Khẩu Vị Nặng

Chương 15: Thất tình




Ngày thứ hai tôi đi kêu Tiền Đường đến trường, gõ cửa thật lâu mà không có người trả lời, tôi dứt khoát trực tiếp đẩy cửa đi vào. Lúc Tiền Đường ở một mình, tôi thường xuyên không gõ cửa mà xông vào, đương nhiên lúc tôi ở một mình, cậu ta cũng như thế. Phòng riêng chúng tôi đi đi lại lại cũng mười mấy năm rồi, góc nhà người kia có đồng xu cũng biết rõ ràng, chẳng cần phải nói tới thất lễ hay không thất lễ.
Quả nhiên, biến thái đúng là biến thái, cậu nói xem, sáng tinh mơ cậu giặt quần áo cái quỷ gì?!
Tôi đẩy cửa phòng vệ sinh nhà Tiền Đường, xem cậu ta làm việc, “Tiền Đường, cậu không đi học sao?”
“Không đi.” Giọng Tiền Đường khàn khàn, giống như vừa tỉnh ngủ. Cậu ta lấy thứ gì đó trong máy giặt ra, bê đến ban công phơi.
Tôi tò mò nhìn vào trong chậu, cái loại quần áo gì mà đáng cho thằng nhãi này sáng tinh mơ không đi học cũng không ngủ mà ngồi giặt?
Ặc, tôi không nhìn lầm chứ, đây không phải là ra giường với vỏ chăn của Tiền Đường sao? Mấy thứ này từ khi nào lại được đãi ngộ cao như vậy? Tôi lắc đầu, không hiểu.
Nhưng mà, hình như, … ha ha ha ha ha ha… Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng Tiền Đường đang phơi ra giường, nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, tiếp đó, ý tưởng bỉ ổi trong đầu tôi bắt đầu lan tràn với tốc độ kinh người …
Nghe nói, con trai, thân thể khỏe mạnh, đến tuổi nhất định đều … đều có chút nhu cầu về phương diện kia thì phải?
Tôi tự bổ não bằng hình ảnh Tiền Đường khi có nhu cầu, máu mũi xém chút chảy ra, thế này thì khẩu vị cũng quá nặng rồi, tôi quả nhiên là nữ lưu manh. = =
Hiện tại sự tình đã sáng tỏ, ra giường và vỏ chăn của Tiền Đường chắc là bị cậu ta không cẩn thận làm bẩn trong lúc có nhu cầu, điều này cũng có thể giải thích vì sao thằng nhãi này giặt gấp như vậy.
A ha ha, tôi quả nhiên thông minh!
Tiền Đường phơi đồ xong trở lại phòng khách, nhìn đến tôi, sắc mặt hơi trầm xuống, “Cậu, cười cái gì?!”
Tôi vuốt cằm, đặc biệt lưu manh vỗ vỗ vai của cậu ta, “Tuổi trẻ đúng là thân thể khỏe mạnh!”
Tiếp đó, Tiền Đường đen mặt ném tôi ra ngoài cửa. = =

Tôi vừa đi đến trường vừa ngâm nga hát, hôm nay thời tiết không tệ, khá ôn hoà, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên người, thư thái khỏi phải nói. Tôi cảm thấy hiện tại tôi đặc biệt giống như một con mèo, ăn uống no đủ không có chuyện gì làm liền tản bộ trên cỏ dưới ánh mặt trời, muốn thoải mái bao nhiêu cũng có.
Đi học sao? Thà đi chơi cho rồi!
Tôi dự tính cúp tiết một lần, để chúc mừng tôi nghĩ thông suốt một chuyện. Đúng vậy, tôi đã nghĩ thông suốt, về tình yêu, về Tiền Đường. Người trong lòng bạn không nhất định thuộc về bạn, cho dù bạn thích cậu ta thích đến tận xương tủy, thích đến phát điên, nhưng không phải của bạn thì cuối cùng vẫn không phải của bạn. Thay vì thống khổ mà nhìn cậu ta càng ngày càng xa mình, chi bằng trở lại trạng thái trước khi chưa yêu, cứ vui vẻ như vậy, nên làm gì thì làm, giả ngu thì không ai biết, cậu không tôi cũng không. Ít nhất như vậy tôi có thể nhìn thấy cậu, chúng ta còn có thể thân mật vui đùa, tôi còn có thể ở trên giường cậu lăn lộn không chút kiêng kỵ, còn có thể đặc biệt bỉ ổi đùa giỡn cậu, như vậy thật tốt, tôi cũng thỏa mãn rồi.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, mấy ngày qua, những thứ cầu mà không được cứ không ngừng quấy nhiễu tôi, nay đột nhiên lại trở thành hư không, tôi giác ngộ, tôi đã sáng tỏ thông suốt, tôi tôi tôi …
Tôi đặc biệt muốn tìm người phát tiết một chút, thổ lộ một chút. Nhưng, tìm ai đây? Lão Thất? Cô nàng này mấy ngày hôm trước đã cảnh cáo tôi, không được quấy rầy cô ấy, bởi vì Lão Thất lại vừa thất tình, tạm thời cự tuyệt trả lời tất cả các chủ đề có liên quan tới nam nữ. Ba kẻ biến thái cùng phòng? Quên đi cho rồi, khoa vật lý hôm nay dường như có giờ thí nghiệm, phòng thí nghiệm của bọn họ tôi tham quan qua rồi, đủ các thể loại đồ ly kỳ cổ quái, làm cho người ta nhìn mà sởn tóc gáy.
Mẹ tôi ? Càng không được, miệng của mẹ còn mở rộng hơn lưới đánh cá, cái gì cũng giữ không được. Cha tôi ? Miệng mồm cha quả thực rất kín kẽ, nhưng lúc đối mặt với mẹ tôi, hai chữ “Bí mật” này với cha mà nói, phân lượng còn không bằng rác thải.
Sau cùng, được rồi, còn có một người có thể nghĩ tới…
Chu Văn Trừng, tôi, em gái Lam, ba người bọn tôi ngồi song song trên lề đường, miệng mỗi người đều ngậm một cây kem.
Chu Văn Trừng không ngừng ngáp, giọng nói rất bất mãn: “Cốc Vũ, vì sao chúng ta phải ngồi ở chỗ này?”
Tôi: “Bởi vì tui không muốn ngồi trong nhà bức bối.”
Chu Văn Trừng: “Vì sao chúng ta phải ăn thứ này, lạnh muốn chết.”
Tôi: “Bởi vì tui muốn ăn.”
Em gái Lam tràn đầy quan tâm hỏi tôi: “Cốc Vũ, thất tình sao?”
Tôi: “Em gái Lam, ông có quan hệ gì với Gia Cát Lượng?”
“Ai u, ” Chu Văn Trừng đột nhiên đứng lên, một tay cầm kem, một tay chống hông cúi đầu nhìn tôi, cái biểu cảm kia được gọi là “vui sướng khi người gặp họa” nha, “Tên nhóc xui xẻo kia cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi sao? Không cần bà nữa?”
Tôi mặt không biểu cảm cầm kem trên tay quẹt lên quần Chu Văn Trừng, “Còn quá đáng hơn thế một chút.”
Chu Văn Trừng nhảy lên, trừng mắt: “Tiền tài đều mất? Thật ngoan độc nha!”
“Cậu ta căn bản là chưa từng thích tui .”
“Vậy cậu ta còn dính cứng lấy bà, thuần túy là do bị bà bức ép sao?”
Tôi giương mắt yếu ớt nhìn Chu Văn Trừng, “Ai nói chúng tôi từng ở cùng nhau?”
Chu Văn Trừng trợn mắt, khinh thường nói: “Khốn, vậy bà cũng kêu là thất tình?! Lam Địch, nói cho bả biết, cái gì gọi là thất tình!”
Lam Địch thở dài, nhìn mặt đất, chậm rãi nói: “Một nam một nữ, lớn lên cùng nhau, từ nhỏ chơi đùa với nhau, trung học cũng học chung. Cha mẹ hai bên đều chấp nhận, chuyện nên làm đều làm cả, chỉ còn kém một bước cuối cùng. Lên đại học, lần đầu tiên hai người đi mướn phòng, trong lúc ngủ mơ nữ kêu tên người khác, mấu chốt là người khác kia nam cũng quen biết. Lúc này nam mới phát hiện, nữ bắt cá hai tay, hơn nữa còn ba năm rồi. Hai người bọn họ tổng cộng ở bên nhau bốn năm. Kết quả, chia tay. Như thế này mới gọi là, thất…tình.”
“Ha ha ha ha ha…” Tôi vỗ đùi cười nghiêng ngả, “Em gái Lam à, ông nhất định đang trêu tui, hiện tại lấy đâu ra người ngu như vậy, bạn gái cho cậu ta mang mũ xanh ba năm (mang mũ xanh = cắm sừng), cậu ta cũng không hề hay biết? Ông không cần bịa ra loại chuyện cổ lỗ xỉ này trêu chọc tui đâu, tui không sao mà, thật đó, cho tới bây giờ tui cũng chưa từng trông đợi người nào đó thích tui .”
Em gái Lam cũng cười cười, vẫn nhìn mặt đất như cũ, giống như là đang lầm bầm gì đó, “Bà cũng cảm thấy người nam thật ngu ngốc?”
“Còn không ngu ngốc sao, quả thực là một tên siêu ngốc!”
Em gái Lam ngẩng đầu, nhìn tôi, cười rất là rạng rỡ, “Tui chính là cái tên ngốc kia.”

Tôi vốn tìm Chu Văn Trừng để tâm sự chuyện thất tình, đến cuối cùng sự tình lại phát triển thành tôi không ngừng an ủi em gái Lam, còn Chu Văn Trừng ngồi xổm một bên không ngừng cười ha hả.
Đây là loại người gì chứ?! Tôi đá Chu Văn Trừng một cái, lôi kéo cánh tay em gái Lam, “Em gái Lam, đừng để ý đến người như thế. Chân trời nào mà không có cỏ thơm, huống chi bộ dạng ông thông minh như vậy, còn đẹp mắt như vậy, bao nhiêu người phải xếp hàng mà dính lấy ông ấy chứ!”
Em gái Lam nhíu mày, cười mỉm nhìn tôi, “Không phải tui là đồ ngu sao?”
“Làm sao có thể chứ,” da mặt dày thật là tốt, hiện tại nói lời này, mắt tôi cũng không chớp lấy một cái, “Sinh viên Đại học A là ngàn chọn vạn tuyển, làm sao có thể ngu được.”
Chu Văn Trừng đi tới gần, chụp vai tôi, “Cốc Vũ, tui thật thích sự vô sỉ của bà, có cảm giác đặc biệt thân thiết.”
“Cút!”
Lúc này, xa xa truyền đến một tiếng kêu, tôi còn chưa ghe rõ, em gái Lam bên cạnh đã đứng lên chạy qua, tốc độ nhanh đến khó tin, khóe mắt tôi chỉ vừa hiện lên bóng dáng, người đã ở rất xa rồi.
Tôi phát hoảng, muốn đứng lên, Chu Văn Trừng lại giữ chặt tôi, lười biếng nói: “Thấy việc nghĩa hăng hái làm, không phải chuyện của bà.”
Tôi mới nghe rõ người bên kia kêu “Kẻ cướp”, xem ra em gái Lam đi giúp người ta bắt cướp rồi. Thấy việc nghĩa hăng hái làm đương nhiên là chuyện tốt, nhưng lại… hơi nguy hiểm, ngộ nhỡ kẻ cướp kia mang dao, ngộ nhỡ hắn ta có đồng bọn thì làm sao bây giờ?
Chu Văn Trừng chậm rì rì châm điếu thuốc, “Bà yên tâm đi, bọn côn đồ tất nhiên là có dao và đồng bọn rồi.”
“Vậy ông còn ngồi ở đây, có loại bạn như ông vậy sao?!” Tôi phát hỏa, trừng mắt lườm cậu ta một cái, chạy tới.
Vốn cho rằng sẽ có pha mạo hiểm gì đó, kết quả đến hiện trường, tôi liền thấy choáng váng, bốn tên đàn ông to cao té trên mặt đất thống khổ kêu rên, một bác gái khoảng bốn mươi tuổi trông có vẻ hiền lành đang lôi kéo em gái Lam liên tiếp nói cảm ơn.
Này… Xong việc rồi sao?
Chu Văn Trừng dùng khuỷu tay đè vai tôi, cười nói: “Tui đã nói tới làm cái gì? Người ta từng tham gia bộ đội đặc chủng, đối phó loại trộm vặt này, còn không phải dễ như trở bàn tay.”
Bộ đội đặc chủng nha… Tôi nhìn em gái Lam, nhất thời cảm thấy hình tượng của cậu ta vĩ đại hẳn lên.
Chu Văn Trừng liếc mắt: “Thở ra đi! Ông nội người ta còn trâu bò hơn, là trung tướng đó.”
Trung tướng sao, không có hứng thú. Bộ đội đặc chủng vẫn đẹp trai hơn. ^_^
Lam Địch nhìn chúng tôi, gật đầu nói vài câu với bác gái kia, liền đi lại. Cậu ta lôi kéo chúng tôi, “Đi mau.”
Tôi bước nhanh đuổi theo cậu ta, “Sao lại gấp gáp như vậy, anh hùng không lưu danh sao? Ông rất có tinh thần cách mạng đó.”
Em gái Lam: “Một lát cảnh sát tới rồi, còn phải lấy khẩu cung, phiền toái lắm.”
“Em gái Lam, tôi thu hồi cái nhìn trước kia của tui, ông là đàn ông, 100%.”
“Khốn kiếp, trước kia bà nghĩ tôi thế nào?!”
“Ha ha, ha ha ha ha…” Tôi chớp mắt mấy cái, chuyển hướng đề tài, “Này, đàn ông, ông có giết người không?”
Em gái Lam nhíu mày nhìn tôi, “Bà nói ‘có’ là sao, là ý nói có năng lực, hay là có khả năng?” Thấy tôi không nói chuyện, cậu ta vươn hai ngón tay nâng cằm tôi lên … Ặc, có ý gì?!
Tiếp đó ngón tay cậu ta từ cằm tôi dời xuống, đến chỗ nào đó trên cổ, nhẹ nhàng chọc một chút, “Nơi này, vài giây thôi.” Nói xong, tay lại lùi về một chút, tiếp tục hạ xuống, đến nơi nào đó sau thắt lưng tôi, chỉ chỉ, không ngần ngại chạm vào, “Nơi này, cũng chỉ vài giây thôi.”
Tôi nhảy ra xa ba thước, “Được rồi được rồi, tui sợ rồi!”
Em gái Lam lại cười mỉm, nhìn về phía Chu Văn Trừng, “Bả tin thật.”
… Khốn kiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.