Mà Tần Mộc Ngữ chẳng qua là nhìn về chiếc điện thoại di động kia, lộ ra một ít tuyệt vọng, chẳng nói câu nào.
Tay Ngự Phong Trì đưa qua, nắm lấy, lấy pin ra.
Lúc này đây, đối với việc làm của hắn, nàng cũng không nói nửa lời.
Ngự Phong Trì làm xong ngoảnh lại nhìn nàng một chút, có niềm mong mỏi: “Không bằng em ở lại nơi này, đừng đi, tên kia sẽ không tìm được.”
Tần Mộc Ngữ khe khẽ cúi mặt xuống, kê lên cánh tay mình, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ không ở lại lâu, anh cho tôi ở nhờ mấy hôm là tốt rồi.”
Nàng chỉ là mệt chết đi, rất đau, nói được mấy câu đã thở hổn hển, nghỉ một chút.
Ngự Phong Trì nhìn nàng, ánh mắt phức tạp ngưng động lại.
Sau cùng hắn kéo ra một nụ cười, xích lại gần, chạm đến khuôn mặt nàng: “Anh cuối cùng xem như là hiểu rõ tên khốn kia vì cái gì nghĩ như vậy muốn em, nếu không phải bây giờ em bị thương không di chuyển được, anh rất muốn cưỡng chế em...”
Tần Mộc Ngữ run lên, ngước mặt lên, xấu hổ và giận dữ cảnh cáo: “Ngự Phong Trì!”
Tiếng cười trầm thấp trên đầu nàng vang lên, Ngự Phong Trì mị hoặc cúi đầu, hôn lên mắt nàng: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Lần đầu có một cô gái như vậy, khiến hắn xấu xa muốn phá hủy, nhưng ngay cả chạm vài nàng một chút cũng không nỡ. Tần Mộc Ngữ... Anh đúng là đã bại trên tay em.
************************************
Tại tòa nhà Tín Viễn, Tần Cẩn Lan trong phòng làm việc của Thượng Quan Hạo sắp xếp lại tài liệu, dáng người thoả mãn nhìn xung quanh trong phòng làm việc của hắn, tựa hồ trên cái ghế xoay vẫn còn lưu lại chút mùi vị của hắn...
Điện thoại di động trong bao da vang lên.
“Alo?” Nàng lười biếng đứng dậy “Theo dõi thế nào rồi, anh ấy có đến bệnh viện không?”
Nếu mà Hạo còn có thể mềm lòng đi bệnh viện thăm Tần Mộc Ngữ, vậy thì rõ ràng những lời giải thích kia còn chưa đủ, a... Khổ nhục kế, em gái thân yêu thật đúng là hao tổn tâm huyết... Thế nhưng nghe xong, Tần Cẩn Lan mỹ lệ bắt đầu biến sắc, vô cùng nóng ruột mang theo một chút không vững tâm.
“Được, tôi biết rồi, anh nghỉ ngơi chữa vết thương, chữa xong thì xéo đi, khỏi cần làm việc cho tôi nữa!” Cô không khách khí nói, ngắt điện thoại nắm chặt trong lòng bàn tay.
Làm sao bây giờ... Hạo dường như đã nhận thấy được điều gì đó, lẽ nào hắn bắt đầu đề phòng cô rồi sao?
Tần Cẩn Lan nhíu mày trong đầu càng ngày càng hoảng loạn, đầu óc cô nhanh chóng suy nghĩ, tự hỏi, rốt cục nghĩ tới một phương pháp.
Kết hôn... Bọn họ phải khẩn trương kết hôn mới được!
************************************
Trọn hai ngày, Tần Mộc Ngữ yên bình ở trong căn biệt thự tại vùng ngoại ô của Ngự Phong Trì, giống như ở ẩn.
Trong hai ngày, điện thoại nàng đều tắt máy. Ở căn phòng tiện nghi mà nghỉ dưỡng, cố gắng không dể cho bản thân nghĩ đến chuyện ở bên ngoài, Thượng Quan Hạo có thể vì nàng không đến Tín Viễn làm việc mà nổi điên lên không, chị cùng hắn có cãi nhau hay không... Hết thảy, nàng ép buộc bản thân không nghĩ đến nữa.
Hai ngày Ngự Phong Trì đều từ trung tâm thành phố quay về đúng giờ, cũng dành nhiều thời gian ở trong phòng bồi tiếp nàng, tính tình hắn bướng bỉnh bất tuân lúc nào cũng có bản lĩnh rước lấy sự tức giận của nàng, lại đùa giỡn để cho nàng vui lên, vết thương trên lưng cũng có người định kỳ đến chăm sóc.
Nàng có thể đứng lên đi, động tác đơn giản cũng có thể làm.
Trong phòng tĩnh mịch, nàng thu dọn đồ ở trên bàn, trong lúc vô ý đụng tới điện thoại.
Cái vỏ xinh xắn kia thản nhiên nằm ở đó, Tần Mộc Ngữ tồn tại một ít sợ sệt, nhưng mà biến mất suốt hai ngày, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, chính nàng cũng không biết.
Mang theo một tia sợ sệt và thấp thỏm không yên, tay nàng nắm điện thoại di động lên, khe khẽ ấn nút khởi động máy.
Màn hình sáng lên, lại dần dần khôi phục vẻ tĩnh lặng.
Ngay sau đó là tin nhắn ùn ùn kéo đến, tin nhắn đến tràn đầy hộp thư.
Sau cùng, có một tin nhắn ghi âm.
Đầu ngón tay run run, giống như chạm đến cái gì đó đáng sợ vô cùng, Tần Mộc Ngữ định thần lại, bình ổn tâm tư, mở tin nhắn kia ra, trên màn hình hiện rõ ràng ba chữ “Thượng Quan Hạo” Khiến trái tim mỏng manh của nàng hơi đau đớn.
Nàng đưa điện thoại di động đến bên tai.
Giọng nói Thượng Quan Hạo vang lên.
“... Trong vòng 3 ngày, ngoan ngoãn quay về, bằng không tôi sẽ khó giữ mình mà làm cái gì đó với Tần Chiêu Vân... Ngày đầu tiên, tôi sẽ thu lại toàn bộ thuốc ông ta dùng, ngày thứ hai, là toàn bộ máy móc phụ trợ, ngày thứ ba... Tôi sẽ trực tiếp lấy đi bình oxy đang duy trì mạng sống của ông ta... Tần Mộc Ngữ, tôi cho cô thời gian đi trốn, cô tốt nhất trốn đến ngày ông ta chết rồi hãy đến... Tôi không có ý kiến.”
Tần Mộc Ngữ run rẩy.
Khuôn mặt của nàng sợ đến tái nhợt, muốn nghe lại hắn nói cái gì, thế nhưng giọng nói đã kết thúc!
Nước mắt ấm nóng tràn ra, mờ nhạt lăn trên gương mặt nàng, nàng run rẩy xem lại thời gian tin nhắn đến, là sáng sớm ngày đó.... Là buổi sáng nàng tỉnh lại! Chính là khoảnh khắc Ngự Phong Trì gỡ pin điện thoại của nàng ra!
“Không...”
“Không thể như thế này... Anh đừng đụng vào ba tôi! Đừng!” Một giọt nước mắt rơi xuống, Tần Mộc Ngữ không khống chế được hét lên, nhưng mà điện thoại di động căn bản không có truyền được, cũng hoàn toàn không ai nghe được!
Vết thương trên lưng bởi vì kích động mà đau buốt, nàng yếu ớt cố gắng làm cho bản thân mình trấn tĩnh, run rẩy bấm số điện thoại bệnh viện, gọi vài lần mới kết nối được, mang theo giọng nói nghẹn ngào chực khóc hỏi: “Ba tôi đâu! Ông ấy có còn ở đó hay không? Mau nói cho tôi biết ông ấy còn ở trong bệnh viện không!”
Bác sĩ bị nàng làm cho hoảng sợ, hồi lâu mới lên tiếng: “Tần tiểu thư có đúng không?”
“Đúng, là tôi...” Thân hình mảnh khảnh của Tần Mộc Ngữ run rẩy, lệ quang lóe ra, lớn tiếng hỏi “Nói cho tôi biết Thượng Quan Hạo đang làm cái gì? Anh ta đã làm gì với ba tôi rồi, mau nói cho tôi biết!”
Bác sĩ im lặng một lát, nhàn nhạt mở miệng mở miệng: “Xin lỗi Tần tiểu thư, đây là quyết định của Thượng Quan tiên sinh.”
Trong nháy mắt, Tần Mộc Ngữ như bị đánh trúng một đòn nghiêm trọng, nàng rốt cục hiểu rõ, đó không phải là trò đùa.
“... Các người là một lũ khốn nạn... Đồ vô lại!” Nàng đau xót, trên lưng một trận đau nhức, nàng rên một tiếng, lấy tay nắm chặt cái bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, một dòng lệ tuôn rơi.
Thượng Quan Hạo... Anh làm sao có thể như vậy?
Anh làm sao có thể làm ra chuyện cầm thú còn không bằng như thế này! Anh làm sao có thể!
Tần Mộc Ngữ cũng quản không được đau nhức trên lưng nữa, mặc cho nước mắt rơi, chạy ra khỏi phòng.
Một tòa biệt thự này nàng chưa bao giờ đi ra ngoài, cái chốt cửa chính trạm trổ nặng nề, cánh tay nhỏ yếu gắng sức giật ra, đẩy cửa lớn chạy ra ngoài.
Một người bóng dáng yếu đuối mỏng manh trên đường cái vẫy tay, một chiếc xe tắc xi chậm rãi dừng lại.
“Tòa nhà Tín Viễn... phiền anh, nhanh một chút!” Trên lưng Tần Mộc Ngữ đau đến phát run, cánh tay lại đột nhiên kéo mở cửa xe, ngồi vào, hướng về người tài xế nghẹn lời nói ra.
“Vị tiểu thư này, sắc mặt cô không được tốt lắm, có muốn tới bệnh viên trước không...”
“Tôi không cần! Xin anh, nhanh một chút...” Nước mắt nàng càng nhiều, gần như đang nghẹn lời cầu xin!