Khế Ước Hào Môn

Chương 315.2:




Ngón tay thon dài có chút vô lực, từ từ trượt khỏi vô lăng, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
Có người bắt máy, anh dùng tiếng Anh chậm rãi nói mấy câu, giọng nói khàn khàn mang theo sự bi thương quanh quẩn trong xe, Tần Mộc Ngữ nghe loáng thoáng cũng có thể hiểu, anh đang gọi điện cho Sandy.
Tắt điện thoại, đôi môi mỏng của Thượng Quan Hạo khé mở, trầm giọng nói: “Anh đã gọi điện nhờ Sandy trông Tiểu Mặc một lúc, anh không lầm hình như cô ấy có chìa khoá nhà em, đúng không?”
Cả người Tần Mộc Ngữ gầy yếu xanh xao, ngồi trên ghế ở phía trước, cắn môi không nói nên lời.
Ven đường vốn không phải là chỗ để đỗ xe, dường như Thượng Quan Hạo lại không muốn đi lên phía trước, trong trái tim ngột ngạt và đau đớn, giống như là bị cô đâm một nhát dao.
Anh ngồi dựa vào ghế lái, đầu hơi ngửa ra, nhắm mắt, cổ tay đặt lên trán, anh vô cùng mệt mỏi cảm giác cả người rã rời.
Bên ngoài cửa kính xe truyền đến âm thanh “Bốp bốp bốp’.
Thượng Quan Hạo không thèm quan tâm.
Tần Mộc Ngữ nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn sang, anh giống như không nghe thấy gì, mà cảnh sát giao thông vẫn nghi ngờ, tiếp tục ‘Bốp bốp bốp’ đạp vào cửa xe… Bọn họ đỗ xe trái quy định.
Tần Mộc Ngữ không thể chịu được nữa, hàng lông mày thanh tú nhíu lại, vươn người sang muốn ấn nút mở cửa xe ra.
Bàn tay đang giơ ra lại bị người kia cầm lấy.
Hàng lông mi dày đậm chậm rãi mở ra, Thượng Quan Hạo cầm tay cô đặt xuống, ngón tay tao nhã ấn nút hạ cửa kính xe xuống, sườn mặt tái nhợt không chút tình cảm đối mặt với cảnh sát giao thông.
Bởi vì thời gian dừng lại không quá dài nên xe tạm thời không bị thu giữ, chỉ cần nộp tiền phạt là có thể giải quyết.
Màn đêm sâu thẳm hạ xuống, giọng nói tiếng Anh thuần khiết vang ở bên tai, gió xuân se lạnh xâm nhập vào trong xe, lông mi cong dài của cô run rẩy, ôm chặt hai bả vai của mình, đợi anh giải quyết xong mọi chuyện.
Một lát sau, cuối cùng cảnh sát giao thông cũng rời đi, Thượng Quan Hạo khởi động xe, xe từ từ di chuyển.
Đường phố bắt đầu lên đèn, có chút rực rỡ đẹp đẽ, tâm trạng của cô đã không còn kích động như vừa rồi, dần dần bình tĩnh lại.
“Hôm nay vì sao em lại đi với cậu ta? Để cậu ta phải đưa em về?” Giọng nói của Thượng Quan Hạo cũng bình tĩnh trở lại, chậm rãi hỏi cô từng chữ.
Tần Mộc Ngữ hít vào một hơi, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, mở miệng nói: “Không phải em muốn tìm Ngự Phong Trì, là Giang Dĩnh nói có việc muốn tìm anh ấy giúp đỡ, em mới giúp cô ấy làm cầu nối, nhưng chỗ đó cách đường lớn rất xa, khó bắt xe nên anh ấy mới đưa em về.”
Giang Dĩnh, cô ta muốn tìm Ngự Phong Trì.
Nghe đến câu này, lông mày của Thượng Quan Hạo đột nhiên nhíu lại, nắm chặt vô lăng hơn một chút, dường như anh đã đoán ra điều gì đó, ánh mắt lạnh lùng.
Trong đôi mắt trong veo xuất hiện ánh sáng, cô tiếp tục nói: “Sự nghi ngờ trong lòng luôn vô cùng lớn, cho dù em có giải thích như vậy thì anh cũng không tin tưởng hoàn toàn. Nhiều khi, anh tin hay không tin chuyện gì đều do chính bản thân anh quyết định, người khác không kiểm soát được, giống như bốn năm trước… Cho nên cứ như vậy đi, nếu anh dẫn em đi là để nói về chuyện này thì em đã nói xong rồi. Không cần phải làm phiền Sandy giúp em trông Tiểu Mặc nữa, em tự làm được.”
Xe lại chậm rãi dừng lại, bóng của những tán cây ở ven đường đổ xuống, che khuất hơn phân nửa chiếc xe.
Đôi mắt của Tần Mộc Ngữ nhìn sang, nhẹ giọng nói: “Anh làm gì vậy? Lại muốn nhận thêm hóa đơn nộp phạt?”
Những ngón tay của Thượng Quan Hạo từ vô lăng di chuyển xuống dưới, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên cảm xúc phức tạp, nghiêng người sang, nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô, cánh tay ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô, nhắm mắt, cánh môi hạ xuống thấp.
“…” Đột nhiên hơi thở của Tần Mộc Ngữ trở nên hỗn loạn, cổ tay mảnh khảnh luống cuống đặt lên vai anh.
Hai đôi môi kè sát vào nhau, mềm mại trằn trọc, anh mạnh mẽ, nhưng cũng rất dịu dàng khiến người ta phải thất thần.
“Cho anh một chút cảm giác an toàn thì sẽ thế nào…? Hay là em cảm thấy anh là đàn ông, cho nên không cần?” Giọng nói của Thượng Quan Hạo phát ra từ hai đôi môi đang giao hòa, trầm thấp, mị hoặc, mờ mịt, hàng lông mày tuấn dật bởi vì ẩn nhẫn mãnh liệt mà hơi nhíu lại, “Tần Mộc Ngữ, không phải em nói yêu anh sao… Tại sao lại không yêu hết lòng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.