[Tứ Đại Danh Bộ] Khai Tạ Hoa

Chương 11: Triệu thiên hiệp




Truy Mệnh đang khổ sở đợi chờ viện binh, thì Tập Mai Hồng cũng vừa hay tới được Hóa Điệp lâu tìm Lãnh Huyết.
Nàng có thể tìm thấy được Lãnh Huyết, quả thật là một chuyện không đơn giản.
Từ sơn cốc trồng Bá Vương Hoa đi qua Đại Văn Lý, có thể nói là đoạn đường gian nan nhất.
Đoạn đường đó toàn là hoang sơn dã lãnh, vách đá lởm chởm. Tập Mai Hồng lại còn phải tránh địch nhân phát hiện, con đường này vốn đã ngoằn nghoèo khúc khủyu, trời lại tối nên vô cùng khó đi. Tập Mai Hồng sợ nhất là muỗi, mà ở đây thì muỗi lại nhiều vô kể, mỗi lần bị đốt một cái, nàng lại vỗ lên chỗ đó đánh “bốp” một tiếng, nhất thời tiếng “bốp bốp” cứ vang lên liên tiếp, nhưng có lẽ vận may của nàng hôm nay cũng sáng như viên minh châu đính trên búi tóc của nàng vậy, tuy vừa đi vừa gây tiếng động, thế mà Tập Mai Hồng vẫn không hề bị đám thuộc hạ của Triệu Yên Hiệp phát hiện.
Muỗi càng lúc càng nhiều, bên trái đốt một phát, bên phải đốt một phát, đến nỗi về sau trên mặt, trên tay, trên cổ Tập Mai Hồng đều nổi lên vô số vết đỏ, Tập Mai Hồng lại nghĩ đến có thể một trong những con muỗi vừa đốt mình này là muỗi độc được Triệu Yên Hiệp thả ra, trong lòng lại càng thêm sợ hãi.
Nhưng nàng sợ nhất không phải muỗi, mà là ma.
Hoang sơn vắng vẻ, trăng sáng vằng vặc, cảnh tượng thê lương, xa xa lại có tiếng sói tru lên từng đợt... đây không phải là thời khắc tốt nhất để ma xuất hiện hay sao?
Tập Mai Hồng trong lòng thầm mắng Truy Mệnh: “Sớm biết vậy thì ta ở lại sơn cốc đối phó địch nhân, để y ra đây gặp ma rồi”.
Nàng bắt đầu hoảng hốt, rồi bắt đầu lạc đường.
Có điều, nếu không phải nàng lạc đường, chỉ sợ cả đời này cũng khó mà ra khỏi sơn cốc được.
Bởi vì Tập tam tiểu thư xưa nay mơ mơ hồ hồ, không biết nhận đường. Nàng đã từng lạc đường ngay cả trong hoa viên của Tập Gia Trang, chỉ là nàng không nói cho bà vú già tìm thấy nàng gọi về ăn cơm tối biết mà thôi.
Nếu như Truy Mệnh biết được chuyện này, chàng nhất định không để nàng đến Hóa Điệp lâu một mình, bởi vì khả năng nàng đến được đó quả thật là quá nhỏ.
Đáng tiếc là Truy Mệnh không biết điều này.
Vì vậy Tập Mai Hồng đã lạc đường.
Bởi vì nàng lạc đường, nên nàng mới vừa tránh muỗi, vừa đi bừa, cũng may mắn thay cho vị tam tiểu thư này, không ngờ nàng vừa đập muỗi, vừa đi lung tung thế mà cũng về được đến Đại Văn Lý.
Chỉ cần về được Đại Văn Lý, đường sẽ tự nhiên dễ tìm hơn rất nhiều.
Bởi vì chỉ có một con đường dẫn thẳng tới Tế Nam.
2.
Chỉ còn lại một đoạn đường thẳng, Tập Mai Hồng không có lý do gì để không trở về được Tế Nam thành.
Nhưng Tập Mai Hồng thực sự không về được.
Bởi vì không có xe ngựa đi qua.
Tập Mai Hồng cùng Truy Mệnh nấp nưới gầm xe được nơi này, đó là một đoạn đường không phải ngắn, nếu như muốn Tập tam tiểu thư đi bộ trở lại, đó quả thực là một chuyện vô cùng vất vả, vô cùng gian khổ.
Đừng nói Tập tam tiểu thư chưa từng “đi” giữa vùng hoang sơn dã lãnh thế này, cho dù ngồi xe, nàng cũng không phải đánh xe, thông thường đều là ngồi trong chăn ấm nệm êm ăn hoa quả, còn chê xe đi chậm quá không thống khoái, vì vậy đối với nàng mà nói, nấp dưới gầm xe đi tới đây đã là một chuyện vô cùng uất ức rồi.
Không ngờ lại có chuyện còn uất ức hơn.
Cả một đoạn đường dài tối om om, cả một người bạn đồng hành cũng không có, chỉ có một mình nàng “đi” trở về.
Thôn dân ở Đại Văn Lý sớm đã dọn đi sạch sẽ, tự nhiên cũng không để lại con lừa cô nương ngựa nào cho nàng. Tập Mai Hồng cũng không muốn ở lại thôn làng đen tối đầy xác chết này, nên chỉ đành tiếp tục “đi” tiếp.
Huống hồ, nàng cũng lờ mờ cảm nhận được Truy Mệnh một mình chống đỡ đại cục trong sơn cốc, thực ra là một chuyện vô cùng khó khăn, tuy rằng Truy Mệnh có trăm ngàn điểm không phải, nhưng dù sao y cũng là sư huynh của Lãnh Huyết.
Vừa nghĩ tới Lãnh Huyết, Tập Mai Hồng không khỏi đỏ bừng mặt, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Chỉ có hoang sơn và minh nguyệt nhìn thấy khi Tập Mai Hồng đỏ mặt lên vì cười trộm đẹp tới nhường nào?
Tập Mai Hồng dường như phát giác ra vầng trăng trên cao đang nhìn trộm, ngẩng đầu lên nói: “Ta không nhớ hắn đâu, cái đồ xấu xa ấy!”.
Khi mắng Lãnh Huyết là “đồ xấu xa”, nàng thật sự nghĩ đến rất nhiều chuyện “xấu xa”: tên Lãnh Huyết đó nhất định đang ở Hóa Điệp lâu, ăn rất nhiều đồ ăn ngon, ngủ trên cái giường vừa mềm vừa ấm áp, còn có cả đám yêu nữ...
Vừa nghĩ đến “yêu nữ” là nàng lại nóng bừng bừng cả người, đám “yêu nữ” ấy, người nào cũng uốn éo uốn éo giống như con rắn, không ngừng liếc mắt đưa tình, phảng phất như ánh mắt đầy phong tình ấy, khiến cho nam nhân đều giống như lũ thỏ chạy vào cái lồng mở sẵn của họ rồi vậy!
Nghĩ tới đây là nàng lại bầm gan tím ruột, tức giận tung chân đá vào một hòn đá, chẳng ngờ hòn đá ấy lại vẫn còn một phần chôn dưới đất, tuy bị nàng đá văng ra ngoài, nhưng cũng làm cho bàn chân nhỏ của Tập Mai Hồng tê rần rần.
Nàng chỉ đành ngồi xuống thở hồng hộc, rồi lại phát hiện trong giày có mấy hòn đá vụn lọt vào, vô cùng khó chịu, đành phải cởi giày ra để dốc hết đá ra ngoài.
Lúc này nàng chợt nghe thấy một thứ âm thanh.
Tiếng xe lăn trên đường.
Còn có tiếng ngựa hí.
3.
Vận khí của Tập Mai Hồng cũng không thể nói là không tốt.
Vì có bệnh dịch quái lạ do Triệu Yên Hiệp gây ra mà tất cả thôn dân ở Đại Văn Lý đã dọn đi sạch sẽ, chỉ còn lại một vùng hoang vắng tiêu điều. Nhưng con đường quan đạo đi qua Đại Văn Lý thì vẫn có xe đi qua đi lại.
Có điều vào lúc trời tối thế này, không ai dám đi qua đây, cả xe ngựa cũng cố gắng tránh khỏi đoạn đường âm u quỷ khí này.
Thế nhưng... có một số thì không thể tránh khỏi.
Giống như cỗ xe chở cá tươi vào thị tứ này vậy, để kịp chợ đêm, kiếm thêm được chút tiền, nên dù trời có tối cũng vẫn phải cố đi qua đây.
Nhưng khi mấy người chở cá đó nhìn thấy một vị đại cô nương một chân đi đất, một chân đi giày, ăn mặc thì nửa nam nửa nữ, tóc dài buông xõa đứng chặn giữa đường gọi dừng xe ở giữa nơi hoang vắng này, đều tưởng rằng mình đã nhìn thấy diễm quỷ.
Có điều loại quỷ xinh đẹp như vậy, cho dù bị câu hồn dẫn phách họ cũng cam tâm tình nguyện dừng xe.
Tập Mai Hồng cuối cùng cũng đến được Tế Nam thành.
Nhưng nàng thực sự cảm thấy rất uất ức.
Nàng không thích bị người ta nhìn bằng ánh mắt đó, chỉ muốn dùng một chậu nước lạnh rửa sạch những nơi đã bị đám nam nhân đó nhìn qua.
Đáng tiếc là nước trên xe vừa tanh lại vừa thối, lại còn có cả mấy con cá đang trợn lồi mắt ra, ngửa bụng nổi lềnh phềnh bên trên nữa.
Một gã lại còn cười hì hì hỏi: “Này, cô nương làm nghề này bao lâu rồi? Sao làn da vừa trắng vừa mềm mại thế?”.
Sau đó mọi người cùng cười ồ lên.
Nếu không phải lúc ấy Tập tam cô nương hiển lộ thần uy, vung kiếm chém đứt một miếng tai của tên tiểu tử đó, chỉ sợ những câu tiếp theo sẽ còn khó nghe hơn nhiều.
Cũng may là như vậy, nên Tập Mai Hồng mới tới được Hóa Điệp lâu.
Nàng xuống xe rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng mấy người trên xe đang bụm miệng cười.
Bụng nàng sôi lên òng ọc, nghĩ đến Lãnh Huyết lúc này đang nằm trong chăn ấm nệm êm, nghe đàn nghe hát, nàng lại càng cảm thấy hối hận, nước mắt trào ra nơi khóe mắt.
Đám tú bà, kỹ nữ, khách nhân trong Hóa Điệp lâu đều nghĩ rằng nàng là nữ nhân đang phẫn nộ đến kiếm trượng phu. Loại nữ nhân này, thông thường cả quy nô cũng không dám đụng tới.
Tập Mai Hồng là một nữ tử mẫn cảm, nàng có thể nhận ra được điều này qua ánh mắt của chúng nhân đang nhìn mình, thế nên lại càng tức giận.
Nàng vừa thầm mắng: “Lãnh Huyết chết toi, Lãnh Huyết thối...”. vừa xông lên trên lầu, vén bừa một tấm màn lên.
Kết quả là đôi nam nữ bên trong kêu lên một tiếng kinh hãi, hai má Tập Mai Hồng đỏ bừng như gấc chín, đã tức lại càng thêm tức, miệng anh đào quát lớn: “Lãnh Huyết chết toi, nhà ngươi ở đâu rồi!”.
Thật may mắn, Lãnh Huyết lập tức xuất hiện.
Đây cũng là lần đầu tiên chàng bị gọi là “Lãnh Huyết chết toi”.
Tuy bị gọi là “Lãnh Huyết chết toi” nhưng trong lòng chàng lại mừng rỡ như phát cuồng, bởi vì chàng biết nhất định là Tập Mai Hồng đã trở lại.
Cũng may là chàng ra sớm một bước, bằng không Tập Mai Hồng đã đại náo Hóa Điệp lâu, xuất thủ đánh nhau với lũ ác nô bảo vệ thanh lâu ở đây rồi.
4.
Lãnh Huyết và Tập Mai Hồng cuối cùng đã gặp mặt.
Tập Mai Hồng nhìn thấy Lãnh Huyết, thì chỉ muốn lao vào lòng chàng khóc lớn một trận cho xả hết uất ức trong lòng.
Nhưng khi nàng liếc thấy tấm rèm lại vén lên, một người khác bước ra, thì liền sa sầm nét mặt.
Người mới bước ra là một nữ tử.
Một nữ tử trông có vẻ yếu ớt, nhưng vô cùng xinh đẹp.
Tập Mai Hồng nhận ra nàng: đó chính là nữ tử đã múa điệu Hóa Điệp Vũ có tư thế yêu kiều, mềm mại như không xương và đôi mắt như biết nói.
Nữ tử này đã từng ngự kiếm tấn công Ngô Thiết Dực.
Tập Mai Hồng nghĩ lại tình cảnh một nam một nữ lúc nãy, ngọn lửa trong lòng vừa mới nguội đi mấy phần, giờ lại bừng bừng bốc cháy.
Nàng lập tức làm mặt lạnh, xem như không nhìn thấy Lãnh Huyết vậy.
“Ai gọi huynh chứ?”.
Lãnh Huyết vụng về ngớ người ra: “Ta...”.
“Không biết xấu mặt!”.
Tập Mai Hồng bất ngờ quay người, vội vàng dùng ống tay áo lau những giọt nước mắt vừa trào ra, nhưng tất cả đều không giấu được Ly Ly vừa mới vén màn bước ra khỏi phòng.
Ly Ly uyển chuyển bước tới nói: “Tập cô nương”.
Tập Mai Hồng cố tỏ ra thoải mái, quay đầu lại cười cười nói: “Có gì chỉ giáo?”.
Ly Ly dịu dàng nói: “Lãnh tứ gia vẫn đợi cô nương và tam gia về ăn cơm tối, nãy giờ vẫn đứng ngồi không yên, vô cùng lo lắng...”.
Tập Mai Hồng thầm nghĩ: “Cần gì ngươi nói chứ! Đồ xấu xa!” nhưng ngoài miệng vẫn cười cười đáp lại: “Vậy sao?”.
Cũng không hiểu tại sao, mỗi lần nàng nhìn thấy Ly Ly, trong lòng lại hiện ra cảnh tượng hồi nhỏ học múa không thành, làm vỡ hết đồ đạc của mình, còn có cả tình cảnh thương tâm lúc dẫm chết con ếch nhỏ nữa... trước mặt nữ tử có vẻ yếu đuối này, dường như nàng chẳng hề giống một nữ tử chút nào.
Kỳ thực khi thanh âm Tập Mai Hồng vừa cất lên, Lãnh Huyết đã phóng ra ngoài rồi. Chàng thoạt nhìn thấy Tập Mai Hồng, thì muôn ngàn tình ý đã dâng lên trong lòng, có điều lại không biết biểu đạt thế nào.
Chàng thấy Tập Mai Hồng người đầy bụi đất, hoa dung tiều tụy thì liền cảm thấy nhói đau trong lòng, muốn đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc nàng, gạt chiếc lá khô dính trên đó xuống.
Nhưng không hiểu sao, Tập Mai Hồng lại làm mặt lạnh, làm bàn tay chàng khựng lại giữa không trung, hồi lâu sau mới rụt rè thu lại.
Những chuyện này Ly Ly đều nhìn thấy hết.
Nàng và Lãnh Huyết đã nói chuyện được một lúc lâu, tự nhiên cũng hiểu được tâm trạng của chàng lúc này, bèn mỉm cười nói với Tập Mai Hồng: “Trước mặt tôi, Lãnh tứ gia chỉ toàn nhắc đến Tập cô nương”.
Tập Mai Hồng “hứ” khẽ một tiếng rồi hỏi: “Nói ta cái gì chứ? Ta thì có gì mà nói chứ?”.
Lãnh Huyết lúc này mới lên tiếng: “Tam sư huynh...”.
Chàng vốn có ngàn vạn lời muốn nói với Tập Mai Hồng, khi nàng hoàn toàn không có tin tức gì của nàng, chàng mới biết mình nhớ nhung nữ tử này thế nào. Nhưng trong lúc này, chàng vẫn phải truy vấn hạ lạc của tam sư huynh trước.
Chuyện này đã làm Tập Mai Hồng càng thêm tức giận, chỉ nghe nàng cười lạnh lẽo nói: “Chỉ nhớ có tam sư huynh của ngươi thôi!”.
Ly Ly vốn định nói: “Làm sao cô nương lại không hiểu tứ gia như vậy...”. nhưng sau đó lại thay đổi ý niệm, cho rằng trong tình này, người ngoài tốt nhất không nên tham gia vào, thế nên bèn mỉm cười nói: “Tôi có chuyện, phải đi trước”.
Lãnh Huyết cứ đứng ngẩn người ra đó, không biết phải nói gì.
Ly Ly nhìn chàng mỉm cười, rồi uyển chuyển cất bước đi xuống, lúc đi qua người Tập Mai Hồng, mới thấp giọng nói một câu: “Tập cô nương, tứ gia đối với cô nương là thật lòng đó. Đây là phúc khí cô nương tu mấy đời mới có, đừng vì nhất thời tức giận mà phá hỏng. Đối với nam nhân, thuần phục quá cũng không tốt, nhưng ôn nhu một chút vẫn hơn”.
Nàng cười cười rồi lại nói tiếp: “Tôi rất ngưỡng mộ hai người đó”.
Nói xong liền chậm rãi bước đi.
Sau khi Ly Ly rời khỏi, Tập Mai Hồng mới bình tĩnh lại. Câu nói trước lúc bỏ đi của Ly Ly đã làm nàng tỉnh ngộ.
Còn lại Lãnh Huyết và Tập Mai Hồng, không ai biết nên mở miệng thế nào.
Tập Mai Hồng vốn định đòi ăn một bữa thật ngon, nhưng lại thẹn thùng không tiện nhắc tới.
Nàng đành kể cho Lãnh Huyết nghe sự tình đã gặp phải trong sơn cốc.
Lãnh Huyết vừa nghe, vừa từ thần tình hưng phấn, tự đại của Tập Mai Hồng và câu chuyện nghe như truyền kỳ của nàng phân tích rằng Truy Mệnh đang ở trong hiểm cảnh, liền lập tức trầm giọng hỏi: “Nếu bảo nàng quay trở lại sơn cốc trồng Bá Vương Hoa đó, nàng có nhớ đường không?”.
Tập Mai Hồng trợn tròn mắt phục lên, nhướng mày nói: “Đương nhiên là nhớ”.
Sau đó lại bổ sung thêm một câu mà nàng đã muốn nói từ lâu: “Nhưng mà, ta còn chưa ăn gì...”.
Lãnh Huyết vội nói: “Ta đi sắp xếp một số việc trước, nàng có thể ở đây ăn uống, sau khi xong việc ta sẽ quay lại tìm nàng”.
Tập Mai Hồng nhìn sắc mặt Lãnh Huyết, biết là sự tình nghiêm trọng, bèn ngoan ngoãn gật đầu.
Lãnh Huyết đến nha phòng triệu tập nhân thủ. Muốn một lần bắt hết bọn Triệu Yên Hiệp, thì cần phải bình tĩnh, hành động nhanh chóng. Con người Lãnh Huyết tuy cương liệt, nhưng tuyệt đối không hành động lỗ mãng.
Thân phận và chức trách của chàng, cũng không cho phép chàng có bất kỳ hành động sơ thất và lỗ mãng nào.
Lãnh Huyết nói xong liền lập tức đi điều động nhân thủ, Tập Mai Hồng đã đói ngấu, bèn gọi một bàn lớn thức ăn. Nàng vừa ăn, trong lòng lại có chút bất an, bèn để lại mấy miếng thịt, mấy món điểm tâm, sau đó lại bảo tên giúp việc chạy đi mua cho mấy quả trứng và rau, nhìn rồi lại nhìn, nghĩ rồi lại nghĩ, cả ngón tay cũng trở nên lạnh ngắt, trong đầu thầm tính toán...
5.
Truy Mệnh và Triệu Yên Hiệp đã giao thủ bảy lần.
Trong bảy lần giao thủ này, Truy Mệnh đã đá bay tổng cộng mười một loại binh khí, từ thứ đầu tiên là Khóa Hổ Lam đến loại thứ mười một là Nguyệt Nha Đao.
Nhưng Triệu Yên Hiệp lại lập tức lấy ra loại binh khí thứ mười hai: Ngô Câu Kiếm.
Triệu Yên Hiệp vừa đánh vừa ung dung cười cười nói: “Tam gia, đừng quên rằng ta có tới năm mươi tư vị sư phụ đó”.
Truy Mệnh hiểu y muốn nói gì.
Năm mươi tư vị sư phụ của Triệu Yên Hiệp võ công tuy không cao lắm, nhưng võ công của Triệu Yên Hiệp là tất cả sở học của năm mươi tư người này. Võ công của năm mươi tư vị sư phụ tụ tập lại, đủ để đào tạo Triệu Yên Hiệp trở thành một nhất lưu cao thủ xuất quần bạt tụy trong võ lâm.
Tuy chàng vận cước như lưu thủy hành vân, nhiều lần đá bay binh khí trong tay đối phương, nhưng mỗi lần Triệu Yên Hiệp tiện tay tiếp lấy một loại binh khí cổ quái mới, y lại triển khai một thế công hoàn toàn mới.
Do mỗi thứ binh khí lại có chiêu thức khác nhau, hoàn toàn bất đồng, nên càng đánh lâu, Truy Mệnh càng cảm thấy đầu váng mắt hoa, khó thể ứng phó, còn đối phương thì vẫn không ngừng biến hóa, không ngừng thay đổi.
“Cách!”.
Ngô Câu Kiếm trên tay Triệu Yên Hiệp đâm trúng đùi Truy Mệnh, gãy ra làm đôi.
Triệu Yên Hiệp mỉm cười, lại bắt lấy một ngọn trường tiên mười bảy đốt, trường tiên vung lên, toàn thân hóa thành một trận cuồng phong cuốn về phía Truy Mệnh.
Truy Mệnh hét lớn một tiếng, há miệng phun ra một trận tửu tiễn, chụp xuống đầu đối phương.
Triệu Yên Hiệp lúc này đang dùng tiên.
Tiên ảnh trùng trùng, nhưng cũng không thể gạt hết được trăm ngàn mũi tửu tiễn của Truy Mệnh.
Nhưng cánh tay còn lại của Triệu Yên Hiệp đã bắt lấy một chiếc thuẫn mây, đưa lên ngang mặt đỡ lấy. Chỉ nghe thấy tiếng “xèo xèo” vang lên liên tiếp, tửu tiễn bắn cả lên mặt thuẫn bài.
Triệu Yên Hiệp mượn thế lùi lại bảy tám bước, cười cười nói: “Công phu phun rượu của tam gia quả là danh bất hư truyền, không biết ngài thấy thuẫn bài tiên pháp của ta thế nào?”.
Vừa nói vừa vung tiên lao tới, người nấp sau thuẫn bài, thoắt ẩn thoát hiện, khiến người ta không biết đâu mà lần.
Truy Mệnh chỉ đành vừa ứng chiến vừa quan sát hy vọng tìm được sơ hở của địch nhân.
Thập thất thiết trường tiên của Triệu Yên Hiệp đột nhiên trầm xuống, quét tới hạ bàn.
Vũ khí đáng sợ nhất của Truy Mệnh chính là đôi chân, chỉ có hủy đi đôi chân đó, mới có thể đánh bại được Truy Mệnh.
Truy Mệnh liền bật người phóng vút lên, trường tiên quét vào khoảng không, đang định thu lại hất ngược lên thì người chàng đã trầm xuống như một tảng đá, đè chặt lấy đầu tiên.
Trường tiên làm bằng đồng đập xuống đất tóe lửa.
Triệu Yên Hiệp thấy rút ra không được, bèn lập tức vứt bỏ vũ khí, chuyển qua dùng đại hạo câu, móc vào bả vai Truy Mệnh.
Truy Mệnh “hừ” nhẹ một tiếng, tung mình lướt về phía đồi đất.
Triệu Yên Hiệp cũng lao tới như phi yến đảo lộn giữa không trung, đuổi sát phía sau.
Y sớm đã liệu trước khả năng Truy Mệnh sẽ đào tẩu nếu không thể đánh bại mình.
Nhưng y đã bố trí cho những “sư phụ” còn lại mai phục ở cốc khẩu, Truy Mệnh chắc cũng đã nhận ra điều này, và tất nhiên là đối phương cũng không ngu ngốc đến nỗi xông ra cốc khẩu để rơi vào tình thế lưỡng đầu thọ địch.
Vì vậy nếu Truy Mệnh muốn đào tẩu, trước tiên cần phải lên được trên đồi đất.
Từ trên cao phóng xuống, đẩy lui cường địch, sau đó leo lên vách đá để đào tẩu.
Triệu Yên Hiệp sớm đã chuẩn bị sát chiêu để đợi Truy Mệnh đào tẩu.
Vào lúc Truy Mệnh nảy sinh ý niệm muốn phóng lên đồi đất, Triệu Yên Hiệp đã phóng tới chặn đường, chế địch tiên cơ. Chữ “tiên” này, chính là nhân tố quyết định thắng phụ trong lúc đối địch.
Động thủ trước khi đối phương động niệm hoặc phá thế của đối phương trước khi nó kịp hình thành, đều là bí quyết của chữ “tiên” này.
Triệu Yên Hiệp đã đoạt được tiên thủ.
Đáng tiếc Truy Mệnh không hề nhảy lên đồi đất, vì thế Triệu Yên Hiệp không đoạt được tiên cơ.
Chàng nhảy lên chỉ là kế dụ địch.
Dụ Triệu Yên Hiệp chặn đánh.
Đang ở trên không, thân hình chàng đột nhiên khựng lại.
Đang bắn vọt người lên cao, làm sao còn có thể đột nhiên khựng người lại được? Chuyện này giống như là tên đang bay đi thì đột nhiên dừng lại vậy. Nhưng Truy Mệnh lại làm được.
Chàng bất ngờ dừng lại.
Song cước dang thành hình chữ nhất, xoay tròn như chong chóng, lao về phía Triệu Yên Hiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.