Khế Ước Hào Môn

Chương 317:




"..." Giang Dĩnh cứng đờ tại chỗ.
Cô ta luống cuống, hàng lông mi dài run rẩy, bàn tay đang cằm chặt tập hồ sơ toát đầy mồ hôi.
"Hạo, vì sao... Vì sao anh lại xuất hiện ở đây?" cô ta khàn giọng hỏi.
Thượng Quan Hạo chậm rãi đi đến trước mặt cô ta, đôi mắt sắc sâu thẳm nhìn thẳng cô ta, đôi môi mỏng khẽ mở: "Giang Dĩnh, vì sao lúc trước tôi không phát ra cô thần thông quảng đại đến vậy, không chỉ có thể thay tôi ra quyết định, thậm chí còn có thể thay mặt tôi đến đây tiến hành hòa giải với nguyên cáo..." Những ngón tay thon dài của anh chống xuống hai bên người cô ta, anh hỏi từng chữ một cách rõ ràng, "Ai đã cho cô cái quyền được làm như vậy?"
Trên lưng Giang Dĩnh toát đầy mồ hôi lạnh.
Cô ta biết.
Cô ta luôn biết rằng Thượng Quan Hạo không thích người khác nhúng tay vào chuyện của anh.
Thế nhưng...
Cô ta siết chặt phần tài liệu trong tay, chịu đựng những giọt mồ hôi từ trên lông mi nhỏ xuống, run giọng nói: "Nhưng em không thể không quan tâm, Hạo, anh cứ việc bảo vệ người anh yêu, anh có thể bảo vệ cô ta giống như bảo vệ động vật quý hiếm, không cho cô ta biết bất cứ việc gì! Vậy vì sao em không thể dốc hết sức lực để giúp người em yêu?!"
Cô ta mở phần tài liệu đó ra: "Anh xem một chút, trong này có tất cả tiền tiến tiết kiệm của em, có cả cổ phần mà cha em đã nhượng lại, còn cả vốn đầu tư mà em đã chạy ngược chạy xuôi để gom góp—— Anh có biết phiên toà ngày mai nghiêm trọng đến mức nào không? Anh chẳng lẽ không muốn phản kích một chút nào sao, để mặc cho tên khốn đó hại anh thân bại danh liệt sao?!"
Trong chớp mắt ngón tay thon dài rút tập tài liệu đó ra, ném lên bàn văng ra xa vài mét! Tiếng vang lớn khiến mọi người trong phòng giật mình, ngay cả vị thấm phán cũng bị doạ đến.
Mặt Thượng Quan Hạo đầy sát khí, hơi thở lạnh lẽo như băng bao phủ cô ta.
Đôi môi mỏng sắc bén như dao mở ra, anh chậm rãi nhấn mạnh từng chữ: "Tôi làm việc còn cần phải hỏi ý kiến cô sao? Giang Dĩnh, cô là gì của tôi?"
Mặt Giang Dĩnh vì sợ hãi mà trắng bệch như tờ giấy, lúc này lại bị anh đâm cho một nhát.
"Vậy anh nói đi, rốt cuộc tên khốn Rolls kia nắm được điểm yếu  gì của anh trong tay!" Cô ta hét lên, "Tần Mộc Ngữ quan trọng đến vậy sao? Em không tin cô ta quan trọng hơn mạng sống của anh!"
"Ha ha ha..." Một tràng tiếng cười từ ngoài cửa truyền đến.
Cả người Rolls mặc bộ trang phục quý tộc từ ngoài cửa đi vào, nhún nhún vai, dùng tiếng Trung còn chưa sõi nói: "Tôi còn chưa đến, chẳng lẽ trò hay đã bắt đầu rồi sao?"
"Chà..." Hắn đi tới nhặt phần tài liệu rơi trên mặt đất lên, mở ra xem một lượt, trong miệng phát ra tiếng "chậc chậc".
"Thật sự là một người phụ nữ dũng cảm, chỉ mấy ngày ngắn ngủi như vậy có thể huy động được từng này vốn, cũng không dễ dàng nhỉ!" Ngón tay Rolls tao nhã vuốt ve cánh môi, cười gằn nhìn Thượng Quan Hạo, "Joe, người phụ nữ tốt như vậy anh cũng không cần, vậy thì cho tôi đi! Ha ha ha..."
Dưới sự bảo vệ của mấy người vệ sĩ, gương mặt Rolls càng thêm rạng rỡ.
Giang Dĩnh siết chặt nắm tay!
Trong mắt nổi lên tơ máu, Giang Dĩnh đè nén cảm giác nhục nhã đang bốc lên trong lòng, giọng nói lạnh lùng: "Rolls, anh đã tới đây vậy thì chúng ta nói chuyện đi, đây là khoản tiền mà tôi đã kịp thời bù vào chỗ trống, cho dù anh có kiện Joe thì anh ấy cũng chẳng phải ngồi tù bao lâu! Anh còn điều kiện gì thì nói đi, chỉ cần anh nói ra tôi chắc chắn sẽ làm!"
Rolls nhún nhún vai, đôi mắt màu xanh thẫm mê người nhưng thâm trầm, nhếch mép cười: "Đáng tiếc thật, phụ nữ chỉ dũng cảm thôi vẫn không đủ, còn phải có đầu óc nữa mới được, Giang tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể nói rõ cho cô biết, tôi không cần tiền, càng không muốn dừng lại, tôi chỉ muốn cậu ta ngồi tù, để cho toàn bộ gia tộc Charles nhìn xem người bọn họ chọn làm người thừa kế, làm chủ tịch của Megnific Coper là người đàn ông thất bại đến mức nào!... Joe, anh nói có đúng không?"
Giang Dĩnh tức giận đến mức run rẩy: "Khốn nạn... Anh cảm thấy anh có thể thành công sao?!"
Rolls mở hai tay ra, thể hiện sự phách lối tới cực điểm, lông mày nhíu lại: "Cái này thì phải xem Joe thương cậu con trai nhỏ của anh ta tới mức nào, bảo bối đó rất đáng yêu ai gặp cũng thích, nhưng mà rốt cuộc thằng bé bình an vô sự hay vẫn là bị nổ tung thành từng mảnh —— Cái này thì phải xem Joe lựa chọn thế nào..."
Tiếng cười cuồng vọng vang vọng khắp phòng hoà giải.
Mặt Giang Dĩnh ngay lập tức trở nên trắng bệch!
Con trai nhỏ...
Đôi mắt của cô ta cụp xuống, cuối cùng cũng nhớ ra người Rolls nhắc tới là Tiểu Mặc!
Bình an vô sự hay vẫn là bị nổ tung thành từng mảnh... Giang Dĩnh chấn động, ngước mắt lên nhìn về phía Thượng Quan Hạo!
Người đàn ông cao lớn quay lưng lại với ánh sáng, sườn mặt đẹp đẽ nhưng vô cùng nguy hiểm, trong tiếng cười đầy càn rỡ, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng nới lỏng cổ áo, nhếch môi lên nở nụ cười lạnh đầy sát khí.
Ngay sau đó, mọi người trong phòng hoà giải đều hét ầm lên!
Bởi vì nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục đen chống tay xuống bàn, giống như một tia chớp lướt qua chiếc bàn gỗ đàn hương, chân vung lên một cách hung mãnh, "Bốp!" Một tiếng đá mạnh vào ngực Rolls!
Tiếng cười cuồng vọng đó ngay lập tức nghẹn lại trong cổ họng, biến thành tiếng kêu vỡ vụn trầm đục, "Oành!" một tiếng đập vào góc của cây cột gỗ ngã lăn xuống đất, nôn ra một ngụm máu tươi, một bàn tay vươn tới túm lấy cổ áo của hắn ta xách lên, ấn đầu đè xuống mặt bàn, nắp chiếc bút máy ở bên cạnh rơi xuống mặt bàn phát ra tiếng động lớn, ngòi bút máy nhắm ngay vào động mạch trên cổ Rolls——!
Những la hét chói tai xung quanh, lúc này mới chấm dứt, biến thành sự tĩnh lặng đầy chết chóc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.