Khai Quốc Công Tặc

Chương 59: Tử lưu (25)




- Đừng có xu nịnh, đừng có xu nịnh nữa. Ngươi không học được, cũng nịnh đến nỗi lão phu không thoải mãi! Vừa rồi lão phu không muốn để các ngươi tranh cãi trước mặt ta, cho nên mới nói như vậy. Qua loa tắc trách, ba phải, đúng vậy, chính là ba phải. Ngươi có gì thì nói thẳng, đừng có lấy lão phu ra làm trò cười!
- Đó chính là lí giải của thuộc hạ có sai lầm!
Ngụy Trưng ngây người ra một lát, lập tức nói xin lỗi.
- Thuộc hạ vốn cho là, cách nghĩ của Chủ Công và thuộc hạ giống nhau. Thuộc hạ thật sự cho rằng, Ngụy Quận Thừa và Nguyên Chủ Bộ nói đều có lý, nhưng đều là phiến diện. Nếu như có thể kết hợp lại, sửa chữa và bổ sung những sơ hở trong đó, chưa chắc không thể giữ được bình an nhất thời của Võ Dương.
- Ồ!
Nguyên Bảo Tàng nhíu mày, cẩn thận cân nhắc lời nói của Ngụy Trưng. Đối với kiến thức của tên phụ tá trước mắt này, lão vô cùng khâm phục. Già dặn khôn khéo, suy xét sự tình toàn diện, hơn nữa còn khiêm tốn cẩn thận, tận tâm tận lực, tuyệt sẽ không tùy tiện đem những lời nói nhảm nhí ra để qua loa tắc trách yêu cầu của chủ nhân. Nếu như những lời vừa rồi Ngụy Trưng nói không phải là tắc trách? Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng lão đột nhiên lóe lên một tia chớp, hai con mắt đục ngầu cũng đột nhiên sáng lên.
- Huyền Thành định nói…
Không dám xác định mình có thể đoán được ý của Ngụy Trưng, Nguyên Bảo Tàng thử thăm dò.
Ngụy Trưng nhẹ nhàng gật đầu.
- Không có võ bị, thì khó có thể xóa bỏ sự dò la của người khác. Không có quyền mưu, thì khó có thể trộm ngoài trăm dặm. Kẻ cắp bản tính tham lam, ăn uống chỉ có thể càng nuôi càng lớn, cho nên chúng ta quyết không thể nuôi y mãi được. Kế sách bây giờ, bọn ta chỉ có thể giả bộ niềm nở, vừa tiêu tiền mua thái bình, vừa tìm cách làm lớn mạnh chính mình, lấy diệu kế và mưu đồ để làm đứt gân cốt, hủy nanh vuốt của bọn chúng. Đợi thời cơ đến rồi, một động tác san bằng và quét sạch bọn chúng!
- Từ từ, từ từ, Huyền Thành. Từ từ đã!
Nguyên Bảo Tàng liên tục xua tay, thở mạnh đến nỗi mặt lão đỏ ửng.
- Ngươi, nói chậm một chút. Lão phu, lão phu không theo kịp được ý nghĩ của ngươi.
Lão khom lưng, giống như vừa mới chạy một đoạn đường mấy chục mét mệt nhọc, hai mắt nhìn chằm chằm, dán lên mặt đất, gần như khoét những bùn đất trong khe gạch ra.
Ngụy Trưng cười ngậm miệng, lẳng lặng đợi Nguyên Bảo Tàng từ từ suy nghĩ. Một lúc lâu sau, Võ Dương Quận Thủ Nguyên Bảo Tàng mới chậm rãi thẳng lưng lên, thấp thỏm không yên hỏi:
- Huyền Thành, cái này, kế hoạch này có bao nhiêu phần thắng?
- Cũng không chắc chắn thắng mười phần!
Ngụy Trưng ngẫm nghĩ một chút, quyết định nói đúng sự thật.
- Chủ yếu xem quyết tâm của chúng ta thế nào!
Về mặt quyết tâm, Nguyên Bảo Tàng không thiếu, chỉ có điều quyết tâm đó duy trì được bao lâu, chính lão cũng không dám cam đoan. Cân nhắc lại một lần nữa, lão Quận Thủ đạp một chân, hung hăng nói:
- Dù sao vẫn còn hơn so với ngồi chờ chết, ngươi nói đi, rốt cuộc muốn lão phu phải làm sao?
Ngụy Trưng nâng thanh âm cao lên vài phần, lớn tiếng đáp lại.
- Thiết nghĩ nên trích một phần trong tiền và lương thực vận chuyển về Đông Đô giao cho Ngụy Huyện Thừa mộ binh, chỉnh đốn võ bị, đồng thời hạ lệnh cho các huyện, lệnh cho bọn họ tự chiêu binh tập luyện, huấn luyện nghiêm khắc. Quận Thủ Phủ sẽ phái quan lại xuống kiểm tra bất cứ lúc nào, người nào tiêu cực ứng phó, se xử vào tội thông đồng với kẻ giặc!
- Cái này rất dễ! Đường đi không yên ổn, tiền bạc lương thực vốn dĩ cũng một nửa không đến được Đông Đô. Lão phu có một số bạn cũ trong triều, lấy danh nghĩa là giúp nạn thiên tai thương lượng với bọn họ một chút, cũng có thể miễn giảm một chút.
Nguyên Bảo Tàng gật gật đầu, đồng ý không chút do dự.
Cái này cũng có thể coi như làm rối loạn kỉ cương một cách quang minh chính đại, chỉ là trong cuộc đời mấy mươi năm quan trường của lão, trước nay chưa từng có lần nào làm rối kỉ cương một cách đúng lí hợp tình đến thế.
- Lại nói tiếp, bên phía Chử Chủ Bộ, lão phu nên lấy ra bao nhiêu tiền lương cho y mới có thể làm tốt việc. Làm sao phái tử sĩ đi đầm Cự Lộc? Làm sao mới có thể khiến cho bọn tặc Trương Kim Xưng nổi loạn trong chính nội bộ của mình?
Lần này, đến lượt Ngụy Trưng yêu cầu phải giảm tốc độ, y cười cười, thấp giọng khuyên bảo:
- Chủ Công đừng vội, chúng ta đi từng bước từng bước một. Bên phía Ngụy Huyện Thừa, không chỉ đơn giản là tuyển quân mua ngựa!
- Lão phu cầu được ước thấy không được sao?
Nguyên Bảo Tàng rất không thích qua lại với loại thuộc hạ vừa bướng bỉnh vừa cay nghiệt như Ngụy Đức Thâm, lão nhíu nhíu mày, hỏi.
- Ngụy Huyện Thừa là người chính trực, lại biết yêu quý sĩ tốt, mặc dù không bắt nạt cấp dưới, nhưng lại có phong cách của bậc trên!
Ngụy Trưng gật gật đầu, khen hết một lượt ưu điểm của Ngụy Đức Thâm. Đợi đến lúc Nguyên Bảo Tàng nghe đến lông mày cũng bắt đầu dựng đứng lên, mới chuyển đề tài, chậm rãi bổ sung.
- Nhưng Ngụy Quận Thừa không phải là tướng tài gì, ở nhà giữ thành trì cũng được, dã chiến chưa chắc đã là đối thủ của bọn tặc đầm Cự Lộc!
Nghe Ngụy Trưng bắt đầu quở trách khuyết điểm của Ngụy Đức Thâm, Nguyên Bảo Tàng cuối cùng tâm tính cũng bình thản một chút, chép miệng nói:
- Lão phu sớm đã biết Ngụy Huyện Thừa tay cao mắt thấp, cho nên mới không yên tâm giao hoàn toàn phòng ngự cho y. Huyền Thành, nếu như lão phu giao binh mã cả thành Võ Dương cho ngươi thống lĩnh, ngươi có thể chống đỡ được Trương Kim Xưng không?
- Khó!
Mặc dù biết Nguyên Bảo Tàng sẽ thất vọng, Ngụy Trưng vẫn khẽ lắc đầu.
- Đức Thâm, thuộc hạ, Chư Chủ Bộ, còn có các đồng liêu trong quận, không có ai là tướng tài. Thuộc hạ lúc trước còn tưởng rằng đọc qua mấy cuốn sách, là có thể bày mưu nghĩ kế. Trải qua một trận đại bại, mới hiểu được lĩnh quân đánh giặc không đơn giản như đọc sách. Người xưa nói “ngàn vàng dễ kiếm, một tướng khó tìm” lời này thật không sai!
Nguyên Bảo Tàng càng nghe càng thất vọng, đi lên trước vỗ vỗ vai Ngụy Trưng, lớn tiếng an ủi:
- Huyền Thành đừng vội tự trách mình. Lần trước binh bại, tội không ở ngươi. Không phải ai trời sinh ra cũng biết đánh giặc, chỉ cần ngươi chịu lãnh binh, bất luận là thất bại bao nhiêu lần, lão phu cũng đều cố hết sức bù đắp lại nhân mã cho ngươi!
- Đa tạ chủ công tin cậy!
Ngụy Trưng lắc đầu cười gượng.
- Nhưng Ngụy mỗ cũng không dám hại mình hại người lần nữa, càng không dám làm chậm trễ đại sự của chủ công!
Thấy khuôn mặt không cam lòng của Nguyên Bảo Tàng, y nhếch nhếch môi, tiếp tục nói:
- Ngụy Huyện Thừa thương sĩ tốt, giỏi về trấn an lòng quân. Trốn trong tường cao, còn có thể tranh giành cao thấp với địch. Còn thuộc hạ chỉ am hiểu bày mưu đại cục, cụ thể đến cơ biến lâm trận, dẫn binh xung phong liều chết, đừng nói là không so được với Trình Danh Chấn, ngay cả với Vương Nhị Mao, thuộc hạ cũng không bằng!
Nghe Ngụy Trưng nói nghiêm túc như vậy, Nguyên Bảo Tàng không còn hoài nghi là y khiêm tốn nữa. Nhưng đối với việc tiếp tục hay không tiếp tục đầu tư nuôi quân, lão lại bắt đầu lộ vẻ do dự.
- Các ngươi đều không thể lãnh binh, bọn tặc sau khi hưởng chút lợi từ bọn ta…
Lúc này Ngụy Trưng sở dĩ giảng giải đạo lý tiến hành song song hai việc với Nguyên Bảo Tàng, chính là sợ Quận Thủ đại nhân không kiên trì, làm việc có đầu không có đuôi. Nghe đến lời nói trong dự liệu, cũng không cảm thấy nổi giận, cười cười, tiếp tục giải thích:
- Tướng có thể chiêu mộ, cũng có thể xin triều đình. Binh mã thì không thể tùy tiện lôi một đám người đến là có thể tham chiến. Hơn nữa xung quanh quận Võ Dương không chỉ có một nhà đạo tặc Trương Kim Xưng, chúng ta mua được Trương Kim Xưng, nhưng lại không thể trông cậy vào lão bảo vệ bình an cho chúng ta. Rèn sắt phải rèn lúc nòng, cứ sống phụ thuộc vào người khác, sớm muộn gì cũng đều là họa!
- Cũng không phải là phụ thuộc người khác!
Nguyên Bảo Tàng bị Ngụy Trưng vạch trần nỗi lòng, ngượng ngập cười giải thích:
- Ta không phải sợ không chỉnh quân được, mà ngược lại còn gây sự chú ý của Trương Kim Xưng sao? Ngươi đã chuẩn bị dùng quỷ kế mưu đồ với lão, đương nhiên làm lão cảm thấy càng yên tâm càng tốt!
- Lão chẳng chú ý được đến chúng ta đâu!
Ngụy Trưng không hề do dự mà đáp lại.
- Lúc này binh mã của hai người Vệ Văn Thăng và Vương Biện đều đóng trú ở phụ cận Lê Dương, cũng đủ gây sự chú ý cho Trương Kim Xưng.
- Vậy cũng đúng!
Nguyên Bảo Tàng chớp chớp mắt, mỉm cười.
- Ngươi nói tiếp, chúng ta có binh mã xong thì làm sao, làm sao tuyển tướng?
- Việc này còn phải Quận Thủ Đại nhân đích thân xuất mã, thứ nhất là ra thông báo chiêu hiền tài, xem có thể tuyển tướng tài từ trong nhân gian hay không? Hai là giơ tay về phía triều đình, xem có người nào mà triều đình mấy năm nay không dùng đến, nhưng biết đánh trận thì gọi đến đây. Dù sao Đại Tùy chúng ta dùng người làm thân, vẫn luôn có người tài chưa có cơ hội xuất đầu lộ diện!
- Ta tự nhiên nghĩ đến một người, chắc chắn có khả năng đánh trận hơn Vệ Văn Thăng!
Nguyên Bảo Tàng ánh mắt lại rực sáng, vui mừng đáp lại. Nhưng rất nhanh, cảm xúc của lão lại trầm xuống, cười gượng một cái, tiếp tục nói:
- Nhưng người này đã bị bệ hạ phái xuống Tề Quận, hiện tại đang làm việc dưới trướng Trương Tu Đà. Nếu y ở đây, chắc chắn không đến lượt Trình Danh Chấn ngẩng đầu!
Không cần nghĩ kĩ, Ngụy Trưng cũng biết Nguyên Bảo Tàng nói đến ai. Danh tướng thiếu niên Đại Tùy chỉ có mấy người, thứ nhất là con thứ của Vũ Văn Thuật – Vũ Văn Sĩ Cập, thứ hai là con thứ năm của Lai Hộ Nhi – Lai Chỉnh. Hai người này cùng xuất thân quyền quý, thân thế hiển hách. Nhưng tên tuổi của hai người này gộp lại, cũng không bằng một nửa người thứ ba. Đó chính là Hùng Võ tướng quân Lí Húc Lí Trọng Kiên mà Dương Quảng khâm điểm. Hai đợt liên tục chiến đấu ở Liêu Châu, một đợt đoạt Lê Dương, những chiến tích này mọi người đều biết rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.