Khi Ác Nữ Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện

Chương 1: Nữ phụ là đồ Ngu!




"Nghe nói là giám đốc Kim của Kim Hoàn hôm nay đến đây để tính sổ với phó chủ tịch của chúng ta?"
"Đúng rồi đang ở trong phòng họp kìa kìa. Không biết là phó chủ tịch của chúng ta sẽ lại chơi ông ta theo kiểu gì nhỉ?"
"Dù có là kiểu gì thì cũng chết thôi. Phó chủ tịch ra tay ác độc lắm."
"Đừng nói nữa có người nghe thấy bây giờ."
Tiếng quát lớn thất thanh vang vọng từ bên trong phòng họp khiến cho một vài người ở ngoài phải nuốt nước bọt yên lặng.
"Sao cô lại đối xử như thế với tôi, rõ ràng cô đã hứa sẽ đầu tư cho tập đoàn của chúng tôi mà!"
"Hứa? Ủa tôi đây có nói là hứa sẽ đầu tư cho ông sao, giám đốc Kim? Hồi nào thế nhỉ sao tôi lại không biết vậy ta." Một giọng nói đầy chế nhạo vang lên.
"Nhưng mà rõ ràng là cô đã hứa.."
"Ôi không, giám đốc Kim! Chúng ta thậm chí còn không có hợp đồng chính thức với nhau về vấn đề này. Chẳng qua lúc đó cũng chỉ là thuận miệng nói thôi không lẽ ông đã cho nó là thật á. Ôi trời! Công nhận ông cũng ngây thơ thật đấy." Cái hết hồn đầy "chân thật" được che đậy bằng hai ngón tay trên miệng khiến nhiều người đổ mồ hôi hột.
"Cô!" Người đàn ông to tiếng không hề e dè chỉ thẳng tay vào cô gái đang ngồi vắt chéo chân ở trước mặt mình với cái thái độ kiêu ngạo thậm chí còn quăng cho ông ta cái nhếch miệng khinh thường.
"Sao thế giám đốc Kim, bộ tôi có nói gì sai à?" Cô gái nhún vai cười nửa miệng, cố gắng kìm nén để không phát ra tiếng,
"Cái con hồ ly này.." Người đàn ông gằn giọng lên.
"Hồ ly? Ha ha.. ái chà chà! Tôi đây không biết ông lại có những ngôn từ chất lượng như thế đấy, quả nhiên là giám đốc Kim của chúng ta, từ vựng của ông thật đúng là dồi dào và phong phú." Cô gái vừa nói vừa cười khúc khích.
Mặt mũi bắt đầu tím tái lại, người đàn ông vì đã không thể chịu đựng thêm nên đã hung hăng lao tới định tấn công cô gái nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị hai tên vệ sĩ xông vào lôi đi. Đợi cho đến khi cục diện đang hỗn loạn từ từ bình yên trở lại, cô gái mới mở miệng nói.
"Sao đây? Mọi người thấy thế nào?" Cô gái nhếch miệng cười, ánh mắt thì đang thăm dò những người ngồi ở dưới.
Tiếng động xung quanh hoàn toàn im lặng, không ai dám hó hé một lời nào cứ thế mà lẳng lặng nhìn nhau.
"Mọi người cũng đã thấy rồi đó, muốn hợp tác với chúng tôi mà chơi bẩn như thế thì kết cục không chỉ dừng lại ở đấy thôi đâu. Nếu không tin thì mọi người có thể mở điện thoại của mình ra mà xem."
Vừa dứt lời, những người đang có mặt tại đó đều đồng loạt mở điện thoại ra xem, quả nhiên cổ phiếu của Kim Hoàn đang rớt giá trầm trọng, xém xuống mức âm khiến cho bọn họ nổi một tầng da gà.
"Thấy sao hả, thú vị chứ?" Cô gái hai tay chống cằm rảo mắt nhìn một lượt xung quanh cất tiếng hỏi.
Một đám người ngồi ở dưới sợ hãi đến nỗi đổ mồ hôi ướt sũng cả người, dù bọn họ có cố tỏ ra không sao nhưng kết quả vẫn bị dọa sợ. Chính vì thế, tất cả đành lên tiếng.
"Chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm những điều này sau lưng Mộc Hàn đâu."
"Phải đó chúng tôi sẽ không làm vậy! Cô phải tin chúng tôi!"
"Chúng tôi không hề giống tập đoàn rác như Kim Hoàn đâu."
Cô gái chăm chú quan sát họ, xem họ như đám cún con ở nhà mà chơi đùa, thực sự rất thú vị!
"Được! Mọi người yên tâm tôi sẽ xem xét thái độ nghiêm túc muốn hợp tác với chúng tôi của mọi người, sau đó sẽ cân nhắc đến việc đầu tư." Nói xong, cô gái xoay lưng rời khỏi vị trí ngồi của mình.
Đến với vị trí trung tâm của một người đàn ông đang ngồi với tư thế uy nghiêm ở đó.
"Anh à! Em đi trước nha!" Tiếng "chụt" vào má vang lên một tiếng khiến cho những người ngồi ở dưới không khỏi ngại ngùng mà liếc mắt đi chỗ khác. Vừa ra được khỏi cánh cửa uy quyền kia khiến cô bỏ được cảm giác nặng nề trên đôi vai của mình xuống, vất vả thở dài một hơi.
Cô là Mộc Linh Đan, phó chủ tịch của tập đoàn Mộc Hàn đồng thời là con gái út của Mộc gia, đại gia tộc danh giá đứng nhất nhì cả nước. Một tiểu thư danh giá quyền lực như cô, quả thực luôn khiến người khác ghen tị nên khó mà thoát khỏi những lời nói xấu hay gièm pha. Đối với những người như vậy thì đáng để bị nhận kết cục như thế!
Muốn hợp tác với công ty của cô nhưng mà lại nói xấu sau lưng cô với đối tác khác. Cô mới nói có dăm ba câu mà tên kia đã chịu không nổi thì có bản lĩnh gì mà đòi hợp tác với công ty của cô cơ chứ. Bị như vậy đã là quá nhẹ rồi.
Đi được một lúc, Mộc Linh Đan bỗng dừng lại khiến cho những người đi đằng sau cô lập tức ở trong tư thế tạm dừng, thẳng lưng nghiêm không dám động đậy hay nhúc nhích. Mộc Linh Đan nghiêng đầu sang một bên, tay lấy điện thoại ra xem giờ. Muốn về cho nhanh để đọc cho xong cái cuốn tiểu thuyết đó quá. Thiệt tình không hiểu vì sao mà từ cái lúc đọc cái cuốn tiểu thuyết đó là bị u mê không dứt ra được. Tinh thần của cô thật đúng là nhỏ bé yếu đuối ghê!
Thấy thời gian cũng không còn sớm, Mộc Linh Đan mới cất điện thoại đi, sẵn tiện quay đầu lại mới thấy đám người nãy giờ đi đằng sau mình đứng yên không nhúc nhích bất giác lại khiến Mộc Linh Đan thấy ngứa mắt.
"Sao lại đứng yên hết thế kia?"
"Dạ.. chúng tôi.. tại phó chủ tịch không đi nữa cho nên.. chúng tôi mới.." Muốn nói nhưng không dám nói vì sợ người đang đứng trước mặt bọn họ nổi giận.
Ai mà không biết người ở trước mặt họ được mệnh danh là ác nữ. Nổi tiếng là người hay tạo ra những trò để phá người khác. Mỗi một trò của người con gái này đều là những kiệt tác để đời khiến nhiều người trong giới phải khiếp đảm không ai dám đụng chạm đến, nếu muốn động đến thì phải tự xem bản lĩnh của mình trước.
"Nhiều chuyện!" Mộc Linh Đan bĩu môi bỏ đi trước khiến cho đám người đằng sau hoảng hốt đuổi theo.
Mười hai giờ đêm trong căn phòng bếp không một bóng người.
Bốn bức tường xung quanh hoàn toàn tối đen nhưng lại phát ra hai tiếng "xoạc xoạc". Có một thứ ánh sáng lờ mờ từ tủ lạnh hiện lên.
"Nên lấy cái gì để ăn đây ta? Vừa đọc tiểu thuyết vừa thưởng thức đồ ăn. Trời đất ơi mới nghĩ tới thôi đã thấy tuyệt hết sẩy rồi!"
"Đang làm cái gì đó?" Đột nhiên có một tiếng cực trầm vang lên bên cạnh khiến Mộc Linh Đan hét lên chói tai.
"Gì vậy? Làm người ta hết hồn à?"
"Em đang moi cái gì từ tủ lạnh ra vậy?"
"Em moi cái gì thì kệ em, anh nhiều chuyện quá đi." Mộc Linh Đan lè lưỡi trêu chọc người đàn ông đứng bên cạnh mình sau đó huých vai hắn mà đi lên lầu.
"Lần sau đừng có nghịch vậy nữa nghe chưa, dám hôn má anh trong phòng họp, em to gan lắm." Người đàn ông cất tiếng trách móc nhưng có sự cưng chiều trong đó khiến cho Mộc Linh Đan càng tác quai tác quái.
"Em cứ thích hôn vậy đó, ai biểu anh là anh trai của em làm gì.. à không là tay sai của em mới đúng ha ha." Nói xong cô liền nhanh chân đi lên lầu mặc kệ người đàn ông đằng sau đang ngán ngẩm lắc đầu.
Bỏ một quả dâu vào miệng nhai nhai, tay còn lại thì lướt màn hình.
"Cái gì vậy nè, sao cái con nữ phụ này ngu thế nhỉ?"
Trời ơi là trời, coi càng ngày càng ức chế chết đi được, hành xử như thế thì lấy đâu ra không bị con nữ chính đánh bại. Mà cô thắc mắc sao trong mấy cuốn tiểu thuyết này mấy cô ả phản diện này cứ thích bám víu mấy anh nam chính thế nhỉ. Chẳng phải hầu hết gu của mấy anh nam chính đều là thích kiểu loại con gái hiền lành ngây thơ giống mấy chị nữ chính thôi sao, còn như mấy chị phản diện thì hoàn toàn không phải nên mới không để vào mắt còn gì.
Đúng là ngu muội, người ta đã không thích thì đi tìm người khác, đàn ông thì thiếu gì? Mà đa số cô thấy nữ chính cứ khoái làm màu giả vờ thánh thiện ngây thơ trước mặt người khác nhưng cứ đứng trước mặt mấy chị nhân vật phản diện là y như rằng bộ mặt thật lộ ra hoàn toàn. Mà thôi để đọc tiếp xem kết cục như thế nào đã.
Một lát sau.
"Trời ạ! Chắc đập cái điện thoại ghê, sao cái con nữ phụ phản diện này ngu thế. Nếu tôi là cô thì tôi đã cho cái con nữ chính giả tạo kia một bài học rồi!"
Cuối cùng nữ phụ phản diện chết vì bị hai chiếc xe hơi tông chết cùng một lúc, mà người hãm hại không ai khác chính là nam chính chỉ vì lời than thở trách móc của nữ chính.
Công nhận đúng là tiểu thuyết, giết người cứ như trò chơi ý, chỉ cần muốn thì ra lệnh giết là xong, chắc trong mấy cuốn tiểu thuyết này luật pháp chắc để cho có. Nhưng mà hành xử như nữ phụ thì bị người khác ghét bỏ muốn hãm hại là phải rồi, huống hồ gì là một người giả nai như nữ chính, bên ngoài thì đoan trang thục nữ còn bên trong thì lòng dạ lại như rắn rết bên đường.
Nói thật chứ nếu như nữ phụ là cô thì nữ chính đã không sống nổi trong cái thế giới tiểu thuyết đầy cẩu huyết như này rồi và cả nam nữ chính sẽ lần lượt bị cô hành ra bã hết. Một tiếng cười sảng khoái vang lên cả căn phòng cho đến khi thấy đồng hồ chưa gì đã hai giờ sáng, Mộc Linh Đan mới giật bắn tắt điện thoại nhanh tay đắp cái chăn cuộn tròn vào người thành cục bột rồi đi ngủ.
Một giấc ngủ kéo dài cho tới sáng! Cho đến khi Mộc Linh Đan mở mắt ra đã thấy chính mình ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ cứ như bản thân đang lạc vào một xứ sở khác, chẳng hề quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.