- Mật Công, Mật Công, không thể hành động theo cảm tính được. Ngụy Huyền thành kia đầy bọn quan lại, thuộc hạ còn phải nghĩ cách, nhất định sẽ giải quyết tên Ngụy Bảo Tàng trước!
Một nho sinh bên cạnh vừa che lại tấm lụa trắng cho người khách che mặt vừa khuyên giải.
- Ngạn Tảo!
Người khách che mặt nghiến răng nghiến lợi, gọi to tên nho sinh của mình và nói:
- Nhớ năm đó, họ Nguyên kia xin Lý Mật ta giúp đỡ, ta đã bị chụp ngực thế này. Bây giờ ta phải thiêu y thiêu trên đống củi…
Người ăn mặc như nho sinh thở dài, tiếp tục nhỏ giọng khuyên giải:
- Hà tất Mật Công phải chấp nhặt đến hạng tiểu nhân đó. Từ xưa đến nay, kẻ đưa than đến sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ít mà kẻ thêu hoa dệt gấm thì nhiều. Ngày đó, Nguyên Bảo Tàng đến cầu cạnh ông, đương nhiên là cái gì cũng đồng ý, còn bây giờ hắn thấy quân Ngõa Cương bị đánh bại nhiều trận liên tiếp…
- Phòng tiên sinh, ông đừng nói nữa!
Một gã cao lớn ngắt lời:
- Ông xem chủ công của ông đã bị ông làm tức cho thành ra bộ dạng gì rồi. Còn không phải vì Nguyên Bảo Tàng sao, sáng sớm ngày mai, ta sẽ đến Võ Dương cắt lấy thủ cấp của y mang đến cho chủ công.
- Bá Đương đang ra sức nói nhảm!
Phòng Ngạn Tảo ăn mặc như nho sinh quay lại phản bác:
- Giết Nguyên Bảo Tàng, quận Võ Dương tất nhiên sẽ rơi vào tay Cao Sĩ Đạt. Vậy tên Cao tặc lòng lang dạ sói…
- Nhưng chẳng qua chỉ là làm thịt bọn chó lợn!
Vương Bá Đương trích dẫn lời của Lý Mật vừa rồi để đáp lại:
- Đoạt được Võ Dương thì sao, còn đủ sức chống lại chúng ta sao?
Phòng Ngạn Tảo là tâm phúc của Lý Mật vốn là không hợp với Vương Bá Đương, nghe đối phương tự đại như vậy không kìm nổi cười lạnh một tiếng đùa cợt:
- Vương tướng quân giết y, đương nhiên dễ như lấy đồ từ trong túi ra. Chỉ có điều không gặp được anh hùng khác.
- Lời này của ngươi có ý gì?
Vương Bá Đương lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào mũi của Phòng Ngạn Tảo quát hỏi.
Phòng Ngạn Tảo hơi nhún vai:
- Chẳng có ý gì cả, chỉ là khen võ công của tướng quân cao cường mà thôi.
Năm nay quân Ngõa Cương liên tiếp bại vào tay Trương Tu Đà, mãi đến tháng trước Dương Quảng bị vây nhốt ở Nhạn Môn, ba mãnh tướng của Trương Tu Đà là Lý Húc, Tần Thúc và La Sĩ Tín phụng mệnh đi cứu giá mới dễ dàng thở được một chút. Nhưng hơn nửa năm đánh bại, khiến lòng người đầy những bóng ma. Bên doanh trại của Địch Nhượng còn may mắn hơn một chút, có Tam đương gia Từ Mậu Công trấn thủ, cộng thêm sự hiệp trợ của các dũng tướng Đơn Hùng Tín và Trình Tri Tiết, mặc dù thiệt hại nhiều nhưng không mất đi nhuệ khí. Bên Bồ Sơn Công doanh thuộc quân của Lý Mật vì bị đánh bại quá nhiều, bên trong đã mơ hồ xuất hiện dấu hiệu không ổn định. Nếu đổi lại là năm ngoái, hai người Phòng Ngạn Tảo và Vương Bá Đương tuyệt đối sẽ không dám ầm ĩ trước mặt Lý Mật. Còn bây giờ, bọn họ lại không thèm để ý đến sắc mặt của y mà cứ khiêu khích châm chọc nhau. 𝐓rải nghiệm đọc 𝒕r𝓊𝐲ện số 1 𝒕ại + 𝐓𝖱 Ù𝗠𝐓𝖱U𝓨ỆN.Ⅴn +
Vương Bá Đương hiểu ý ở ngoài lời của đối phương là, ông ta là quan văn chói gà không chặt, gặp phải người võ nghệ cao cường thì khả năng bảo vệ mình cũng không có. Trong lúc nhất thời không tìm được ngôn ngữ phản kích thích hợp, chỉ hận mắm môi mắm lợi, hai mắt bốc hỏa lên. Mấy tên vũ phu có quan hệ tốt với Vương Bá Đương cũng không quen nhìn thấy sự nham hiểm của Phòng Ngạn Tảo, tuy nhiên cũng là ngu miệng kém lưỡi, căn bản là không giúp được gì. Hơn nữa, Vương Bá Đương lại bị La Sĩ Tín đánh cho hộc cả máu mồm đó là sự thật, mọi người đều tận mắt nhìn thấy, không ai phủ nhận được.
- Võ công của Vương Tướng quân có cao cường đến đâu cũng không thể chịu được bị người khác đánh nhỉ.
Lúc các tướng lĩnh thở gấp thì đột nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng chanh chua:
- Ha ha, bày mưu tính kế, quyết thắng ý trời. Chỉ tiếc, mỗi lần tính kế sau đó kẻ địch lại thắng, các huynh đệ mỗi lần đến cửa đều bị ăn đòn.
Lời này còn nham hiểu gấp trăm lần Vương Bá Đương bị Phòng Ngạn Tảo chọc móc, chẳng những châm chọc hiến kế vô dụng mà còn mơ hồ vạch trần có kẻ cấu kết với kẻ thù, cố ý hãm hại mọi người. Các võ tướng rốt cục cũng mở miệng ác khí, cười vang quay đầu lại, nhìn thấy nguyên Đại đương gia Lâm Lự Sơn, cũng là An Viễn Tướng Quân Ngõa Cương trại Vương Đức Nhân cười ha hả đi tới.
Người này chính là tin vào lời khuyên bảo của Phòng Ngạn Tảo, từ ngàn dặm xa xôi đến đầu nhập Lý Mật. Nhưng sau khi tới núi Ngõa Cương không biết từ nguyên nhân gì mà Phòng Ngạn Tảo cùng người dẫn đường này lại không vừa mắt nhau, động nói đến là lăng mạ nhau, không hề giữ chút thể diện nào cho đối phương. Bởi vì khi gia nhập mang theo hơn hai vạn huynh đệ, thế lực khá lớn, cho nên, Phòng Ngạm Tảo dù trong lòng có tức giận cũng không dám dùng thủ thủ đoạn để đối phó với y, tránh ép người này lĩnh binh rời khỏi, mà thực lực của Lý Mật đã suy yến vô cùng bạc nhược.
Mặc dù là Lý Mật, lúc này nhìn thấy Vương Đức Nhân cũng không dám lên mặt. Vội tỉnh lại trong cơn phẫn uất và thất vọng, cười chào đón:
- Đức Nhân sao hôm nay rảnh rỗi đến chỗ ta thế, gần đây việc quân không bận sao?
- Việc quân thì có chó gì! Bình an vô sự, Trương Tu Đà đột nhiên thiện tâm, không giằng co với chúng ta nữa. Nửa năm chiến trận làm ta mệt chết đi được.
Vương Đức Nhân khiêu khích liếc Phòng Ngạn Tảo một cái rồi đĩnh đạc đáp lại.
Tình cảnh vừa rồi không thoải mái bởi bị y chặn ngang một đao như vậy đã trôi qua. Mọi người cười cười, liên tục khuyên nhủ:
- Đức Nhân tuyệt đối đừng có lơ là, Trương Tu Đà cáo già lắm.
- Đức Nhân huynh cẩn thận vẫn hơn. Nửa tháng trước Chu Căn Viễn còn bị thua thiệt đó.
Mọi người càng khuyên thì Vương Đức Nhân càng mạnh:
- Phì phì, đó là Chu Văn Viễn xui xẻo. Ta đâu có ngốc như vậy, chờ Trương Tu Đà đến cửa đánh, ông đây chia ra đi binh ra hai mươi dặm, Trương Tu Đà đánh tới nhiều lắm cũng chỉ được một doanh trại. Những thư từ khác lập tức chui xuống khe núi, trừ phi y có tám chân chứ mệt đến chết cũng không thể đuổi kịp ta.
Cách đó cũng không tính làm gì. Quân Ngõa Cương hao tổn quá lớn, trong thời gian ngắn không thể chống lại đội quân của Trương Tu Đà. Nhưng địa thế xung quanh Ngõa Cương phức tạp, rừng sâu, đầm nhiều, chỉ cần không quan tâm được mất một trại một lũy thì dựa vào vạn binh của Trương Tu Đà thì trong thời gian ngắn không thể tiêu diệt toàn bộ đoàn người được. Còn đầu năm nay, cái gì cũng thiếu, cái không thiếu nhất là hán đói không có nhà để về. Chỉ cần căn cơ không bị Trương Tu Đà đán hạ thì mọi người vòng ra ngoài thì vẫn có thể kéo theo được đội quân đến.
Đương nhiên rồi, chiến thuật này cũng chỉ có loại người như Vương Đức Nhân mới có thể sử dụng. Đổi lại là Lý Mật, y tình nguyện oai liệt đánh một trận cũng không chịu được bị người ta làm nhục. Cũng may, từ mùa hè lúc y bị Lý Trọng Kiên đánh ngã ngựa vẫn nằm liên miên trên giường bệnh. Cho nên lúc này chiến thuật của quân Ngõa Cương vẫn lấy việcbảo tồn lực lượng là chính, chỉ lúc nào không thể lui được nữa mới kiên trì đánh với Trương Tu Đà. Mục đích mỗi một trận đánh cũng chỉ là để đại đội nhân mã có được thời gian dời đi, đợi sau khi mục tiêu đạt được thì vội vàng rút lui, tuyệt đối không chống chọi cùng quan quân giống như trước đây nữa.
Lý Mật và Phòng Ngạn Tảo hai mắt nhìn chăm chú, trong lòng rất không thoải mái. Bọn họ biết rằng, dựa vào chút bản lĩnh của Vương Đức Nhân mặc dù đây chỉ la chiến thuật trốn mệt cũng chưa chắc nghĩ ra, đây tất cả đều là có sai khiến từ phía sau, tất nhiên là Tam đương gia Ngõa Cương Từ Mậu Công. Còn trước khi Lý Mật vào núi Ngõa Cương, nhân số trong doanh của Từ Mậu Công tuy không nhiều nhưng đã có mỹ danh là bất bại.
Mất đi quyền khống chế đội quân đương đương với mất đi toàn bộ núi Ngõa Cương. Lý Mật biết rằng mất đi núi Ngõa Cương là mất đi chiêu bài quan trọng thế nào đối với mình. Đây cũng là người làm trở ngại cho sự nghiệp của y khiến y vô cùng căm hận, gồm cả việc người đánh bại y, còn có những kẻ đứng giữa quan sát,. Thậm chí bao gồm cả những đồng liêu thừa dịp này y nằm triền miên trên giường bệnh, nhân cơ hội này “nắm trộm” quyền lực trong tay y.
Nhưng lúc ở trước mặt Vương Đức Nhân, Lý Mật nhất định phải che giấu thù hận sâu trong lòng. Ho nhẹ mấy tiếng, ngăn tiếng ồn ào của mọi người, y cười lôi kéo:
- Chiêu này của Đức Nhân rất được, đủ khiến cho Trương Tu Đà đau đầu. Đáng tiếc, vết thương của Lý mỗ còn chưa khỏi hẳn, nhất thời không thể ra gió. Nếu không tất nhiên sẽ phải đi xem trận địch trên núi kia, xem xem Đức Nhân khiến Trương Tu Đà mệt chết.
- Y không mệt chết cũng phải chấp nhận.
Vương Đức Nhân không chút khách sáo tiếp nhận lời khen của Lý Mật. Sau đó lau nước miếng trên miệng, lớn tiếng hét:
- Nhưng ta thấy ông cũng không phải là kẻ thích khoe khoang. Ta còn có việc chính muốn hỏi ông một chút.
Lúc nói chuyện hai con mắt của y đảo liên tục. Mấy thân tín bên Lý Mật thấy vậy tuy là vô cùng bất mãn nhưng nghĩ vì đại cục cũng chỉ cười cáo từ. Trong phòng chỉ còn có hai người. Lý Mật chậm dãi bước mấy bước thong dong, cười bên người Vương Đức Nhân:
- Nói đi, Đức Nhân có chuyện gấp gáp muốn gặp ta. Ta cam đoan, lời ông nói, ta nghe quyết không để người thứ ba nghe được.
- Mật công thật là người sảng khoái!
Vương Đức Nhân chắp hai tay, sau đó thấp giọng nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe:
- Ta nghe nói, Mật Công và Trình Danh Chấn đều là đồ đệ do một sư phụ dạy dỗ …
Ánh mắt Lý Mật đột nhiên lóe lên hai luồng sắc bén, sát khí dâng lên.