò đầu sang xem: Lớp 6, tốt; Lớp 7, xuất sắc. Cậu ta lại nhìn khu vệ sinh công cộng, vẻ mặt vô cùng trào phúng, không nhịn được mà cảm thán một câu: "Không phải chứ ông bạn, cái này cũng cho xuất sắc?"
"Rác rưởi có thể do gió thổi đến." Chu Mạt cực kỳ bình tĩnh trả lời.
Trình Xu nhìn xung quanh, đâu có tí gió nào? Sau đó chỉ lan can: "Chỗ đó còn đọng bụi kìa?"
"Chắc là quét dọn xong mới rơi bụi." Chu Mạt trả lời, khép sổ lại, đi luôn sang khu vực công cộng của lớp khác, để lại mình Trình Xu hoài nghi cuộc sống.