Khai Quốc Công Tặc

Chương 14: Thành Nam (13)




Ta đang mải nghĩ một chuyện!
Trình Tiểu Cửu vội điều chỉnh tâm trạng, cười gượng giải thích
- Dù gì huynh cũng không để ý tới muội, chỉ là mượn cớ thôi.
Thiếu nữ mẫn cảm được sự lạnh nhạt đằng sau nụ cười của Trình Tiểu Cửu, dậm dậm chân, giọng hờn trách.
- Ta nào dám!
Trình Tiểu Cửu cười, khóe miệng cong lên, hai mắt nheo lại thành một đường nhỏ thằng tắp, hắn không muốn để Tiểu Hạnh Hoa thấy nỗi buồn trong lòng mình, nỗi buồn nay là phu thê Chu Vạn Chương vừa mang đến cho hắn, hắn phải cố gắng che giấu, từ từ hòa tan. Mà trước đó, không ai có thể thấy, bao gồm cả con gái của phu thê Chu Vạn Chương.
- Trên đời này có chuyện gì mà Trình Tiểu Cửu huynh không dám làm chứ? Muội nghe người ta nói, lúc sét đánh, huynh còn đứng ở đầu thuyền đấy.
Tiểu Hạnh Hoa hai mắt mở to, nửa cười nửa không.
Hôn ước giữa nàng và Trình Tiểu Cửu không phải là bí mật gì, cho nên bạn tốt khuê trung bất cứ ai nghe được tin tức gì liên quan đến nhà trai thì sẽ cho nàng biết trước tiên. Lúc bầu trời đầy sấm sét làm chúng cửu vạn hoảng sợ bỏ chay, Thành Bá và gia đinh của Chu phủ hoảng sợ nằm sấp xuống, duy nhất chỉ có Trình Tiểu Cửu là đứng sừng sững ở giữa tiếng sấm sét đó. Tin tức này trong mắt người khác không là gì cả, nhưng lọt vào tai thiếu nữ lại có chút tự hào và ngọt ngào.
- Nào có chuyện đó.
Trình Tiểu Cửu bị ánh mắt nóng bỏng của thiếu nữ làm cho ngượng ngùng, vội vàng nghiêng đầu đi, thật thà nói:
- Lúc sét đánh, năm nào mà chả có, có gì đáng sợ đâu, huống hồ, Thành Bá đáp ứng ai hỗ trợ làm việc sẽ trả năm đấu gạo...
- Dù thế nào, Tiểu Cửu ca vẫn rất dũng cảm!
Trọng điểm quan tâm của tiểu Hạnh Hoa không ở nguyên nhân Trình Tiểu Cửu " không sợ sấm sét", nàng cắn răng, vẻ mặt vui mừng, nhìn chung quanh một chút, thấy ngoài nha hoàn nhà mình ra thì không có ai chú ý, liền bước tới gần, bạo dạn kéo tay hắn:
- Đến nhà muội rồi nói chuyện, muội thích nghe chuyện của Tiểu Cửu ca, mùa xuân thì muội làm xong y phục, vừa lúc để đó....
Giống như bị sét đánh, cả người Trình Tiểu Cửu run rẩy, cứng đờ. Bị bàn tay thiếu nữ cầm lấy, cảm giác nóng hổi theo da nhập vào trong huyết quản, di chuyển xông lên đầu hắn. Chưa bao giờ hắn cho rằng mình muốn lấy tiểu Hạnh Hoa, hắn tức giận phu phụ Chu Vạn Chương cũng chủ yếu xuất phát từ thái độ khinh thường của bọn họ mà không phải bởi bọn họ hủy hôn ước. Mà hiện tại, vừa rồi bị sỉ nhục, trong nội tâm nhạy cảm như cỏ cây nhuốm sương của hắn rõ ràng cảm nhận được ngón tay thiếu nữ chạm tới vô cùng mềm mại dịu dàng ấm áp, tựa như làn gió xuân, dễ dàng thẩm thấu vào tảng băng cứng trong lòng hắn, thổi tan đi chút lạnh lẽo bên trong mà hắn đã cố xây dựng lên.
- Đi đi, sao huynh lại không đi! Tiểu Cửu, huynh ngây ra gì vậy?
Bên tai nghe giọng oán trách của tiểu Hạnh Hoa, làm tim hắn run lên. Trình Tiểu Cửu đờ đẫn đi về trước vài bước, sau đó lại chậm rãi đứng lại, gượng cười nói:
- Hạnh Hoa muội muội, tiểu Hạnh Hoa, ngày khác được không, hôm nay ta còn có việc gấp phải làm, thật sự là việc gấp.
- Có việc gấp gì?
Tiểu Hạnh Hoa khó hiểu nhíu mày, tỉ mỉ quan sát Trình Tiểu Cửu có hôn ước với mình từ nhỏ.
- Có phải là huynh không muốn đến nhà muội? Có phải là huynh sợ cha muội cằn nhằn huynh?
Trình Tiểu Cửu cảm giác được mặt mình cứng ngắc, nhếch miệng, hạ thấp giọng nói:
- Không phải. Cậu vẫn rất tốt với ta! Ta vừa mới từ nhà muội ra đấy, giờ lập tức quay lại thì không hay lắm. Hôm khác ta tới thăm muội, tiện thể để muội đo người ta luôn.
- Bị muội nói trúng rồi phải không? Huynh vẫn luôn lấy cớ!
Trong mắt Hạnh Hoa dâng lên sự thất vọng, nhẹ nhàng buông tay Trình Tiểu Cửu.
- Dù gì, y phục đó là muội muốn lấy lòng huynh, huynh có thích hay không!
- Ta đảm bảo, thật sự đảm bảo!
Trình Tiểu Cửu giơ tay lên thề.
- Ta thề, vài ngày nữa mà ta không đến nhà muội, nếu như ta lật lọng...
Nửa câu thề lại bị cơn đau ở chân làm cho nghẹn nuốt trở lại.
- Tiểu Cửu, huynh điên rồi! Ở nơi đông người, không sợ có ai nhìn thấy sao!
Thiếu nữ oán hận giẫm lên giày mà trước giờ Trình Tiểu Cửu luôn không nỡ đi, sau đó rất nhanh nhìn chung quanh, hung hăng giẫm xuống.
Sự đau đớn ngọt ngào làm Trình Tiểu Cửu nhe răng nhếch miệng, cũng không dám kêu đau gây thu hút người qua đường, đành phải làm bộ như không có gì, để mặc tiểu Hạnh Hoa tiếp tục giẫm lên chân mình. Nhưng mùi thơm thân thể thiếu nữ lại nhẹ nhàng lan tỏa ở chóp mũi hắn, tiếp tục khảo nghiệm định lực của hắn.
Nha hoàn đi theo Hạnh Hoa thấy vậy rất muốn cười, nhưng lại sợ cô gia xấu hổ, đành phải quay người sang chỗ khác, ngắm phong cảnh ven đường.
Cảnh bên đường thoáng cái trở nên sáng sửa, khói bếp từ sau các nóc nhà tranh sau cơn mưa nổi lên như một bức tranh tĩnh, vài giọt mưa như hạt châu vẫn đọng ở trên ngọn cây, thu hút vô số tiếng ríu rít của chim. Trong tiếng chim vắng vẻ, mặt trời chiều trộm nhìn phong cảnh nhân gian, ánh mắt lưu chuyển, nhuộm cả nửa ngày ánh sáng lộng lẫy.
- Nếu lần sau mà huynh còn giả bộ không thấy muội nữa thì...hừ!
Tiểu Hạnh Hoa rốt cuộc đã phát tiết được rồi, thôi không giẫm chân Trình Tiểu Cửu nữa, hài lòng đi về. Mới đi được nửa bước, nàng lại xoay người, ra sức nắm nắm đấm:
- Tiểu Cửu, lần sau nhớ phải cẩn thận chút, muội không muốn ngày nào cũng phải đi bốc thuốc đâu đấy.
- Được được.
Trình Tiểu Cửu cười đáp lại, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào. "Cô ấy không muốn ngày nào cũng bốc thuốc cho mình, vậy là nếu mình bị bệnh, cô ấy sẽ ở bên mình, giống như khi hai người còn bé, cô ấy cứ bám theo đuôi mình không rời!"
Nghĩ như thế, ánh mắt vốn lạnh băng của thiếu niên chợt trở nên có sức sống, xoay người đi về hướng nhà mình, đi được vài bước, chân tê rần, lảo đảo suýt ngã. "Tiểu nha đầu này, mạnh chân quá đấy."
Hắn nhe răng nhếch miệng lầm bầm, nhấc cái chân sưng lên, chậm rãi biến mất ở cuối đường.
Lúc đi vòng qua đường Thành Hiền, ngõ Chu Tước, giếng nước ngọt, hắn lại ngửi thấy mùi khói lửa quen thuộc. Mọi nhà ở ngõ Lư Thỉ không có tiền mua củi nấu cơm thì sẽ dùng cành cây khô, lá cây khô và phân trâu ở ngoại thành mang về dùng. Cho nên mùi khói bếp rất đặc biệt, trẻ nhỏ chỉ cần nhắm mắt lại, dựa vào mũi cũng có thể trở về nhà mình được.
Vương Nhị Mao đang ngồi ở trên trên đài ngay giữa ngõ, khoe khoang với một đám thiếu niên cùng tuổi với hắn về những chuyện trải qua buổi sáng tại bến tàu, làm dám thiếu niên ngưỡng mộ.
- Lúc đó ta nghĩ, con người chết có số, cùng lắm thì bị Long vương gia bắt đi thôi, ta còn có thể nhìn thấy Thủy tinh cung rốt cuộc có hình dạng như nào. Cho nên liền nhanh trí vớ một chiếc chậu đội lên đầu, xông lên thuyền lớn. Mưa đá dội vào chậu gỗ kêu thùng thùng, hạt nào cũng lớn như này này...
Gã giơ ba ngón tay lên để hình dung cỡ của mưa đá.
- Có biết tên Sẹo ở ngõ Khố Đang không, chính là tên thường ngày hay gây chuyện ở đường phố ấy, bị ba viên rơi trúng đầu, giờ thành kẻ điên rồi.
- Ông ngoại ta nói, lão Sẹo là bởi bắt cá của Long vương gia, nên mới bị Long vương gia biến thành kẻ điên đấy.
Một gã thiếu niên có cái mũi như củ tỏi ồm ồm xen vào.
- Hứ, đừng nghe ông ngoại ngươi nói mò.
Vương Nhị Mao bĩu môi.
- Chuyện cá rơi xuống, người đoạt cá rất nhiều, ngoại trừ lão Sẹo, có thấy ai bị điên đâu.
- Vậy cũng phải!
Mũi củ tỏi nghe Vương Nhị Mao nói vậy, gật đầu phụ họa.
- Lúc đó mưa đá rơi ngay trên đầu ta, ta cùng Tiểu Cửu cùng một số người giúp Lão Chu gia lấy vải bạt che lương thực. Sấm chớp trên bầu trời ùy oàng ngay bên cạnh chúng ta, Tiểu Cửu ca không sợ, ta cũng không sợ, những người khác trên thuyền đều sợ hãi, chỉ còn lại hai người chúng ta...
Gã chột dạ nhìn chung quanh, để phòng ngừa bị người khác vạch trần trước mặt mọi người, vừa lúc thấy Trình Tiểu Cửu, liền vui vẻ nhảy từ trên đài giếng xuống, ôm lấy vai đối phương, hô:
- Tiểu Cửu ca vừa tới, các ngươi có thể hỏi hắn, lúc đó có phải như vậy không. Ngay cả Thành Bá cũng bội phục hai chúng ta can đảm, người khác được năm đấu gạo, một xâu tiền, chúng ta thì...
- Ha hả ha hả...
Trình Tiểu Cửu cười to vài tiếng, cắt ngang lời của Vương Nhị Mao. Hàng xóm ở ngõ Lư Thỉ đều là người tốt, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ không đố kỵ người khác phát tài ngoài ý muốn. Gặp phải một người có tình cảnh đáng thương không bằng mình, bọn họ sẽ không chút keo kiệt mà sẽ giúp đỡ, nhưng đột nhiên thấy đồng bạn lại gặp chuyện tốt, ánh mắt bọn họ đương nhiên sẽ không còn lương thiện như bề ngoài nữa.
- Lão già đó, phì...
Vương Nhị Mao lập tức bừng tỉnh, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, mắng chửi:
- Vốn là đồng ý trả chút tiền công cho chúng ta, đến phút cuối cùng lại thay đổi chủ ý, ta khinh!
- Tiểu tử ngươi này, cẩn thận bị người của Chu gia nghe được!
Trình Tiểu Cửu cười cười đấm Vương Nhị Mao một quyền, mắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.