Kết Hôn Sớm Y Y

Chương 7:




Xin miễn cho hảo ý của Trịnh Hữu Khiêm nói muốn tới đón cô, Trử Y Y một mình đi vào nơi hai người đã hẹn trước, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn quang cảnh nhà hàng Pháp lãng mạn trước mắt này.
Cô ngơ ngác đứng ở trước cửa nhà ăn, đột nhiên cảm thấy có chút bất an, không muốn đi vào.
Con gái đã kết hôn một mình cùng một nam nhân khác đến loại địa phương này ăn cơm, dường như không hay cho lắm ?
Một phút đồng hồ trước, cô thật đúng là tin tưởng đối phương nói ra miệng chỉ là đến một nhà hàng bình thường ăn cơm Tây, không nghĩ vừa mới đến, cảnh tượng xuất hiện ở trước mắt cô lại là như vậy.
Trịnh Hữu Khiêm 「 bình thường 」 có phải hay không rất thích nói phóng đại? Vẫn là đúng như lời lão công nói, hắn căn bản chính là rắp tâm bất lương?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy chính mình nghĩ sự tình thực rất đơn giản, lão công nói nói còn có vẻ có đạo lý –
「 hắn rõ ràng biết em đã kết hôn, còn hẹn em cùng nhau ăn cơm chính là rắp tâm bất lương!」Xa Chinh Huân trong điện thoại nói rất rõ ràng.
「 Anh không cần lấy lòng tiểu nhân đo tâm quân tử.」cô cảm thấy anh suy nghĩ quá nhiều.
「 Anh tiểu nhân?! Hắn biết rõ em đã kết hôn, lại còn hẹn em ăn cơm; Biết rõ người cùng em kết hôn chính là anh, cũng là bạn học cũ của hắn, mà hắn không có mời anh, hắn bảo an là cái gì tâm? Rốt cuộc ai là tiểu nhân?!」
「 Anh rất khoa trương, không cần nghĩ sự tình phức tạp như vậy được không?」
「 Em mới đem sự tình nghĩ đến thật đơn giản ! Lão bà, từ chối hắn đi. Nếu không liền nói với hắn:『 lão công của em cũng muốn gặp mặt bạn cũ, cho nên sẽ cùng em đi.』」
「 Anh đừng có nói giỡn !」
「 Anh là nói thật. Em không dám nói, vậy cho anh số điện thoại, để anh nói.」
Sau đó đương nhiên là không cho số điện thoại, nhưng Trử Y Y hiện tại thật sự cảm thấy mình nên nghe lời lão công nói — nếu không muốn từ chối thì nên dẫn anh cùng đến, mà không phải vừa rồi trò chuyện cuối cùng còn nói anh thần kinh, còn không coi lời anh nói ra gì, thật sự là hối hận không kịp.
Không biết hiện tại nếu gọi điện thoại nói cô đột xuất có việc không thể giữ lời hứa liệu có sao không?
Mới nghĩ như vậy mà thôi, không nghĩ tới phía sau liền vang lên thanh âm nói cho cô biết「 không còn kịp rồi 」.
「 Trử Y Y.」
Cô vừa quay đầu lại, chỉ thấy Trịnh Hữu Khiêm mang theo bộ dáng tự tin tươi cười đi về hướng cô.
「Vì sao đứng bên ngoài không đi vào? Anh đã đặt bàn, em chỉ cần báo tên của anh sẽ có phục vụ thay em dẫn đường.」 nói xong, hắn bỗng nhiên cười nhìn chằm chằm cô nói:「Hay là em chưa từng tới loại nhà hàng cao cấp này nên có chút sợ hãi? Không cần sợ hãi, anh dẫn em đi vào.」
Hắn hiểu lầm nguyên nhân cô đứng ở cửa không đi vào. Nhưng Trử Y Y không nghĩ giải thích, chỉ đối hắn gật gật đầu, ôm túi trước ngực, tự an ủi chính mình tâm tính, cùng hắn đi vào nhà hàng.
「 Em nghĩ anh nói là một nhà hàng bình thường mà thôi.」sau khi ngồi vào chỗ của mình, cô hơi nhìn một chút bốn phía, khẽ cau mày mở miệng nói.
「 với anh mà nói, nơi này thật là một nhà hàng bình thường nha.」 Trịnh Hữu Khiêm hướng cô lộ ra một nụ cười có mị lực mười phần.
Trử Y Y chỉ cảm thấy loá mắt với chiếc răng nanh trắng bóng của hắn.
「 Em muốn ăn cái gì?」 bồi bàn đưa lên thực đơn sau, hắn hỏi cô.「 muốn anh giúp em chọn món không?」
「 Giúp em chọn món nào dễ ăn là được.」cô ưa đồ ăn Trung Quốc, đối với những món ăn nước ngoài cũng không có hứng thú, cũng ăn không quen, cho nên đắt tiền cùng tiện nghi đối cô mà nói, đều không có quá lớn khác biệt.
「 Em không cần lo lắng về giá cả, anh mời khách.」 nói xong, hắn liền thay cô quyết định, quay đầu đối bồi bàn nói:「 nhất khách Pháp quốc bắc tỉnh lộc thịt đáp Pháp quốc nộn tiên nga can, nhất khách Pháp quốc bố liệt tháp ni tiểu xuân dương.」(mấy món này chịu bó tay nha cả nhà, thông cảm nhé)
Lộc thịt? Nga can? Xuân dương?
Trử Y Y có cảm giác trước mặt toàn là màu đen, nhanh mở miệng nói:「 chờ một chút, để em tự mình quyết định tốt lắm. Xin cho tôi một phần phỉ lực bít tết, làm chín khoảng tám phần, cám ơn.」
「 phỉ lực đương nhiên phải ăn chín năm phần mới ngon.」 Trịnh Hữu Khiêm đột nhiên mở miệng nói.
「 Em không thích ăn đồ còn mang huyết gì đó.」
Hắn nhíu nhíu mày, giống như muốn nói không hiểu sao có thể có người như cô, bất quá cũng là không nói thêm cái gì nữa, quay đầu đối bồi bàn phân phó,「 vậy không cần tiểu xuân dương, đổi thành phỉ lực bít tết.」 bồi bàn sau khi rời đi, hắn nhịn không được nói:「 Em nên thử một chút phỉ lực bít tết năm phần chín tới.」
Cô mỉm cười, không nghĩ lãng phí thời gian, trực tiếp tiến vào chủ đề.
「 Anh còn cùng Từ Hiểu Phong ở cùng một chỗ không?」cô hỏi hắn.
「 làm sao có thể, tốt nghiệp đại học sau không bao lâu liền chia tay.」
「 vì sao chia tay? Nói như vậy, anh sẽ không biết tình hình của bạn học khác rồi?」cô có chút thất vọng, còn tưởng rằng có thể nghe được một ít chuyện của các bạn học khác sau khi tốt nghiệp đâu.
「 không hợp liền chia tay, hơn nữa sau đó anh lại xuất ngoại du học, cho dù lúc ấy không chia tay, mấy tháng sau cũng sẽ chia tay. Bất quá anh biết Từ Hiểu Phong hiện tại đang làm cái gì, tháng trước anh mới gặp cô ấy.」
「 thật sự?」ánh mắt của cô trong nháy mắt liền sáng đứng lên.「 Cô ấy hiện tại đang làm cái gì? Kết hôn sao?」
「 có nói đến việc kết hôn cùng bạn trai, khả năng cuối năm nay sẽ kết hôn.」
「 thật vậy chăng? Vậy cô ấy bây giờ nhất định rất xinh đẹp đúng hay không?」Có việc vui sắp thành tân nương tử là thời kỳ xinh đẹp nhất, thật muốn nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cô ấy, cùng với ông xã tương lai của cô ấy nha.
「 không có xinh đẹp bằng em đâu.」
Thình lình nói ra một câu ca ngợi làm cho Trử Y Y đang đắm chìm trong suy nghĩ nhất thời cả người cứng nhắc, cô nhìn về hướng hắn, cười đến có chút cứng ngắc.
「 đừng nói giỡn, em đã có con trai gần mười tuổi rồi, một bà mẹ nội trợ chính hiệu, làm sao còn có xinh đẹp được?」cô hàm súc nhắc nhở hắn, cô đã làm vợ làm mẹ rồi.
「 Anh không có hay nói giỡn, em cơ hồ cũng không thay đổi, cùng mười năm trước giống nhau xinh đẹp, thậm chí hấp dẫn hơn.」 hắn ánh mắt nóng bỏng ngóng nhìn cô .
Trử Y Y ngốc ngạc nhìn hắn, đột nhiên có loại siêu cấp không được tự nhiên cảm giác.
「 ách…… Tạ, cám ơn.」cô không tự chủ được lắp bắp, sau đó chạy nhanh nói sang chuyện khác, cô còn có nhiệm vụ đâu.「 nghe Hứa Tương nói, anh cùng công ty em đã hợp tác qua vài lần. Hứa Tương anh có quen cô ấy không?」
「 Cô ấy là ai?」
「 Là nhân viên thiết kế của công ty em, bộ dạng cao cao gầy gầy rất được, có mái tóc ngắn xinh đẹp, là mỹ nữ rất có phong cách cá tính, anh nhớ ra chưa?」
「 Dường như có điểm ấn tượng.」
「 Anh cảm thấy cô ấy thế nào?」cô kích động theo dõi hắn hỏi.
「 vì sao hỏi như vậy?」
「 mỹ nữ yêu soái ca a.」cô mỉm cười.「 Hứa Tương đối với anh rất có hảo cảm, biết em và anh là bạn học cũ, cho nên mời em đến tìm hiểu anh đã có bạn giá chưa, anh có ấn tượng với cô ấy không, có muốn tạo cho hai người một cái –」
「 Anh đã có người ở trong lòng.」 hắn đột nhiên đánh gãy lời của cô. Trử Y Y ngây người một chút, trừng mắt nhìn.「 Anh…… Có người trong lòng?」
「 Đúng.」 gật gật đầu, Trịnh Hữu Khiêm nhìn không chuyển mắt nhìn cô nói:「 Cô ấy là một nữ nhân có bộ dạng rất được, tuy rằng bởi vì tảo hôn lại gặp qua cuộc sống khốn khổ không quen, hiện tại đang sống một mình, nhưng không có mài mòn bộ dáng xinh đẹp cùng tươi mát khí chất. Nhiều năm không thấy lại gặp nhau, anh phát hiện anh vẫn còn thích cô ấy, vì cô ấy mà tim đập thình thịch.」
Trử Y Y càng nghe càng giống như tọa châm chiên cảm giác, tổng cảm thấy hắn hình như là đang nói về cô. Nhưng là cô cũng thấy có mấy điểm không giống mình, cô không phải đang ở một mình, cũng không có gặp cuộc sống quá khốn khổ nha! Cho nên, hắn nói nhất định là người khác đi?
「 Anh đã phát hiện chính mình còn thích cô ấy, mà đối phương lại đang sống một mình, có lẽ anh có thể chủ động tích cực, nói không chừng sẽ có xuất hồ ý liêu kết quả.」cô giúp hắn bơm hơi.
「 Anh cũng nghĩ như vậy, cho nên hiện tại anh đang cố gắng.」 đột nhiên, tay hắn lướt qua mặt bàn cầm tay của cô, sau đó nhu tình ngàn vạn đối cô nói:「 Y Y, để anh chăm sóc cho em đi.」
Cho dù chiếc đèn mỹ thuật tạo hình trên đỉnh đầu có đột nhiên nện xuống vừa vặn vào người, cũng không thể làm cho Trử Y Y sửng sốt hơn là giờ phút này.
Cô nghẹn họng nhìn trân trối, ngây ra như phỗng, qua suốt ba giây mới giựt mình khủng hoảng vội vàng đưa tay rút ra.
Rất ghê tởm, đáng sợ! Làm sao có thể có người như thế nha? cô ngay từ đầu đã nói rõ thân phận chính mình đã kết hôn không phải sao? Hắn như thế nào, như thế nào còn dám đối cô động thủ động cước ?!
「 Anh điên rồi sao?!」cô nhịn không được mở miệng liền mắng,「 Tôi đã kết hôn, có lão công còn có đứa nhỏ, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc vô cùng, anh, anh này bệnh thần kinh!」
Mắng xong, cô giận không thể át nắm túi xách lên, nhanh chóng đứng lên xoay người bước đi.
「 Y Y!」 Trịnh Hữu Khiêm đuổi theo giữ chặt cánh tay của cô .
Cô cảm thấy lông tơ dựng hết lên lập tức gạt tay hắn bỏ ra, đồng thời hướng hắn trợn mắt nhìn.
「 Xin hãy gọi tôi là Xa phu nhân.」cô tức giận nói.
「 Y Y!」
「 Xa phu nhân!」 lại một lần nữa lớn tiếng sửa lời hắn, Trử Y Y sắp phát điên.「 Anh người này làm sao có thể như vậy không biết xấu hổ, như vậy…… Vô sỉ! Tôi là bạn học của anh, đồng thời cũng là lão bà của bạn anh, anh sao có thể, như thế nào có thể…… Anh……」cô thật sự tức đến sắp nói không ra lời, có loại cảm giác bị người khác ô nhục cùng làm bẩn.
「 Anh chỉ là muốn chiếu cố em.」
「 Tôi có lão công chiếu cố, không cần phải đến phiên anh……」 người vô sỉ như vậy hủy danh dự của tôi, cô thầm mắng.
「 Xa Chinh Huân hắn căn bản là không xứng với em, xem em bây giờ còn phải vất vả công tác giúp đỡ cuộc sống gia đình sẽ biết. Anh không giống với hắn, anh có thể cho em áo cơm không sứt mẻ, cuộc sống không lo ăn mặc. Nếu em luyến tiếc đứa nhỏ, cũng có thể đem đứa nhỏ cùng nhau lại đây, anh sẽ không để ý.」 hắn vẫn chưa từ bỏ ý định đối cô nói.
Trử Y Y phát hiện chính mình đã muốn tức giận đến nói không nên lời, rõ ràng trực tiếp xoay người chạy đi, nhanh giơ tay bắt taxi hơn nữa ở trong lòng thề, về sau nhất định phải cách xa tên điên này càng xa càng tốt.
「 Y Y!」
Hắn thế nhưng còn dám đuổi theo? Còn dám giữ chặt cô ? Còn dám như vậy kêu cô !
Cơn tức của cô nhất thời toàn diện bùng nổ.
「 Anh nghe cho rõ đây, Trịnh Hữu Khiêm tiên sinh.」 dùng sức bỏ tay hắn ra, cô nổi giận đùng đùng hướng hắn lạnh lùng nói:「 nếu anh dám gặp mặt tôi nữa, dám nói với tôi thêm một câu ái muội không rõ nữa, tôi liền tố cáo anh quấy nhiễu tình dục, tố cáo anh gây chia rẽ gia đình, anh đã nghe rõ chưa? Còn có, từ giờ khắc này trở đi chúng ta hai bên không quen biết, cho nên, cách xa tôi ra một chút!」
Nói xong, không đợi hắn có phản ứng gì, cô trực tiếp ngồi trên xe taxi chờ ở ven đường, nghênh ngang mà đi.
Về nhà, Trử Y Y vẫn là cảm thấy rất tức giận, rất giận, tức giận đến thật.
Tắm rửa sạch sẽ xong, nàng một người ngồi ở trên sô pha giường chờ lão công cùng con, sau đó càng nghĩ càng tức, không hiểu làm sao có thể có loại người mơ ước đến lão bà của người khác? Quả thực chính là biến thái!
Chuyện này nàng không thể không cùng lão công nói, thứ nhất là vì anh nhất định sẽ hỏi chuyện bữa tối; Thứ hai là bởi vì cô muốn nói hết, muốn nghe xem ý tưởng của nam nhân thân là lão công của cô . Trịnh Hữu Khiêm tên kia sẽ không thật sự có bệnh đi? Vừa nghĩ sự tình vừa chờ phụ tử hai người, thời gian đặc biệt qua mau, cô lơ đãng ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tường, không nghĩ tới thế nhưng đã muốn sắp mười giờ.
Làm sao có thể đâu? Đã trễ thế này phụ tử hai người như thế nào còn không có đến? Chẳng lẽ đêm nay không tới?
Cô nhịn không được rút ra di động, gọi điện thoại cho Xa Chinh Huân.
「 Anh ở đâu?」 điện thoại thông, cô hỏi anh.
「 trong nhà.」 Anh lãnh đạm trả lời.
「 Hai bố con đêm nay không tới sao?」
「 ân.」
「 vì sao?」
「 chúng ta đều mệt.」
Anh không phải mệt, mà là đang tức giận. Trử Y Y chỉ trong nháy mắt liền ý thức được chuyện này, anh nhất định là vì đêm nay cô không để ý đến anh mà kiên trì giữ cái hẹn ăn cơm nên đang giận cô .
「 lão công –」cô mở miệng muốn vuốt lên nỗi tức giận của anh, nhưng lời nói còn chưa xuất ra liền bị anh đánh gãy.
「 Anh còn có công việc phải làm, em ngày mai cũng phải đi làm, cho nên sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.」 nói xong, Xa Chinh Huân liền trực tiếp đem điện thoại cắt đứt.
Cô lập tức ngây người, nước mắt tại một khắc liền từ trong hốc mắt đột nhiên chảy xuống, ngay cả chính cô cũng bị hoảng sợ. Cô bất khả tư nghị thân thủ sờ nước mắt lướt qua khuôn mặt, lại đem nước mắt còn đang ẩm ướt trên đầu ngón tay giơ lên nhìn.
Thật là nước mắt! Nhưng…… Là làm sao có thể? Thực hiển nhiên, đáp án ở ngay tại lòng của cô mà thực hoảng loạn.
Xa Chinh Huân chưa từng đối cô phát giận, tuy rằng thường bởi vì công việc mà xem nhẹ cô , vắng vẻ cô , nhưng là lời nói lạnh nhạt như vậy, bỏ qua không muốn cùng cô nói chuyện cúp điện thoại cũng là lần đầu tiên.
Anh không phải là đang rất tức giận chứ?
Có phải hay không cảm thấy cô không để ý anh, nhận lời mời của nam nhân khác chính là phản bội anh?
Có phải hay không nghĩ đến cô sở dĩ đưa ra yêu cầu ly hôn cùng ở riêng, là vì cô đã không thương anh, cho nên mới không để ý sự phản đối của anh, vui vẻ nhận lời mời của nam nhân khác?
Anh hiện tại rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Nếu bất hạnh đều giống như bị cô đoán trúng thì……
Không được! Tuyệt đối không thể như vậy, không thể!
Bọn họ người một nhà thật vất vả mới hoà thuận vui vẻ, bọn họ vợ chồng cũng thật vất vả mới tìm được cảm giác thân thiết yêu thương, hết thảy đều còn có hy vọng, cô tuyệt đối sẽ không làm cho một việc hiểu lầm cứ như vậy mà hủy đi hết thảy, tuyệt đối sẽ không.
Đem nước mắt trên mặt lau đi, cô mang theo kiên định biểu tình thay áo ngủ trên người, đeo túi liền đi ra ngoài.
Cô phải về nhà, trở về giáp mặt cùng anh đem chuyện nói cho rõ ràng, tuyệt đối không thể làm cho chuyện này biến thành một việc hiểu lầm, trở thành khúc mắc trong lòng anh, cuối cùng biến thành sát thủ bóp chết hạnh phúc hôn nhân của bọn họ.
Cô ra cửa bắt taxi, vội vàng chạy về nhà.
Lúc này con phần lớn đã đi ngủ, Trử Y Y không nghĩ đánh thức con, vì thế bản thân dùng chìa khóa tùy thân mang theo mở cửa về nhà.
Cửa mở ra, trong nhà phòng khách đèn đều tắt, đèn trong thư phòng cũng tắt.
Lão công sớm như vậy đã lên giường ngủ sao?
Mang theo hoài nghi, cô đi về hướng phòng ngủ hai người, phát hiện đèn trong phòng thế nhưng cũng đã tắt, hơn nữa ga trên giường thật bằng phẳng, không có một bóng người.
Đối mặt với phòng ngủ không người, đầu của cô trong nháy mắt trống rỗng lại mờ mịt, không biết lão công chạy đi đâu? cô phải đi đâu mới có thể tìm được anh, để anh nghe cô giải thích? cô không được để anh hiểu lầm.
Anh là không phải bởi vì biết cô sẽ về tìm anh, cho nên mới trốn tránh cô ?
Không đúng, cô cũng không có nói với anh là cô sẽ về, hơn nữa anh cũng không có khả năng để con một người ở nhà, bản thân đi ra ngoài nha –
Phòng con? Từ này bỗng nhiên kích động lên trong đầu, Trử Y Y không chút nghĩ ngợi lập tức hướng phòng con chạy đi tìm người, vừa xoay người lại liền lao vào vòng ôm của người nào đó trong lòng. Cảm giác ấm áp quen thuộc này nhất thời làm cho cô cảm thấy một trận ủy khuất cùng chua xót.
「 Anh đi đâu vậy ?」cô ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn, khẩu khí có chút không tốt hỏi anh.
「Phòng tiểu Kiệt.」 đem đèn trong phòng mở lên, Xa Chinh Huân đồng thời trả lời cô.
「 Anh vì sao không đợi ở trong phòng mình?」 hại cô tìm không thấy người đâu!
「 một người thực cô đơn.」
「 Anh trước kia cũng thường để em lại một mình.」cô tuyệt không đồng tình — không nghĩ đồng tình, cũng không thể đồng tình, nếu không cô sở dĩ chịu bao nhiêu cô đơn tịch mịch tính làm sao đây?
「 thực xin lỗi.」
「 vì sao ngắt điện thoại của em?」cô lại lần nữa chất vấn.
「 Anh không có ngắt điện thoại.」
「 Anh có! Em còn có chuyện muốn nói cùng anh, anh cũng không để cho em nói, trực tiếp liền cúp điện thoại.」cô chỉ ra rõ ràng nói, trong giọng nói tràn ngập ủy khuất.
「 Em muốn nói gì? Anh hiện tại nghe em nói.」 Anh đem cô đưa đến bên giường, hai người cùng nhau ngồi xuống.
Đối mặt nhìn vẻ mặt bình tĩnh không ra hỉ nộ ái ố của anh, Trử Y Y đột nhiên vừa tức giận, áy náy, sầu lo, cùng sợ hãi lại lần nữa đem cô bao phủ.
「 Anh là không phải đang giận em chứ?」cô thật cẩn thận hỏi anh, tiếp theo lập tức giải thích,「 Em đối với Trịnh Hữu Khiêm thật sự không có nửa điểm cảm giác, sở dĩ đáp ứng lời mời của anh ta, trừ bỏ bởi vì phải giúp đồng sự, đơn thuần chính là muốn nghe anh ta kể một ít tin tức về các bạn đại học sau khi tốt nghiệp. Em nghĩ đến anh ta từng cùng Từ Hiểu Phong kết giao, có thể gián tiếp biết được một ít tình hình của các bạn học gần đây, không nghĩ tới……」
Cô đột nhiên dừng lại, trên mặt biểu tình tràn ngập oán giận, làm cho Xa Chinh Huân nhịn không được ra tiếng hỏi cô ,「 không nghĩ tới cái gì?」
「 không nghĩ tới anh ta như vậy vô sỉ!」 Trử Y Y giận không thể tả nói, không thoải mái chút nào.
「 Anh có biết anh ta nói với em cái gì không? Anh ta thế nhưng nói muốn chiếu cố em?! Anh ta rốt cuộc có cái tật xấu gì? Em có tay có chân, còn có lão công có thể chiếu cố, làm sao tới phiên anh ta muốn chiếu cố? Càng làm cho em tức giận là, anh ta dựa vào cái gì mà nói anh không xứng với em, nói anh ta có thể cho em cuộc sống áo cơm không sứt mẻ, giống như anh sẽ không làm được như thế vậy? Anh ta dựa vào cái gì như vậy tự cho mình là đúng? Rốt cuộc thế nào mà nhìn ra em áo cơm có thiếu thốn chứ? Em thật sự rất tức giận, rất tức, rất tức!」
「 Đừng để một tên bệnh thần kinh làm cho mình tức giận như vậy?」 xem cô tức đến toàn thân phát run, Xa Chinh Huân đem lão bà ôm vào trong lòng, ôn nhu trấn an nói.
Bất quá lời này của anh cũng rất chuẩn, trực tiếp liền đem đối phương phân loại thành bệnh thần kinh đi.
「 Em thật sự rất tức giận, anh ta dựa vào cái gì mà xem thường người khác như vậy, dựa vào cái gì mà ô nhục người khác?」cô tức giận nói.
「 tốt lắm, đừng vì tên bệnh thần kinh này so đo.」 Anh ôn nhu vỗ về cô .
Trong chốc lát, cô ngẩng đầu hỏi anh,「 Anh không tức giận sao?」
「 Anh sẽ không cùng tên bệnh thần kinh đó so đo.」 Anh lắc đầu.
Trử Y Y cảm thấy cách nói này có điểm chưa hoàn hảo, bởi vì nếu thực như trong lời nói, anh sẽ không tả một câu bệnh thần kinh, hữu một câu bệnh thần kinh đi? Bất quá, đây không phải là trọng điểm nàng quan tâm, trọng điểm là –
「 Anh không giận em sao?」cô thật cẩn thận hỏi anh.
「 Anh vì sao phải giận em?」 trầm mặc một chút, anh không đáp hỏi ngược lại.
「 Em không nghe lời anh, anh đã nói anh ta có rắp tâm khác, vậy mà em cũng không có nghe lời anh khuyên bảo, kiên trì đi dùng cơm.」cô cúi đầu hướng anh giải thích,「 thực xin lỗi, là em sai lầm rồi.」
「 đây là nguyên nhân em đột nhiên chạy về nhà, vì chuyện này mà muốn giải thích với anh sao?」 Xa Chinh Huân trầm mặc một lát, hỏi cô.
Cô gật gật đầu.
「 thật sự không còn việc gì khác ?」 Anh nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm cô hỏi lại.
Cô lắc đầu.
「 một khi đã như vậy, em có thể đi rồi.」 miệng vừa nói, anh liền đột nhiên buông tay buông cô ra, còn cùng cô lùi ra một ít khoảng cách, lạnh nhạt nói.
Trử Y Y bị cả kinh ngây ra như phỗng, không thể thích ứng anh thình lình lại lạnh lùng như vậy.
「 đi?」cô không khỏi phải thực xác định chính mình có nghe lầm hay không.
「 thời gian không còn sớm, nếu những lời muốn nói em đã đều nói rồi, cũng nên đi trở về. Tiểu Kiệt đã ngủ, anh lo lắng để con ở nhà một mình cho nên sẽ không lái xe đưa em trở về. Anh đưa em xuống lầu kêu xe taxi.」 Anh nói xong đứng dậy muốn đi ra khỏi phòng.
Cô ngây người một cái chớp mắt, lập tức kêu ra tiếng:「 chờ một chút!」
Anh dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn cô .
「 Anh…… Có phải hay không đang giận em? Rất tức giận?」cô do dự hỏi anh.
「 không có.」
「 Anh gạt người!」cô thốt lên:「 nếu anh không có tức giận, sẽ không có loại phản ứng này, sẽ không muốn em đi, sẽ chỉ nghĩ biện pháp để em lưu lại, nhưng là anh không có làm như vậy!」
「 không có làm như vậy là vì anh biết làm cũng vô dụng, em vẫn là sẽ đi.」 Xa Chinh Huân bình tĩnh nhìn cô nói.
「 Anh không hỏi một tiếng, làm sao có thể biết em lần này có thể có câu trả lời giống như trước hay không?」cô nhìn không chuyển mắt nhìn hắn, một bộ dáng「 Anh nhanh chút hỏi em đi 」.
「…… Hôm nay buổi tối lưu lại, đừng trở về?」 nhìn cô, anh thong thả thử mở miệng nói.
「 hảo.」cô lập tức trả lời.
Như là không nghĩ tới cô sẽ nói 「 hảo 」, anh sững sờ tại chỗ sau một lúc lâu sau mới có phản ứng.
「 Muốn tắm trước không?」 Anh hỏi cô.
Cô gật đầu.
「 vậy thay áo ngủ đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi làm.」
Này phản ứng…… cô nên giải thích thế nào?
Điềm lành?
Hay điềm xấu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.