Khế Ước Hào Môn

Chương 323: Mạng sống của anh đã trao cho em từ lâu rồi




Mạc Dĩ Thành cười nhạo một tiếng.
"Ông ta cố tình kéo dài thời gian như vậy, không phải chỉ là để điều kiện sao?" Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Dĩ Thành xám xịt, nghiến răng nói.
Thân hình cao lớn của Thượng Quan Hạo đứng thẳng trước cửa sổ sát đất rộng lớn, đôi môi mỏng phun ra một chữ: "Nói."
Người đàn ông kia khẽ vuốt cằm, đặt cốc nước xuống, trong đôi mắt sâu thẳm xuất hiện ánh sáng, nhìn bọn họ nói: "Các anh đã nghe nói đến sòng bạc lớn nhất thế giới ngầm "Charingbank" chưa? Ông ấy là khách hàng cũ ở đó. Điều kiện cũng rất đơn giản, anh đến đó giúp ông ấy chơi thắng một đêm, ông ấy sẽ đạt được tiếng tăm lẫy lừng, cho nên tiền đánh cược rất lớn."
Thân người mạnh mẽ rắn rỏi kia đột nhiên hơi chuyển động.
Mạc Dĩ Thành nhíu mày: "Sòng bạc? Ông ta là người đứng đầu một căn cứ quân sự, chẳng lẽ còn thiếu tiền?"
Đôi mắt xanh lam của người đàn ông sáng lên một cái, càng thêm thâm trầm, môi mỏng mang theo cảm giác túc sát đầy nghiêm túc từ từ nhấn mạnh từng chữ: "Dĩ Thành, xét đến cùng thì sòng bạc cũng chỉ là nơi giao dịch tiền bạc. Trong cờ bạc thông thường thì dựa vào kỹ năng đánh bạc để phân định thắng thua, nhưng ở Charingbank, thì dựa vào mạng người."
... Bạn đã từng nhìn thấy cảnh tượng thú vật bị nhốt trong lồng chém giết nhau chưa?
Sử dụng loại vũ khí nguy hiểm nhất, dùng sự khát màu tàn nhẫn nhất, dùng tất cả sức mạnh và thủ đoạn để dồn đối phương vào chỗ chết. Ở cái nơi đẫm máu đó, sự phân định thắng thua luôn vô cùng đơn giản, chỉ cần bạn là người còn sống sau cùng thì bạn sẽ trở thành người chiến thắng.
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Dĩ Thành trở nên căng thẳng, trắng bệch, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, nổi lên gân xanh.
"Nếu chết thì sao?" Mạc Dĩ Thành nghiến răng nghiến lợi hỏi, trên trán cũng nổi lên gân xanh, "Nếu không cẩn thận, mất mạng thì sao...?"
Đôi môi mỏng của người đàn ông đó cũng hơi tái nhợt, nhìn chằm chằm Mạc Dĩ Thành nói: "Người có thể bước chân vào sòng bạc ngầm đó, đều phải kí vào hợp đồng sinh tử. Mỗi ngày có vô số người bỏ mạng ở đó đếm còn không nổi, cũng chẳng ai thèm quan tâm đâu Dĩ Thành. Chết chính là chết, ông chủ của anh mà bị thua hết tiền thì ngay cả một xu để an táng cũng đừng hòng lấy được."
Người đàn ông đó vừa dứt lời, cổ áo liền bị Mạc Dĩ Thành nắm chặt, xách lên lơ lửng trên không trung.
Khuôn mặt người đàn ông đỏ bừng lên, dùng tay siết chặt lấy bàn tay của Mạc Dĩ Thành đang nắm lấy cổ áo của hắn.
"Kẻ đó là tên chó chết?" Đôi mắt Mạc Dĩ Thành đỏ ngầu như máu, nghiến răng nói rõ từng chữ, toàn thân bừng bừng lửa giận dường như muốn xé nát tất cả mọi thứ, "Thích cá cược tính mạng như vậy, tại sao không tự mình đánh nhau sống chết với đám dân cờ bạc hung ác? Như vậy nhất định sẽ rất thoải mái?!"
Người đàn ông bị ngạt thở, vành mắt đỏ lên, hai chân trở nên vô lực.
Đôi mắt sắc bén của Thượng Quan Hạo lạnh lẽo như băng, lạnh lùng nói ra mấy chữa: "Buông hắn ra."
Mạc Dĩ Thành siết chặt nắm đấm vẫn còn đang run rẩy, sau một hồi lâu cuối cùng cũng kìm nén được lửa giận đang bốc lên bừng bừng, ném mạnh người đàn ông đó lên ghế sofa.
"Khụ khụ" Người đàn ông chống tay xuống ghế sofa, sắc mặt cực kì khó coi, ho sặc sụa.
Thật lâu sau mới bình thường hơn một chút, người đàn ông đó nghẹn đỏ mặt, nghiến lợi nói: "Tôi cũng thấy như vậy là quá đáng, nhưng anh hẳn cũng biết, người đó không thiếu tiền, thứ ông ta thiếu chính là sự kích thích. Anh trút giận lên tôi thì có tác dụng gì..."
Người đàn ông từ từ điều chỉnh lại hơi thở, ngước mắt lên nhìn bòng lưng Thượng Quan Hạo, khàn giọng nói: "Người đó đại khái là đã từng biết anh trước đây, chẳng lẽ đã từng bại trận dưới tay anh, hai người có khúc mắc gì sao?"
Hắn biết rằng, khi Thượng Quan Hạo 15 tuổi ở Phố Wall, thời gian đó luôn đấu đá lung tung khó tránh khỏi việc đắc tội với người khác.
Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo lạnh lẽo như hồ băng, thản nhiên nói: "Có lẽ vậy."
Anh không nhớ nổi, cũng lười suy nghĩ.
Mạc Dĩ Thành nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bóng lưng của Thượng Quan Hạo, nghiến răng hỏi; "Anh đừng nói với tôi là anh đã suy nghĩ kỹ càng xong rồi. Nếu anh còn sống trở về, thì là anh may mắn hơn những người khác. Nhưng nếu anh chết, thì tôi cũng không giúp anh nhặt xác đem về đâu."
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, xơ xác, hiu quạnh, chậm chạm bao phủ lấy Thượng Quan Hạo.
Ngón tay chậm rãi đưa lên cổ áo sơmi nới lỏng cà vạt, từ từ cởi cúc áo đầu tiên, ngay lập cảm thấy dễ thở hơn rất nhiều, phía dưới hàng lông mi dày đậm của Thượng Quan Hạo hiện lên một tia sáng nhàn nhạt, hiện lên sự mị hoặc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Giúp tôi xác định lại thời gian chính xác, đặt xong vé máy bay thì báo cho tôi biết." Cánh môi mỏng nhẹ nhàng nói một câu, trầm thấp mà lạnh nhạt, tựa như đang xác định lại lộ trình của một chuyến di lịch.
Sắc mặt Mạc Dĩ Thành biến đổi.
Hắn nắm chặt tay, siết lại thật chặt, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng phát ra âm thanh từ trong lồng ngực, trầm thấp giống như vừa bị xé rách: "Hạo, anh suy nghĩ kĩ thêm một chút, nói không chừng còn có cách khác, không nhất định cứ phải làm thế này."
Vì chuyện như vậy, đem mạng sống đi đánh cược, không đáng.
Suýt chút nữa Mạc Dĩ Thành còn buột miệng nói... Con không có thì không thế sinh đứa khác sao? Tại sao phải bị ép đến mức này. Toàn bộ Manchester đều dán lệnh truy nã, chỉ mới trong vòng nửa tháng ngắn ngủi anh đã bị huỷ hoại đến mức độ này, ngay cả tính mạng cũng rơi vào nguy hiểm.
Nhưng những lời nói đại nghịch bất đạo này, hắn quả thực không dám nói ra khỏi miệng.
"Việc tôi bảo cậu điều tra thế nào rồi? Vị trí của chiếc điều khiển... có nằm trong két bảo hiểm ở ngân hàng thế giới của hắn ta không?" Thượng Quan Hạo ngắt lời hắn, ngước mắt lên hỏi.
Sắc mặt Mạc Dĩ Thành vẫn tái nhợt, căng như dây đàn, nắm chặt tay, gian nan trả lời: "Tôi điều tra dựa trên vị trí mà anh đã nói, hoàn toàn chính xác là ở nơi đó."
Thượng Quan Hạo gật đầu, bên trong đôi mắt sâu thẳm hiện sự khát máu.
Cứ như vậy đi.
Nên kết thúc rồi.
"Bịch!" một tiếng cánh cửa lớn đang đóng đột nhiên bị đẩy ra.
Không khí lạnh từ bên ngoài tràn vào, ba người đàn ông bên trong đều cảm nhận được hơi lạnh, đồng thời cũng trở nên cứng đờ vì cảnh tượng xảy ra trước mắt, một thân ảnh mảnh mai mềm mại xuất hiện trước mặt bọn họ, cô thở gấp, đôi mắt trong veo rưng rưng nước mắt, điện thoại di động ở trong lòng bàn tay bị nắm chặt lại giống như sắp vỡ vụn.
Ngay lập tức, mí mắt của Thượng Quan Hạo giật liên hồi.
Sát khí tần nhẫn trong đôi mắt của anh dường như biến mất ngay lập tức, trở nên dịu dàng mà trầm tĩnh, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô là anh biết, có một số chuyện không thể giấu diếm thêm được nữa, cô đã tìm tới tận đây, chứng tỏ cô đã biết tất cả mọi chuyện.
"Không phải anh nói anh đang làm việc ở công ty sao?" Giọng nói cô run rẩy, nước mắt trong hốc mắt trào ra càng nhiều, "Vì sao anh lại ở đây? Thượng Quan Hạo anh còn muốn giấu em bao lâu nữa?"
Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng, ánh mắt Mạc Dĩ Thành phức tạp nhìn cô chằm chằm, bây giờ mới nhớ ra địa chỉ chỗ này là do hắn đã nói với Sandy, xem ra cô tìm được đến đây chính là moi từ miệng Sandy mà ra.
Mạc Dĩ Thành thầm chửi rủa một tiếng, trong lòng mắng cô gái kia đúng là người không đáng tin cậy.
Đôi môi mỏng của Thượng Quan Hạo hơi nhếch lên, nhìn cô chăm chú, rất lâu sau mới nhẹ nhàng nói mấy chữ: "Các người đi ra ngoài đi."
Người đàn ông trên ghế sô pha và Mạc Dĩ Thành liếc nhau một cái, hai người im lặng đi ra khỏi phòng, chỉ còn lại anh và cô, cánh cửa khóa lại, bầu không khí càng thêm căng thẳng.
Thượng Quan Hạo chậm rãi đi về phía cô, ánh mắt sâu thẳm có một chút yếu ớt, hơn tất cả đó là tình yêu sâu đậm như muốn huỷ diệt trời đất. Anh đi đến trước mặt cô, bàn tay ấm áp chậm rãi giữ lấy phần gáy của cô, kéo cô lại gần mình, cúi đầu tựa vào trán cô, đôi môi mỏng tái nhợt mở ra, nhẹ nhàng nói: "Làm em sợ, có đúng không?"
Anh hiểu, hiểu rõ vô cùng, sự tái nhợt trên gương mặt cô, những giọt nước mắt trong mắt cô, không phải vì giận, hay vì hận, mà là cô đang sợ hãi thế giới mà cô thật khó khăn mới có được, dường như đang sụp đổ ngay trước mắt.
Nước mắt nóng hổi và chua xót, dường như đều tuôn trào ra ngay khoảnh khắc đó.
Tần Mộc Ngữ ngước mắt lên, run giọng nói: "Tại sao lại muốn lừa dối em? Thượng Quan Hạo rốt cuộc là anh đã giấu em bao lâu rồi, tại sao lại muốn lừa dối em... Mỗi ngày em đều nhìn Tiểu Mặc cười vui vẻ với em, em đã nghĩ là thằng bé không sao cả, thằng bé rất khoẻ mạnh. Cuối cùng sau này em không cần lo lắng việc thằng bé có thể ngất đi bất cứ lúc nào nữa. Nhưng đến tận bây giờ em mới biết trong trái tim Tiểu Mặc có một thứ đáng sợ như vậy..." nước mắt nóng hổi hoà với tiếng gào thét chảy xuống, "Tiểu Mặc vẫn còn nhỏ như vậy, anh nói cho em biết đi, vì sao bọn họ lại có thể xuống tay được? Bọn họ không phải là con người sao?..."
Thân thể yếu ớt nhưng quật cường dựa vào người anh. Tiếng hét tan nát cõi lòng đó bóp chặt trái tim của Thượng Quan Hạo khiến anh đau đớn.
Cô gái trong lòng nắm lấy áo sơmi của anh liều mạng gào thét, đứng cũng không vững, đôi mắt Thượng Quan Hạo đỏ ngầu như máu, mím môi nắm chặt lấy cổ tay cô, cả người có chút lảo đảo đỡ lấy cô dựa vào cửa sổ sát đất.
Thở hổn hển, hơi thở nóng hổi của hai người hòa trộn vào nhau.
"Khó chịu sao?" Đôi mắt của anh đỏ ngầu, cố gắng đè nén cơn đau nhức dữ dội ở trong lồng ngực, run giọng hỏi cô, "Nghe được tin này em có cảm thấy khó chịu không? Mộc Ngữ, trong lòng em đau đớn bao nhiêu, thì trong lòng anh cũng đau đớn từng đó, em hận hắn ta, đúng không? Nói cho em biết, anh cũng rất oán hận, hận nhát dao hôm đó nên đâm thẳng vào tim hắn ta, chứ không phải là vào bụng..."
Thân thể cường tráng của Thượng Quan Hạo run lên, đột nhiên giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô, khóe mắt đỏ lên, giọng khàn khàn: "Nhưng anh không muốn nhìn thấy bộ dạng này của em, anh thà rằng để em không biết bất cứ điều gì, dù trời có sập xuống thì anh chống đỡ giúp em là đủ rồi. Không muốn nhìn thấy em ở trong vòng tay anh mà vẫn còn khóc bị thương đến mức này...."
Đôi mắt của Thượng Quan Hạo đỏ ngầu hơi ẩm ướt, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô, từng giọt từng giọt đều đắng chát như vậy, anh run rẩy mà hôn xuống: "Đừng khóc Mộc Ngữ, đừng khóc."
Em có biết không, trên đời này, chỉ có nước mắt của em mới có thể khiến anh đau đớn đến tận xương tủy.
Thượng Quan Hạo hung hăng kìm nén, cố gắng kìm nén, nhưng bên trong đôi mắt sâu thẳm vẫn dâng lên một tầng sương mù, anh sắp không thể kìm nén được nữa.
Tần Mộc Ngữ run rẩy bên trong hơi thở nóng hổi của anh, chịu đựng sự đau đớn dữ dội trong tim, run giọng hỏi: "Anh định làm thế nào để chống đỡ? Thượng Quan Hạo, anh muốn thỏa hiệp đến mức nào nữa? Anh có biết không, trên đường đi đến đây, em đã nhìn thấy khắp thành phố này đều dán lệnh truy nã anh, anh muốn em phải làm như thế nào thì mới có thể chấp nhận được trên đó là ảnh của anh. Hắn ta là tên khốn nạn, hắn muốn cái gì anh cũng cho, nếu như thứ hắn ta muốn là tính mạng của anh thì sao. Anh cũng đồng ý sao?"
Nụ hôn nóng bỏng trên gương mặt cô từ từ dừng lại.
Đôi mắt Thượng Quan Hạo sâu thẳm, giống như là có sự thê lương từ ngàn năm trước nghiền ép lên, khóe miệng cong lên nở nụ cười nhẹ, giọng nói khàn khàn: "Vậy thì chắc là anh không cho hắn được rồi, vì mạng sống của anh không phải đã trao cho em từ lâu rồi sao?"
Cả người Tần Mộc Ngữ run lên.
Cô không thể tiếp nhận anh ngay lúc này được, hàng lông mi dính đầy nước mắt run run, muốn rời đi.
Anh nắm chặt cánh tay của cô, ôm cô vào lòng, nhíu mày chịu đựng sự đau đớn dữ dội trong lồng ngực, vùi đầu sâu vào trong hõm cổ cô.
Mùi hương trên người cô khiến anh cảm thấy thoải mái.
"Đừng nhúc nhích, cho anh ôm em một chút." Đôi môi mỏng đã tái nhợt của anh nói ra mấy chữ, ôm cô thật chặt, trầm giọng nói.
Trong khoảng thời gian này, anh bị gánh nặng to lớn kia đè lên, rất mệt mỏi, rất nặng nề. Anh chỉ cần mấy giây thôi, mấy giây để có thể cân bằng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.