Khai Quốc Công Tặc

Chương 10: Thành Nam (9)




Đẩy thành quả mà nằm mơ cũng không có được, Trình Tiểu Cửu và Vương Nhị Mao vừa đi tâm trạng vừa vô cùng vui sướng. Hai người đi từ bến tàu đến chỗ ở là ngõ Lư Thỉ có bốn năm dặm đường, nhưng chỉ cần thời gian một nén nhang là đã về tới nơi, cùng hẹn sáng sớm ngày mai sẽ tiếp tục đi "kiếm tiền lớn" ở trên thuyền, rồi ai nấy đều về nhà của mình. Vừa đẩy cửa, một chuỗi tiếng cười thánh thót từ trong viện của nhà Vương Nhị Mao vọng ra nghe vô cùng ấm áp, làm người nghe chỉ muốn đến nhanh đó để tham gia náo niệt. Mà Trình gia ở ngay sát vách Nhị Mao gia thì lại vẫn im ắng như mọi khi ngoại trừ tiếng bước chân nhẹ nhàng và tiếng thở dốc của Trình Tiểu Cửu thì hầu như không có chút động tĩnh nào.
Thầm thở phào, Trình Tiểu Cửu đặt gạo vào trong vại ở gian ngoài sau đó cẩn thận nhìn mọi nơi một chút, thận trọng nhét tiền vào dưới sập gỗ mà mình vẫn thường ngủ. Vì sợ người khác phát hiện, hắn lại nhét tiền vào trong vài bít tất rách, y phục nát mà không mặc đến nữa. Sau khi xác nhận dù là chuột cũng không chịu được mùi hôi của y phục cũ nát, trong lòng rốt cuộc yên tâm, lại khẽ thở dài đi ra sau bồn nước lạnh, lau rửa thân thể dưới ánh mặt trời.
Hắn biết mẫu thân đang ngủ, cho nên hắn không dám gây ra tiếng động lớn gì. Từ khi vào hạ đến nay, sức khỏe mẫu thân càng lúc càng suy yếu có đôi khi bà ngồi nhóm lửa cũng bị choáng váng ngất đi. Lang trung nói là thiếu máu, cần nhân sâm để bổ dưỡng. Nhưng trong nhà của hai mẫu tử ngoại trừ mấy cái chậu sành ra thì ngay cả bếp lò chảo sắt nứt vỡ cũng là xin được mà có thì nào có tiền mà mua nhân sâm cơ chứ?
Mỗi lần nghĩ đến điều này, Trình Tiểu Cửu lại thấy mình lớn quá chậm, nếu mình có thể trong một đêm trưởng thành được thì mẫu thân sẽ không khổ như vậy. Tuy rằng mẫu thân luôn an ủi hắn rằng:
- Không vội không vội, con người phát triển có sớm có muộn, tâm tư của con, mẫu thân rất vui!
Nhưng Trình Tiểu Cửu sợ khi hắn đợi được đến lúc hắn thật sự trưởng thành thì mẫu thân đã nằm dưới lòng đất nơi ngoại thành rồi.
Cũng may hôm nay làm việc kiếm được hai xâu tiền! Vừa dùng nước lạnh dội mồ hôi trên người, hắn vừa vui mừng nghĩ. Có hai xâu tiền rồi, chí ít hắn có thể hiên ngang tới hiệu thuốc bắc mua thuốc về sắc cho mẫu thân. Nói không chừng, đúng như lang trung nói, mẫu thân chỉ là thể hư, có bát thuốc sâm uống bổ dưỡng là lập tức khỏi bệnh ngay.
Chờ mẫu thân khỏi bệnh rồi, hắn có thể yên tâm đi kinh thành xem bạn cũ trong quân của cha năm xưa để mưu tìm một công việc. Có câu là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà tây, ai quy định cả đời Trình Tiểu Cửu sẽ chỉ làm cu li ở bến tàu? Nhỡ đâu dựa vào khí lực bản thân để mưu được chiến công nói không chừng có thể làm cho Hoàng đế bệ hạ để ý tới, sẽ rửa sạch oan khuất mà năm xưa cha hắn đã phải chịu!
Dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên, luôn tràn ngập hy vọng đối với tương lai. Điều hay nghĩ nhất chính là trong vòng một vài năm gia đình hắn sẽ thoát khỏi nghịch cảnh. Mây đen trong mắt Trình Tiểu Cửu chậm rãi tiêu tán, vừa lau vết bùn và mồ hôi trên người hắn vừa nghĩ tới những điều mắt thấy tai nghe của ngày hôm nay. Ngày hôm nay hắn không gặp phải một khí trời cổ quái, mà còn gặp phải vài người, người nào cũng toát lên vẻ thần bí. Dù là Thành Bá vốn người quen thuộc nhất nhưng hôm nay lại khác với thói quen của lão một trời một vực, giống như là sau khi bị một trận mưa đá rơi trúng, cả người đều thay đổi, từ một kẻ keo kiệt lại trở thành một người rộng rãi, từ một kẻ mắt cẩu nhìn người thì nay lại hiền lành thân thiết!
Nhớ lại vẻ tươi cười của Thành Bá lúc phát gạo cho mình, Trình Tiểu Cửu không khỏi rùng mình một cái. Thiếu niên vốn đã hiểu rõ tang thương thế gian, nên rất nhạy cảm đối với nhân tình ấm lạnh so với đám bạn cùng tuổi. Nói cách khác, hắn không tin quản gia Thành Bá của Chu phủ nổi tiếng là keo kiệt gian trá bỗng dưng lại trả thù lao gấp đôi bởi vì mình đi đầu hỗ trợ dùng vải bố phủ lương thực trên thuyền. Hắn tin tưởng đằng sau vẻ tươi cười của lão già này còn che giấu một dụng ý khác. Đặc biệt là ánh mắt kia làm hắn nhớ đến ánh mắt của con sói hoang mùa xuân năm ngoái mình gặp ở trên đường đêm. Dã thú trong núi khi nhìn chằm chằm con mồi chính là dùng ánh mắt này, tự tin, lạnh lùng, trầm tĩnh, thâm thúy khiến bất cứ người nào cũng phải sợ hãi.
Nhưng lúc này thì hắn phải sợ gì chứ. Trình Tiểu Cửu cười cười, dùng nước gột rửa đi hết những ý nghĩ rối loạn và vết bẩn xuống dưới sân. Nhà này ngay cả tên trộm đơn giản cũng không muốn tới, cho nên hắn căn bản không sợ người khác có mưu tính gì với hắn. Nếu như Thành Bá muốn lợi dụng hắn, vậy thì tốt rồi, chỉ cần ông ta ra đủ giá thì hắn sẽ ra sức! Trong lòng Trình Tiểu Cửu tự thấy giá bán mình cũng không cao, nhưng chắc cũng đủ cho hai mẹ con một vài ngày không phải lo không có cơm ăn, lại còn mời được lang trung đến chữa trị cho mẫu thân, có thể yêu cầu hắn làm bất cứ chuyện gì cũng được, bao gồm cả lên núi đao xuống biển lửa.
Đặt gáo nước xuống, hắn quay người chuẩn bị vào nhà nấu cơm nhưng phát hiện mẫu thân đã đứng trước cửa phòng từ lúc nào rồi, vừa cười thân thiết nhìn hắn, vừa ân cần hỏi thăm:
- Tiểu Cửu về rồi hả con, hôm nay có tìm được việc không?
- Mẹ, con tìm được việc ạ. Mẹ xem, mẹ xem đi..
Trình Tiểu Cửu nhanh chón cầm y phục đầy mồ hôi lên cho mẹ xem, rồi bước nhanh tới đỡ lấy cánh tay mẫu thân.
- Tiểu Cửu nhà ta thật giỏi!
Trình Chu thị không biết con trai muốn dẫn mình đi xem cái gì, cứ để Tiểu Cửu dìu đỡ, mỉm cười xoay người, ánh mắt vừa rơi vào vại gạo đang mở, bà lập tức run rẩy. Trời ơi, hơn nửa vại gạo trắng nằm im lặng ở đó từng hạt gạo sáng bóng khiến người khác thấy vô cùng ấm áp. Nhưng đây không thể là tiền công của một ngày mà cậu con trai bé nhỏ của mình kiếm được! Thời đại Thái Bình còn khó có được chứ đừng nói chi là thời loạn lạc.
Bàn tay vốc nắm gạo lên, toàn thân Trình Chu thị run lên, bà không muốn nghi ngờ con trai mình đi ăn trộm, đi giết người, ba tin lời nói và việc làm của mình đều mẫu mực, tuyệt đối không thể dạy dỗ ra một đứa con hại dân hại nước! Nhưng vại gạo trắng mịn này rõ ràng là vượt qua lẽ thường, không khỏi khiến bà hoài nghi. Trong lòng bà đau xót nước mắt lập tức làm mờ ánh nhìn, qua màn nước mắt, bà thấy con trai mình đang hưng phấn tươi cười, thân thể cứng cáp, trước ngực trắng nõn nhưng đã lộ làn da thô ráp.
Thân thể này vốn không nên làm những việc nặng nhọc. Bà tự trách mình vô dụng, tin tưởng kẻ gian, kết quả khiến cho trượng phu bị sung quân chết trên đường đi. Nhưng kết quả đến nay vẫn không có tin tức về thi cốt của trượng phu, con trai duy nhất thì lại vì mình mà đi làm kẻ trộm.
- Mẹ, mẹ làm sao vậy?
Trình Tiểu Cửu thấy mẫu thân khóc thì càng hoảng sợ, hai mắt trợn tròn.
- Mẹ, mẹ rất vui. Đã lâu rồi không thấy nhiều gạo như vậy!
Trình Chu thị đưa tay lau mắt, giả bộ tươi cười đáp lại:
- Mẹ đi nấu cơm cho con. Trong nhà chúng ta vừa lúc có chút dưa muối, nấu lên để con ăn!
- Vâng!
Trình Tiểu Cửu không tin lời nói dối của mẫu thân, nhưng lại không muốn đi vạch trần. Hắn rất giỏi về việc quan sát sắc mặt và lời nói, nhận ra ngay rốt cuộc vì sao mẫu thân lại không vui. Nếu như là mình làm sai, vậy thì âm thầm sửa sai, đảo bảo mẫu thân không thương tâm nữa là được!
Trình Chu thị trìu mến xoa đầu con trai, trong lòng thầm thở dài. Con trai không ngờ đã cao lớn như thế rồi, bất giác, mình phải kiễng chân mới có thể chạm tới đỉnh đầu con được. Cơm nước xong, lại thu dọn đồ đạc cho con trai, để nó chạy trốn đi. Giờ mình phải nhìn con nhiều hơn, buổi tối mẫu tử từ biệt, sợ là vĩnh viễn không có ngày gặp lại nữa.
- Mẹ, sao mẹ lại khóc!
Thấy suối nước mắt trên mặt mẫu thân vẫn tuôn rơi, trong lòng Trình Tiểu Cửu phát hoảng, nửa ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm mẫu thân truy hỏi.
- Không sao, không sao, mẹ đi nấu cơm cho con ăn!
Trình Chu thị quay vội đầu đi, ra sức lau nước mắt. Bà tự nói mình phải kiên cường, không thể trở thành gánh nặng của con trai, trong nha môn xưa nay không có thiên lý, không có tiền đút lót thì không một có thể nguyên lành đi ra. Con trai chỉ muốn mình có cơm ăn mà thôi, không nên tiếp tục ở nơi này, chôn vùi mạng nhỏ ở đây. Dù sao nó mới chỉ mười sáu tuổi, tuổi mụ mới mười sáu tuổi thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.