Khế Tử

Chương 3: Khai Dương*




*Khai Dương (Mizar) là tên ngôi sao thứ sáu trong chòm sao Bắc Đẩu, xem thêm chú thích đầu chương 2.
Buổi nói chuyện của Dao Đài làm dấy lên làn sóng yêu đương trong học viện Bích Không, những thiếu niên sắp tiến vào Kỳ thức tỉnh cũng bắt đầu tích cực tìm kiếm phối ngẫu tương lai của mình, trong sân trường bất cứ lúc nào cũng có thể thấy những đôi tình nhân có đôi có cặp.
Đây là mùa đẹp nhất trong năm để yêu đương ở Thiên Túc tinh, nhìn những thiếu niên mới biết yêu hơi ngượng ngùng khanh khanh ta ta, ngay cả nhóm nhân viên công tác trong học viện cũng không tránh khỏi quay trở lại những ngày tháng ngây thơ trong ký ức.
Có điều không phải đoạn hồi ức nào cũng tốt đẹp, hiệu trưởng chính là một trong những trường hợp không tốt đẹp đó.
“Cứ vào thời điểm này mỗi năm, trạng thái tinh thần của ngài đều khiến người ta lo lắng," Dao Đài âu lo nhìn tờ báo cáo trong tay, đó là kết quả khi hiệu trưởng đến phòng chăm sóc sức khỏe lấy thuốc, bị cô đẩy lên máy kiểm tra sức khoẻ mà có.
Hiệu trưởng có chút bất đắc dĩ day day huyệt thái dương, “Ta chỉ là tới tìm cô lấy chút thuốc thôi, kết quả kiểm tra này dù sao đều đã đoán trước được, kiểm tra thêm nữa cũng chẳng có gì mới, hà tất phải vậy chứ?”
“Tôi là bác sĩ chăm sóc sức khoẻ ở đây, tôi có nghĩa vụ hiểu rõ tình trạng tinh thần của mỗi người trong học viện,” Dao Đài cường thế nói, không hề vì đối phương là hiệu trưởng mà thoái nhượng, “Đánh giá tinh thần của ngài hiện tại đã đến cấp bậc nguy hiểm..."
“Lại còn đã nguy hiểm được hơn trăm năm rồi, quả thực mỗi một giây đều có khuynh hướng tự sát,” hiệu trưởng một câu đem lời Dao Đài sắp nói chặn lại, “Nhưng dù sao ta đến giờ vẫn còn hảo hảo sống, hơn nữa cũng chưa nghĩ tới chuyện buông tha.”
"Ngài..."
Hiệu trưởng cười khổ, "Nếu y học không thể chữa khỏi ta, ít nhất cho ta chút thuốc để thuyên giảm đi.”
Dao Đài chán nản mãi một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, từ trong tủ thuốc lấy ra thuốc hiệu trưởng thường dùng —— phần lớn là thuốc viên an thần trị khó ngủ. Ba mươi năm nay không biết ông đã cầm đi bao nhiêu lọ thuốc như vậy từ cô, người đàn ông tinh thần bị đánh giá ở mức nguy hiểm cao này vượt qua dự đoán của mọi người sống thêm hơn một trăm năm, nhưng chỉ có Dao Đài mới biết ông dựa vào cái gì mà gian nan sống sót.
“Liều dùng của ngài gần đây hình như giảm bớt?" Dao Đài đối chiếu bản ghi chép cũ, mơ hồ có chút vui sướng phát hiện.
“Ừ, đó là bởi vì thời gian ngủ ta cần ngày càng ít*.” hiệu trưởng thành thực báo cáo.
*Có ai không hiểu chỗ này không, càng già thì thời gian ngủ cần thiết càng ngắn.
Một tia vui sướng vừa mới dấy lên nháy mắt bị dội tắt, Dao Đài đen mặt đem mấy lọ thuốc lớn giao cho ông, “Có thể không uống thì tận lực kiêng, ngài cũng biết mấy thứ này gây thương tổn đến tinh thần không phải lớn bình thường.”
Đối với cảnh cáo của cô, hiệu trưởng lại biểu hiện thực nhẹ nhàng, "Đương nhiên, ta đã rất kiềm chế rồi đó.”
“Báo cáo tinh thần của ngài ở mức rất nguy hiểm, tôi còn phải chuẩn bị báo cáo lên Trung tâm Kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh.”
“Làm đi, nhưng đừng quên nói với họ khả năng tự kiềm chế của ta có biểu hiện tốt đó,” hiệu trưởng cười cười, có điều nụ cười kia mang vẻ chua xót, “Chỗ như cái trung tâm đó, cả đời ta cũng không muốn đến nữa.”
Dao Đài ngồi xuống, nhập kết quả kiểm tra và liều lượng thuốc đã đưa hôm nay cho hiệu trưởng vào hồ sơ bệnh án, hiệu trưởng tùy tay cầm lấy cái máy tính bảng trên bàn cô giết thời gian.
"Đó là hồ sơ của học sinh lớp mười,” Dao Đài đầu cũng không ngẩng nói, "Một phần thôi, là của những đối tượng cần theo dõi năm nay tôi sàng lọc ra.”
Hiệu trưởng dùng tay lướt trên màn hình, cho đến khi lật đến một trang thì bỗng dừng lại, nhìn gương mặt trên ảnh chụp hơi sững sờ.
“Cậu ấy tên Doanh Phong, là trường hợp nặng nhất trong những em cần lưu ý,” Dao Đài chẳng biết từ lúc nào đã đứng cạnh hiệu trưởng, hiển nhiên cũng thấy được trang hiệu trưởng đang xem, “Chỉ nhìn ánh mắt cậu ấy, cũng biết cậu ấy không chấp nhận hạ mình, nếu cậu ấy trở thành khế tử, hậu quả rất khó tưởng tượng."
Hiệu trưởng không nói một lời lướt qua một trang khác, thiếu niên trong hình đối màn ảnh cười đến thanh xuân dào dạt, ngay cả trên màn hình phẳng lặng dường như cũng không che giấu được vẻ tự tin và đường hoàng của cậu.
"Đó là Lăng Tiêu, cũng chẳng phải đèn cạn dầu, tính cách khoa trương lại hiếu thắng, người như vậy cũng rất khó chấp nhận vận mệnh thất bại. Cũng may cậu ấy và Doanh Phong thực lực đều rất mạnh, là những người nổi bật trong lứa này, người bình thường rất khó thắng họ trong nghi thức trưởng thành, trừ phi..."
Dao Đài không nói thêm gì nữa, hiệu trưởng cũng không truy vấn, thả máy tính bảng lại chỗ cũ, “Năm nay lại phải vất vả cô.”
Dao Đài lắc đầu, định nói không có gì vất vả, nhưng lại nghĩ đến một chuyện khác, “Tiết học sinh lý tiếp theo, tôi muốn mang học sinh đi thăm căn cứ."
“Hả?” Hiệu trưởng rất ngoài ý muốn, "Vì cái gì?"
“Tôi cảm thấy phải để cho học sinh biết mình từ đâu tới, đối với việc đề cao nhận thức bản thân họ có trợ giúp rất lớn."
Hiệu trưởng trầm ngâm một chút, "Đề nghị này rất tốt, ta biết cô có quen biết với người bên căn cứ, chuyện này cứ giao cho cô thu xếp nhé.”
Dao Đài gật đầu nhận lời.
***
“Này! Các cậu nghe chưa, bên ngoài đồn là tiết sinh lý sau học viện sẽ an bài chúng ta đến căn cứ... Đi thăm..."
Lăng Tiêu cửa cũng không thèm gõ tùy tiện xông vào ký túc xá của người ta, nửa sau câu càng nói càng cứng ngắc, cơ hồ chỉ nói hết câu theo quán tính.
Trong phạm vi tầm nhìn, đồng đảng số một —— Lam Thịnh, và đồng đảng số hai —— Bình Tông, đang ngồi trên giường, thân mật ôm dính một chỗ, đang, hôn, môi.
"Xin lỗi, " Lăng Tiêu đờ người ra, ngốc ngốc phun ra hai chữ, lùi về sau từng bước, đóng cửa lại, đại não trống rỗng mất một lúc mới bắt đầu xử lý lượng tin tức phức tạp vừa nãy.
“Mẹ nó!” Lăng Tiêu kịp phản ứng từ trong khiếp sợ lần nữa mạnh mẽ đá văng cửa, “Chuyện gì đây!”
Hai người trong tầm mắt đã tách ra, Lam Thịnh thoải mái ngồi ở chỗ cũ, Bình Tông lại đỏ mặt, hơi hơi quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào cậu.
"Chính là chuyện mà cậu đang thấy đó,” Lam Thịnh ngả ngớn quàng tay ôm vai người bên cạnh, “Chúng tớ đang kết giao."
“Các cậu, các cậu…” Lăng Tiêu như gặp phải sấm sét giữa trời quang, "Từ khi nào?"
Nằm ngoài dự liệu của cậu, Lam Thịnh lại có thể xòe mấy đầu ngón tay ra tính, “Để tớ suy nghĩ, một, hai, ba… Đại khái là ba năm trước á.”
Ba năm trước...
Lăng Tiêu tự giác lăn vào góc phòng vẽ vòng, Lam Thịnh ghét bỏ liếc mắt nhìn cậu, Bình Tông thấy bộ dạng cậu như thế chỉ cảm thấy buồn cười, cũng bất chấp thẹn thùng, đứng dậy lôi kéo cậu.
"Đừng có động đến tớ, giờ tớ đang rất đau lòng, làm sao tớ chấp nhận được cơ hữu (bạn cùng giới tính) bao nhiêu năm qua tự dưng biến thành cơ hữu (bạn gay) thật, còn giấu diếm tớ những ba năm. Tớ thế mà bất tri bất giác bị làm bóng đèn ba năm, các cậu có quan tâm tới cảm nhận của tớ đâu chứ…”
Lăng Tiêu cứ lải nhải, Lam Thịnh dùng ngón út đào đào lỗ tai, "Cũng chính vì Bình Tông luôn bận tâm đến cảm nhận của cậu, mới luôn không cho tớ nói, còn không phải là vì sợ thương tổn trái tim pha lê của cậu sao?”
"Được rồi," Bình Tông nén giận, “Cậu ấy đã như vậy, anh đừng có kích thích cậu ấy nữa.”
Cậu dùng sức kéo Lăng Tiêu từ trên mặt đất dậy, “Chuyện này chủ yếu là lỗi của tớ, ngại nói cho cậu, lại sợ cậu trước mặt bọn tớ xấu hổ, cho nên mới bảo Lam Thịnh giấu không nói ra."
Dù cậu nói thế, Lăng Tiêu vẫn ủ rũ cúi đầu cao hứng không nổi.
“Coi đi, biết chắc là cậu sẽ bày cái mặt như quỷ này ra, cậu bảo tụi này làm sao dám cho cậu biết?” Lam Thịnh móc máy.
“Mấy cậu nói sớm chút thì tớ đâu có như thế!” Lăng Tiêu oán trách.
"Ai tin a?"
“Cậu không phải bạn tốt!”
“Cậu cái đồ phản ứng chậm chạp!"
"Đồ thấy sắc quên nghĩa!"
“Đồ con rùa!”
Bình Tông nghe hai người bọn họ lại bắt đầu tinh thần mười phần cãi lộn, thầm nhẹ nhàng thở ra, đây mới là bộ dáng bình thường Lăng Tiêu nên có.
"Được rồi đừng quậy nữa.” Lăng Tiêu hai tay dùng sức vỗ vỗ mặt mình, giống như muốn đập cho bản thân tỉnh mộng, “Tuy nhất thời không dễ tiếp thu… Sau này các cậu định thế nào?”
Lam Thịnh luôn luôn cợt nhả đột nhiên như biến thành người khác, nghiêm mặt nói, "Cậu cũng nghe lời bác sĩ Dao nói rồi đó, tớ và Bình Tông đã quyết định sau khi tiến vào Kỳ thức tỉnh liền cử hành nghi thức trưởng thành, chính thức kết làm bầu bạn."
Khi cậu nói lời này thái độ rất nghiêm túc và trang trọng, thành thục không hề giống một thiếu niên.
Bình Tông lén lút đưa tay cho cậu, hai người mười ngón gắt gao đan xen, tất cả đều lọt vào mắt Lăng Tiêu.
“Vậy thật sự tớ phải chúc mừng các cậu trước…” Lăng Tiêu thoáng vẻ cô đơn, “Nhưng mà hai người các cậu ai làm khế chủ?"
Lam Thịnh cầm tay đối phương, nắm thật chặt, "Dựa vào bản lĩnh thôi.”
Bình Tông mỉm cười, không tỏ thái độ.
“Sau khi nghi thức trưởng thành chấm dứt, các cậu chẳng phải định học lên sao? Bỏ lại một mình tớ…”
"Nói tới chuyện này,” Bình Tông thân thiết mở miệng, "Lăng Tiêu cậu cũng nên lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của mình đi, sau khi bác sĩ Dao chuẩn bị động viên, trong khóa không ít người đều xác định quan hệ yêu đương rồi, lượng độc thân càng ngày càng ít."
“Tớ biết rồi,” Lăng Tiêu buồn rầu cào cào đầu, “Nhưng này đâu phải nói tìm là tìm được, dù sao cũng phải có một đối tượng vừa ý trước đã chứ?”
"Doanh Phong thì sao? Chả phải lần trước cậu nói thu tên đó làm khế tử sao?" Lam Thịnh đột nhiên xen mồm.
“Giỡn hoài,” Bình Tông gõ gõ cậu ta, “Lăng Tiêu nói đó là do giận thôi.”
“Vậy sao? Tớ còn tưởng cậu có ý với cậu ta chớ,” Lam Thịnh nhún nhún vai, "Gần đây Trục Nguyệt rất chủ động theo đuổi Doanh Phong nha, cứ như sợ người ta không biết ấy.”
"Trục Nguyệt?" Lăng Tiêu sửng sốt, "Cái tên chẳng đánh nổi ai đó?”
"Đúng vậy, tớ thật nghi ngờ, người Thiên Túc làm sao lại có một tên ngoại tộc yếu ớt đến vậy, quả thực làm mất mặt tộc đàn chúng ta. Bằng thực lực của hắn, nhất định là làm khế tử cho người ta.”
“Làm khế tử của Doanh Phong có gì không tốt đâu, cậu ấy mạnh như vậy, phóng mắt tìm cả lứa chúng mình cũng không có mấy ai qua được cậu ta trong nghi thức trưởng thành đi.” Bình Tông nói.
"Cũng chưa chắc, không khéo sẽ có người lớp trên đánh chủ ý lên cậu ta, em quên rồi hả, bác sĩ Dao nói, khế chủ sẽ được cộng thêm năng lực của khế tử, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ cho mấy đứa ngu không sợ chết rục rịch."
Hai người họ nghị luận một chữ cũng không lọt khỏi tai Lăng Tiêu, một cỗ cảm xúc tên là buồn bực bắt đầu khuấy động trong ngực cậu, hận không thể chưa từng nghe mấy chuyện vừa rồi, nhưng lỡ nghe rồi, lại không có cách nào không để ý.
“À phải,” Lam Thịnh lúc này mới nhớ ra, “Vừa rồi lúc vào cậu nói cái gì? Đi thăm căn cứ? Thật sao?"
***
Cái từ ‘căn cứ’ trở thành từ có tần suất được lặp lại nhiều nhất từ miệng học sinh lớp mười mấy ngày kế tiếp, đối với những thiếu niên này mà nói, căn cứ vừa quen thuộc, lại tràn ngập cảm giác thần bí. Đó là nơi họ ngủ say và thức dậy, mỗi một người Thiên Túc, sự vật đầu tiên trong đời họ thấy khi mở mắt ra, chính là nóc của lồng năng lượng trong căn cứ.
Nhưng sau khi trải qua đợt kiểm tra sức khoẻ ngắn rồi đi đăng ký (giống như mình khai sinh ấy), những người mới tỉnh đó được tùy cơ phân vào những học viện sơ cấp, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, căn cứ trong trí nhớ họ, bất quá chỉ như phù dung sớm nở tối tàn.
Tin tức có thể trở về thăm căn cứ làm học sinh lớp mười rất phấn khởi, họ đều nóng lòng chờ đợi tiết học sức khỏe sinh lý kế tiếp.
Lăng Tiêu nhập mệnh lệnh vào cổng cá nhân, truy cập mạng Thiên Nguyên.
Mạng Thiên Nguyên là mạng lưới công cộng của Thiên Túc, người thiết kế ban đầu đưa ra ý tưởng mạng lưới ba chiều, cũng thành công lập ra mô hình không gian ba chiều của cộng đồng ảo, sáng tạo ra nền tảng của mạng thực tiễn, đây đã là chuyện hơn năm trăm năm trước.
Đáng tiếc kế hoạch chưa hoàn thành thì ông đã mất sớm, vài thập niên sau, mới có người kế thừa chí nguyện của ông, đem mạng lưới ba chiều tiến thêm một bước hoàn thiện, cũng thành công phổ biến rộng rãi.
Người kế thừa thứ ba đã sáng tạo ra kỳ tích trong lịch sử mạng, ông phát minh ra thiết bị truyền tải dị thứ nguyên*, giúp một vật thể thật có thể chuyển hóa giữa thực và ảo, lập nên thời đại huy hoàng của mạng lưới ba chiều.
*Dị thứ nguyên, còn gọi là Extra-dimension, là chiều không gian khác (ngoài không gian ba chiều), bạn có thể thấy khái niệm này trong thuyết Big Bang.
Ngày nay, lấy cộng đồng ban đầu làm trung tâm, mạng Thiên Nguyên đã mở rộng khắp các lãnh thổ quốc gia, mỗi ngành mỗi nghề đều có một không gian trong đó, nghiễm nhiên trở thành không gian sầm uất tồn tại song song với thế giới thực, hoàn thành giấc mộng của thế hệ đầu tiên khi đặt tên cho nó —— Thiên Nguyên, kỷ nguyên mới của Thiên Túc tinh.
Thân phận thiếu niên của Lăng Tiêu đồng nghĩa phạm vi hoạt động của cậu trên mạng Thiên Nguyên đã bị hệ thống phân cấp của mạng lưới hạn chế, không thể truy cập vào 80% khu vực chỉ giới hạn cho người trưởng thành. Cũng may có vài đặc khu được kiến thiết rất phồn hoa cho phép thiếu niên xuất nhập, đã hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu của trẻ vị thành niên.
Ngoại trừ cổng cá nhân, mỗi người Thiên Túc sau khi tỉnh dậy còn có thể có một tấm thẻ từ, thẻ này có rất nhiều công dụng, một trong số đó chính là quẹt thẻ chi tiêu.
Một thiếu niên mỗi tháng đều có một khoản sinh hoạt phí được nạp vào thẻ, số tiền đủ để họ chi dùng trong cả tháng. Khoản chi phí này khi họ hoàn thành nghi thức trưởng thành, vào bồi dưỡng ở trường cao đẳng sẽ tăng lên, cho đến khi tốt nghiệp đi làm và có thu nhập mới thôi. Khi đó họ mới bắt đầu nộp tiền thuế giáo dục, như những người đi trước đã dưỡng dục họ, dưỡng dục Thiên Túc đời tiếp theo.
Lăng Tiêu vào siêu thị quét thẻ mua một ít vật dụng hàng ngày, mua xong đồ mình cần, Lăng Tiêu không có gì làm đi lang thang dạo trong khu mua sắm, bị bảng hiệu một cửa hàng đề là ‘Cái gì cũng bán’ hấp dẫn tầm mắt.
“Cậu bán cái gì trong này?” Cậu đi vào tiệm, lại phát hiện bên trong ngoại trừ một thiếu niên, thì chẳng có hàng hoá gì.
Thiếu niên cười hì hì chỉ chỉ tấm biển trên đầu, “Cái gì cũng bán.”
Lăng Tiêu không tin trên dưới đánh giá cậu một phen, "Cậu là học sinh làm công ở đây hả?”
“Không, tôi là chủ tiệm này.”
“Chủ?” Lăng Tiêu hết sức kinh ngạc, "Nhưng cậu thoạt nhìn y chang tôi mà, chỉ là một thiếu niên.”
“Tôi là thiếu niên không sai, có điều tôi đã là thiếu niên hai mươi hai tuổi rồi."
Khi Lăng Tiêu còn đang giật mình, một người khác đi vào tiệm.
"Vị bạn học này, cậu cần mua gì?” Ông chủ thấy có khách hàng mới vào cửa, nhiệt tình hỏi.
Doanh Phong vừa vào liền thấy người không muốn thấy, vừa xoay người định đi, Lăng Tiêu cũng vì một câu nói của ông chủ mà phát hiện ra cậu.
“Cậu tới làm gì?” Lăng Tiêu chẳng chút khách khí hỏi.
Có thể là do đang ở trên mạng, Doanh Phong không lạnh lùng như ngày thường, hiếm thấy trả lời một câu, "Tôi vì cái gì không thể tới?"
"Vào cửa chính là khách, đương nhiên ai cũng có thể," Chủ tiệm cười dẫn Doanh Phong vào trong, “Cần gì thì cứ chỉ.”
“Nhưng mà chỗ này của anh đâu có cái gì, " Những lời này của Lăng Tiêu là nói với chủ tiệm.
“Chỉ cần là thứ cậu nói ra được, thì tôi có tự tin bán được.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ, cổng game mới nhất trên thị trường, tiêu bản sinh vật ngoài hành tinh, các loại chữ ký của minh tinh, để tôi nghĩ coi thiếu niên tuổi của cậu thích nhất cái gì... A, đúng rồi," cậu ta tận lực thấp giọng, “Cho dù là đĩa phim nóng của người lớn, tôi cũng có thể trộm được nga.”
Lăng Tiêu cảm thấy thật 囧, thình lình nghe Doanh Phong hỏi một câu, “Anh không phải học sinh cùng học viện với chúng tôi sao?”
"Cái gì?" Lăng Tiêu mở to hai mắt nhìn, "Cái người thiếu niên hai mươi hai tuổi này là học sinh trong học viện chúng ta?”
“Anh ta là Chẩm Hạc, vậy mà cậu cũng không biết.” Doanh Phong khinh thường.
Cái tên như sấm bên tai vừa mới vang lên, cuối cùng cũng mở ra một khe hở trong trí nhớ Lăng Tiêu —— danh nhân học viện Bích Không không ai không biết không người không hiểu, thiếu niên hai mươi hai tuổi vẫn chưa trưởng thành, cũng chính là niên khóa cao nhất trong Bích Không học viện.
Chẩm Hạc tuy rằng thanh danh hiển hách, nhưng thái độ làm người xuất quỷ nhập thần, rất nhiều học sinh chỉ nghe qua đại danh của cậu, nhưng từng thấy bản thân của cậu, cũng khó trách Lăng Tiêu không nhận ra.
Chẩm Hạc một chút cũng không để ý bị nhận ra, "Tôi biết các cậu là đàn em trong Bích Không, Lăng Tiêu, Doanh Phong, tôi nói không sai chứ?"
“Khỉ thật,” nghe được tên mình từ miệng đối phương, Lăng Tiêu rất kinh ngạc, "Vậy mà anh cũng biết?"
"Đương nhiên, " Chẩm Hạc trong nháy mắt thay đổi một loại khí chất, không còn là chủ tiệm ân cần nhiệt tình, mà mang vài phần bộ dạng bất cần đời, “Tôi cái gì cũng bán, trong đó đương nhiên bao gồm cả tin tức. Là một nhân viên tình báo, thì luôn phải biết nhiều hơn người khác một chút.”
"Đáng tiếc tôi đối với mấy thứ anh bán không có hứng thú, " Doanh Phong nói xong câu này, xoay người muốn đi, Lăng Tiêu thấy vậy vội vàng tiếp theo một câu, "Tôi cũng không có hứng thú."
“Tôi nhớ hai người các cậu đều là lớp mười đúng không?” Chẩm Hạc một câu đã thành công ngăn bước hai người sắp rời đi, “Nghe nói hai ngày nữa học sinh lớp mười sẽ được đi thăm căn cứ.”
"Đúng vậy, chuyện này toàn bộ học viện đều biết, anh biết cũng chẳng có gì lạ.”
"Vậy không bằng để tôi bán chút tin tức có lẽ sẽ làm các cậu cảm thấy hứng thú đi, ví dụ như, bí mật trong căn cứ.”
"Bí mật?"
“Bí mật liên quan đến cách tìm kiếm bạn lữ kiếp trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.