Khai Quốc Công Tặc

Chương 118: Đông chí (13)




Vốn tưởng rằng có thể đến nhặt xác Trình Danh Chấn, nào ngờ người đáng ra phải chết vẫn đang sống sờ sờ, còn đám phạm nhân như hung thần ác sát lại có thể nổi thiện tâm, lấy khăn ướt rửa vết thương cho người đó! Tình cảnh này khiến Lý Lão Tửu không biết làm cách nào để tiếp nhận, roi da trong tay đánh "bốp" một tiếng, lớn giọng chất vấn:
- Ai bảo các ngươi tự ý rửa vết thương cho hắn? Luật lệ trong ngục lẽ nào các người đều quên cả rồi sao? Người đâu, mang mấy người bọn hắn...
Một vật bay vèo tới, đánh trúng ngay mặt hắn, khiến nửa câu sau nuốt ngược trở vào bụng, nhìn kỹ thì hóa ra là một đồng xu, rớt "bịch" xuống đất, xoay mòng mòng.
Lý Lão Tửu nổi trận lôi đình, khí thế hùng hổ xông về phía ném tiền ra. Trông thấy đôi mắt chỉ có tròng trắng mà không có tròng đen của lão Đoàn mù, cơn giận vô cớ trong lòng hắn lập tức tắt ngấm, cười khan vài tiếng, đi đến bên cửa lao khẩn cầu:
- Sao lại kinh động đến ngài vậy? Lò sưởi của ngài hết than rồi sao? Có cần tôi sai người mua cho ngài một ít không?
Đường đường là một lao đầu lại có thể mặt dày đi nịnh bợ một phạm nhân, cảnh tượng này nói kỳ quặc bao nhiêu thì kì quặc bấy nhiêu. Vậy mà trong cả đại lao, chỉ có một mình Trình Danh Chấn cảm thấy kinh ngạc, những phạm nhân khác đều tựa như không trông thấy, người ngủ cứ ngủ, kẻ bắt rận cứ lo bắt rận, hoàn toàn không liếc mắt về phía người nói lấy một cái.
Người được nịnh bợ dáng vẻ lại cực kì ngạo mạn, hừ lạnh một tiếng, điềm nhiên nói:
- Lão Tửu năm nay sắp bốn mươi rồi nhỉ! Mẹ già ở nhà sức khỏe vẫn ổn chứ?
- Vẫn ổn, vẫn ổn! Nhờ phúc của ngài. Nhưng tiểu tử này nghiệp chướng nặng nề, ngài...
Mặc dù lời thăm hỏi của lão Đoàn mù không chút lễ độ, Lý Lão Tửu vẫn kính cẩn lễ phép trả lời.
Lão Đoàn mù chớp mắt khinh thường, lắc đầu cười lạnh.
- Ta không quan tâm đến hắn, ta chỉ nói ngươi. Con trai ngươi gần đây cả đêm khóc mãi không ngừng, có đúng không? Khóc mãi khóc mãi rồi bắt đầu co giật, hơn nữa sắc mặt còn đen lại đúng không?
- Chuyện này? Đúng, đúng, ngài...
Tiết trời lạnh căm, nhưng trên trán Lý Lão Tửu mồ hôi không ngừng chảy ròng ròng xuống mặt. Hắn tuổi gần bốn mươi mới có được một mụn con trai, quý báu đến mức hận không thể ngậm luôn trong miệng. Nhưng thời gian gần đây, đứa bé lại bị chứng khóc đêm, dù đã mời vô số lang trung, thậm chí còn bỏ rất nhiều tiền viết giấy cầu phúc dán đầy phố, nhưng lại không thấy có gì khởi sắc.
Nhưng đây đều là những chuyện xảy ra bên ngoài đại lao, Lý Lão Tửu trước giờ chưa từng kể với đám đệ tử thuộc hạ. Lão Đoàn mù ngồi trong lao sao có thể biết được? Nghĩ đến việc người này bình thường nổi tiếng là dự đoán như thần, Lý Lão Tửu liền chột dạ, uy phong của kẻ làm quan chợt mất tăm mất tích, chỉ còn lại một khuôn mặt đầy vẻ tiều tụy và hoảng loạn.
- Nó vẫn thích náo động, đúng không? Phân và nước tiểu của nó luôn loãng như nước cháo, đúng không? Vị của phân và nước tiểu vô cùng kì lạ, đúng không? Vợ ngươi vì chuyện này mà ầm ĩ với ngươi, sáng sớm này đã cào rách mặt ngươi, đúng không?
Lão Đoàn mù giống như con chuột sống trong nhà Lý Lão Tửu, biết cặn kẽ tường tận mọi chuyện riêng trong nhà.
- Đúng, đúng, ngài quả là liệu việc như thần?
Mỗi lần bị hỏi đến câu có đúng không, Lý Lão Tửu lại gật đầu một lần, đồng thời cúi xuống một chút. Trả lời đến câu cuối cùng, cả người gần như đã nhoài người về phía cửa đại lao, vừa trượt xuống dưới, vừa khóc lóc cầu khẩn.
- Lão thần tiên, lão thần tiên, lần này ngài nhất định phải cứu tôi. Lý gia chúng ta đời này độc đinh. Nếu Tam Oa tử không còn nữa, ta cũng chẳng thể nào sống tiếp!
- Âm khí!
Lão Đoàn mù đột nhiên kinh hãi kêu lên, vội vã lùi về phía sau, cách Lý Lão Tửu chừng ba thước mới đứng vững lại, lỗ mũi ra sức hít mạnh.
Vừa đúng lúc có một luồng gió lạnh thổi tới khiến cho ngọn đèn dầu trong đại lao đong đưa không ngừng. Tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng, đặc biệt là bọn quản ngục như hung thần ác sát, cả bọn tránh khỏi Lý Lão Tửu như tránh ôn thần, chỉ sợ rằng sẽ bị lão liên lụy.
- Đốt đèn, đốt đèn, đốt tất cả đèn lên cho ta!
Lý Lão Tửu nhảy dựng lên, kêu la như bị bò cạp chích. Đến lúc này, gã đã quên mất nhiệm vụ của mình đêm nay, trong lòng chỉ còn chứa đầy nỗi sợ hãi đối với một thế giới chưa biết.
- Vô ích!
Lão Đoàn mù thở dài lắc đầu.
- Năm nay là năm đại âm, lưu tinh nam giáng, thái tuế đông sinh. Cái nên hoạt động, cái không nên hoạt động, tất cả đều bốc lên từ dưới lòng đất. Những người ngày thường ăn chay niệm phật vẫn không tránh khỏi kiếp nạn này, huống hồ chi những kẻ chuyên làm chuyện xấu như các ngươi? Nên làm gì thì vẫn cứ làm thôi, dù sao cũng không thể tránh khỏi!
Nói rồi, ông ta cũng không quan tâm đến việc Lý Lão Tửu đối phó với Trình Danh Chấn như thế nào nữa, lần mò theo tường đi về phía chiếc giường đặt trong góc phòng, ngồi xếp bằng giả ngủ.
Càng như vậy, Lý Lão Tửu càng coi lão Đoàn mù là cọng rơm cứu mạng. Bình thường bọn nha dịch, bổ khoái cũng hay tìm đến lão già này nhờ bói toán, xem một quẻ về con đường tiền tài, tuy lão đoán cực kỳ chuẩn xác, nhưng bọn họ cũng không hẳn thật sự coi ông ta là dị nhân. Thế nhưng hôm nay, trong mắt Lý Lão Tửu lão Đoàn mù có khác biệt rất lớn so với trước kia, chẳng những trên đầu thần quang tỏa ra, mà toàn thân trên dưới còn mơ hồ toát lên vẻ từ bi.
- Xin ngài khai ân! Xin ngài khai ân!
Ôm lấy chấn song gỗ nhà lao, Lý Lão Tửu liên tục van nài.
- Chỉ cần ngài chịu cứu Tam Oa nhà ta, kiếp này ta có làm trâu làm ngựa cũng không một lời oán thán. Ta, ta lập tức nghĩ cách cứu ngài thoát khỏi ngục, đón ngài về nhà cung phụng như Bồ Tát sống!
Nói là làm, gã rút chìa khóa ra, run rẩy thò tay mở cửa đại lao. Lão Đoàn mù nghe thấy tiếng dây xích sắt va chạm vào nhau, lại mở đôi mắt trắng dã ra, cười cười lắc đầu.
- Thoát khỏi ngục. Thế gian nơi đâu chẳng là ngục tù? Chẳng qua những thứ nhà lao, xích sắt này, người trần mắt thịt các ngươi không nhìn ra mà thôi. Nơi này rất tốt, có lợi cho việc tu hành. Nếu ta muốn đi thì đã sớm đi rồi, hà tất phải đợi các ngươi đến giúp đỡ?
Nghe thấy lời này, Lý Lão Tửu đã tiến đến trước cửa ngục liền không khỏi khựng lại. Lão Đoàn mù là phạm nhân cũ bị tống vào ngục từ trước khi Lâm huyện lệnh đến, tội danh lúc đó dường như là trộm cắp tiền bạc của người khác. Nhưng người này nhìn thế nào cũng không giống hạng người phải đi trộm cắp, bên ngoài không những có người ngày ngày đưa đồ ăn thức uống, quần áo đệm chăn một năm bốn mùa cũng luôn được thay mới. Trong nha môn từ trên xuống dưới đều đã được người dùng tiền lo lót, không ai chịu làm khó lão. Gặp phải những chuyện kì lạ không giải quyết nổi, còn thường đến tìm lão mù này xin chỉ giáo. Mà những biện pháp giải quyết mà lão Đoàn mù mách cho tuy hết sức hoang đường, có người đánh bạo làm thử, thì mười phần hết tám chín phần linh nghiệm.
Một nhân vật vừa có tiền vừa bí hiểm như thế, muốn mua đứt Lâm huyện lệnh tham tài, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Nếu ngày hôm trước lão đưa ra ý nghĩ muốn rời khỏi ngục, e là ngày hôm sau Lâm huyện lệnh đã đích thân tiễn lão ra cổng, nào đến phiên Lý Lão Tửu xun xoe bợ đỡ?
Nghĩ đến đây, Lý Lão Tửu không dám nịnh hót lung tung, chỉ đành quỳ gối dưới đất, khấu đầu lia lịa:
- Ta biết ta đây chẳng là gì trong mắt ngài. Nhưng xin ngài khai ân cứu lấy Tam Oa nhà ta. Sau này ngài nói gì, ta sẽ làm nấy, tuyệt đối không trái lời. Ta có thể thề với trời, nếu...
- Được rồi, được rồi, thế gian này nào có ông trời!
Lão mù mở to đôi mắt, một tay đỡ Lý Lão Tửu dậy. Phải nói Lý Lão Tửu cũng được coi là một gã đàn ông khỏe mạnh, hai năm nay tuy bị tửu sắc bào mòn thân thể, cân nặng lại không hề giảm chút nào. Vậy mà khi bị một lão mù gió thổi cũng ngã dùng lực kéo lên lại không kháng cự nổi, chỉ đành thuận thế theo lực đạo của đối phương mà đứng dậy.
- Ngươi đi mua một con gà trống lớn, phải là lông trắng mào đỏ, càng to càng tốt!
Khuôn mặt mang đầy vẻ từ bi, lão Đoàn mù thấp giọng căn dặn.
- Sau đó tìm một nơi không thấy mặt trời, chậm rãi bóp chết. Lực phải ổn định. Ổn định, chậm rãi, đều sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả!
- Chuyện đó, chuyện đó, lão thần tiên, ta không nắm chắc chuyện đó lắm!
Lý Lão Tửu bình thường giết người cũng không chớp mắt nay lại đột nhiên run sợ, bị trọng trách giết gà làm cho cả đầu toát đầy mồ hôi.
- Đồ ngốc, mang vào đại lao, ta giết thay ngươi!
Lão Đoàn mù hung hăng đá Lý Lão Tửu một cái, bất lực đồng ý.
- Phiền ngài rồi, phiền ngài rồi!
Lý Lão Tửu vui mừng quá đỗi, liên tục chắp tay thi lễ.
- Sau đó ngươi chặt bỏ cánh gà và vuốt gà đi, mang về nhà, dùng nước trong lửa nhỏ nấu lên. Trong đó cho thêm nửa tiền đảng sâm, nửa tiền hạnh nhân, một tiền đường đỏ, năm quả táo khô, nửa tiền nhân sâm...
- Cái này sao không khác gì thang thuốc bổ máu mà mẹ ta uống vậy?
Nằm bẹp ở trong góc của một phòng giam khác, Trình Danh Chấn tuy không còn sức động đậy, nhưng tai vẫn nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện phòng kế bên. Hắn biết lão Đoàn mù này có lòng tốt muốn cứu mình, vì vậy không dám phát ra chút tiếng động nào. Cuộc trò chuyện sát vách cứ liên tục truyền tới, càng nghe càng khiến hắn cảm thấy kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.