Khai Quốc Công Tặc

Chương 134: Tây cố (5)




Hơn nửa tháng không gặp, khi sắc của Trương Kim Xưng trong trí nhớ của Trình Danh Chấn đã tốt hơn nhiều. Vẻ mặt đã bớt đi phần thô bạo, giữa hai đôi lông mày cũng tăng thêm mấy phần oai hùng. Chỉ có điều vừa mới mặc quan bào đi ra từ nhà Lâm huyện lệnh, trên người không được chỉnh tề cho lắm, bả vai hơi rộng, vạt áo lại quá ngắn. Mặc dù có ngồi trên bàn cai nhưng nhìn qua như cành cây khô treo tấm cái bao, lụp xụp trông rất khó coi.
Bản thân ông ta lại vô cùng hài lòng với y phục này, lúc giơ tay nhấc chân, chỉ sợ mắc vào góc bàn. Thấy Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao chắp tay thi lễ với mình, y lắc ống tay áo, ho nhẹ thấp giọng nói:
- Miễn lễ, miễn lễ. Toàn là người quen, rườm rà làm gì. Mẹ nó, vị trí của Huyện thái gia rất cao, nhìn cái gì cũng thấy thấp...
- Thảo dân bái kiến Trương đại nhân!
Vương Nhị Mao tiến lên mấy bước quỳ xuống, Trương Kim Xưng không nín được lập tức cười phá lên:
- Tên tiểu tử thối nhà ngươi, chỉ biết nịnh nọt. Cút nhanh đi tìm chỗ ngồi xuống, mọi người đợi các ngươi lâu rồi.
- Tạ ơn Trương đại nhân đã ban thưởng ghế ngồi!
Trình Danh Chấn cũng bị bộ dạng của mọi người ở đây làm cho cười, chắp tay chào hỏi Trương Kim Xưng. Sau đó lại chào hỏi mọi người một vòng, rồi đi theo phía sau Vương Nhị Mao, trong đại sảnh tìm một ghế tựa rồi ngồi xuống.
- Ghế trên, ghế trên, ngươi là Cửu trại chủ, đừng có tranh ghế của Đường chủ!
Tâm trạng của Trương Kim Xưng đang rất vui sướng, y cười nhắc nhở Trình Danh Chấn. Thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt hắn, khiến y rất thỏa mãn, hai mắt híp thành một đường thẳng, miệng cũng cong hình chữ bát.
- Đại đương gia đã cứu mệnh ta, ta còn chưa kịp cảm tạ. Tấc công chưa lập, trước mặt các vị trại chủ ta đâu có vị trí gì?
Trình Danh Chấn cười chắp tay về phía trước, vừa nói với Trương Kim Xưng, mặt khác nói để mấy đạo nháy mắt thu ánh mắt lại.
Hiệu quả khiêm tốn, sự căm thù trong mắt của các vị Đường chủ đã giảm đi nhiều, mấy vị lão trại chủ ngồi bên cạnh Trương Kim Xưng vuốt chòm râu, vẻ mặt mơ hồ toát lên sự tán thưởng.
Tuy mông ngồi xuống tận đáy ghế, chiều cao, độ rộng hẹp không thống nhất nhưng nhóm đầu lĩnh đang âm thầm duy trì tôn ti trật tự. Vì vị trí Huyện lệnh của Trương Kim Xưng là cao nhất cho nên lần lượt xuống dưới theo thứ tự là Nhị Đương gia Tiết Tụng, tam đương gia Đỗ Ba Lạt và Tứ đương gia Vương Ma Tử. Trước mặt Tiết Tụng bày đủ các giấy mực vốn thuộc về Đổng Chủ Bộ, sau khi thay đổi chủ nhân đã được thu dọn chỉnh tề hơn trước. Tam đương gia Đỗ Ba Lạt và Tứ đương gia Vương Ma Tử vẻ mặt có vẻ dữ dằn giống với hai vị bộ đầu Quách, Giả, theo ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào rõ ràng thấy trên cổ bọn họ đầy bùn. Hai chiếc ghế gần bọn họ để trống, Trình Danh Chấn đoán một là thuộc Ngũ đương gia Hách Lão Đao, một chiếc khác là giành cho Lục Đương gia Tôn Đà Tử mới nhậm chức, tiếp nữa là Thất đương gia Đỗ Quyên. Xuống nữa vốn là chiếc ghế dành cho Bát đương gia thì hiện giờ đang ngồi lại là một người trung niên tuổi chừng bốn mươi, khuôn mặt rất ít khi cười. Mà chỗ ngồi đối diện, có một cái giường Hồ của cửa hàng Trương gia, rất mềm mại, nhưng dưới da không biết có giấy con dao nào hay không.
Thấy ánh mắt của Trình Danh Chấn vẫn mơ hồ, Tam đương gia Đỗ Ba Lạt đứng dậy tỏ thái độ:
- Đại đương gia cho ngươi ngồi thì cứ ngồi. Nếu không phải ngày đó ngươi thu phục được Lưu Triệu An thì chỗ này một nửa mông e rằng ngươi cũng không có mà ngồi yên đâu.
- Ta nhổ vào lão sẹo nhà ngươi ấy, con gái còn chưa xuất giá mà đã bắt đầu che khuyết điểm cho con rể rồi.
Tứ đương gia Vương Ma Tử tuy là tức giận nhưng vẫn cười ha hả quở trách.
Đỗ Ba Lạt lại lập tức quay đầu, nhìn về phía ông trợn mắt lên:
- Nếu không ngày đó hắn quyết đoán, lão Ma Tử ngươi đã chắc chắn đã gặp họa rồi, sao có đường ngày lành hôm nay? Có bản lĩnh thì chống đối với Quyên tử đi, xem nó có dùng roi da mà quất lão lưu manh như ông không?
- Được rồi, được rồi, ta không có bản lĩnh. Không nuôi được con gái tốt, được chưa?
Vương Ma Tử trợn trắng mắt lên giơ tay đầu hàng:
- Đánh huynh đệ một nhà, tương lai vợ chồng và cha vợ các người ở cùng một chỗ, ta không thể trêu vào, ta tránh sang một bên là được.
Hai người lời qua lời lại chua chát, rất nhiều Đường chủ, đầu lĩnh cũng mỉm cười, tiếp lời mời Trình Danh Chấn ngồi ghế trên. Mọi người khuyên nhiệt tình quá hắn cũng không có cách nào từ chối, hắn đánh phải thấp giọng nói cám ơn:
- Trình mỗ là tử tù, được các vị hảo hản dốc sức cứu giúp, Trình mỗ vô cùng cảm kích. Sau này nếu mọi người có cần đến Trình mỗ dù là trong khói lửa chỉ cần Trương đại đương gia nói một câu, Trình mỗ tuyệt đối không dám chối từ.
- Ngồi đi, ngồi đi, ngươi là người đọc sách chỉ hay dông dài. Hôm đó, Nhị Mao huynh đệ tiến vào trại, ta để y ngồi trên công đường xử án, y không hỏi một tiếng mà cứ thế ngồi lên!
Trương Kim Xưng bị Trình Danh Chấn tâng bốc, y thoải mái cười, nhìn chăm chú vào chiếc ghế vững chãi giành cho Cửu đương gia, y lại chủ động chỉ về phía đối diện chủ động giới thiệu:
- Ngồi đối diện với ngươi là Bát đương gia Lư Phương Nguyên mới tới. Cao mình chủ đã biết hành vi phạm tội của Lưu Triệu An, đã chém đầu yêu nghiệt đó, được Lư trại chủ đưa tơi. Đúng lúc đầm Lự Lộc của chúng ta thiếu người, ta đã chào hỏi Cao minh chủ, để giữ Lư trại chủ lại thay vào vị trí của Lưu Triệu An.
- Ra mắt Lư trại chủ!
Trong ấn tượng có hạn của Trình Danh Chấn đối với lục lâm, hắn đoán Lư trại chủ trước mắt là một cọc ngầm của Tổng Biểu Bả Tử Cao Sĩ Đạt lục lâm đ*o Hà Bắc, hắn cười chắp tay với đối phương.
Hắn thi lễ mà không chịu đứng lên, đương nhiên sắc mặt của Lư Phương Nguyên sẽ không được tốt. Hai tay y nhẹ nhàng khoanh trước ngực rồi lạnh lùng đáp:
- Cửu đương gia khách sáo rồi. Trước kia chưa đến đầm Cự Lộc ta đã nghe nói đến vị thiếu niên anh hùng này. Hôm nay, gặp mặt quả nhiên là rất trẻ!
- Bát đương gia quá khen!
Trình Danh Chấn cười không để ý chút nào đến sự châm chọc của đối phương. Phong thái trầm ổn của hắn lần này lại thắng chiếm nhiều ấn tượng tốt. Các Đường chủ liếc mắt về phía Lư Phương Nguyên, vui sướng khi người khác gặp họa.
Cao Sĩ Đạt phái gián điệp tới, Trương Kim Xưng lại hỏa tốc đề bạt Tôn Đà Tử bổ nhiệm vào ghế trống Hàn lão lục lưu lại, khiến cho Lư Phương Nguyên chỉ có thể tiếp nhận được vị trí Bát đương gia. Mà Bát đương gia đời trước lại chết trong tay Trình Danh Chấn, lúc này Trương đại đương gia lại mời Trình Danh Chấn hắn đến ngồi ghế ở vị trí thứ chín, điều ám chỉ trong đó không cần nói cũng đã biết.
Nhìn thấy hai người vừa gặp nhau đã va chạm như bắn ra tia lửa đúng như dự đoán trước, tâm trạng Trương Kim Xưng có vẻ tốt hơn, y hắng giọng một cái rồi tiếp tục nói:
- Còn các trại chủ khác, Đường chủ, đa số ngươi đã gặp qua rồi, ta cũng không cần giới thiệu lại nữa cho mất thời gian. Thế này đi, ta sẽ đưa danh sách thân huynh đệ dưới trướng cho ngươi, ngày mai ngươi hãy tự điểm danh. Trước mắt ta có chuyện quan trọng muốn tìm ngươi bàn bạc, hy vọng ngươi có thể dốc sức giúp giúp chúng ta.
- Đại đương gia xin cứ nói, thuộc hạ biết sẽ nói ngay!
Trình Danh Chấn chắp tay lĩnh mệnh. Đã đến chỗ này, chỉ có thể tạm thời an mệnh. Trên phương diện thích ứng, hắn cố gắng học cho bằng Vương Nhị Mao. Tuy võ nghệ của đối phương không bằng mình, chữ cũng không biết được mấy, cuộc sống cũng không giống như khoảng thời gian trước của hắn, luôn thay đổi rất nhanh.
- Chủ ý này chỉ có thể là do ngươi nghĩ ra, chúng ta chưa có bản lĩnh này!
Trương Kim Xưng cười rất gian trá, nói lại rất thẳng thắn:
- Lần này tấn công Quán Đào, ta đã hứa với các huynh đệ hễ là nhà tranh có người thì không được cướp. Theo thu hoạch của tối hôm qua cho thấy, thật ra so với vào từng nhà đoạt đồ quân nhu, tổn thất không bao nhiêu!
- Nơi quỷ quái này, người nghèo thì nghèo thật, người giàu thì béo chảy mỡ ra!
Đỗ Ba Lạt nhìn Trình Danh Chấn một cái rồi cười ha hả bổ sung:
- Cả đêm hôm qua Đại đương gia đều nói về ngươi, ta thấy ngươi suy nghĩ rất chu đáo. Theo lời ngươi đã giải quyết được vấn đầ vật tư vào mùa đông cho các huynh đệ. Cũng như cho huyện Quán Đào một con đường sống.
- Chả trách dọc đường đi không thấy thi thể, ít hơn nhiều so với trong dự tính của ta!
Trình Danh Chấn nhủ thầm, trên mặt đầy vẻ cảm kích:
- Đại đương gia có thể thay dân chúng diệt trừ tham quan ác bá, chính là cái phúc của dân chúng Quán Đào. Trình mỗ thay mặt dân chúng còn sống sót cảm ơn Đại đương gia!
Lúc này, lời nịnh bợ lại không nhận được hiệu quả quá nhiều. Trương Kim Xưng cười lắc đầu vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Các huynh đệ của ta có đức hạnh gì đâu, Trình huynh đệ ngươi cũng biết rõ, lời ta nói nhiều lắm cũng chỉ rơi vào tai các Đường chủ. Từ các Đường chủ trở xuống họ cũng chỉ nghe như gió thoảng qua tai. Dù sao, lúc trước ngươi cũng có đề nghị với ta, ta làm được. Tiếp theo giải quyết thế nào cho có hiệu quả, sẽ phải dùng đến cái đầu của ngươi. Ngươi nói đúng, chúng ta chiếm được một thành, lại hủy một thành cũng không phải kế lâu dài. Ta cần ngươi đưa ra một chủ kiến khiến cho không những người ở huyện Quán Đào phải sợ ta mà hơn nữa sang năm có thu hoạch thì phải can tâm cống nạp cho ta một phần.
- Cái này...
Suýt nữa thì Trình Danh Chấn cắn phải đầu lưỡi của mình, hành vi của Trương Gia Quân so với đội ngũ châu chấu trong truyền thuyết mà nói, đích xác có kiềm chế hơn. Nhưng sau khi trải qua kiếp này, nhân khẩu ở huyện Quán Đào tổn thấy gấp hai. Người may mắn còn sống hoặc là nghèo hoặc là có chút gia sản bị cướp sạch hầu như không còn gì, sao mình lại có thể nói giống như vậy được, sang năm sao có thể vừa cung phụng thuế má cho triều đình vừa cung cấp đủ cho đầm Cự Lộc được.
- Có bản lĩnh sửa đá thành vàng này, cũng phải mất năm năm?
Thấy Trình Danh Chấn có vẻ muốn từ chối, Bát đương gia Lư Phương Nguyên giành nói trước khi hắn từ chối.
- Chỉ cần ngươi nghĩ ra chủ ý, lão Trương ta nhất định sẽ làm theo!
Trương Kim Xưng dùng ngón tay chỉ phía mũ quan, hứa hẹn rất nghiêm túc.
Khe hở trên mũ quan mặc dù không hợp lắm nhưng lại khiến cho người đội có cảm giác rất lưu luyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.