[Tứ Đại Danh Bộ] Khai Tạ Hoa

Chương 7: Bá vương hoa




Tiếng Ngô Thiết Dực và Triệu Yên Hiệp nói chuyện theo gió truyền tới, lờ mờ có thể nghe thấy.
Họ Triệu nói: “Thứ hoa ngài bảo ta trồng, đã trồng xong rồi, ngài thấy thế nào?”.
Họ Ngô đáp: “Tốt lắm, còn tốt hơn là ta nghĩ nữa. Nếu không phải là Triệu công tử, thì ai có thể trồng được thế này chứ?”.
Họ Triệu nói: “Bá Vương Hoa đã trồng xong rồi, thuốc cũng có thể bắt đầu luyện, bước sau này thế nào, đành phải nhờ Ngô đại nhân thôi”.
Ngô Thiết Dực nói: “Chuyện này đương nhiên. Có điều, tất cả còn phải nhờ Triệu công tử giúp đỡ nhiều mới được”.
Triệu Yên Hiệp cười lớn: “Chuyện này vốn là chuyện chung của cả hai chúng ta.
Ta đã đặt cược rất lớn vào đây rồi, không thể thua được. Nhân thủ thì ta có nhiều, nhưng còn tiền đặt cược, thì nhờ Ngô đại nhân giúp vậy”.
Ngô Thiết Dực cũng cười cười: “Nếu chúng ta thắng được ván này, không chỉ là thắng được tài phú, mà cả thiên hạ này sẽ là của chúng ta đó”.
Truy Mệnh nghe tới đây thì giật mình đánh thót.
Từ lời của Triệu Yên Hiệp và Ngô Thiết Dực, Truy Mệnh biết được mấy chuyện. Một là Ngô Thiết Dực và Triệu Yên Hiệp hợp tác trồng ra cánh đồng hoa này. Hai là Ngô Thiết Dực muốn lợi dụng nhân thủ của Triệu Yên Hiệp còn Triệu Yên Hiệp thì muốn lợi dụng tài sản bất nghĩa của Ngô Thiết Dực. Ba là cánh đồng hoa này chính là vật mà bọn Triệu Yên Hiệp, Ngô Thiết Dực cần để đoạt lấy cả “thiên hạ”. Bốn, hoa này có tên là Bá Vương Hoa.
Nhưng làm sao có thể dùng hoa để “đoạt lấy thiên hạ”?
Chàng đang vò đầu suy nghĩ mà vẫn chưa hiểu, thì Tập Mai Hồng lại kêu lên, thanh âm đầy sự phấn khích: “Xem kìa, xem kìa, thật đẹp quá đi...”.
Truy Mệnh tuy không nỡ chặn thanh âm ngọt ngào đó lại, nhưng chàng vẫn lật tay lên... có điều, Tập Mai Hồng cũng kịp thời phát giác, nghĩ đến cánh tay đầy bùn đất của Truy Mệnh, nàng vội vàng tự động ngậm miệng, chỉ le le lưỡi ra mà thôi.
“Thật hiểm quá, chút nữa thì bị y dùng cánh tay bẩn đó bịt miệng rồi”.
Thì ra Tập Mai Hồng từ nãy giờ đều chăm chú ngắm hoa, hoàn toàn không nghe thấy hai người nói chuyện.
Lúc này mặt trời đã ngả bóng về Tây, những tia sáng còn xót lại làm cả không gian thêm rực rỡ. Phía trên cao, bầy chim về tổ đang quần lượn, bốn phía núi cao chọc xuyên qua mây, vách núi dựng đứng. Đẹp nhất là thác nước ở phía xa xa, hơi nước và hơi sương mù mịt, nhưng không hề nghe thấy tiếng nước chảy ầm ầm. Có lẽ là do băng ở trên núi tới đây thì tan ra thành dòng thác, thế nên đặc biệt thân cận.
Chỉ thấy ánh tà dương chiếu lên biển hoa, làm thành một biển vàng rực rỡ, thêm vào tiếng chim, tiếng côn trùng rả rích, khiến người ta có cảm giác như lạc vào giữa cõi tiên.
Đúng lúc này, những đóa hoa vàng kia, đột nhiên giống như cánh tay tiểu đồng khum lại vậy, cánh hoa cụp vào trong, do quá trình này tương đối nhanh, nên mắt thường chỉ thấy như tất cả các bông hoa cùng tàn úa một lượt vậy.
Loại hoa này lúc nở thì đẹp tới độ khiến người ta phải nín thở, sắc màu rực rỡ, lúc tàn thì tất cả cùng tàn một lượt, phảng phất như có thể nghe thấy cả tiếng tàn hoa rơi lệ vậy.
Tập Mai Hồng lại thất thanh kêu lên một tiếng.
Cũng may là Triệu Yên Hiệp và Ngô Thiết Dực đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho mê hoặc, không lưu ý đến thanh âm của nàng.
Tập Mai Hồng thầm nghĩ trong lòng: “Thật đen đủi! Sao ta lại ở một nơi giống tiên cảnh nhân gian cùng với một kẻ chẳng có gì thú vị thế này, nếu là Lãnh Huyết thì tốt biết bao...” nghĩ đến Lãnh Huyết, lòng nàng lại cảm thấy ngọt ngào, quên cả mình đang ở nơi hiểm địa, cũng quên luôn lúc bình thường nàng đã bao nhiêu lần mắng Lãnh Huyết là kẻ không hiểu biết chuyện, là kẻ vô vị.
Tập Mai Hồng nghĩ đến cánh đồng hoa, tiếc thương thay cho những đóa hoa rực rỡ: sao vừa mới nở đã tàn tạ héo úa nhanh như vậy... đám người kia gọi đó là Bá Vương Hoa - đâu có thấy chút “vương giả” gì đâu chứ, phải gọi là...: “Đúng, Khai Tạ Hoa!”.
Nàng như phát hiện ra điều gì đó, lẩm bẩm nói một mình.
“Gọi là Khai Tạ Hoa đi!”.
Truy Mệnh không hiểu gì hết.
2.
Triệu Yên Hiệp và Ngô Thiết Dực vẫn đang nói chuyện.
Trong tiếng gió vi vu, giọng nói của Triệu Yên Hiệp có mấy phần đắc ý: “Ngô đại nhân, ngài xem, hoa đều nở đúng giờ, cụp đúng giờ, việc trồng cấy đã hoàn toàn thành công”.
Ngô Thiết Dực cũng tán thưởng: “Hảo, hảo... thật tốt đến không ngờ... chỉ không biết công hiệu thế nào, Triệu công tử đã thử nghiệm qua chưa?”.
Triệu Yên Hiệp đáp: “Tuyệt đối không có vấn đề. Nước ép từ cánh hoa tuyệt đối có thể khiến người ta mất hết thần trí. Chỉ cần một giọt nước này cũng đã đủ làm cả một giếng nước lớn trúng độc rồi... chỉ cần chà nước sắc lá Bá Vương Hoa lên người, tự nhiên sẽ có một mùi đặc biệt, người trúng độc sẽ si si dại dại, toàn bộ đều nghe theo người nào có mùi này phân phó, cho dù lên núi đao xuống chảo dầu, cũng quyết không kháng lệnh”.
Ngô Thiết Dực cười lớn, hỏi tiếp: “Vậy thì cành hoa và rễ hoa...”.
Triệu Yên Hiệp nói: “Cũng như vậy, cành hoa độc chết người, rễ hoa là thuốc giải”.
Ngô Thiết Dực lại nói: “Xem ra dược phương mà Dư Cầu Bệnh nghiên cứu ra quả là thần diệu... cũng may mà Triệu công tử có thể cầu được hạt giống Bá Vương Hoa ở Thiên Trúc”.
Triệu Yên Hiệp nói: “Có điều loại hoa này cũng khó mà thu hoạch được thêm một lần nữa... thứ hoa này dễ chết khó trồng, chỗ này là tâm huyết bảy năm của ta đó”.
Ngô Thiết Dực thở dài: “Nếu không phải vậy, ta cũng đâu bỏ cả chức quan lớn không làm mà đi khắp nơi cướp của giết người, làm chuyện thương thiên hại lý làm gì chứ?... đáng buồn cười là Đường môn còn muốn lợi dụng ta để tranh đoạt quyền lực giang hồ. Ta có cả thanh đao tốt không cầm, cầm thương của chúng đưa cho làm gì chứ? Hà hà...”
Triệu Yên Hiệp cũng cười lớn nói: “Kỳ thực sau khi thu hoạch Bá Vương Hoa, chế luyện thành các loại dược vật rồi thì Ngô đại nhân chỉ cần khống chế được nguồn nước và thực phẩm nữa, vậy thì không phải đến cả Thục Trung Đường môn cũng thành cá nằm trong rọ hay sao?”.
Hai người không hẹn mà cùng bật cười khanh khách. Nhưng cũng cùng lúc nghĩ đến một chuyện: nếu như đối phương dùng thứ độc dược vừa chế luyện kia khống chế bản thân, vậy thì hỏng rồi. Hai người đều vì đoán ra đối phương đang nghĩ như vậy nên đều có chút không tự nhiên.
Cả hai liền dịch ánh mắt nhìn ra nơi khác.
Ngô Thiết Dực nói: “Các loại dược vật cần thêm, ta đã thu mua không ít, có lẽ là đủ dùng”.
Triệu Yên Hiệp tiếp lời: “Lò luyện thuốc cũng đã đắp xong cả, luyện hoa, sắc lá, nấu cành, đun rễ đều dùng lò đá, đặt ở những nơi khác nhau, tổng cộng có mười mấy lò, đại khái có lẽ cũng tạm đủ dùng trong thời gian tới”.
Ngô Thiết Dực đảo mắt nhìn quanh, thấy trên dốc núi đúng là có các lò đá do nhân công đắp nên, cao chừng hơn trượng, rộng chừng sải tay, tổng cộng có hơn mười lò, nhìn lướt vào trong thấy cũng tương đối sâu. Chỉ nghe Triệu Yên Hiệp hỏi: “Không biết kim ngân tài bảo của Ngô đại nhân bao giờ mới tới? Phải biết rằng có tiền thì có thể sai thần khiến quỷ. Thiếu đi thứ này thì thuốc khó mà luyện thành được đó!”.
“Huống hồ...”. Triệu Yên Hiệp tiếp tục giải thích: “Các công cụ luyện thuốc của chúng ta, vẫn còn chưa đủ...”.
Ngô Thiết Dực không trả lời câu hỏi của y mà hỏi ngược lại: “Công tử kêu người tới đây đào đất đắp lò, trồng cả cánh đồng hoa đó, hao tài tốn của chắc hẳn đã không ít, chỉ là không biết những người đắp lò trồng hoa đã đi đâu hết cả rồi?”.
Song mục Triệu Yên Hiệp sáng rực: “Ngô đại nhân nói thử xem?”.
Ngô Thiết Dực thở dài: “Người xưa có câu: ‘Chim hết, cất cung. Thỏ hết, thịt chó...’”.
Triệu Yên Hiệp cười cười: “Vì thế tôi đã đem cất bọn chúng đi hết cả rồi”.
Vừa nói y vừa chỉ xuống đất: “Thịt rồi!”.
Ngô Thiết Dực cười ha hả: “Thật đúng ý ta, Triệu công tử làm việc thật dứt khoát, thật là sảng khoái!”.
Triệu Yên Hiệp đặt tay lên vai Ngô Thiết Dực, cười cười: “Mọi người đều như nhau cả thôi mà, lượng hẹp phi quân tử, vô độc bất trượng phu. Muốn thành đại sự, sao thể câu nệ tiểu tiết chứ?”.
Truy Mệnh nghe được đoạn đối thoại này, đại khái cũng đã hiểu được bảy tám phần. Xem ra nhiệm vụ trước mắt của chàng, không còn chỉ là bắt Ngô Thiết Dực về quy án, hơn nữa còn phải hủy đi số hoa này và các công cụ chế luyện độc dược, ngoài ra còn phải bắt cả Triệu Yên Hiệp nữa.
Nhưng võ công của Triệu Yên Hiệp thế nào, chàng còn chưa biết. Huống hồ tên đồng đảng Ngô Thiết Dực của y đã tương đối khó đối phó, công phu Lưu Bị Mượn Kinh Châu của y vô cùng độc đáo và hiểm độc. Hơn nữa còn có năm mươi tư vị sư phụ của Triệu Yên Hiệp và bốn tên thủ hạ Phong Vũ Lôi Điện của Ngô Thiết Dực, thanh thế cực lớn, với sức lực của mình chàng, tuyệt đối không thể thoát khỏi nơi đây.
Đang thầm tính toán cân nhắc thì chợt nghe tiểu nữ tử bên mình mắng: “Chết đi! Chết đi!”.
Truy Mệnh giật mình, chỉ thấy Tập Mai Hồng đang nhíu mặt mày lại, không ngừng đập tay ra sau gáy, vừa đập vừa mắng: “Đồ muỗi chết toi! Đồ muỗi thối! Dám cắn... a...”.
Truy Mệnh chợt nhớ nơi này chỉ các Đại Văn Lý chừng mười dặm đường, mà ở Đại Văn Lý đã từng có câu chuyện muỗi cắn người làm người ấy phát cuồng, cắn chết cả nhà rồi cũng lăn ra chết. Trong lòng thầm hốt hoảng, vội nói: “Đừng đập, đừng đập, để ta xem thử”.
Tập Mai Hồng cuống cuồng không biết làm sao, cứ chỉ tay ra sau gáy nói: “Ở đây, ở đây, con muỗi chết tiệt đốt ta ở đây...”.
Truy Mệnh nghiêng đầu qua nhìn, chỉ thấy sau gáy nàng có dính chút bùn đất, bèn thổi phù một hơi cho bùn đất rớt xuống hết. Trên vùng gáy trắng muốt như ngọc ấy lộ ra một điểm đỏ nhỏ rất rõ ràng. Chàng vừa nhìn màu sắc đã biết là không có độc, hòn đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống: “Không sao cả, chỉ là muỗi đốt thôi...”.
Nói tới đây, chàng đột nhiên im bặt.
Truy Mệnh đột nhiên khựng lại, không phải vì nguyên nhân gì đặc biệt, mà vì lúc này ánh tà dương chiếu lên sau gáy Tập Mai Hồng, làm làn da trắng như ngọc của nàng càng thêm nổi bật, bên trên còn có một nốt ruồi đen nhỏ, vô cùng khả ái. Mấy lọn tóc rồi khẽ cuộn lên, tung bay theo gió, một mùi hương thoang thoảng từ trong y phục toát lên... tất cả làm cho một nam tử đã kinh lịch phong trần, định lực vững tựa Thái Sơn như Truy Mệnh nhất thời cũng không tránh khỏi tâm thần dao động.
Nhưng dù sao chàng cũng kịp thời trấn định tinh thần, lập tức quay mặt ra phía sau. Lúc chàng quay mặt đi, Tập Mai Hồng Tập Mai Hồng lại ngây thơ lãng mạn, hoàn toàn không biết trong lòng Truy Mệnh đang nổi sóng, còn làu bàu nói tiếp: “Đương nhiên là muỗi đốt rồi, con muỗi đáng chết... nếu để muỗi cắn... thì không xong rồi...”.
Nói đến đây thì đột nhiên nàng im bặt.
Tập Mai Hồng từ nhỏ đã sống trong Tập Gia Trang, rất ít khi ra ngoài, tuy tính khí hào sảng, nhưng vẫn còn rất thuần chân. Nàng ở nhà, phàm gặp chuyện gì uất ức là phải đem ra kể hết với người nhà, cho dù là đạp chết một ếch nhỏ, nàng cũng cảm thấy khó chịu hết cả nửa ngày trời. Nếu không may bị loài trùng kiến gì đó chạm phải, là nàng sẽ kêu la ầm ĩ, chạy đi khóc lóc làm nũng với đại ca Tập Tiếu Phong và nhị ca Tập Thu Nhai một hồi mới cam lòng. Còn hôm nay đi cùng Truy Mệnh, nàng nghĩ tam sư huynh của Lãnh Huyết cũng là người một nhà với mình, nên liền làm nũng với chàng, hoàn toàn không để ý đến chuyện nam nữ hữu biệt.
Truy Mệnh không khỏi thầm thở dài tự nhủ: “Tứ sư đệ huyết khí phương cương, tiểu cô nương này lạ hơi có chút phóng túng, hai người ở lâu với nhau, chỉ sợ khó mà tránh khỏi...”.
Có điều chàng không biết tại sao Tập Mai Hồng lại đột nhiên im bặt như thế.
Tập Mai Hồng đột nhiên khựng lại không nói tiếp, là vì đột nhiên nghe thấy có tiếng vo ve trước mặt. Nàng quyết định im lặng đợi con muỗi đó đậu xuống hút máu, thì mới cho nó một chưởng, báo mối thù vừa rồi.
Ai bảo ngươi dám hút máu ta?
Truy Mệnh lại chú ý ngưng thần lắng nghe Triệu Yên Hiệp và Ngô Thiết Dực nói chuyện. Vừa hay, hai người này đang nói đến chuyện ở Đại Văn Lý.
Ngô Thiết Dực: “Nghe nói ở Đại Văn Lý gần đây từng phát sinh ra vụ việc muỗi cắn chết người, không biết có phải là diệu kế của Triệu công tử không vậy?”.
Triệu Yên Hiệp mỉm cười: “Đại Văn Lý cách đây không xa, mà nơi này lại là nơi thế ngoại được núi non bao bọc, vô cùng thích hợp để trồng Bá Vương Hoa, bỏ đi thì chỉ sợ không thể tìm được nơi nào hoàn mỹ hơn nữa. Chỉ có điều là đám nông phu liệp hộ ở Đại Văn Lý, có lúc cũng lạc đường mà đi nhầm tới đây, nếu không giở chút kế mọn, dọa cho bọn chúng sợ dọn đi thì chỉ sợ sau này sẽ lắm chuyện”.
Ngô Thiết Dực nói: “Thôn dân nơi hoang dã, tự nhiên là rất mê tín quỷ thần, chỉ cần tạo ra chút bệnh dịch kỳ lạ thì không sợ chúng không đi”.
Triệu Yên Hiệp gật đầu: “Chính thị. Ta đã lấy chất nước khiến người ta điên cuồng của Bá Vương Hoa cho muỗi hút lấy, rồi thả đi, đốt phải mấy người, thế là toàn thôn lập tức dọn đi sạch sẽ”.
Ngô Thiết Dực nói: “Nơi này muỗi nhiều như vậy, Triệu công tử không sợ những con muỗi có độc quay lại đốt mình hay sao?”.
Triệu Yên Hiệp nói: “Những con muỗi có độc đó là do chúng ta cưỡng ép chúng hút độc dịch thôi, bình thường, bọn chúng tuy có rất nhiều bên dưới các tán lá Bá Vương Hoa, nhưng chưa từng hút độc dịch bao giờ”.
Ngô Thiết Dực nói: “Ồ? Muỗi hút độc dịch không chết, mà người lại...”.
Triệu Yên Hiệp nói: “Loại hoa này kỳ quái vậy đó”.
Ngô Thiết Dực gật đầu: “Kỳ lạ là lũ muỗi không ngờ có thể kháng được loại kịch độc này”.
Triệu Yên Hiệp cười cười: “Chuyện này thì có gì ly kỳ, giống như có con người nhìn không thấy, chó lại nhìn thấy, con người không cảm nhận được điềm báo trước, còn lũ kiến lại cảm nhận được, độc xà có kịch độc ở trong người vậy mà không hề nhiễm độc, ong vàng có kim chích, nhưng không bao giờ chích phải bản thân mình, hay cả những đóa hoa này nữa, bên trong có kịch độc, nhưng khi nở lại đẹp vô cùng. Người ngoài nhìn thấy nếu không nghiên cứu thật kỹ, làm sao mà biết được?”.
Ngô Thiết Dực nói: “Vậy mấy con muỗi kia...?”.
Triệu Yên Hiệp bật cười: “Ngô đại nhân sợ bọn chúng cắn phải mình?”.
Ngô Thiết Dực gật đầu: “Chuyện gì cũng nên đề phòng”.
Triệu Yên Hiệp cười lớn: “Thiên hạ rộng lớn thế này, ai biết mấy con muỗi đó sau khi bay qua Đại Văn Lý sẽ bay tới đâu chứ? Huống hồ, thọ mệnh của một con muỗi thì được bao lâu? Thiên hạ rộng lớn như vậy, Ngô đại nhân còn sợ gì nữa?”.
Ngô Thiết Dực cũng miễn cưỡng mỉm cười, nhưng không ai ngờ được rằng, lúc này chợt có một tiếng “bốp” vang lên.
Tiếng động này không phải ai khác, mà chính do Tập Mai Hồng gây ra. Con muỗi kia bay qua bay lại một vòng, rồi cuối cùng cũng đậu lên mu bàn tay của nàng.
Tập Mai Hồng liền đập mạnh tay kia xuống.
“Bốp”.
Nàng thầm reo lên một tiếng: “Hừ! Lần này ngươi còn không chết sao?”.
Nhưng nàng có nằm mơ cũng không thể ngờ được, lần này “chết” không phải là con muỗi, mà là chính nàng.
Tiếng động vừa vang lên, chẳng những Truy Mệnh ngây người ra, mà cả Ngô Thiết Dực và Triệu Yên Hiệp cũng đồng thời sinh cảnh giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.