Đường Tiểu Yên bước vào phòng. Cô đi đến gần giường bệnh quan sát bà nội của Ngụy Lăng Thiên. Cô âm thầm khen ngợi. Bà đã lớn tuổi nhưng vẫn còn rất đẹp. Từng đường nét trên mặt của bà có thể nhìn ra lúc trẻ, bà nhất định xinh đẹp hơn người.
Đường Tiểu Yên ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường. Đưa tay nắm tay bà, nhẹ nhàng dùng đôi tay của cô xoa tay cho bà. Sau đó mới khom người ghé sát vào tai bà.
"Bà nội ơi! Cháu là cháu dâu của bà đây. Cháu đã kết hôn với Ngụy Lăng Thiên rồi đấy. Bà yên tâm đi nhé. Anh ấy đối xử với cháu rất tốt cũng rất cưng chiều cháu."
Đường Tiểu Yên ngồi thẳng người lên.
Nhìn về phía cửa, khẽ mỉm cười rồi lại cúi người xuống nói tiếp vào tai bà. Nếu bà có nghe thấy lời cô nói thì khẽ động ngón tay với cô được không.
Đường Tiểu Yên liếc nhìn về phía bàn tay bà đang nằm gọn trong tay cô. Hồi hộp chờ đợi. Kết quả ngón tay của bà thật sự động dù chỉ nhẹ thôi nhưng bao nhiêu đó cũng làm cô vui vẻ. Thế là cô càng hăng say nói chuyện với bà. Tuy không biết nói gì khác hơn nhưng đối với Đường Tiểu Yên, một cô gái hoạt ngôn thì tìm đề tài nói chuyện là không khó. Cô nói với bà đủ thứ chuyện trên đời. Quá khứ, hoàn cảnh, hiện tại của cô như thế nào, mơ ước tương lai ra sao.
Đường Tiểu Yên đã rất muốn tìm một người chịu nghe cô giải bài nhưng ai sẽ kiên nhẫn nghe những điều này đây. Cô đã từng có cô bạn thân chịu lắng nghe cô nhưng cô ấy cũng bỏ cô đi mất rồi. Hai năm trước, cô ấy đã uống thuốc tự tử chết rồi. Kể từ lúc ấy, cô đã không tìm được người nào thấu hiểu, chịu lắng nghe cô nữa. Bây giờ lại có một người chịu nghe thì lý gì cô không giải tỏa. Mà cho dù có không chịu nghe, bà cũng không nói được. Đường Tiểu Yên mỉm cười.
"Bà ơi. Cháu cảm ơn bà vì đã chịu nghe cháu tâm sự nhé. Bà yên tâm đi cháu khẳng định với bà lần cuối cùng. Ngụy Lăng Thiên rất đàn ông, rất đàn ông bà ạ."
Đường Tiểu Yên cảm thấy chuyện này là chuyện quan trọng, nên cố nhấn mạnh với bà. Hy vọng bà nếu ra đi có thể yên lòng, thành thản. Mặc dù chuyện này không phải sự thật. Cô lại nhìn về phía cửa rồi thở dài.
Ở bên ngoài. Ngụy Lăng Thiên thông qua cửa kính nhìn vào. Anh thấy cô gái lúc thì khom người cười nói. Lúc vẻ mặt thất thần. Bây giờ lại nhìn về phía anh thở dài. Cô đang nói gì với bà anh vậy chứ. Chẳng phải anh chỉ kêu cô nói một câu ngắn thôi sao. Vì sao bây giờ cô đã ở trong đó nói chuyện gần mười lăm phút rồi. Cô có quen với bà nội anh trước sao. Sao lại có nhiều chuyện để nói vậy chứ. Anh nhíu mày rồi đưa ngón trỏ ra ngoắc cô. Cô đúng là có chuyện khiến anh bất ngờ thật đấy.
Anh ở bên ngoài đang xem tư liệu điều tra về cô. Anh đã sai trợ lý điều tra và đem đến đây. Anh cũng không thể không biết gì về cô được. Dù sao cũng là vợ chồng hợp pháp tuy không lâu sẽ ly hôn nhưng cái gì nên biết cũng vẫn phải biết chứ nhỉ.
Cô là sinh viên đại học kinh tế, chuyên ngành marketing vừa mới tốt nghiệp ra trường. Ba mẹ ba năm trước vì tai nạn giao thông nên đồng loạt qua đời. Hiện tại sống cùng với em trai. Em trai cũng là sinh viên năm ba trường đại học kiến trúc. Tối hôm qua bị tai nạn giao thông rất nguy kịch cần tiền phẫu thuật gấp nếu không sẽ mất mạng.
Anh đọc đến đây, anh mới hiểu hoàn cảnh hiện tại của cô. Không ngờ hoàn cảnh của cô cũng đáng thương đó chứ. Ba mẹ cô mất chỉ để lại một số tiền nhỏ. Vì vậy để vừa phải lo việc học của bản thân và cả em trai. Cô đã vừa học vừa làm thêm rất nhiều công việc. Mới đủ tiền cho hai chị em sinh hoạt và học tập. Tuy phải làm thêm, nhưng việc học của cô cũng không hề xa sút. Bằng chứng là cô tốt nghiệp loại giỏi còn được nhiều công ty ngỏ ý mời về làm.
"Bà nội anh lúc còn trẻ chắc là mỹ nhân vạn người mê phải không?" Đường Tiểu Yên mỉm cười nhìn anh.
Sau khi có thể trải hết nỗi lòng. Em trai lại không sao nữa. Tâm trạng của cô đã nhẹ nhõm hẳn. Bây giờ cô chỉ cần hoàn thành tốt các nhiệm vụ Ngụy Lăng Thiên yêu cầu nữa là xong. Một tháng sau cô sẽ có thêm một số tiền nữa. Lúc đó cô cũng sẽ đi tìm việc làm. Vậy thì cuộc sống hai chị em cô đã không còn khó khăn như trước nữa rồi.
"Chắc chắn đẹp hơn cô." Ngụy Lăng Thiên thẳng thắng mỉa mai cô.
Đường Tiểu Yên nghe thế thì trừng mắt với anh. Khẽ hừ lạnh một tiếng. Cô cũng biết mình không phải mỹ nhân gì nhưng anh không cần mỉa mai trước mặt cô như vậy chứ. Cô cũng có sĩ diện mà.
"Tôi đã nói theo lời anh dặn rồi đó. Bây giờ tôi phải làm gì nữa đây?" Đường Tiểu Yên hậm hực nói.
Ngụy Lăng Thiên cũng không quan tâm cảm xúc hay thái độ của cô. Bởi vì những gì anh nói là sự thật mà sự thật thì mất lòng thế thôi.
"Cô dọn đến chỗ tôi ở. Hằng ngày đến bệnh viện nói chuyện với bà. Cô có thể sẵn tiện chăm sóc em trai cô. Khi nào bà tôi có thể thanh thản ra đi rồi thì nhiệm vụ của cô hoàn thành."
Đường Tiểu Yên càng nghe càng thấy không ổn. Hằng ngày vào viện nói chuyện với bà thì liên quan gì đến việc phải dọn đến nhà anh.
Có thể anh nhìn ra ánh mắt khó hiểu của cô vì vậy anh giải thích rằng. Đến nhà anh ở, để mỗi ngày cô có thể báo cáo tình trạng của bà anh cho anh. Bởi vì công việc, anh không thể vào thăm bà mỗi ngày được.
Nghe vậy cô mới gật đầu đồng ý. Hơn nữa có thể ăn ở miễn phí cớ gì cô không chịu.
Hai người đi đến thỏa thuận xong thì chuyện ai nấy làm. Cô đi đến phòng bệnh em trai lần nữa. Lúc nãy cô chỉ kịp đứng bên ngoài nhìn, chứ chưa vào còn Ngụy Lăng Thiên thì quay người đến công ty.
Ngồi trước giường bệnh của em trai. Cô lặng lẽ rơi nước mắt. Những giọt nước mắt mừng rỡ, hạnh phúc vì người thân duy nhất còn lại này đã không bỏ cô đi nữa rồi. Khóc xong cô lại mỉm cười. Khẽ nắm lấy tay của em trai.
"Tiểu Bắc, em mau tỉnh lại đi. Chị của em có chồng rồi đây này. Bất ngờ lắm phải không. Chị còn bất ngờ nữa đấy. Anh ta thật sự rất tốt. Mặc dù có ăn nói hơi khó nghe một chút nhưng vẻ ngoài đẹp trai có thể bù lại được. Chỉ cần anh ta không mở miệng nói chuyện. Chị tin sẽ có rất nhiều cô gái, phải mê luyến anh ta. Hazi.. chỉ tiếc là. Chị nói nhỏ cho em biết nhé. Thế mà anh ta lại là gay đấy. Khó tin lắm đúng không? Nhưng sự thật là vậy đấy. Nếu anh ta không phải là gay, có khi chị sẽ thử yêu anh ta xem nhưng ở đời làm gì tồn tại từ nếu. Em nói đúng không?" Đường Tiểu Yên nghĩ đến Ngụy Lăng Thiên lại không khỏi tiếc nuối than ngắn thở dài.
Ngụy Lăng Thiên đang lái xe lại hắc xì một cái. Anh đưa tay khẽ xoa xoa mũi. Nhíu mày suy nghĩ, trời nắng nóng thế này. Không lẽ anh bị cảm được sao.
Anh nào biết ở nơi nào đó. Vợ mới cưới của anh, đang nói "tốt" về anh với em trai mình đâu. Cô còn đang tiếc nuối than thở vì anh nữa kìa.