Ngụy Lăng Thy tức tối trước màn hình máy tính. Vậy mà anh trai cô lại ngắt cuộc gọi như vậy. Nhưng không sao, cô cũng đã khẳng định được điều cô muốn biết. Ngụy Lăng Thy vui vẻ tiếp tục gọi video call cho "anh chị lớn" nhà cô.
"Ông Ngụy. Bà Ngụy. Phiền hai người chuyển khoản như lời đã hứa nhé. Haha."
Ngụy Lăng Thy cười vui vẻ, phấn khích kể lại mọi việc cho ba mẹ cô. Ba mẹ cô một tháng trước đã nắm tay nhau đi du lịch vòng quanh thế giới. Dĩ nhiên sẽ không rõ tình hình của anh trai ở nhà. Vì anh trai thường làm ba mẹ tức điên nên hai người cũng ít gọi cho anh.
Diệu kế để anh trai cô nhanh chóng kết hôn chính là do cô nghĩ ra. Và đã trải qua sự bàn bạc tính toán kỹ lưỡng với bà nội. Đúng vậy, bà nội cô biết trước kế hoạch này nên mới có việc "hấp hối, trăn trối". Nếu anh trai không kết hôn. Bà chết cũng không nhắm mắt. Còn ba mẹ cô đương nhiên cũng biết. Còn được cô dặn dò kỹ lưỡng. Cả hai phải diễn thật tốt, khi được anh trai báo tin của bà nội nhưng lúc đó ba mẹ cô nửa tin nửa ngờ.
Ngụy Lăng Thiên là ai chứ. Một ác ma độc mồm độc miệng. Tâm cơ khó lường như anh. Làm sao có thể không nhìn ra "trò mèo" của Ngụy Lăng Thy nhưng cũng khó biết trước được. Bởi vì anh rất yêu quý bà nội. Nên cũng có thể "tình yêu" che mờ lý trí thì sao. Vì vậy ba mẹ cô đã cá cược với cô. Nếu kế hoạch cô bài ra thành công cưới về con dâu cho họ. Mười ngàn đô lập tức sẽ được chuyển vào tài khoản của cô nhưng ngược lại, nếu thất bại cô sẽ bị trừ phân nửa tiền trợ cấp hàng tháng của ba mẹ cô dành cho cô.
Ngụy Lăng Thy vui vẻ vì mình đã thắng. Những tưởng ba mẹ cô sẽ buồn vì mất số tiền. Ai ngờ họ còn khen cô giỏi, lập tức chuyển tiền cho cô. Còn nói nếu họ nhanh chóng có cháu trong năm nay. Họ sẽ thưởng cho cô gấp đôi.
Ngụy Lăng Thy nghe vậy đôi mắt mở to. Phấn khích nói hai người chuẩn bị chuyển khoản tiếp cho cô đi là vừa. Tuần sau cô về nước. Dù hai người kia không hề yêu nhau. Cô cũng nhất định cho hai người đó nhanh chóng có em bé. Nghĩ đến số tiền thưởng kia. Cô lại vui vẻ nhảy nhót khắp phòng. Ông bà Ngụy thấy cô như vậy chỉ mỉm cười lắc đầu. Hai người và cô nói thêm ít câu nữa rồi tắt cuộc gọi.
Mà bên kia. Người anh trai cô cùng "chị dâu" của cô đang đấu khẩu nảy lửa với nhau.
Đường Tiểu Yên đang chăm chút cho món mì thập cẩm của mình thì nghe được một câu nói đáng ghét vang lên phía sau lưng. Cô không cần nhìn cũng biết cái giọng điệu khó ưa này là của ai. Anh ta nói cô đang phá bếp của anh ta sao. Ừ đúng là phá thật. Cô không thèm nhìn anh mà vừa làm vừa lên tiếng.
"Anh nói đúng rồi đó. Tôi đang phá bếp của anh đấy. Cụ thể tôi phá thực phẩm sống thành thực phẩm chín. Phá nồi sạch không treo trên kệ, thành nồi đựng thức ăn đang nghi ngút khói. Quan trọng nhất, tôi phá mùi trong lành trong khuôn bếp, thành mùi thức ăn thơm nức mũi."
Đầu bếp già và cô giúp việc khẽ mỉm cười khi nghe cô nói còn Ngụy Lăng Thiên thì đen mặt. Cô cũng xảo biện đấy chứ nhưng thật ra cô nói cũng không sai. Mùi thơm đúng là không chịu nổi. Anh âm thầm tính toán.
"Cô mà cũng biết nấu ăn. Có ăn được không đó. Có những món ăn nhìn thì ngon, hấp dẫn, nghe mùi có vẻ thơm nhưng khi ăn vào thì.. một giây cũng không thể tiếp tục ở trong miệng được."
Đường Tiểu Yên dừng tay đang làm lại. Xoay người nhìn Ngụy Lăng Thiên. Cô chỉ mỉm cười nhưng không nói gì cả sau đó tiếp tục hoàn thành các công đoạn sau cùng.
Ngụy Lăng Thiên nhướng mày. Anh nói thế mà cô không có phản ứng à. Bình thường không phải sẽ bật lại lời anh sao. Đã vậy còn mỉm cười nữa chứ. Hôm nay đổi tính à.
Đường Tiểu Yên múc hai tô mì to dọn lên bàn. Rồi mới nói với đầu bếp và cô giúp việc cô nấu rất nhiều. Hai người có thể ăn thử và cho cô ý kiến không. Hai người đều vui vẻ gật đầu. Cả hai đều có cùng suy nghĩ chỉ chờ được nếm thử thôi. Nghe mùi thơm họ đã cảm giác được món này rất ngon rồi.
"Anh có thể ăn thử nhưng mà tôi nghĩ anh nói đúng đó. Món tôi nấu thường người ta sẽ không thể giữ lại trong miệng lâu được nhưng không phải nhổ ra mà là nuốt nhanh vào để ăn tiếp đấy."
"Cô bị bệnh tự kỷ à." Ngụy Lăng Thiên thản nhiên đáp lời.
Nhưng Đường Tiểu Yên lại không trả lời nữa. Cô đưa tay mời anh ăn thử.
Ngụy Lăng Thiên nheo mắt nhìn tô mì trước mặt. Trước khi ăn còn không quên nói móc cô một câu.
"Cô không bỏ thứ gì đó vào để hại tôi đó chứ."
Đường Tiểu Yên nụ cười cứng đờ. Cô cố gắng hít thở sâu, để kìm nén cơn tức đang dâng lên trong lòng. Đúng là dù có nhét đầy thức ăn ngon vào miệng cũng khó mà làm miệng anh ta bớt thối.
Ngụy Lăng Thiên thử đũa đầu tiên. Sợi mì vừa vào miệng, anh đã nhướng mày nhìn cô.
Đường Tiểu Yên chỉ thản nhiên mỉm cười nhìn lại anh.
"Có phải phát hiện ra gì rồi không. Anh đoán đúng rồi đó. Tôi đã bỏ bùa ngon vào đấy đấy."
Ngụy Lăng Thiên không phản ứng. Cúi đầu ăn nhanh chóng. Thật sự là cô nấu ăn rất ngon. Đây là mùi vị anh chưa được ăn qua bao giờ. Anh suy nghĩ liệu sau khi ly hôn, có nên giữ cô ở lại làm đầu bếp cho anh không nhưng cô chắc sẽ không đồng ý đâu nhỉ. Nếu không đồng ý anh sẽ cho tiền lương cao một chút chắc sẽ giữ chân cô được thôi.
Sau khi húp xong những giọt nước súp cuối cùng anh đặt tô xuống. Lấy khăn giấy lau miệng rồi ngước nhìn người đối diện.
Cô đang khoanh tay nhìn anh mỉm cười châm chọc. Nói cho hay vào, mỉa mai cho nhiều vào. Kết quả ăn tới sạch cả tô. Nước cũng không chừa. Thấy cô nhìn mình vẻ mặt châm chọc. Anh khẽ ho một tiếng.
"Dù sao cô cũng đã" phá "nhà bếp của tôi. Tôi chỉ cố ăn để không lãng phí tiền của mình thôi. Cô đừng suy nghĩ nhiều."
Đường Tiểu Yên cũng chẳng thèm phản bác lại anh. Cô thừa hiểu anh mà. Chẳng phải vì sĩ diện sao. Anh mà chịu khen cô nấu ngon, chắc trời sập mất. Cô đứng dậy dọn dẹp sau đó đi về phòng. Cả quá trình không hề nói một tiếng nào.
Ngụy Lăng Thiên hơi bất ngờ. Cô ta uống lộn thuốc à, sau tự nhiên tốt tính vậy nhưng rồi anh cũng không quan tâm đi về phòng.
Ở trong bếp vị đầu bếp già và cô giúp việc sau khi nếm thử. Cả hai ánh mắt đều sáng lên. Không ngờ lại còn ngon hơn những gì họ nghĩ. Họ vui vẻ mừng thầm vì có một thiếu phu nhân nấu ăn ngon thế này. Tuy cậu chủ không hề công nhận, cũng như chưa từng giới thiệu cô với hai người. Cô là vợ của anh.
Nhưng một lần tình cờ cô giúp việc nghe được anh nói chuyện điện thoại nên mới biết được. Cô giúp việc rất mừng rỡ vì điều này. Phải biết là tất cả mọi người trong nhà. Ai cũng mong cậu chủ sớm kết hôn. Để trong nhà nhanh chóng có tiếng con nít. Chuyện vui vẻ này mà ông bà chủ mà biết sẽ mừng lắm. Không chừng đang đi du lịch cũng phải dừng lại gấp rút quay về ấy chứ.
Tiếc là cô giúp việc không biết cách nào mới liên hệ được với ông bà chủ thôi. Cô giúp việc thở dài tiếc nuối. Mà không biết là ở bên kia bờ đại dương. Ông bà Ngụy đã nhận được tin tức nóng hổi này.
"Ông à! Nhanh lên. Mau đặt vé máy bay sớm nhất đi. Tôi đi thử xếp hành lý. Chúng ta lập tức quay về." Bà Ngụy phấn khích hối thúc chồng.
"Tôi cũng muốn về xem thử, cô gái nào lại anh dũng hy sinh như vậy. Dám lấy con trai xấu xa của bà." Ông Ngụy thản nhiên nói.
"Chắc nó do một mình tôi có thể tự sinh ra được chắc." Bà Ngụy liếc nhìn ông Ngụy đầy khinh bỉ.
Nhưng nửa tiếng sau. Hai người buồn rầu ngồi thở dài. Bởi vì thời tiết ở nước này đang có thể sẽ bị bão tuyết nên các chuyến bay tạm ngừng hoạt động. Vốn dĩ ông bà cũng định đến đây trượt tuyết. Ai ngờ đến đây rồi lại gặp thời tiết xấu. Làm hại bây giờ muốn về xem mặt con dâu cũng khó.