Cả chặng đường tôi cứ suy nghĩ mãi về chuyện giữa chúng tôi…tôi có cảm giác như Nam đối với tôi chỉ là chơi bời thoáng qua vậy…anh ta k muốn có con với tôi,người anh ta coi là vợ…
Cô nhìn sang bên cạnh Nam ngồi nhắm mắt ngủ trên máy bay…đột nhiên anh ta lên tiếng
- Nhìn gì mà lâu vậy,mặt anh có gì à?
Ngọc vội ái ngại
- Không có gì
Cô quay mặt đi Nam mở mắt ra rồi quay sang nhìn Ngọc,anh ta dường như hiểu Ngọc đang có những suy nghĩ gì đó về anh ta…
Trở về cuộc sống hằng ngày,Nam bận rộn với chuyên án mới,còn Ngọc cũng bận bịu với công việc ở cửa hàng nail…Linh mở lời
- Tối nay đi ăn không Ngọc
- Ừ tối nay đi được
- Dạo này chàng k về ăn cơm à
- 6 ngày nay chưa thấy về nhà rồi
- Thế có gọi cho bà không
- Nhắn mỗi cái tin là bận làm việc nên k về …chỉ thế thôi
- Thôi thế là được rồi
- Sao mình cứ cảm thấy anh ấy hời hợt kiểu gì ấy…
- Ngu lắm đàn ông 10 thằng cả 10,chưa ăn được thì họ chiểu chuộng,ăn được rồi thì chả chán mửa ra,với cả chồng bạn làm ngành đó thì sợ gái mú lắm,k thiết tha gì mình đâu…
- Anh ấy k có tính như vậy đâu,được cái tôi tin tưởng ở hôn nhân lần này…
- Tin tưởng được không?
- Được chứ,nói chung sống với nhau phải có niềm tin một chút…
- Thế sao đời chồng trước lại nghi ngờ ngay thế
- Vì anh ta luôn là kẻ có động cơ đê hèn,dù sao thì tôi chưa bao giờ tin Huy …
Cánh cửa phòng trại giam mở ra
Huy đi ra bên ngoài,mẹ anh ta cười khẽ rồi báo tin vui
- Mẹ chạy tiếp lần nữa rồi chắc tầm 3 tháng nữa con được ra thôi…
- Mẹ vất vả rồi,khi con trở ra con sẽ kiếm tiền về trả mẹ
- Con k làm sao là mẹ vui rồi,con tính sau khi ra sẽ làm gì
- Chắc chắn k thể theo nghề đá bóng được nữa,sự nghiệp của con tan rã rồi …con k thiếu gì cách …
- Ừ cố gắng con ạ,mẹ tin con làm lại được mà…
- Mẹ đã điều tra ra con Ngọc nó lấy ai chưa?
- Chưa con ạ,k tìm được nơi nó ở luôn đấy,mẹ thuê thám tử rồi mà k được họ còn trả lại tiền
- Nó còn ở thành phố này,con chắc chắn,con nhất định tìm ra nó
- Thôi con ạ,dây vào nó rồi nóng lên lại khiến bản thân vào vòng lao lý
- Mẹ yên tâm lần này con sẽ chơi kiểu khác…con sẽ khiến cho nó sống k dc mà chết lại càng không?
- Giờ nó chắc cũng có gia đình rồi,thôi con ạ
- Mẹ hôm nay làm sao thế,nó hại đời con như thế này mẹ k tức thay cho con à mà còn bênh nó
- Mẹ có tức chứ,tức lắm nhưng biết làm gì bây giờ,chuyện đã xảy ra rồi còn cứ cố chấp làm gì,con thiếu gì đứa yêu,rồi lại lấy vợ sinh con đẻ cái quan tâm đến nó làm gì nữa
- Không,con cay nó đến hết đời này,khi con ra tù việc đầu tiên con sẽ tìm nó…
Huy nắm chặt tay…
Tại cơ quan…
Nam đi bắt án ma tuý mới trở về,mọi người vỗ tay chúc mừng cho chuyên án của anh ta đã thành công…Phong cười lớn
- Tuổi trẻ tài cao chúc mừng chú em…
Nam cười nhẹ…trước sự tán dương của mọi người …Thuý đứng từ xa vỗ tay ánh mắt nhìn Nam đầy vẻ tiếc nuối …khi Nam đi qua cô ta định nói chuyện thì anh ta lướt qua rất nhanh,cô ta cảm nhận rằng trong mắt người đàn ông này cô ta chưa bao giờ thực sự tồn tại,có chăng chỉ là màn chào hỏi xã giao…Thuý mặt gồng lên cắn chặt răng và suy nghĩ
“ Anh cứ coi thường tôi đi,rồi sẽ có ngày anh sẽ phải xin tôi chú ý đến anh”…
Ngọc trước khi đi ăn cùng Linh cô ghé qua bệnh viện …khi cho máu xong bác sỹ nói
- Tháng này cho nhiều vậy cô cảm thấy mệt thì báo dừng nhé
- Dạ k mệt đâu bác sỹ cứ lấy đủ để cho cháu nhé
- Ừm nhưng phải dừng một tháng thì mới hồi lại được nếu không k sản xuất kịp,cô nên nói chuyện với Nam
- Em thấy bình thường ạ,khi nào k được em báo còn anh cứ lấy đủ cho cháu nhé
- Ừm
Vị bác sỹ là bạn của Nam anh ta thở dài khi thấy Ngọc rời khỏi phòng lấy máu…
Vừa ra ngoài Ngọc lảo đảo chóng mặt…cô cố bám vào tay vịn cầu thang…nhìn vết kim trên tay Ngọc bắt đầu chằng chịt,cô kéo vội áo xuống…Ngọc thở mạnh rồi định vào thăm Thỏ…đang định kéo cửa thì nghe thấy tiếng Nam nói chuyện với con gái bên trong…
- Con thấy khoẻ hơn chưa?
- Con khoẻ lắm bố ạ,dạo này con ăn được ngủ được cũng không đau nữa,bác sỹ bảo con hôm nào lọc máu lần cuối là con có thể về rồi ạ
Nam mỉm cười xoa đầu con gái
- Con của bố khoẻ là vui rồi
- Bố ơi bố làm tất cả là vì con đúng không?
- Tất nhiên rồi con,bố sẽ làm tất cả vì con
Thỏ thấy Ngọc đang đứng bên cửa,con bé cố tình hỏi
- Bao gồm cả việc lấy cô Ngọc đúng không ạ,con nghĩ rồi ạ,bố k yêu cô ấy nên con sẽ k ghét bỏ cô ấy nữa đâu ạ
- Cô cho con máu,con k dc ghét bỏ cô nhé,cô Ngọc rất tốt
- Sau khi con khoẻ lại bố có chia tay cô ấy không ạ,bố biết con k thể sống chung với người lạ được mà,con chỉ muốn có bố con mình sống thật vui vẻ thôi ạ…
- Khi con khoẻ lại bố sẽ chia tay cô ấy
- Bố hứa nhé chỉ có bố và con thôi
- Bố hứa…
Ngọc nghe câu đó,cô giữ tay lên tim đi lảo đảo ra bên ngoài,ra đến vườn hoa của bệnh viện,chiếc ghế đá nơi cô ngồi từng ôm con khi con trút hơi thở cuối cùng…Ngọc lặng lẽ ngồi xuống rồi nhìn lên trời nhớ tới con trai “ Mẹ nhớ con,người ta bảo mẹ không được lưu luyến vì lưu luyến con sẽ khó đầu thai nên mẹ đã cố k nhớ con nhưng có lẽ khó,chàng trai của mẹ”
Nói tới đây Ngọc đỏ mắt rồi trời sấm chớp giông kéo tới giống như cái ngày mà Nam đưa cho cô chiếc ô đen che cho hai mẹ con
“ Mẹ cứ nghĩ đó là định mệnh,nghĩ rằng dù cuộc đời mẹ mất con nhưng lại cho mẹ một cuộc sống mới bên người mới,cuộc sống sẽ dễ chịu hơn…mẹ…hình như…mẹ yêu người đó rồi chỉ là cuối cùng điều mà mẹ nhận ra thật ra mẹ chỉ là công cụ của người ta,đúng là k sai vì ngay từ đầu đã thoả thuận như vậy,chỉ là do mẹ ảo tưởng nghĩ rằng mẹ sẽ có hạnh phúc…mẹ chỉ muốn khâu lại hạnh phúc của chính mình nhưng có lẽ không thể con ạ”…
Ngọc rời đi trong dáng vẻ thất thần,cô gái ấy thật sự sống vô tư và k hề suy nghĩ khi thấy trong lòng đã rung động với Nam,cô trao trọn tất cả mà bản thân còn chưa hề biết Nam là kẻ độc đoán và rất ích kỉ…một kẻ đầy sự mưu mô tính toán từ trong thâm tâm…
Bác sỹ đi vào nói với Nam
- Ô tới à,Ngọc cũng vừa tới lấy máu
- Vậy cô ấy đâu rồi
- Thấy bảo xuống đây thăm Thỏ mà
Nam chợt nghĩ ngay đến khi nãy có thể Ngọc đã nghe thấy câu chuyện giữa anh ta và Thỏ…rút điện thoại Nam liền gọi cho Ngọc…
- Em đang ở đâu vậy?
- À em vừa ở viện bây giờ đang trên đường về
- Anh về rồi tối nay nấu cơm nhé
- Tối nay em có hẹn đi ăn với chị chủ cửa hàng rồi,anh ăn tạm gì nhé
- Ừm…em đi sớm về sớm nhé
- Vâng
Ngọc ngồi trên xe buýt,cô vẫn cố gắng nói chuyện với Nam như chưa có gì xảy ra…
“ Cố gắng lên,mình phải cố gắng rồi mọi chuyện sẽ lại trở về như mốc ban đầu”
Nam tới nhà hàng hay dùng bữa để ăn tối,đang ngồi ăn một mình chợt có tiếng
- Anh Nam…
Nam ngẩng lên nhận ra Ngọc Anh cô gái từng là bồ cũ của anh ta…
- Ồ,lâu lắm mới gặp em
- Dạ vâng,anh ăn một mình à
- Em ngồi đi,anh đang ăn một mình
- Em có hẹn với bạn nhưng đột nhiên huỷ nên đang định về
- Nếu em chưa ăn thì cứ ngồi dùng bữa cùng anh…
- Có phiền anh không ạ
- Không,anh có một mình mà,tiếp viên rót rượu cho anh…
Nam búng tay nhân viên rót rượu vang cho Ngọc Anh…
- Em mời anh ạ
- Mời em…
Cả hai cụng ly với nhau ánh mắt Ngọc Anh nhìn Nam đầy vẻ lả lướt
- Anh dạo này thế nào?
- Anh vẫn vậy,khác là mới lấy vợ
- Nghĩa là anh với Thanh chia tay rồi ạ
- Chia tay lâu rồi mà,từ ngày quen em đã ly thân rồi
- Vậy cô gái nào may mắn lại lấy được anh vậy nhỉ…
- Thế mà k hề biết là may mắn,bỏ đi chơi để anh ăn tối một mình đây…còn em thì sao mọi việc đều ổn chứ…
- Em cũng lấy chồng rồi ạ,có một nhóc rồi
- Anh chúc mừng em nhé
Nam khẽ cười còn Ngọc Anh tỏ ra lúng túng…
- Anh,cứu em với …vợ cũ của anh đến ép em tiếp cận anh để phá vỡ gia đình anh,em có gia đình rồi anh cũng vậy,em k muốn là người chen vào gia đình ai cả nhưng cô ta doạ k làm sẽ đưa đoạn ghi âm em thừa nhận qua lại với người có vợ đến cho chồng em,rồi cô của con em…
- Cô ta gặp em khi nào?
- 10 ngày trước,hnay cũng là cô ta bảo em tới đây để tình cờ gặp anh…khi xưa cô ta đã phá hoại hết tất cả danh tiếng của em nhưng vì sợ nên em k dám nói vs anh…
- Anh hiểu rồi,em cứ ăn vs anh bình thường như những người bạn,cô ta hẳn là đang cho người theo dõi em…chuyện này anh sẽ giải quyết dứt điểm cho em,anh hứa…
- Vậy em cám ơn anh nhé…em sợ cô ta lắm,thật sự vợ cũ anh rất đáng sợ…
Nam cười nhếch môi
- Cô ta k đáng sợ bằng anh đâu…cạn ly nào…
Nam cười nhưng ánh mắt lầm lỳ anh ta có ánh mắt rất đáng sợ…
Ngọc có cô bạn tên Díu làm thầy bói với theo trường phái lập dị…Díu đến thấy Ngọc liền phán
- Chết rồi mày chết rồi
- Nói linh tinh gì đấy
- Tao thấy vầng trán mày xám lắm,điều k may đang sắp đến
- Cuộc đời tao thì có bao giờ may mắn đâu,ngồi đi
- Tưởng đi cùng ai nữa mà
- Cùng đứa chủ cửa hàng nhưng bạn trai rủ đi xem phim nên đi rồi…
- Ra vậy,này sao thế tao thấy mày buồn lắm đấy
- Mày biết xem bói nhỉ
- Tất nhiên,mày có người bạn đẳng cấp luôn đấy k phải ai xem cũng dc tao xem cho đâu…
- Mày xem cho tao bao giờ bỏ chồng được
- Riêng cái đó k phải xem vì chắc chắn mày sẽ bỏ chồng lần nữa…
- Thật à
- Đưa tuổi ngày tháng năm sinh của ck mày đây tao xem cho
Ngọc đọc lên thì Díu mở bài tây ra bắt đầu xem…tất cả lá bài đều màu đen
- Là sao đấy
- Anh ta k phải dạng vừa đâu,tâm địa anh ta không hề tốt nhất là đối vs phụ nữ…
Câu nói đó khiến Ngọc sởn gai ốc…
Tại nhà của Nam…anh ta nghe tiếng chuông cửa liền ra mở,cô vợ cũ của anh ta là Thanh xuất hiện trong chiếc váy đỏ lả lướt
- Anh gọi em à
- Ra ngoài đi nói chuyện bên ngoài
- Ơ kìa,dù gì cũng có một đứa con với nhau,anh k mời em được cốc nước à,cô vợ bé nhỏ của anh đâu có nhà mà anh lo…
Thanh đi thẳng vào bên trong,lướt qua người Nam vẻ mặt cô ta rất ngông nghênh kênh kiệu…
Nam đóng cửa lại,anh ta khẽ rút cây gậy tập võ ở góc nhà bước tới gần Thanh…khi Thanh đang nói…
- Căn nhà vẫn vậy nhỉ,khác mỗi nữ chủ nhân…em thật sự mong anh hạnh phúc anh ạ…
Nam lầm lỳ rút gậy vụt thẳng vào Thanh…
Ngọc trở về nhà trong trạng thái rối bời,cô bước chân vào nhà thấy mùi hơi tanh và Nam đang lau sàn…Nam thấy Ngọc liền cười nhẹ
- Em lên phòng đi ngủ trước đi
- Sàn bẩn ạ
- Ừm anh làm đổ rượu ra sàn…
- Vậy để em lau
- Anh làm được em lên phòng trước đi,anh dọn được rồi…
Ngọc thấy khó hiểu cô đi ngang qua phòng làm việc của Nam…đột nhiên nghe thấy tiếng “ Cứu”
Ngọc khựng lại…Nam cũng nghe thấy liền bảo Ngọc
- Em lên phòng đi
Ngọc gãi đầu cô cứ nghĩ nghe nhầm nhưng khi Ngọc vừa bước đi lần nữa cô nghe thấy tiếng kêu đó một lần nữa “ Cứu với…”
Lúc này Ngọc quay lại nhìn Nam,anh ta ánh mắt rất cương quyết nhưng môi vẫn cười nhẹ
- Anh có nghe thấy trong phòng đó phát ra tiếng kêu cứu không?
- Em nghe nhầm rồi anh đang xem hồ sơ án phác hoạ lại thôi…
Ngọc nắm chặt tay cô bắt đầu sợ…bởi vì cô biết tiếng kêu đó rất gần,rất thật…