Khế Ước Hào Môn

Chương 270:




Anh bình tĩnh suy nghĩ, gọi điện thoại cho Mạc Dĩ Thành, lên tiếng nói: “Cô ta đang ở một mình trên vách núi, anh nên dẫn theo nhiều người đến đó đừng để cô ta bị thương, sau đó trực tiếp đưa cô ta về nhà, không cần thông báo cho tôi biết.”
Mạc Dĩ Thành gật đầu: “Tôi hiểu rồi, lập tức đưa người tới, hiện tại anh đang ở đâu?”
Thượng Quan Hạo đang định lên tiếng, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Mạc Dĩ Thành lại tò mò bổ sung thêm một câu: “Ở bên cạnh vợ chưa cưới à?”
Sắc mặt Thượng Quan Hạo trầm xuống, khàn giọng nói ra một câu: “Cậu quản nhiều thật đấy!”
Mạc Dĩ Thành ở phía bên kia nở nụ cười, chậm rãi nói: “Đôi khi chạm vào ranh giới cuối cùng của phụ nữ cũng không tốt, nhất là cái cô Giang tiểu thư này, bị dồn ép đến mức tuyệt vọng cô ta có thể làm ra những chuyện không ai ngờ tới, anh thật sự vẫn không bận tâm à?”
Thượng Quan Hạo từ từ khởi động xe: “Cho nên anh hãy trông chừng cô ta, đừng để cô tay nhảy xuống.”
Mạc Dĩ Thành vẫn cười như cũ, nói một cách chắc chắn: “Sẽ không. Cứ xem như là cô ta muốn nhảy thì cũng sẽ nhảy trước mặt anh, làm vậy trước mặt bọn tôi—— Chẳng có ý nghĩa gì.”
Thượng Quan Hạo không muốn suy nghĩ đến chuyện này nữa, nhíu mày, cúp điện thoại.
****
Hai cánh tay ấm áp vươn ra, từ từ bế cô gái nhỏ đang dựa vào đầu giường, cô rất nhẹ, giống như lông vũ, động tác của Thượng Quan Hạo đã vô cùng dịu dàng nhưng không ngờ rằng anh vẫn làm cho cô tỉnh giấc.
Hàng lông mi dài của Tần Mộc Ngữ mở ra, theo bản năng nắm chặt ga giường, đôi mắt nhập nhèm nhìn anh.
“... Thượng Quan Hạo...” Cô hơi kinh ngạc, không hiểu vì sao đã muộn như vậy rồi anh còn tới bệnh viện.
“Cảm giác của em vẫn luôn nhạy bén như vậy à?” Đôi mắt sâu thẳm của anh chuyển động có chút ranh mãnh, hạ thấp giọng, dịu dàng nói, “Chỉ hơi chạm vào đã tỉnh dậy.”
Lúc này mới nhận ra cả người cô đều bị anh ôm vào lòng, mặt lập tức đỏ lên, vội vàng tránh ra.
Đứng không vững, vẫn bị nhốt trong vòng tay mạnh mẽ của anh, Thượng Quan Hạo kéo thân thể nhỏ nhắn của cô lại, anh có lợi thế là cơ thể cao lớn khiến cô càng cảm giác bản thân mình nhỏ bé đến mức đáng thương, dường như ngay lập tức bị anh ôm vào trong lòng.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, nhíu mày: “11:30, anh đến đây làm gì?”
“Đến nhìn xem em có bị đông cứng hay không,” bàn tay ấm áp giữ chặt gáy cô, áp mặt vào trán cô để kiểm tra nhiệt độ, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ý trách cứ, “Không lạnh sao? Nhiệt độ ngoài trời là -10 độ, em cứ ngủ ở đây như vậy à? Anh nghĩ rằng ngày mai anh nên sắp xếp thêm cho em một cái giường?”
“...” Cô bị sự thân mật bất ngờ này làm cho choáng váng không biết phải làm gì, cau mày nói, “Tôi... Tôi chẳng qua không cẩn thận ngủ thiếp đi mà thôi...”
Thượng Quan Hạo hoàn toàn ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô: “Nghe lời anh, nghỉ ngơi một chút, được không?”
Tần mộc ngữ giật mình, lắc đầu: “Bác sĩ nói rằng phải quan sát nhịp tim của thằng bé trong vòng 24 giờ, rồi mời quyết định kế hoạch phẫu thuật, ngày mai còn phải đi chụp x-quang...”
Anh cúi đầu, ngắt lời cô: “Em không biết việc theo dõi nhịp tim trong vòng 24 giờ là dựa vào máy móc sao? Chẳng lẽ còn cần em đến quan sát? Em ngồi ở đây cả đêm thì sẽ ra kết quả à?”
Đột nhiên Tần Mộc Ngữ nhíu mày, bị anh làm cho tức giận, liên tiếp đánh vào vai anh mấy cái.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo trở nên dịu dàng, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng: “Nhưng mà phải theo dõi như vậy để làm gì? Em nhất định muốn phẫu thuật cho con?”
Tần mộc ngữ nhất thời nghẹn lời, đôi mắt trong suốt ngước lên, kinh ngạc nhìn anh hồi lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.