Khi Ác Nữ Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện

Chương 20: Sự thật là gì?




Một buổi sáng đẹp trời, tại phòng họp của trụ sở Diệp Na.
"Hợp tác vui vẻ, chủ tịch Hàn!"
"Ngài cũng thế, chủ tịch Diệp."
Tiếng vỗ tay "bốp bốp" vang khắp cả căn phòng chúc mừng cho buổi ký kết hợp đồng thành công.
"Dự án này thành công là nhờ có giám đốc Diệp, chủ tịch Diệp thật có phúc khi có một người con gái tài giỏi đã thế lại còn xinh đẹp đến nỗi.. khiến người khác phải rung động mỗi khi ngước nhìn đấy." Hàn Thiên Quý không ngại ngùng khen ngợi Diệp Kiều Linh một cách thẳng thừng trước mặt Diệp Kiều Thịnh.
"Ha ha! Cảm ơn chủ tịch Hàn đã quá khen. Thật ra tôi cũng rất vui vì có được một người con gái tuyệt vời như thế lắm!" Diệp Kiều Thịnh gượng gạo trưng ra nụ cười xã giao với Hàn Thiên Quý.
Hàn Thiên Quý để lộ ra biểu cảm khinh thường, khóe môi cong lên nhìn người đàn ông giả tạo không biết xấu hổ kia. Đúng như trong cuốn tiểu thuyết này miêu tả, tên già này quả nhiên mồm miệng lẻo mép.
Nhưng như thế thì đã sao chứ, e là so với người con gái kia, tên già này vẫn chẳng là gì, ngay cả một chút trình để so cũng không có.
Trong khi cuộc trò chuyện giữa hai bên đang diễn ra một cách vui vẻ thì tại ghế ngồi ở hàng thứ ba, Diệp Kiều Linh ngồi yên tại vị trí của mình, biểu cảm có phần lạnh lùng quan sát kĩ đám người bọn họ.
Nhìn gương mặt hạnh phúc kia mà xem, quả nhiên đang rất là phấn khích, chẳng hiểu sao khi càng nhìn lão già kia, cô càng muốn cho ông ta biến mất khỏi thế gian này.
Ông ta có được kết quả của ngày hôm nay, rốt cuộc là nhờ công lao của ai chứ? Trong suốt những ngày qua, cô đã lao đầu vào công việc không ngừng để có được buổi ký kết viên mãn kia. Chỉ bởi vì việc ký kết này có nằm trong kế hoạch của cô nên cô mới phải bắt tay vào công việc chẳng mấy quan trọng này.
Thật đúng là phiền muốn chết!
Trong khi đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, đột nhiên Diệp Kiều Linh bắt gặp được ánh mắt của Hàn Thiên Quý đang liếc nhìn mình và còn.. nở nụ cười dịu dàng hệt như đang ngắm nhìn bảo vật vô giá. Điều này khiến cô cảm thấy rất kì lạ!
Từ cái ngày mà cô gặp hắn ở khách sạn, hôm đó cũng là lần đầu tiên cô gặp hắn sau khi cô xuyên vào cuốn tiểu thuyết này được bốn tháng. Thú thật.. hắn có gì đó rất quen thuộc, cái cảm giác khi ở gần hắn và khi nói chuyện với hắn phải nói là rất quen cứ ngỡ như là người thân thuộc và đặc biệt nhất là chiếc đồng hồ được thiết kế riêng đó.
Nói chính xác thì chiếc đồng hồ đó do chính tay cô thiết kế dành riêng cho anh trai mình, một người quan trọng nhất trong cuộc đời cô không ai có thể thay thế được. Cô thật sự rất nhớ anh trai, nếu biết được chuyện bất đắc dĩ này xảy ra với cô thì cô đã đối xử với anh ấy tốt hơn, đáng lẽ ra cô không nên bắt nạt anh ấy suốt ngày như vậy. Đột nhiên cảm thấy thật có lỗi!
Phải mau mau hoàn thành kế hoạch của mình và rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Buổi ký kết đã kết thúc một cách suôn sẻ, tất cả mọi người đều ra về với tâm trạng thoải mái.
Tại tầng hầm giữ xe.
Diệp Kiều Linh bước đi nhịp nhàng, từng bước tiến đến chỗ chiếc xe hơi của mình. Vừa mở cửa định ngồi vào thì bất ngờ có một cánh tay chặn lại, Diệp Kiều Linh sửng sốt khoảng chừng vài giây rồi ngước lên.
"Sao bỏ chạy nhanh thế, còn chưa kịp chào hỏi nhau mà."
"Chủ tịch Hàn, sao ngài lại ở đây.. chẳng phải ngài đã đi trước rồi hay sao?"
Diệp Kiều Linh ngước nhìn người đàn ông cao hơn một mét tám với dáng người mẫu đứng sừng sững trước mặt mình, còn hiên ngang nở nụ cười thân thiện với mình.
"Cô mong tôi đi đến vậy sao? Cô làm tôi buồn lắm đó!" Hàn Thiên Quý giở giọng ấm ức trước mặt Diệp Kiều Linh còn không nể nang tiến sát lại gần cô.
"Ngài định làm gì thế? Tôi không thích điều ngài đang làm hiện giờ đâu. Thưa ngài!" Diệp Kiều Linh lùi lại vài bước, nghiêm chỉnh nói.
"Sao thế.. đang tức giận sao? Một con người ham vui, vô tâm như cô mà cũng tức giận? Đối với cô thì việc người khác có như thế nào thì cũng chẳng có ý nghĩa gì với cô cả."
Diệp Kiều Linh khó hiểu nhìn hắn, trên gương mặt là biểu hiện hoang mang lo lắng khi nghe thấy câu nói vừa rồi: "Ngài.. ngài đang nói gì vậy chứ, chủ tịch Hàn!"
Đột nhiên có câu nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên trong đầu Diệp Kiều Linh khiến cô ngỡ ngàng nhìn người đàn ông trước mặt.
"Chứ không phải là người thích ham vui và vô tâm như em thì chẳng thèm quan tâm gì đến người khác có như thế nào hay sao? Đúng là đáng giận mà!"
Diệp Kiều Linh lùi vài bước, lắc đầu như không tin vào chính suy nghĩ của mình.
Không thể nào? Không thể có chuyện đó được, chắc.. không phải đâu làm gì có chuyện đó chứ. Anh ấy không thể nào xuyên vào đây được. Tuyệt đối không thể.. rốt cuộc là cô đang nghĩ linh tinh gì vậy chứ!
"Sao? Bộ tôi nói có gì không đúng hay sao, giám đốc Diệp!" Hàn Thiên Quý nhíu mày khi thấy được biểu hiện có phần hoang mang của Diệp Kiều Linh nên gặng hỏi lại.
Diệp Kiều Linh cứ liên tục lẩm nhẩm "không phải đâu" trong miệng, không hiểu sao lúc này nước mắt của cô lại chợt rơi xuống.
Hàn Thiên Quý thấy nước mắt của Diệp Kiều Linh đột nhiên tuôn rơi bất chợt khiến hắn cảm thấy rối rít, lập tức tiến đến gần cô.
"Cô đang khóc sao? Tôi..".
"Đừng khóc.. ngoan nín đi có được không, là tôi sai.. đáng lẽ ra tôi không nên nổi giận với cô!" Hắn lập tức lại gần lấy tay lau nước mắt cho cô, cứ liên tục dỗ dành cô không khác gì đang dỗ dành một đứa trẻ.
"Anh rốt cuộc là ai chứ? Mau nói đi!" Diệp Kiều Linh đột nhiên quát to vào thẳng mặt Hàn Thiên Quý, đôi mắt đỏ hỏn thấm đẫm nước mắt cùng với phiến mũi hồng khiến người khác cảm thấy nghẹn ngào.
"Anh.."
"Quý à?" Từ xa cất lên tiếng ngọt ngào của một người phụ nữ.
Vì thấy có người tiến lại gần, Hàn Thiên Quý đang định nói bỗng im lặng, hắn quay lại để xem người cất giọng xen ngang vào chuyện của hắn là ai.
Còn về phần Diệp Kiều Linh, cô cũng nhận ra được tình hình lúc này nên cũng ngưng khóc, nhanh chóng lấy khăn tay từ trong túi áo ra mà lau nước mắt.
"Làm em tìm anh từ nãy đến giờ thì ra là anh đang ở đây!"
"Cô làm gì ở đây?" Một tiếng gầm giận dữ vang lên.
"Em đi tìm anh, bởi vì dù sao buổi ký kết cũng xong rồi nên em mới nghĩ là anh đã về nhưng nghe nói anh vẫn còn ở đây cho nên em mới.."
"Cô thật đúng là phiền phức!"
"Anh.."
Cuộc hội thoại giữa Hàn Thiên Quý và một người phụ nữ bỗng diễn ra căng thẳng khiến Diệp Kiều Linh tò mò, mặc dù hiện tại khuôn mặt của cô vẫn còn tèm lem nước mắt nhưng vẫn muốn xem người phụ nữ kia là ai.
Tưởng người nào, hóa ra là cô gái trần trụi hồi trong khách sạn vừa rồi.
Cô gái kia bỗng nhiên ấm ức, cúi gằm mặt xuống tỏ ra đáng thương.
Tính ra cô ta đã theo đuổi hắn được bốn năm. Còn nhớ lúc đầu dù chỉ ở bên cạnh hắn với tư cách là một tình nhân trong số những tình nhân khác nhưng hắn vẫn tỏ ra rất quan tâm cô ta, thế mà mới đầu năm nay không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên tỏ ra chán ghét cô ta đến mức lạ thường, ngay cả tính cách cũng thay đổi cứ ngỡ như hoàn toàn là người xa lạ.
Dù là thế nhưng cô ta vẫn không từ bỏ, chỉ cần kiên trì thì chức Hàn phu nhân chắc chắn là của cô ta. Không có một ai khác có đủ tư cách này ngoại trừ cô ta.
"Mau cút đi Đoàn Lĩnh Chi, cô thật khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Để tôi nói cho cô biết. Cô khiến tôi cảm thấy cô hệt như một con đỉa thích kí sinh trên cơ thể của người khác một cách dai dẳng, cô là người cơ mà. Thế nên có thể nào biểu hiện giống con người một chút thôi có được không? Hửm?"
Sự tức giận của Hàn Thiên Quý bộc phát dữ dội khiến Đoàn Lĩnh Chi tức muốn run người, dù biết hắn rất ghét cô ta nhưng cô ta không thể nào cứ thế rời xa hắn, cho dù có phải đánh đổi bằng mạng sống cô ta cũng phải giành được chức Hàn phu nhân cho bằng được.
Vì ghen tị Đoàn Lĩnh Chi liền đổi sang chủ đề khác, chỉ thẳng tay vào mặt Diệp Kiều Linh đang đứng ở bên cạnh, lập tức giở giọng mắng chửi.
"Con hồ ly tinh kia, chỉ tại cô mà anh ấy ghét bỏ tôi, cô tưởng cái trò quyến rũ quê mùa đó có thể thắng được tôi hay sao.. cô lầm rồi cho dù thế nào thì cô cũng chẳng thể làm gì tôi được, mau cút đi cái con hồ ly tinh này!" Đoàn Lĩnh Chi định tiến tới "bộp" bàn tay thon dài trắng sáng của cô ta lên mặt Diệp Kiều Linh.
Hàn Thiên Quý thấy vậy định chắn ngang nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã có một bàn tay khác phản xạ nhanh hơn, dứt khoát giữ chặt cánh tay hư hỏng kia làm càn.
"Gì đây? Muốn đánh người sao?" Ném bỏ bàn tay kia xuống, Diệp Kiều Linh trợn mắt nói.
Cô tiến lại gần, dí thẳng vào ngực liên tục đẩy lùi cô ta ra sau không hề nể nang.
"Cô muốn đánh tôi sao? Cô dám à?"
"Cô dừng.. lại đi." Tấm lưng dựa vào cột, khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi không nói nên lời của Đoàn Lĩnh Chi hiện rõ mồn một trên mặt khiến Diệp Kiều Linh phải nhếch mép khinh thường.
Diệp Kiều Linh tức giận nhíu mày, nghĩ tới việc chỉ mém nữa thôi là cô có thể moi được thêm thông tin từ tên Hàn Thiên Quý kia rồi, tất cả là tại ả đàn bà này.
"Chỉ tại cô mà việc của tôi bị cản trở đấy, đúng là đồ sao chổi!" Diệp Kiều Linh tức giận xô đẩy Đoàn Lĩnh Chi xuống đất, ánh mắt giận dữ như muốn nói rằng sẽ nhai sống cô gái này.
"Cô.." Đoàn Lĩnh Chi sững sờ trợn tròn mắt nhìn Diệp Kiều Linh, không nghĩ rằng cô lại ra tay dứt khoát như vậy.
"Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt hung dữ thế kia? Cô cứ nhìn tôi như thế sẽ làm tôi sợ lắm đấy!"
Diệp Kiều Linh vừa nói xong liền phụt cười nhìn Đoàn Lĩnh Chi sau đó thay đổi sắc mặt 180 độ, đang từ cười chuyển sang trừng mắt nhìn cô ta.
"Lần sau nếu muốn tìm người yêu thì làm ơn thông báo trước cho người ta một tiếng, chứ cứ tự dưng đến đột ngột không báo trước như thế này, lâu ngày sẽ khiến người khác chán ghét lắm đó.."
"Như tôi đã từng nói.. không có một người đàn ông nào thích một người phụ nữ yếu đuối cứ thích đu bám lấy mình đâu."
Vừa dứt câu, bàn tay vừa túm lấy cổ áo của cô ta bỏ phắt xuống. Diệp Kiều Linh lập tức đứng dậy rồi bỏ đi. Trước khi đi còn liếc sang nhìn Hàn Thiên Quý nhắn nhủ một câu: "Lần sau chúng ta lại nói tiếp nha. Tôi xin phép đi trước đây, chủ tịch Hàn."
Chiếc xe mui trần nhanh chóng rời đi để lại đôi nam nữ một mình ở đó.
Chiếc xe vừa di chuyển đến ngã tư, Diệp Kiều Linh đang cầm tay lái cố gắng giữ bình tĩnh mà đi. Vừa đi vừa xụ mặt tức giận nghĩ tới chuyện kia.
Tức thật, chỉ một xíu nữa thôi là đã moi được thêm một chút thông tin từ hắn ta rồi. Có thế mà cũng không làm được, nhưng mà liệu hắn có phải là người anh trai của cô mà cô luôn nhung nhớ hay không?
Trong lúc đang lái xe thì Diệp Kiều Linh không may mất tập trung tông vào một chiếc xe hơi khác đang đi thẳng.
Vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên cô đã không thể kiểm soát hết được, khiến cho chiếc xe hơi của cô lỡ tông nhẹ vào chiếc xe của người ta.
Diệp Kiều Linh hoảng hốt bước xuống xe, cô tiến đến phía trước xem đầu xe của mình có bị trầy xước gì không rồi mới đến thăm hỏi người đàn ông ngồi ở trong chiếc xe đó.
"Tôi xin lỗi, anh có bị làm sao không?"
Người tài xế của chiếc xe kia lắc đầu bảo không sao nhưng hắn nhăn mày vì bên cửa xe đã bị trầy xước khá nặng.
"Cô lái xe kiểu gì thế, giờ phải làm sao đây, cô tính đền kiểu gì?"
"Tôi xin lỗi anh, cho tôi thông tin liên lạc đi, hết bao nhiêu tôi sẽ chuyển tiền cho anh."
Người đàn ông kia nghe xong, bớt cơn nóng giận của mình xuống một tí mà nói: "Cô đợi một chút."
Ở phía đằng sau, có một người đàn ông với thân hình cao lớn tỏa ra khí chất vương giả từ trong xe bước ra, sau đó chỉnh lại bộ vest tiến tới phía Diệp Kiều Linh.
"Là cô gây ra sao?" Người đàn ông cất tiếng sau đó nhìn lên.
"Diệp Kiều Linh.. là cô?"
"Phong.. Phong Thần?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.