Khai Quốc Công Tặc

Chương 121: Thăng trầm (15)




Vương Đức Nhân sở dĩ kêu cả bọn tới thương lượng, bản thân vốn chỉ vì mình đã mất niềm tin vào Phòng Ngạn Tảo. Đối với kẻ được coi là người tiếp nhiệm Chân Long Thiên Tử Lý Mật, y cũng không muốn mù quáng theo tiếp. Nếu như không phải là Lý Mật, y sẽ không thể nào bị kẹt giữa hai thế lực Lý Mật và Đậu Kiến Đức, giống như một kẻ tù tội không thể động đậy được. Nếu không vì Lý Mật, y cũng không thể để lại cái tiếng xấu trong Lục Lâm ở Hà Bắc này, thế cho nên bất luận là đi đường nào, cũng có người đâm lén sau lưng.
- Trình Tiểu Cửu hôm nay có câu nói rất hay, chúng ta đều là người Hà Bắc!
Chu Văn Cường lại thở dài, ảm đạm bổ sung:
- Phòng Ngạn Tảo cũng được, Lý Mật cũng được, cũng toàn là Hà Nam đến. Bọn họ gây họa xong có thể bỏ đi. Còn chúng ta thì sao, sau này làm sao đứng được ở cái đất Hà Bắc?
Mấy câu này tuy âm thanh không cao, lại như sấm nổ trên đầu Vương Đức Nhân. Đúng vậy, mình thâm căn cố đế ở Hà Bắc, trên Bác Vọng sơn này. Còn thế lực của Lý Mật, lần trước là vì Lý Mật, đã đắc tội với quần hùng Hà Bắc một lần rồi, lẽ nào thiệt thòi như vậy, mình lại còn muốn nếm lần hai?
Nghĩ tới đây, y càng thấy cái kiến nghị không nghe theo tên Phòng Ngạn Tảo quả đúng đắn vô cùng. Nhưng quay đầu nghĩ nghĩ uy lực của Ngõa Cương quân, lại cảm thấy rất khó xử. Trâm ngâm giây lát, thấp giọng nói:
- Nhưng cái tên họ Phòng đó, hôm nay giục ta rất gắt. Ta miễn cưỡng kéo dài đến ngày mai, nếu ngày mai nó lại hỏi đến chuyện này, phải trả lời sao?
- Vậy thì kéo dài tiếp một ngày. Kéo dài cho đến khi Trình Danh Chấn đi thì thôi!
Tần Đức Cương trả lời không chút do dự.
Kiểu lời lẽ thẳng thắn sảng khoái này nghe thì thích nhưng mà không có chút tích cực nào cả. Vương Đức Nhân nhìn nhìn gã, lại quét ánh mắt sang Cổ Cường Bang:
- Bang tử, ngươi chủ ý nhiều, ngươi nói xem?
Cổ Cường Bang tay vuốt râu, con ngươi trong hốc mắt đảo loạn xạ.
- Vậy còn phải xem đại đương gia có ý kiến gì. Có muốn bán đứng ân tình của Trình Danh Chấn hay không, có muốn đắc tội với Lý Mật không?
- Nói rõ chút, đừng lòng vòng nữa!
Vương Đức Nhân cầm tách trà lên ném qua, lớn tiếng ra lệnh.
Cổ Cường Bang khẽ cúi người, nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất lên nghịch trong tay, vừa thấp giọng nói:
- Trình Danh Chấn hôm nay đến mục đích không phải là vì mua lương thực, mà là vì bình an chuyển lương thực về nhà. Nói cách khác, mục đích của hắn là hi vọng khi tuyền lương qua Bác Vọng sơn, chúng ta đừng làm khó. Chứ chưa chắc đã thực sự cần chúng ta thay hắn nói chuyện với Lý Mật. Đại đương gia xin xem xét, dựa vào giao tình của hắn với Từ Mậu Công, cần đến chúng ta chuyển lời sao? Với địa vị bay giờ của Từ Mậu Công, hắn cho dù có đục rỗng hết kho Lê Dương, Lý Mật có bỏ được cái sĩ diện đến cản sao?
- Cái này?
Vương Đức Nhân chau mày, không nói được gì. rauaY quả thực vẫn chưa suy xét xa đến thế, chỉ là qua sự nhắc nhở của Phòng Ngạn Tảo mới phát hiện ra kì thực cái cớ Trình Danh Chấn đến nhờ mình giúp đỡ quả thực rất miễn cưỡng. Bây giờ bị Cổ Cường Bang lôi hết mọi chuyện phía sau ra, không kìm nổi kích động trong lòng.
Núi Bác Vọng kẹt bên cạnh Vận Hà, bất luận là vận chuyển lương thực từ hướng bắc, gần như là nơi đường thủy ắt phải qua. Giải thích thế này, Trình Danh Chấn sốt ruột hành động móc nốt quan hệ với chúng ta là điều hợp tình hợp lí. Còn Địch Nhượng sau khi bị giết, tướng lĩnh nội doanh Ngõa Cương quân đều hận Lý Mật đến tận xương tận tủy, tất cả đều nhờ Từ Mậu Công nửa sống nửa chết ra mặt trấn an, mới không gây nên loạn lạc lớn hơn nữa. Cho dù là như thế, Từ Mậu Công sở dĩ đi tuần Lê Dương, cũng là để không phải gặp mặt Lý Mật nữa. Trong tình hình này, bất luận là Từ Mậu công làm gì ở Lê Dương, chỉ cần ông ấy không lập thêm núi khác, tên tâm địa nham hiểm Lý Mật kia sẽ không dám can thiệp. Nếu không, chỉ cần Từ Mậu công vung tay hô một tiếng, Trình Tri Tiết, Đơn Hùng Tín, Tần Thúc Bảo, những mãnh tướng này của Ngõa Cương Quân có thể chạy đến chỗ Lý Mật.
Nhưng Lý Mật không đắc tội được với Từ Mậu Công, lại có thể đắc tội được với Vương Đức Nhân. Dưới trướng Vương Đức Nhân y lại chỉ có hơn hai vạn lâu la, vả lại ai ai cũng ăn không no bụng. Lý Mật phái bừa một nhóm binh mã tới, là có thể nhổ tận gốc núi Bác Vọng. Cho dù Lý Mật không hạ lệnh, chỉ cần Ngõa Cương trại với Bác Vọng sơn vạch rõ ranh giới, những hào kiệt khác vùng Hà Bắc giống như bầy sói ồ ạt xông lên, Bác Vọng doanh giống như một miếng thịt béo bị xé nát.
Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Đức Nhân bất đắc dĩ thừa nhận, mình chỉ là một con chuột trong cái bễ, chịu áp bức từ hai phía.
- Có cách nào khiến mọi ngừi cùng hài lòng không?
Đôi mắt nhìn Cổ Cường Bang, thấp giọng hỏi. lúc này, căn bản không giống một đại đương gia, mà lại giống một con cừu nhỏ bị lạc trong bầy thú không có đường ra.
- Chưa!
Cổ Cường Bang nhẹ nhàng lắc đầu.
- Cho dù chúng ta thả cho Trình Danh Chấn xuống núi, thuyền lương sau này qua chân núi, Phòng Ngạn Tảo lấy mệnh lệnh của Lý Mật ra bắt chúng ta cản lại, chúng ta cũng không thể không tuân được!
Cướp lương thực của Đậu Kiến Đức, hơn nữa số lương thực này vẫn là được lấy từ chỗ Từ Mậu công. Còn chẳng phải là thịt miệng hổ hay sao? Cứ nghĩ cái bộ dạng ngang ngược kiêu ngạo của Phòng Ngạn Tảo, qua sự cổ động của hắn ta, mệnh lệnh hoang đường như vậy, Lý Mật quả thực rất có thể đưa ra được!
- Tên họ Phòng đó đúng là cố tình không để cho mọi người được sống yên ổn!
Đám Đường chủ tiếp lời Cổ Cường Bang, bắt đầu công khai bình luận về Phòng Ngạn Tảo.
- Đúng, tên khốn kiếp này, chắc chắn là thấy chúng ta đều có được châu báu, còn mình thì được cái thiệp nát, trong lòng ghen tị! Cho nên mới cố ý gây sự!
- Còn không phải sao? Lúc nãy ta tới đây, còn trông thấy Hùng Khoát Hải dưới trướng Trình Danh Chấn, vác một cái rương tới chỗ ở của Phòng Ngạn Tảo. Nghĩ chắc là sợ lão ta chê lễ nhẹ, bị ép phải thêm một phần!
- Có chuyện như vậy sao?
Vương Đức Nhân vươn người đứng lên, hướng về phía ồn ào nơi truy vấn một vị đường chủ.
Vị đường chủ được hỏi là họ Hoàng, trước khi vào rừng làm cướp là người làm ở phòng thu chi, trù tính cực kì rõ ràng,:
- Đúng vậy! Ta còn bực mình đây, ban ngày không phải là đã gửi một phần rồi sao, sao tối còn phải lén lút tặng riêng? Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn cái tên họ Phòng kia chê lễ ít rồi!
Hai bên đối chiếu, hành vi của Phòng Ngạn Tảo thật là dễ giải thích. Căn bản là chẳng có cái gì là bản đồ kho báu, nghĩ chắc lão ta thấy lừa đảo không thuận lợi, vì thế mới nghĩ ra mượn tay Bác Vọng sơn cho tên Trình Danh Chấn đó biết mặt. Mà tối nay Hùng Khoát Hải lại phụng mệnh thêm một phần lễ hậu nữa cho lão ta, đợi đến ngày mai, phỏng chừng lão ta lại đổi sắc mặt khác!
- Tên họ Phòng này đúng là quỷ tinh mà!
- Cầm tiền rồi không làm việc, còn muốn hút khô người ta. Thứ gì chứ!
- Lũ đọc sách đó, chẳng phải cái đức hạnh đó sao? Lý Mật năm đó khi gặp hoạn nạn kiếm chác được của cả bọn không ít, bao lâu còn thấy lão ta có tình người!
Đám Đường chủ đùng đùng tức giận, một phần là vì sự sảo quyệt của Phòng Ngạn Tảo, một phần là vì cái hòm đồ tế nhuyễn không trông thấy kia.
Vương Đức Nhân cũng cảm thấy cục tức trong bụng không có chỗ phát tác, ha ha cười lạnh vài tiếng, xông lên chỗ mọi người phân phó:
- Được rồi. Tối nay nói đến đây thôi! Về ngủ đi, ngày mai chúng ta xem tên họ Phòng kia thu vén chuyện nói dối tối nay thế nào. Hắn coi ông đây là vũ khí sử dụng, ông đây sẽ bất động như núi cho hắn xem!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.