Khách Quan Không Thể

Chương 1:




Duyệt Lai Khách quán. ( vui lòng lữ khách)
Hàn Dật ngẩn đầu nhìn bảng hiệu của quán. Khi bước vào trong cũng vừa lúc giữa trưa, bên trong quan khách ồn ào náo nhiệt.
“Vị khách quan này, ngài dùng bữa thôi hay còn ở trõ lại vậy?” Thanh âm từ xa ngày càng tới gần, vừa thanh thúy ( trong trẻo) vừa súc tích. Tiểu nhị ân cần chạy lại.
Hàn Dật bị thanh âm hấp dẫn, cuối đầu xuống nhìn tiểu nhị – mới mười bảy, mười tám tuổi, cái khí chất non trẻ còn chưa thoát ra, gò má thanh tú như lòng trắng trứng, một cặp mắt to, trong sáng, dáng người nhìn thật là có chút gầy yếu đi.
“Khách… khách quan…” Lâm An Mạc bị vị khách quan trước mắt nhìn chằm chằm đến nỗi cảm thấy có chút không được tự nhiên. Từ lúc hắn đến khách quán làm việc, thì sau Lâm An luôn có người chú ý tới. Cậu làm tiểu nhị đã nhiều năm, chưa từng thấy qua người như thế,ân… người đẹp như thế. Cậu từng đọc qua một quyển sách, giờ hình dung lại người nam tử trước mắt chỉ có thể dùng một từ để diễn tả “Đẹp”, phải rất đẹp.
“Nhã gian ( Một chỗ ngồi yên tĩnh) .” Đôi môi mỏng của Hàn Dật phun ra hai chữ, Lâm An Mạc lập tức cứng nhắc đi về phía trước, không thể không chế lý trí của chính mình thôi hồi tưởng về khuông mặt đẹp như hoa như ngọc vừa nãy, tim đập nhanh, cậu cảm thấy chính mình có thể bị bệnh rồi.
Tiếp đến Hàn Dật đi vào nhã gian, tránh xa cảnh ồn ào bên ngoài, thoáng cái giữa mình an tĩnh trở lại.
“Khách quan ngài muốn dùng chút gì lót dạ không? Chúng tôi cũng có rất nhiều loại đồ ăn…” Lâm An Mạc một mặt lên tiếng chuẩn bị nói tên món ăn, một mặt đẩy ghế mời Hàn Dật ngồi, rồi châm trà.
“Mang những món thượng hạng ra.” Hàn Dật nói với Lâm An Mạc, rồi thuận tay thả một đĩnh bạc trên bàn.
“A?… Nga… Hảo… Khách quan xin ngài đợi một lát sẽ có ngay.” Lâm An Mạc cầm lấy đĩnh bạc, rồi lui ra ngoài. Xem ra là người không thích nhiều lời. Lâm An Mạc xuống lầu đưa bạc giao cho Chưởng quỹ, nghĩ nghĩ báo tên mấy món đặc sản của vùng ra.
Đồ ăn bưng lên bàn, thì sau đó Hàn Dật lặng lẽ nhíu mi. Tuy nói đĩnh bạc kia không nhiều lắm, nhưng cũng không đến nỗi chỉ gọi được mấy món không xếp nổi nửa cái bàn chứ. Thật không nghĩ tiểu nhị kia nhìn cũng thuận mắt, kết quả vẫn là một kẻ tham tiền a. Tiểu nhân kia, cầm tiền của ta rồi kêu người khác mang đồ ăn lên, không dám tự mình mang lên cơ chứ.
Hàn Dật hừ lạnh, không thay đổi sắc mặt chỉ động đến cơm trên bàn. Đồ ăn mặc dù ít, kỹ càng đánh giá, dù bình thường sơn hào hải vị nếm qua cũng không thiếu, nhưng cũng không khỏi thầm khen đây đúng với tên Duyệt Lai Khách quán, trù tử tay nghề tinh xảo.
“Khách quan…” Lâm An Mạc cẩn thận gõ cửa, được cho phép mới bước vào trong. Tìm tìm trong áo lấy ra ngân lượng đặt trên bàn.
Hàn Dật thâm thúy ngẩng đầu nhìn tiểu nhị bên cạnh đang dứng bất an, đang chờ tên quỷ này giải thích.
“Tìm ngài trả ngân lượng.” Lâm an Mạc bị nhìn như vậy lại thấy ngượng ngùng cúi đầu nhìn xuống đất.
“Ngươi xem đây là món ăn thượng hạng của ngươi!” Hàn Dật đạp mạnh đũa xuống bàn, nhấp một ngụm trà xem vẻ bất an của tên tiểu nhị kia.
“Chính là, khách quan chỉ có một mình… đồ ăn nhiều sẽ rất lãng phí… A không… là tiền… sẽ rất tốn tiền…” Lâm An Mạc càng thêm lo sợ, xem ra vị khách này cũng không hài lòng hắn tự mình quyết định. Vốn là người ta cấp ngân lượng, dựa vào cái gì mà có quyền ước chứng, quan tâm xem hắn có ăn hết được hay không, dù sao đã có ngân lượng trong tay là muốn mình ăn được cao hứng. Ăn không xong cũng có người thu dọn đồ ăn thừa nuôi heo. Không cần đến cái tên tiểu nhị như hắn suy nghĩ giúp. Chính là, Lâm An Mạc không muốn khiến vị khách nhân này mất qua nhiều ngân lượng.
Giờ không tốt chút nào, làm cho khách nhân buồn bực nói cho Chưởng quỹ, thế nào cũng không tránh được một trận huấn ( Dạy dỗ)  Lâm An Mạc tâm lý thật khó chịu.
Hàn Dật cầm ngân lượng còn dư trên bàn, nhìn tới sắc mật bất an, cẩn thận cuối đầu của tiểu nhị. Biểu tình thế nào lại nhìn thật khả ái. Lấy tay lôi tiểu nhị lại gần mình. Hai bàn tay tiểu nhị quanh năm làm việc có chút thô ráp, Hàn Dật cũng không ngại, ngược lại còn thấy nhàn nhạt đau lòng dâng lên. Cũng không rõ vì cái gì lại đau lòng. Hàn Dật mang số ngân lượng kia bỏ vào trong tay tiểu nhị, nắm chặt tay để hắn cầm lấy.
“Khách… khách quan…”Lâm An Mạc không biết làm sao, biểu tình cứng nhắc khi bị khách quan cầm lấy tay mình. Lúc bừng tỉnh lại, liền phát hiện trong tay mình là ngân lượng khi nãy, nhẩm tính cũng bàng mấy tháng tiền công của mình.
“Tiền thưởng.” Hàn Dật nhìn tiểu nhị, diệu bộ pha chút thú vị. Nhu thuận xoa xoa bàn tay tiểu nhị mấy cái rồi mới chịu buông ra. Lúc tim hắn đã đập thình thịch mới ngẩn đầu ra ra.
“Nga??” Khi Lâm An Mạc tỉnh táo lại thì đã không thấy hình bóng vị khách kia đâu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.