Đường Tiểu Yên thấy Ngụy Lăng Thiên nhìn mình mà không nói gì. Cô nghĩ chắc là mình đoán đúng rồi chỉ vì anh sợ tai vách mạch rừng, sợ cô nói với người khác thì anh bị đuổi việc nên mới im lặng như thế. Nhìn biểu cảm đó của anh, cô thở dài đồng cảm.
Chắc anh phải khổ sở lắm. Làm việc mà có sếp là gay. Anh lại có ngoại hình thế này. Chắc lúc nào tâm trạng cũng thấp thỏm, bất an chỉ sợ bị sếp để ý.
"Anh không cần phải nói nữa. Tôi hiểu mà. Chắc anh khổ tâm lắm đúng không. À hay tôi có ý này. Anh cứ đưa thẳng giấy chứng nhận kết hôn này cho sếp anh đi. Để sếp anh từ bỏ ý định. Anh cũng yên tâm làm việc hơn." Đường Tiểu Yên sáng mắt bày kế cho anh.
Càng nghe khóe miệng Ngụy Lăng Thiên không ngừng giật giật. Anh mỉm cười nham hiểm với cô.
"Cô nghĩ sếp tôi sẽ để ý đến tôi sao. Anh ta không phải đã có người tình là trợ lý như cô nói sao."
"Ai mà biết được. Mấy người lắm tiền nhiều của lại có giới tính thứ ba, ít mấy người chung tình lắm. Anh vẫn nên cẩn thận thì hơn." Đường Tiểu Yên gật gù phân tích cho anh.
Cô còn suy nghĩ sâu xa hơn. Mấy người đàn ông nhà giàu đều có suy nghĩ biến thái. Họ đã để ý ai rồi thì dù không có được cũng phải hủy diệt. Mà đã chán ai rồi thì dù cho họ có dùng cái chết để uy hiếp níu kéo họ cũng tàn nhẫn dứt khoát làm ngơ. Cô nghĩ dù sao anh cũng giúp cô nên cô mới thật tâm thay anh suy nghĩ tính toán. Nhưng không biết nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên mắt cô trừng lớn quay phắt người nhìn anh.
"Anh cũng là gay sao?"
Đúng vậy, chắc chắn là như vậy. Nếu không một người có vẻ ngoài không thua kém minh tinh như anh. Hơn nữa anh lại đi xe đẹp thế này, chắc gia đình cũng khá giả. Đã như vậy làm sao đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái. Huống hồ bà nội anh hấp hối, còn lo lắng chuyện vợ con của anh. Chỉ có một lý do duy nhất, giải thích cho những việc này. Anh là người mang giới tính thứ ba.
Ngụy Lăng Thiên đến bây giờ đã thật sự u ám. Anh mắt anh lạnh lùng đầy sát khí nhìn cô nhưng cuối cùng anh lại hít sâu cố đè nén ý định muốn bóp chết cô lại, nổ máy xe rời đi. Từ cục dân chính quay về bệnh viện anh không nói lời nào. Càng không thèm nhìn cô dù chỉ một ánh mắt.
Đường Tiểu Yên không biết là anh tức giận mình bị hiểu lầm. Cô chỉ nghĩ anh tức giận vì cô đã nói thẳng giới tính của anh như vậy. Đàn ông mà cho dù có là gay đi nữa, cũng có tính sĩ diện cực kỳ cao. Đều này thì cô hiểu.
"Xin lỗi anh. Nhưng anh tin tôi đi. Tôi tuyệt đối sẽ không tiếc lộ chuyện này với ai đâu." Đường Tiểu Yên đưa tay lên thề hứa.
"Tốt nhất là cô im miệng cho tôi. Nếu cô còn nhắc đến việc này một lần nữa. Tôi sẽ lập tức cho cô biết, giới tính của tôi là gì."
Ngụy Lăng Thiên đầu như sắp bốc khói vì lửa giận trong lòng không thể nhịn được nữa. Anh trừng mắt cảnh cáo cô.
Đường Tiểu Yên nghe vậy lập tức lấy tay bịt miệng mình lại. Lắc lắc đầu nhìn anh. Cô biết ngay là anh tức giận vì việc này mà. Cô đương nhiên sẽ không nói nữa. Cô rất thông cảm cho anh, bởi vì người giới tính thứ ba họ thường không thích nhắc đến vấn đề nhạy cảm giới tính này nhưng cô không hề khinh bỉ anh. Bởi vì cô cũng là người có suy nghĩ và tư duy hiện đại. Giới tính thứ ba thì sao chứ. Miễn bản thân có thể hạnh phúc và hai người thật sự yêu nhau thì không có gì sai khi đến với nhau cả.
Xe dừng lại trước cửa bệnh viện. Anh mở cửa xuống xe đi thẳng vào trong. Không quan tâm cô có tự xuống xe được hay không. Cô thở dài trong lòng. Tự nghĩ đúng là cái miệng nó hại cái thân. Cô còn đang định tự mở cửa bước xuống thì đã có một người đàn ông đến mở cửa xe giúp cô. Cô ngạc nhiên nói cảm ơn rồi bước xuống. Cô cũng không tò mò hỏi anh ta là ai. Bởi vì người mở được cửa xe anh, dĩ nhiên là người của anh rồi.
Thư ký Giản chạy đến mở cửa xe giúp cô gái. Anh đang thầm nghĩ cô gái này chắc chắn là cô gái khiến anh mất kỳ phép. Ánh mắt có phần oán trách cô nhưng rồi anh lại thở dài. Nếu không có cô, anh còn phải đi châu phi tìm đối tác mất. Như vậy còn đáng sợ hơn. Ai không biết châu phi nắng nhiều mưa ít. Đến châu phi tìm đối tượng hợp tác cho sản phẩm máy nước nóng. Có khác nào đi tìm chết đâu chứ. Vì nghĩ như vậy, nên anh cũng nhanh chóng thay đổi ánh mắt từ oán trách sang cảm kích cô.
Thư kí Giản không ngờ được. Trong thời gian ngắn mà đại boss nhà anh lại tìm được người. Mặc dù không xinh đẹp như minh tinh nhưng gương mặt cũng ưa nhìn. Cô lại nhỏ nhẹ cảm ơn anh khi anh giúp cô mở cửa xe như thế cũng cho thấy tính cách cô cũng cực kỳ tốt. Anh thầm mừng cho đại boss. Tuy chỉ kết hôn có một tháng nhưng dù sao cũng phải tìm người thích hợp một chút. Tốt tính ưa nhìn một chút chứ. Đó là lý do anh tìm lâu mà chẳng được.
Lúc nhận được điện thoại đại boss nói tìm được người rồi. Anh mừng như mình trúng độc đắc. Bởi vì người là do đại boss chọn. Nếu có xảy ra vấn đề gì thì tự đại boss chịu không liên quan gì đến anh. Anh không vui vẻ sao được.
Đường Tiểu Yên đi thẳng đến phòng cấp cứu nhưng vừa đến trước quầy y tá lễ tân, đã có y tá gọi cô lại thông báo.
"Chị là Đường Tiểu Yên người nhà của bệnh nhân Đường Bắc đúng không?"
Đường Tiểu Yên nghe y tá nhắc đến tên em trai mình. Lập tức lo lắng bất an. Không phải em cô xảy ra chuyện rồi chứ.
"Phải, y tá em tôi thế nào rồi?" Đường Tiểu Yên gấp gáp hỏi.
"Cô không cần lo lắng đâu. Em trai cô sau khi được phẫu thuật, đã qua được cơn nguy hiểm rồi. Chúng tôi đã đưa bệnh nhân đến phòng hồi sức. Cô có thể đến đó để tìm em cô. Còn tiền phẫu thuật và tiền viện phí đã được tính nên cô cũng nên yên tâm chăm sóc em mình cho mau khỏe lại đi."
Sau khi nói chuyện với y tá xong. Đường Tiểu Yên đi thẳng đến phòng hồi sức. Qua tấm kính cô có thể trông thấy em trai mình. Cô thở phào vì đã chút được gánh nặng nỗi lo trong lòng. Cô vui mừng vì cuối cùng em cô cũng không sao. Mà tất cả những điều này là do Ngụy Lăng Thiên cho. Cô không ngờ anh lại nhanh như vậy. Trong lúc cô không hay biết, đã sai người làm tất cả mọi chuyện. Cô rất biết ơn anh. Vì vậy cô đã tự nói với mình, nhất định sẽ đền đáp cho anh ơn cứu mạng này.
Mà cách đền đáp trước mắt là đến thăm bà nội anh. Bà nội anh đang chờ cháu dâu là cô đây. Để bà khẳng định giới tính của cháu trai bà. Cô đoán là như thế. Vì vậy cô nhanh chóng quay ra ngoài, đến thẳng phòng chăm sóc đặc biệt.
"Bà nội anh sao rồi. Bây giờ tôi vào một mình, hay anh vào chung với tôi." Đường Tiểu Yên trông thấy người đàn ông đứng trước cửa thì lên tiếng.
"Cô vào đi. Chỉ cần đến gần tai bà nói với bà cô là vợ của tôi. Chúng ta đã đăng ký kết hôn, chỉ cần nói như thế là được." Ngụy Lăng Thiên nhắm mắt ngửa đầu nói với cô.
"Vậy có cần tôi nói mình có thai luôn không. Như vậy sẽ giúp bà anh hài lòng hơn. Tin tưởng anh không phải.. ừm.. cái kia." Đường Tiểu Yên ngượng ngùng nói. Cô sợ anh lại nổi giận nên cố ý tránh từ kia.
Ngụy Lăng Thiên một lần nữa đen mặt. Ánh mắt u ám nhìn cô nói không cần rồi kêu cô mau vào trong đi.