Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 198: Phiên Ngoại:Liên Thành Cô Nguyệt x Ngâm Vô Sương 4




Edit & Beta: Spum-chan
Có vẻ trong giang hồ vẫn luôn có một luật bất thành văn, đó chính là người càng có bản lĩnh, thì làm việc cũng càng thêm khiêm tốn, những kẻ chỉ gặp chút việc nhỏ đã gây đến nghiêng trời lệch đất thế này, tám chín phần đều là nửa thùng nước (*), vậy nên chỉ có thể dựa vào bề ngoài để hù dọa người khác. Dù biết đạo lí này, nhưng vẫn thường xuyên có nhiều làm lớn chuyện, thật ra không phải bọn họ không muốn khiêm tốn, mà là vốn đã không có bản lĩnh gì, còn khiêm tốn nữa thì mất luôn cảm giác tồn tại rồi, cho nên chi bằng kiêu ngạo một chút, ít nhất còn có thể dọa được không ít người không biết, tự an ủi trong lòng, cứ mãi thành nghiện luôn.
(*) Nửa thùng nước 半桶水 là tiếng địa phương của Quảng Đông, có ý là chưa hiểu rõ, rành rọt hoặc học nghệ chưa tinh. Vốn chỉ 1 thùng nước chỉ có phân nửa, không đầy, nếu là về võ công thì là chưa cao siêu. Hoặc đối với chuyện gì cũng biết một chút nhưng không tinh thông, không thể nắm giữ nhuần nhuyễn — theo baike.baidu.com
Cho nên hai người ở trên lầu hai vừa nghe thấy động tĩnh phía dưới, đã biết kẻ tới chắc chắn không phải hạng cao minh gì. Nhưng Ngâm Vô Sương luôn không thích quản mấy chuyện rỗi hơi này, Liên Thành Cô Nguyệt lại sống ẩn trong Trường Bạch Sơn, không tiện nhúng tay vào chuyện võ lâm Trung Nguyên, vì thế cũng không hỏi nhiều, chỉ đóng cửa cầu thanh tĩnh.
Nhưng một tòa tửu lâu bằng gỗ, hiển nhiên không thể hoàn toàn ngăn được âm thành bên ngoài. Tiếng ồn ào dưới lầu càng lúc càng lớn, thậm chí còn bắt đầu hỏi thăm tổ tông đối phương, ô ngôn uế ngữ vang lên không dứt bên tai, Ngâm Vô Sương tất nhiên cũng chẳng còn tâm tình ăn cơm nữa, “cạch” một tiếng buông đũa xuống, “Đi thôi, trở về.”
Thấy chén cơm trước mặt y không được động đũa mấy, Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ở đây chờ ta.”
“Ngươi đi làm gì?” Ngâm Vô Sương nhíu mày.
Nhưng Liên Thành Cô Nguyệt đã ra cửa.
Lúc trước hai người đến, trong đại sảnh dưới lầu ngồi đầy thực khách, tiếng người ồn ào rất náo nhiệt, giờ lại sớm chạy hết bảy tám phần, sợ vô tội mà bị liên lụy. Mà hai đám người còn lại ở giữa sảnh vẫn đang chửi mắng nhau, kẻ này còn cứng đầu hơn kẻ kia.
Ông chủ tửu lâu trốn sau quầy nơm nớp lo sợ, cảm thấy tâm huyết của mình sắp mất hết rồi, chỉ ngóng trông đám người này có thể gây một trận rồi dừng, đừng có đánh nhau dùm.
“Rõ ràng là ngươi khiêu khích phái Thanh Sơn của chúng ta trước.” Một đệ tử lớn tiếng nói, “Còn không mau xin lỗi!”
“Chúng ta khiêu khích trước?” Đối phương cũng chẳng hiền lành gì, cuồng vọng nói, “Rõ ràng là sư huynh nhà ngươi vươn chân ra, muốn làm trá gạc ngã bọn ta! Bị đạp cũng đáng, còn dám đòi Sa Hà bang bọn ta giải thích hả?”
“Một đám vô danh tiểu tốt, ai rãnh rỗi mà đi ám hại các ngươi!” Đệ tử phái Thanh Sơn ào ào rút đao.
“Phi, chưởng môn nhà ngươi ở trên giang hồ cả danh hào cũng không có, còn có mặt mũi nói người khác là vô danh tiểu tốt sao!” Đệ tử Sa Hà bang hiển nhiên cũng không để bọn họ vào mắt.
Mắt thấy một trận đánh nhau sắp xảy ra, ông chủ khóc không ra nước mắt, đang nghĩ xem có cần tìm một chỗ nấp hay không. lai nghe bên tai có người lạnh lùng nói, “Muốn đánh ra ngoài đánh.”
Tuy rằng không biết người nói lời này là ai, nhưng trong khoảng khắc này, ông chủ rất muốn nhào lên ôm đùi hắn.
“Ngươi là ai hả?” Liên Thành Cô Nguyệt không xem như người trong giang hồ, hai đám đệ tử kia tất nhiên cũng không để hắn vào mắt, chỉ cho là đến xen vào việc của người khác, bởi vậy đều có chút không kiên nhẫn.
“Lặp lại lần nữa.” Vẻ mặt Liên Thành Cô Nguyệt lạnh ngắt, “Muốn đánh ra ngoài đánh.”
Kỳ thật theo lý mà nói, hắn có thân hình cao lớn vẻ mặt lạnh lùng, chắc hẳn phải rất có lực chấn nhiếp mới đúng. Nhưng chết ở chỗ trong võ lâm này có quá nhiều kẻ giỏi diễn trò, dù căn cơ võ công ra sao, thì bề ngoài cũng có vẻ xấp xỉ với hai chữ “đại hiệp”, vậy nên đệ tử hai phái kia cũng chẳng thấy kinh ngạc gì, thậm chí còn uy hiếp nói muốn đánh hắn đi
“Mau cút nhanh đi!” Một đệ tử Sa Hà bang lấy đao chỉ vào hắn, “Bằng không đợi lát nữa hảo hán bọn to đánh nhau, ngươi đừng có sợ tới mức tè ra quần nha.”
Vừa dứt lời, những người khác đều cười vang lên, trong lòng tên đệ tử kia cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, thái độ cũng càng thêm kiêu ngạo, vừa định lấy thêm chút uy phong nữa, ai ngờ cả người đã văng đi.
Những đệ tử khác trơ mắt nhìn hắn lượn một đường cong giữa không trung, cuối cùng nặng nề ngã xuống ngoài cửa lớn, tất nhiên ai nấy cũng đều lắp bắp kinh hãi, bởi vì nếu không nhìn lầm, thì vừa rồi người áo đen trước mặt này hoàn toàn chưa làm gì cả.
Trong chốn võ lâm tuy rằng không thiếu cao thủ, nhưng mấy ai lại có thể như hắn, chẳng nhúc nhích gì đã có thể khống chế kẻ địch trong vô hình, vì thế ai nấy đều im lặng, cứng đờ đứng tại chỗ, chẳng dám động đậy một chút.
Mà trên thực tế, vừa rồi quả thực Liên Thành Cô Nguyệt chưa làm gì cả — nói thẳng ra là chưa đợi hắn ra tay, đã có người giành trước một bước.
Ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, chỉ thấy một góc áo trắng lướt qua rồi biến mất.
“Cút!” Liên Thành Cô Nguyệt cũng không có tâm tư so đo với mấy kẻ này.
Hai nhóm đệ tử kia như được lệnh đặc xá, đều đồng thời thở phào một hơi, lảo đảo bò lết ra khách sạn, đỡ tên đồng bọn còn đang nằm trên đất rên rỉ lên, cả bọn nhanh như chớp biến mất ở góc đường.
Liên Thành Cô Nguyệt xoay người trở về nhã gian trên lầu hai, chỉ thấy Ngâm Vô Sương đang đứng bên cửa sổ, nhàm chán nhìn xuống lầu.
“Rõ ràng đã nói ngươi ở đây chờ rồi mà.” Liên Thành Cô Nguyệt từ phía sau ôm lấy y, “Ta nhất định sẽ giải quyết sạch sẽ.”
Ngâm Vô Sương nhíu mày nói, “Quá ồn.”
“Sa Hà bang và phái Thanh Sơn, ngươi có từng nghe qua chưa?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.
Ngâm Vô Sương lắc đầu, “Trong chốn giang hồ loại tiểu môn tiểu phái này nhiều như sóng trên sông, cho dù có từng nghe thì cũng quên mất rồi.”
Món ăn trên bàn đã nguội, Liên Thành Cô Nguyệt vốn định gọi thêm bàn khác nhưng Ngâm Vô Sương đã cầm lấy thú bằng vải gấm đặt ở một bên, “Đi thôi, trở về.”
“Không ăn cơm nữa sao?” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Buổi tối sẽ đói đó.”
“Không ăn.” Ngâm Vô Sương cự tuyệt.
“Vậy chúng ta ra bờ sông đi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Đã nói muốn đi xem đánh đu trên nước mà.” Giờ là lúc có nhiều món ăn vặt nhất, cho dù không ăn cơm, cũng có thể dỗ y ăn chút hoành thánh hoặc đường cao trong chợ.
“Không đi.” Ngâm Vô Sương vẫn cự tuyệt, hiển nhiên đã bị đám người vừa rồi làm mất hứng triệt để.
Liên Thành Cô Nguyệt:……
Ngâm Vô Sương trưng ra vẻ mặt “Rốt cuộc ngươi có về hay không nếu không về thì ta về trước một mình ngươi từ từ đi dạo đi”! (Câu này không có dấu chấm phẩy gì hết nha, không phải bạn type sai đâu Ọ___Ọ~)
Liên Thành Cô Nguyệt thầm thở dài, “Được rồi, chúng ta về khách sạn đi.”
Ông chủ tửu lâu cảm kích vừa rồi Liên Thành Cô Nguyệt đã ra tay tương trợ, còn đang dặn dò nhà bếp làm thêm món ăn cho họ, lại đột nhiên nhìn thấy hai người một trước một sau đi xuống lầu, vì thế vội vàng chạy lên đón, “Hai vị khách quý định đi sao?”
“Ừ.” Liên Thành Cô Nguyệt lấy ra một thỏi bạc vụn từ trong ngực, “Không cần thối lại.”
“Vậy thì không được, phải là ta mời hai vị mới đúng chứ.” Ông chủ liên tục lắc tay, lại đi vòng về quầy lấy ra một cái rổ, “Đây toàn là đặc sản trong thành, vật nhỏ không đáng tiền, còn mong hai vị đừng ghét bỏ.”
Liên Thành Cô Nguyệt vốn muốn từ chối, nhưng ai ngờ bên trong rổ lại có một túi ô mai nhỏ, vì thế cũng nhận luôn, sau khi nói cám ơn xong liền cùng Ngâm Vô Sương trở về khách sạn, giao ô mai cho tiểu nhị đi rửa sạch.
“Hai vị đi dạo chợ sao.” Tiểu nhị nhanh mắt, nhìn thấy thứ trong rổ xong liền cười ha hả nói, “Đều là đặc sản bản địa, nhưng bao điểm tâm kia phải ăn nhanh một chút, để qua đêm sẽ không tốt.”
“Thật sao?” Liên Thành Cô Nguyệt lấy ra.
“Đúng vậy, đây là bánh bơ Tiên Hoa, để qua đêm sẽ mốc, khi ăn phối cùng với rượu Lạc Anh thì không còn gì bằng.” Tiểu nhị nói, “Hai vị từ từ dùng, ta đi rửa sạch ô mai rồi đưa đến.”
Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu, sau khi tiểu nhị rời đi liền mở bao điểm tâm kia, thấy bên trong là mấy cái bánh tinh xảo bóng mịn, nhưng không có màu khô vàng như mấy loại bánh thường mà lại trắng tinh như tuyết, vì thế đưa một cái qua, “Ăn thử xem?”
“Không cần.” Ngâm Vô Sương trước giờ không có hứng thú với điểm tâm, một lòng một dạ chờ ăn ô mai.
“Thử một chút thôi.” Liên Thành Cô Nguyệt đưa sát vào miệng y.
Ngâm Vô Sương nhíu mày, há miệng cho có lệ.
Liên Thành Cô Nguyệt thấy mà buồn cười, nhưng cũng có vẻ thích thú, sau khi đút y ăn xong một khối điểm tâm, lại lấy từ trong rổ ra một vò rượu, rót đầy hai ly.
Mùi rượu ngọt lành lâu dài, còn có một cỗ hương hoa nhàn nhạt, Ngâm Vô Sương ăn điểm tâm xong đang khô miệng, vì thế liền uống nhiều mấy ly, lúc đầu còn không thấy gì, lúc sau lại thấy có hơi choáng váng.
Liên Thành Cô Nguyệt vốn định cho y ăn ô mai giải rượu, nhưng sau thì nghĩ lại, cảm thấy say như vậy cũng rất tốt, có thể sớm ngủ một giấc nghỉ ngơi, vì thế liền đem nước ấm đến giúp y súc miệng lau mặt, rồi nhét người về ổ chăn.
Tửu lượng của Ngâm Vô Sương không tốt, bởi vậy thường xuyên khắc chế bản thân rất nghiêm khắc, cũng không biết thì ra say rượu là một chuyện khó chịu đến thế.
Thấy y cứ luôn cau mày, Liên Thành Cô Nguyệt kéo người vào trong lòng, lấy chút dầu thuốc ấn huyệt thái dương cho y.
Xúc cảm lành lạnh truyền đến, cơn đau đầu cũng giảm đi không ít, Ngâm Vô Sương vô ý thức bắt lấy ống tay áo của hắn, kéo đến trước mặt cọ cọ.
Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại kia, vừa thương tiếc vừa cưng chiều.
Từ vẻ băng lãnh khi lần đầu gặp mặt, đến khi hoàn toàn tin tưởng ỷ lại vào mình như hiện giờ, tuy quá trình trải qua không ít nhấp nhô, nhưng may là cuối cùng vẫn được đền bù mong muốn. Nhìn người chẳng có chút cảnh giác trong lòng, từng tia ấm áp cũng len lỏi vào trái tim, thầm mong có thể mãi ôm y như thế này, dù trời tàn đất tận cũng sẽ không buông tay.
Sau nửa đêm, trong thành trút xuống một trận mưa to, giảm đi không ít sự khô nóng của những ngày phục thiên (tháng nóng nhất trong mùa hè), trong không khí đã tràn đầy hương cỏ xanh bùn đất, rất là tươi mát thoáng đãng.
Chắc bởi vì say rượu, cho nên sáng nay hiếm khi Ngâm Vô Sương lại nằm nướng trên giường, Liên Thành Cô Nguyệt đối với việc này là cầu còn không được, vừa ở cùng y vừa tâm tình, tay chân không thành thật càng ngày càng làm càn.
Ngâm Vô Sương ở trước mặt hắn đã quen thói lười biếng, có thể không động thì tuyệt đối sẽ không động, cho nên cũng chẳng có phản ứng gì, rúc trong lòng hắn mặc cho hắn rờ qua rờ lại, lúc thoải mái còn nheo mắt lại đầy phong tình. Nhưng vấn đề là Liên Thành Cô Nguyệt cũng không phải Liễu Hạ Huệ, có mỹ nhân trong ngực, tất nhiên không tránh khỏi có chút xao động, vì thế liền xoay qua đè người ta xuống phía dưới.
“Làm gì vậy?” Ngâm Vô Sương mở to mắt.
Liên Thành Cô Nguyệt kề sát vào người y.
Ngâm Vô Sương:……
“Giúp ta?” Liên Thành Cô Nguyệt cắn cắn vành tai y.
Ngâm Vô Sương có hơi nhột, nhíu mày nói, “Tự mình giải quyết đi.”
“Không.” Liên Thành Cô Nguyệt vừa liếm vừa hôn trên cổ y, rất có tư thế chơi xấu đòi kẹo ăn.
Ngâm Vô Sương bị hắn đè rồi cọ hết nửa ngày, phản ứng đầu tiên là muốn một cước đá vang hắn, nhưng còn chưa kịp hành động, Liên Thành Cô Nguyệt đã chặn môi y lại, giữa lúc đầu lưỡi nóng bỏng dây dưa, lay động mỗi một sợi dây thần kinh yếu ớt. Vì thế cuối cùng y vẫn phải miễn cưỡng thỏa hiệp, bị hắn cầm tay vói vào ổ chăn, nhưng trong chớp mắt chạm vào lại dứt khoát rụt về, đổi ý nói, “Tự ngươi làm đi.”
Liên Thành Cô Nguyệt:……
Loại chuyện này cũng có thể bỏ cuộc giữa chừng sao?
Ngâm Vô Sương lắc mình xuống giường, tốc độ nhanh đến mức giống như lông hồng nhẹ bay, sau đó không đợi Liên Thành Cô Nguyệt làm gì tiếp, y đã giữ vững vẻ mặt “Ngươi dám lại đây thì ta dám đá ngươi ra ngoài”, rửa mặt xong xuôi thì đi ra ngoài.
……
Liên Thành thiếu chủ bốc hỏa nằm ở trên giường, cảm giác có hơi đau đầu.
Trong nhã gian, Ngâm Vô Sương đã uống xong một bình trà lài, lại ăn thêm hai cái bánh bao chay, mới thấy Liên Thành Cô Nguyệt bước vào, vì thế liền hỏi, “Sao lâu quá vậy?”
“Đợi đến ngày đại hôn, ta cam đoan còn lâu hơn cả lần này.” Chắc là vì trong lòng nghẹn uất, cho nên Liên Thành Cô Nguyệt cũng làm càn hơn không ít, xáp lại gần hôn mấy cái lên mặt y, dập lửa đó mà.
Ngâm Vô Sương bình tĩnh nói, “Không muốn đại hôn.”
“Vậy thì ta sẽ cướp ngươi về.” Liên Thành Cô Nguyệt nhéo nhéo mũi y, “Tóm lại đời này đừng mong trốn thoát.”
Ngâm Vô Sương từ chối cho ý kiến, chậm rãi cầm điểm tâm lên gặm.
“Còn muốn đi xem đánh đu trên nước không?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi, “Hôm nay là ngày mở màn, nghe nói sẽ rất náo nhiệt.”
“Không gấp rút lên đường?” Ngâm Vô Sương hỏi.
“Tất nhiên gấp, nhưng một hai ngày thì không đáng kể.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Mười dặm tám thôn có không ít người chạy đến đây xem, nếu chúng ta đã đúng dịp đi ngang qua, cũng không thể cứ bỏ qua như vậy.”
“Cũng được.” Ngoại trừ náo loạn tối hôm qua, Ngâm Vô Sương cảm thấy hình như bờ sông cũng rất thú vị, vì thế cũng gật đầu đồng ý. Sau khi ăn điểm tâm xong, hai người liền vòng ra góc phố đi đến bờ sông, định đi xem náo nhiệt.
So với ngày hôm qua, dân chúng tụ tập nơi này còn đông hơn không ít, nhất là phía trước trò đánh đu trên nước, lại càng đầy đầu người, đừng nói là hai đại nam nhân, cho dù là trẻ con, chỉ sợ cũng không cách nào chen ra đằng trước được.
Ngâm Vô Sương cũng bị cảnh tượng này làm kinh ngạc một chút, lúc mở võ lâm đại hội khi trước, tuy người cũng rất nhiều, nhưng Vô Tuyết Môn là một trong tứ đại môn phái, sẽ luôn nhận được đối đãi đặc biệt, chưa từng gặp phải trường hợp bị chen lấn cướp đoạt chỗ ngồi như mấy môn phái nhỏ khác, càng đừng nói chi đến chen cả đám thế này. Liên Thành Cô Nguyệt quan sát xung quanh, thấy cách đó không xa có một tòa trà lâu, vì thế liền kéo tay y qua đó. Tóm lại hai người cũng chỉ đến xem trò vui, không phải muốn tham dự, cho nên cách xa một chút cũng không sao.
Mà ông chủ trà lâu cũng rất có đầu óc buôn bán, biết vị trí địa lí của mình rất tốt, cho nên giá nước trà cao tăng tới năm lần còn chưa ngừng, đối với Liên Thành Cô Nguyệt mà nói, tất nhiên sẽ không so đo mấy chuyện đó, nhưng mấy thực khách khác thì không hẳn, cho nên lúc này, có một người ăn mặc kiểu thư sinh đang đứng trước quầy, cố gắng lí sự với ông chủ, khiến không ít người liếc nhìn.
“Tử Quy, đừng tranh cãi mấy chuyện đó nữa.” Một nam tử khác ở bên cạnh nói, “Đã nói là tới giải sầu mà.”
“Hừ!” Thư sinh kia bị hắn kéo mạnh về bàn, vẻ mặt vẫn cực kỳ không vui.
Ông chủ thầm lắc đầu, âm thầm mắng một câu tú tài nghèo kiết hủ lậu, rồi tiếp tục cúi đầu gảy bàn tính, trước mặt lại có người thả xuống một thỏi bạc, vì thế tâm tình lập tức tốt lên, mặt mày hớn hở nói, “Mời khách quan ngồi, ta bảo tiểu nhị đi pha trà mới ngay.”
“Bạc không cần thối, thuận tiện tính luôn tiền trà của hai thư sinh kia đi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Thêm một chén nước ô mai ướp lạnh.”
“Dạ dạ.” Ông chủ cúi đầu khom lưng, tự mình chạy đến lau bàn cho hai người. Vị trí nằm bên cửa sổ, nhìn ra xa vừa vặn có thể thấy một cái giá gỗ rất cao, giống như giá chơi xích đu của nữ nhi vậy, nhưng lớn hơn rất nhiều. Một thanh niên đang đứng ở phía trên, xích đu càng bay càng cao, lúc chạm đến nơi cao nhất, nam tử kia mượn lực nhảy ra ngoài, sau đó xoay người hai vòng giữa không trung, rồi rớt xuống dưới sông.
“Hay!” Dân chúng vây xem đồng loạt vỗ tay, phát ra một trận ủng hộ nhiệt liệt.
Ngâm Vô Sương nói, “Đây chính là đánh đu trên nước sao?”
“Ừ.” Liên Thành Cô Nguyệt đưa nước ô mai cho y, “Đây còn chưa là gì đâu, nếu gặp được cao thủ, tư thế còn phức tạp hơn nhiều. Nghe nói từng có một vũ nương đến từ phía Nam, có thể ở giữa không trung dùng dây bay múa, vì để được chính mắt nhìn thấy, năm ấy ở bờ sông suýt nữa có người bị đạp chết.”
“Tất cả mọi người đều có thể tham gia sao?” Ngâm Vô Sương lại hỏi.
Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu, “Tất nhiên.” Sau khi nói xong lại kinh ngạc, “Ngươi muốn đi sao?” Tuy dựa theo bình thường mà nói thì khả năng không lớn, nhưng nhớ tới ngày hôm qua cả ném tú cầu y cũng chơi, hôm nay muốn đi đánh đu trên nước hình như cũng được xem là bình thường.
Ngâm Vô Sương nhíu mày, “Ta mới không đi.”
Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, quả nhiên vẫn mình nghĩ quá nhiều.
Tiếp theo lại nghe Ngâm Vô Sương nói, “Ngươi đi.”
Liên Thành Cô Nguyệt:……
“Nhanh đi.” Ngâm Vô Sương đuổi người.
“Sao ta phải đi?” Liên Thành Cô Nguyệt dở khóc dở cười, “Cho dù có đánh đu thắng, cũng không có thú vải mới cho ngươi chơi.”
Ngâm Vô Sương nói, “Bởi vì ta muốn xem.”
Cái gọi là tình yêu, chính là một chuyện vô lí như vậy đó.
Vì thế đường đường là thiếu chủ của Liên Thành Sơn Trang, chỉ vì một câu của người trong lòng, liền chạy tới bờ sông cùng một đám lỗ mãng giành chơi đánh đu.
Nhưng khổ ở chỗ, xích đu không phải ngươi muốn đu là có thể đu được. Mặc dù là võ lâm cao thủ, cũng phải lấy số xếp hàng, Liên Thành Cô Nguyệt vô cùng đau đầu, chỉ đành thử thương lượng với quản sự, bày tỏ mình không cần bất cứ phần thường nào, còn có thể trả giá thẻ số gấp mười lần, xem thừ có thể nhập đội hay không.
Quản sự đã ở bờ sông mười mấy năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có nhiều nhiệt tình với đánh đi như thế, dù phải trả giá lớn tới đâu cũng muốn đánh đu cho bằng được, vì thế cảm động rất sâu sắc, nhưng cảm động thì cảm động, vẫn phải cự tuyết yêu cầu của hắn, lý do là sợ mọi người sẽ phản đối, dù sao đông người như vậy nếu gây sự, thì cũng không phải một chuyện nhỏ.
Liên Thành Cô Nguyệt tức ngực, kiên nhẫn nói, “Nhưng việc này đối với ta rất quan trọng.”
“Vì sao?” Quản sự khó hiểu.
Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Người trong lòng của ta đang xem ở đằng xa.”
“À.” Quản sự bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là ngươi muốn trổ tài.”
Liên Thành Cô Nguyệt dở khóc dở cười.
“Nếu không đánh đu được, có phải sẽ không chịu gả cho ngươi không?” Quản sự hỏi.
Liên Thành Cô Nguyệt cam chịu.
“Ngươi đợi một chút.” Quản sự cũng rất nhiệt tình, vì thế vén rèm lên thét to ra ngoài, “Đại Sơn à!”
“Đến đây!” Vừa dứt lời, ngoài rèm liền truyền đến một tiếng trả lời, đúng là giọng như chuông đồng, dù là Liên Thành Cô Nguyệt cũng bị chấn đến lỗ tai kêu ong ong.
“Lưu thúc.” Một hán tử cao đen đi vào,“Có chuyện gì?”
“Đến đây.” Quản sự nói, “Vị tiểu ca này muốn trổ tài trước mặt người trong lòng, không cầu phần thưởng gì, ngươi đi hỏi mọi người thử xem, có thể cho hắn vào đội không.”
“Được rồi!” Hán tử đằng hắng, xoay người ra ngoài.
“Ngươi theo hắn là được.” Quản sự nói với Liên Thành Cô Nguyệt, “Nếu mọi người đều đồng ý, ta tất nhiên cũng không có ý kiến.”
Liên Thành Cô Nguyệt nói cám ơn xong, liền theo hắn ra ngoài, hán tử kia đứng trên một đài cao, đầu tiên là gõ loảng xoảng lên chiêng đồng, sau đó mới nói, “Mọi người im lặng!” Chỉ rống lên một tiếng, nhưng âm thanh đã áp đảo hết thảy tiếng ồn ào ở hiện trường, có thể thấy lực giọng hắn rất tốt.
Thấy bên dưới lập tức lặng ngắt như tờ, hán tử rất vừa lòng, sau đó vươn tay chỉ vào Liên Thành Cô Nguyệt, tiếp tục lớn tiếng nói, “Vị này tiểu ca này nóng lòng cưới vợ, cho nên muốn đánh đu trổ tài, không cầu phần thưởng gì, có thể để hắn vào đội được không? !” Âm thanh cực lớn, truyền đến tận trà lâu, tay Ngâm Vô Sương run lên, suýt nữa làm rớt chén trà.
Liên Thành Cô Nguyệt bắt đầu hối hận, vì sao vừa rồi mình không dịch dung trước cơ chứ.
Dân chúng tất nhiên là cười vang, vốn đã thi đấu nửa ngày, không khí cũng có chút khẩn trương, tình hình lúc này như có thêm nhạc đệm, vừa lúc có thể giúp mọi người thả lỏng một chút, vì thế nên cũng không có người phản đối, ai cũng nhao nhao cổ vũ cho Liên Thành Cô Nguyệt, thi triển bản lĩnh cho thật tốt, tranh thủ hớp hồn tiểu nương tử chưa qua cửa!
Việc đã đến nước này, Liên Thành Cô Nguyệt cũng chỉ đành đã nứt cho nát luôn, chỉ là không đợi hắn bước lên đu dây, cách đó không xa đã truyền đến một tiếng hét sợ hãi.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai quả cầu lửa cực lớn đang lướt qua không trung, đánh thẳng về một phía khác.
Liên Thành Cô Nguyệt biến sắc, thả người phóng về hướng trà lâu. Khoảnh khắc quả cầu lửa tiếp xúc với trà lâu liền phát ra tiếng nổ ầm ầm, trong ánh lửa hừng hực, một bóng dáng màu trắng phóng lên cao, tựa như lông hồng bay về phía bờ sông.
Mọi người còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hai cột nước đã phóng lên cao, chia nhau đánh về phía trà lâu.
Ngâm Vô Sương lướt nhanh trên mặt nước, tay phải ngưng tụ nội lực, mang theo một trận cuồng phong gào thét, tiếng nổ như lật trời vang lên trong nước. Dân chúng đồng loạt che đầu, chỉ thấy xung quanh như trút xuống mưa to sấm dữ, đợi đến lúc bình ổn lại, trà lâu đã bị lửa đốt trụi, mà bóng dáng màu trắng vừa rồi còn đang ở trên mặt nước kia, đã không còn tung tích.
“Cái này……” Dân chúng chưa kịp hoàn hồn hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Tử Quy!” Bên ngoài trà lâu, một nam tử đang kéo thư sinh bên cạnh qua, “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao.” Thư sinh kia tuy bình thường miệng lưỡi bén nhọn, nhưng tóm lại vẫn là người đọc sách, tay trói gà không chặt cả nước cũng không gánh được, càng đừng nói chi trải qua trường hợp sinh tử này, vì thế cả khuôn mặt đều bị dọa cho trắng bệch. Đầu cũng kêu ong ong, vẫn còn dư âm của trận nổ vừa rồi.
“Mau chạy đi!” Trong đám người không biết là ai rống lên trước, dân chúng vừa rồi còn đứng ở bờ sông rốt cuộc cũng hoàn hồn, vì thế người sau nối đuôi người trước chạy đi, sợ chậm một chút thì trên trời lại có quả cầu lửa bay tới nữa.
Trong khoảng khoắc bờ sông đã rối loạn tưng bừng, chỉ trong chớp mắt, dân chúng ban đầu còn chen lấn đông nghìn nghịt đã chạy sạch sẽ, quần áo giày dép rơi cả xuống đất, giống như vừa có trận đánh giặc vậy.
Nam tử cõng thư sinh bị dọa đến run chân lên, cũng mau chóng trở về chỗ ở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.