Khế Ước Hào Môn

Chương 147: Xin cô đừng có diễn kịch nữa




Miệng Tần Cẩn Lan nhợt nhạt, viền mắt thâm quầng, cả buổi tối không ngủ.
Cô là ngủ không được.
Nhắm mắt lại, cô lại thấy khuôn mặt Tần Chiêu Vân rõ ràng đã suy kiệt chết đi, đột nhiên mở trừng mắt, tứ chi co giật vươn về phía cô, giống như lúc cô còn nhỏ, ông ta khủng bố mà hướng về phía cô hét lên: “Lan nhi... Lan nhi...”
Cô ta chợt tỉnh, nhìn trong phòng tối đen như mực sợ đến hét lên.
Cả đêm chỉ có thể bật đèn lên, mở tiếng TV đến cỡ lớn nhất.
Cô đã làm chuyện đáng sợ như vậy... Thế nhưng mục đích của cô vậy mà chưa hề đạt được...
Đôi mắt đục ngầu nhìn qua...
Hai người phía trước kia, cô đã đi theo suốt một đường, cô rõ ràng mà chứng kiến trên mặt Tần Mộc Ngữ trừ vẻ trong trẻo lạnh lùng ngoài ra không hề có một nét biểu hiện nào khác, điều này không đúng, nếu như cô ta biết được chuyện Tần Chiêu Vân đã chết, cô ta sẽ không có biểu hiện cảm xúc như vậy!
Mà khi cô tận mắt nhìn đến sắc mặt chồng của mình, tựa thì tất cả đã hiểu!
“A...” Tần Cẩn Lan cởi dây an toàn trên người, làm cho mái tóc xõa ra một chút, nhìn vào kính xe, đích thật là đôi mắt sưng đỏ không thể chịu nổi, cô ta lảo đảo lắc lư xuống xe, hướng thẳng vể phía bọn họ mà đi đến.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Người phục vụ ngoại quốc lễ phép mở cửa ra.
Bên trong nhà hàng, hai người đang ngồi ở chỗ chính giữa phía trên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ ưu tư, không có lấy một chút tâm tình. Trái lại Thượng Quan Hạo, ánh mắt vắng lặng, nhưng là cực kỳ kiên nhẫn hỏi xem nàng muốn ăn gì, nàng vẫn nhàn nhạt thản nhiên như trước không muốn để ý tới, lúc này Tần Cẩn Lan ở cửa nhìn thấy hết sức mỉa mai, trong mắt ầng ậc nước, hô to một tiếng: “Tiểu Ngữ!”
Một tiếng gọi này, làm mọi người trong nhà hàng giật mình, ngay cả đang ăn cũng ngây người ra một chút.
Thượng Quan Hạo nhíu mày, giương mắt lên nhìn Tần Cẩn Lan, kinh ngạc cùng nghi hoặc, nhưng vẫn ung dung thản nhiên như cũ. Chỉ là trong đầu tồn tại chút đề phòng, không biết cô lúc này xuất hiện ở đây là làm cái gì.
Tần Mộc Ngữ đánh mắt sang, đôi mi dài buông xuống, là đôi mắt trong suốt như nước.
Một khắc sau, trong mắt Tần Cẩn Lan như lại tràn đầy bi thương thống khổ, bỏ qua hết thảy mọi thứ mà hướng về phía nàng chạy tới, một tay ôm lấy vào ngực, khóc lớn: “Tiểu Ngữ... Tiểu Ngữ...”
Nét băng lãnh trên người Thượng Quan Hạo càng thêm nặng nề, không biết cô ở chỗ này là muốn diễn trò gì.
Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ hơi tái nhợt, cảm nhận được cái ôm của Tần Cẩn Lan, có cảm giác như là đang bị thứ ma quỷ lạnh giá ôm lấy, một lúc lâu mới khản giọng nói: “Chị nói thẳng ra đi, chị muốn làm gì, không được sao? Chị đã thấy tôi với chồng chị ở cùng một chỗ, muốn điên loạn thần kinh gì hay là khóc rống náo loạn lên cũng được, chỉ là đừng mệt nhọc diễn kịch...”
Tần Cẩn Lan nghe xong, tiếng khóc nức nở dịu xuống, trong ánh mắt như là ngưng động nỗi đau buồn thật lớn, ngân ngấn lệ “Ba!” một tiếng hung hăng cho nàng một cái tát!
Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ lệch đi, trên nước da trắng ngần, vết bàn tay in lên đỏ thẫm nhanh chóng hiện ra.
Trong đôi mắt trong veo lộ ra một tia yếu ớt, bởi vì một cái tát này, thật sự rất đau, rất đau...
Sắc mặt Thượng Quan Hạo đột nhiên biến thành u ám, quét qua, đã thấy trong mắt Tần Cẩn Lan cũng mang theo kinh ngạc, khó tin, lại bất thình lình nắm lấy hai vai Tần Mộc Ngữ, khóc lóc “Xin lỗi...! Tiểu Ngữ, xin lỗi... Chị không nên đánh em! Là lỗi của chị! Là chị không khống chế được, nhưng mà em có biết không... Em có biết là ba qua đời rồi hay không! Ngay sáng sớm ngày hôm nay, ông ấy đã qua đời ở trong phòng chăm sóc đặc biệt! Có người phá máy thở của ông, có người đã giết ông! Tiểu Ngữ... Chúng ta không còn ba nữa, chúng ta không còn ba nữa!”
Giọng nói cô ta thảm thiết, khóc rống lên, từng tiếng từng tiếng tựa như truyền vào trong ngực, xé rách trái tim người khác, đau nhức không sao sánh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.