Khai Quốc Công Tặc

Chương 123: Thăng trầm (17)




Mọi người vừa nghe, nụ cười trên mặt lập tức đơ lại. Không đợi nghĩ xong cách mỉa lại cái tên chanh chua này, chỉ thấy Vương Nhị Mao tranh nói trước:
- Lời này của trưởng sử có thể nói là đúng, cũng có thể nói là không đúng!
- Ồ! Vương tướng quân có gì chỉ bảo?
Phòng Ngạn Tảo đã biếu đạt hết ý muốn nhắc nhở Vương Đức Nhân của mình, tâm trạng rất tốt, cười hỏi.
- Con Côn Bằng kia lớn đến mấy nghìn dặm, còn con cú mèo chỉ to bằng lòng bàn tay. Nếu Côn Bằng định cướp đồ ăn của nó, tất nhiên là rất dễ dàng. Thế nên là cú mèo, cẩn thận một chút cũng không phải là chuyện xấu.
Vương Nhị Mao uống cạn chỗ rượu trong chén của mình, mang theo chút ngà say giải thích,
- Nếu ta là con cú mèo đó, nhất định phải giấu thật kĩ con chuột chết đó, còn phải trốn cho thật xa nữa. Tránh chuyện Côn Bằng đại nhân một ngày nào đó tâm trạng không tốt, có thể tung móng vuốt với ta bất cứ lúc nào, ta thực là đến chỗ chôn thân cũng không có!
- Đúng vậy, đúng vậy, cú mèo có cách sống của cú mèo. Côn Bằng có cách sống của côn bằng. ai cũng không có tư cách đi chê cười người khác!
Mọi người nghe xong, chợt cảm thấy hãnh diện, cười ha hả phụ họa.
Phòng Ngạn Tảo đang định mở miệng phản bác, tay Cổ Cường Bang ngồi phía sau cũng không cho y cơ hội, vỗ vỗ cái kỉ thấp trước mặt, la lớn:
- Đến phiên ta, tới phiên ta, ta xem các ngươi nghe xong, ai dám không cười!
Hò hét xong, hắng hắng giọng, lớn tiếng nói:
- Chuyện kể rằng quê ta có người có chứng bệnh dễ quên, mình nói chuyện gì, quay đầu cái là quên sạch sành sanh. Thời gian lâu rồi, vợ lão bắt đầu ghét bỏ lão, có tư tình với hàng xóm
Chuyện xưa tuy thô tục, lại lọt tai mọi người hơn câu chuyện trước. Ngoài Phòng Ngạn Tảo khẽ chau mày ra, người còn lại đều nghe rất chăm chú. Sau khi kể xong mấy chuyện ngu ngốc của tên có bệnh hay quên, Cổ Cường Bang khoa chân múa tay, dần dần đẩy cả câu chuyện lên cao trào:
- Có một hôm, vợ tên hay quên nói với lão ta, Lục Cơ tiên sinh là một người thông minh, ông đi tìm ông ấy, nói không chừng ông ta có thể trị khỏi bệnh cho ông. Tên mắc bệnh quên vừa nghe, liền leo lên ngựa đi. Chân trước bước ra khỏi cửa, vợ lão ta lập tức đón gian phu về nhà. Đúng lúc hai người đang tằng tịu với nhau, ai ngờ gã hay quên nhớ ra chưa chuẩn bị lễ vật cho Lục Cơ tiên sinh, lại vội vội vàng vàng chạy về. Vợ gã vội vàng buông mành xuống, giấu gian phu trên giường. Sau đó ra đón chồng mình, sau đó bưng nước rót trà xum xoe. Sau khi uống xong một bát trà, cái tật của gã hay quên lại bắt đầu, chỉ cái giày dưới đất hỏi:
- Đó là giày của ai vậy? Sao trông rất quen.
Vợ Kiện Vong Chứng hoảng sợ, vội vàng nhặt đôi giày lên, cười đáp:
- Chẳng phải là giày ông vừa bỏ ra bảo ta đi giặt hay sao, sao chưa gì đã quên thế.
Gã hay quên nghe xong, trong lòng có chút mơ hồ, chỉ vào phòng hỏi:
- Ta ở đâu, chỗ này trông rất quen.
- Tất nhiên là ở nhà mình rồi!
Vợ lão bất đắc dĩ trả lời.
- Nhà của ta? Vậy thằng đàn ông nằm trên giường là ai vậy?
Gã hay quên càng ngày càng hồ đồ, hỏi bừa.
Vợ lão ta thấy giấu không nổi, bình tâm lại như cũ:
- Người nằm trên giường ta, không phải là ông thì còn là ai?
- Phải rồi, không phải là ta thì còn có thể là ai. Vậy hắn ta là ta, thế thì ta là ai?
Lời còn chưa dứt, hào kiệt trong tiệc đã cười cả lũ. Cổ Cường Bang cũng cười đến chảy nước mắt, thở một lát xong, tiếp tục bổ sung:
- Cho nên mới nói, làm người có thể không nhớ mình đã làm những gì, đã nói những gì, nhưng tuyệt đối không được quên mình là ai!
Tiếp theo là đến lượt Ngũ Thiên Tích, gã không có sở trường nói chuyện, kể bừa một tin đồn trên chiến trận, chọc cười được một nửa, đành phải cúi đầu chịu phạt. Sau đó là Tần Đức Cương, Vương Phi....có chuyện cười hiệu quả rất tốt, thoắt cái đã đến lượt vòng lại, phạt Chu Văn Cương năm chén, đến lượt Vương Nhị Mao. Phòng Ngạn Tảo sợ đối phương mượn cơ hội chế nhạo mình, vội vàng vểnh tai, tìm kiếm sơ hở.
Chỉ thấy Vương Nhị Mao chầm rì rì nói:
- Chỗ quê nhỏ chúng ta, dân phong thuần phác. Mọi người đều khâm phục đại danh sĩ có học, toàn coi việc được nói chuyện với họ là vẻ vang. Nhưng mà cái lũ danh sĩ đó lại rất không thích nói chuyện, rất khó để nói được câu với bọn họ!
Vừa nói, vừa cố ý hướng ánh mắt về phía Phòng Ngạn Tảo, Phòng Ngạn Tảo bị nhìn mà chột dạ, vội vàng cười tiếp lời giải thích:
- Bởi vì cái gọi là quý nhân lời nói chậm. Lời nói gói vàng, vốn là phong phạm của danh sĩ!
- Ừ, ta cũng nghĩ như vậy!
Vương Nhị Mao cười gật đầu:
- Kết quả là, có một ngày, trong thôn có một người tên là Hoa Tử, cao hứng khoe khoang khắp nơi, Lục đại danh sĩ nói chuyện với ta rồi, Lục đại danh sĩ nói chuyện với ta rồi!
- Tên danh sĩ họ Lục kia trước nay được gọi là Nam Mộc Bồ, là kẻ không thích nói chuyện nhất trong số các danh sĩ. Mọi người nghe thấy thế hiếu kì, liền gọi hỏi Hoa Tử, Lục đại danh sĩ nói gì với ngươi vậy? Kể cho chúng ta nghe một chút!
- Tên Hoa Tử vô cùng kiêu ngạo, ngẩng đầu nói “ta kéo tay áo ông ấy lại đòi tiền, ông ta nói với ta: cút!”
- Ha ha, ha ha, ha ha!
Mọi người cười lăn lóc, vừa lau nước mắt, vừa nói miệng lưỡi Vương Nhị Mao nham hiểm. Phòng Ngạn Tảo chép chép miệng tư vị, nhanh chóng hiểu ra mình lại bị chơi một vố, cười cũng không được, mà tức cũng không xong, đành phải mượn rượu để che đậy cái xấu hổ trên gương mặt.
Có một câu chuyện cười to đoành trước mặt như thế, những người phía sau muốn chọc cười mọi người cũng có chút khó khăn. Trong cuộc vui, Trình Danh Chấn cũng bị phạt mất mấy chén, may mà thể lực tốt, mới không bị hạ gục. Thoáng một cái đã hết một vòng, cuối cùng đã đến lượt Vương Đức Nhân. Nhìn Phòng Ngạn Tảo thở hổn hển, lại nhìn các huynh đệ hứng thú bừng bừng, trong lòng y thực khó xử. Thở dài một tiếng, thấp giọng nói:
- Ta cứ chịu phạt đi cho xong. Con người ta, kém mồm kém miệng, không biết kể chuyện cười!
- Đại đương gia kể chuyện thú vị gì đã trải qua, nói hai chuyện cũng được!
Mọi người không thuận theo, cười khuyên bảo. Vương Đức Nhân cười khổ lắc đầu:
- Lấy đâu ra nhiều chuyện thú vị như vậy, ta nghèo đến nỗi không sống tiếp được, ngày nào cũng vì chuyện bữa nay ăn gì mà lo lắng. Sau khi làm phỉ, bao nhiêu năm nay chỉ biết có biết giết người phóng hỏa, tính ra, chỉ có lúc phiền lòng thì nhiều, lúc vui vẻ thì ít!
- Không được, không được, Đại đương gia không thể dẫn đầu phá hỏng tửu lệnh như vậy được!
Mọi người vẫn không chịu buông tha Vương Đức Nhân như cũ, nhất định ép lão kể một câu chuyện cười mới cho qua.
Vương Nhị Mao nhìn Trình Danh Chấn, lại nhìn Phòng Ngạn Tảo, rót đầy chén rượu trước mặt, cười ha hả bưng lên:
- Hay là, ta thay Vương đại nhân kể một câu chuyện vậy. Chúng ta đều họ Vương, một nét không thể viết ra nổi hai chữ vương được!
Mọi người nghe vậy, đành tha cho Vương Đức Nhân, quay đầu nghe Vương Nhị Mao kể chuyện cười. Phòng Ngạn Tảo vừa thấy tư thế của Vương Nhị Mao, biết ngay đối phương lại nhân cơ hội chế nhạo mình, cũng chẳng quan tâm được đến chuyện ép Vương Đức Nhân ra tay hại Trình Danh Chấn nữa, tranh trước, lớn giọng đề nghị:
- Ngươi muốn kể cũng được, nhưng không thể chỉ có mỗi chọc cười mọi người. Phải, phải nghe tương đối có ý nghĩa, đồng thời phải để mọi người cũng ngộ ra mới được!
- Được!
Vương Nhị Mao đáp sảng khoái. Chỉnh đốn lại tư duy một chút, cười bắt đầu kể:
- Chuyện kể rằng có một tên hòa thượng Bắc triều, ngày ngày cầu nguyện trước mặt phật tổ, xin phật tổ chỉ cho một con đường sáng, để hắn có thể giết được phụ thân của mình!
- Như vậy là ngỗ nghịch, còn làm hòa thượng cái gì?
Mọi người vừa nghe liền lập tức mở miệng phản bác.
- Không phải, không phải, tên hòa thượng này là một kẻ rất hiếu thuận!
Vương Nhị Mao xua xua tay, lập tức khơi dậy tinh thần của cả bọn.
Thời khắc tên hiếu tử đó phải giết cha mình, thật là không thể tưởng tượng được. Đúng lúc mọi người nghĩ mãi không ra thì, Vương Nhị Mao uống một ngụm rượu, tiếp tục nói:
- Hắn ta sở dĩ muốn giết phụ thân là vì, hắn là con riêng. Mẹ hắn năm đó ra ngoài nhặt củi, bị một tên võ tướng tộc Tiên Ti làm nhục, vì thế nên mới có hắn. Cho nên, sau khi sinh hắn không lâu, mẹ hắn buồn sầu mà chết!
Nói đến đây, mọi người lại thầm cảm thấy cái tên phụ thân cầm thú đó đáng chết. Không đợi nói tiếp, lại nghe thấy Vương Nhị Mao hạ giọng nói tiếp:
- Nhưng mà cái tên phụ thân súc sinh kia của hắn lại là hậu duệ quý tộc, tất nhiên hộ vệ nhiều vô cùng, người bình thường khó mà tiếp cận được. Hòa thượng ngày cầu, đêm cầu, nghĩ chắc cũng bức cho phật tổ phát phiền, một ngày nọ cuối cùng cũng có hồi đáp. Đánh xuống pháp chỉ, nói để hòa thượng ngủ trên giường, phật tổ sẽ tự làm phép đưa hắn tới một nơi. Ở nơi đó, hắn sẽ có được một cơ hội giết cha duy nhất, nếu bỏ lỡ sẽ không bao giờ có nữa!
- Hòa thượng vô cùng vui mừng. Tắm rửa thay quần áo, ôm một thanh đao thép ngủ. Khi tỉnh dậy, quả nhiên trông thấy một cánh rừng, một tên võ tướng tộc Tiên Ti đè một cô gái ra đất, đang làm chuyện cầm thú. Xem mặt mày, tên cầm thú này chính là tên phụ thân súc sinh hắn muốn chính tay giết!
Nói đến đây, Vương Nhị Mao thở dài một tiếng, ngậm miệng lại.
- Sau đó thì sao?
Mọi người bị gã làm cho mất hứng ăn uống, mồm năm miệng mười truy hỏi.
- Sau đó, hắn tỉnh giấc mộng, không bao giờ còn nhắc chuyện giết cha nữa.
Vương Nhị Mao tự rót đầy rượu cho mình, vừa uống vừa trả lời.
- Từ nay về sau, dốc lòng tu phật, sẽ thành một cao tăng!
- Thế là tại sao?
Cổ Cường Bang nhấp nhổm trong lòng, nhanh nhảu hỏi.
- Bởi vì
Vương Nhị Mao cười bí hiểm, vẻ mặt thê lương:
- Bởi vì người bị tên cầm thú kia đè ra đất, hình như là mẫu thân hắn!
- A!
Mọi người không kìm nổi bịt miệng, ai cũng không cười nổi, chẳng ai còn quan tâm Vương Nhị Mao uống rượu nữa. Nếu hòa thượng giết phụ thân hắn, thì đồng nghĩa với việc thế gian không bao giờ có hắn. Thù hận chất chứa cũng không biết nói từ đâu. Nếu hòa thượng không giết cha mình, vậy mẫu thân hắn tự nhiên có bầu, sau đó hắn giáng sinh nhân thế, chịu đủ khổ cực. Sau khi lớn lên, lập chí giết cha báo thù cho mẹ, chẳng phải là một vòng tuần hoàn sao?
Vòng tuần hoàn này đời đời kiếp kiếp lặp lại, nhân quả báo ứng, có mấy người hiểu được, có mấy người nói rõ được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.