Đánh giá: 9.9/10
từ 16016
lượt
Thể loại: Phá án, Hiện đại, Gương vỡ lại lành, Trâu già gặm cỏ non, Góc nhìn nữ chính, cường cường, HE
Editor: AI_Dưa Gang
Beta: AI_Bán Nguyệt Diệp
Designer: AI_Thiên Thủy Bích
Văn án
1.
Ấn tượng của mọi người đối với Lục Chinh là trầm lặng, không thích thể hiện cảm xúc, luôn vô tình.
Nhưng Vân Miểu lại hiểu anh, biết anh không phải như thế.
Anh sẽ gội đầu giúp cô, sẽ cẩn thận thử độ nóng của nước, sẽ xuất hiện đúng giờ trước cổng trường cô mỗi tối, thậm chí sẽ ngăn cản cô yêu đương…
Lúc đấy tuổi còn trẻ, Vân Miểu cảm thấy cách đối xử khác biệt này chính là thích.
Cô chủ động tỏ tình, nhưng nào ngờ hồi đáp lại là chính tay anh đưa cô đến nước Mỹ.
Tỉnh dậy khỏi giấc mơ…
2.
Dạo gần đây, khoa trinh thám có một người đẹp lạnh lùng đến công tác, tốt nghiệp trường công nghệ Massachusetts (MIT), dựa vào kỹ thuật AI nhận diện khuôn mặt, phá được rất nhiều vụ án kỳ bí.
Khoảnh khắc tảng băng ngàn năm Lục Chinh nhìn thấy cô, bỗng đụng đổ ly cà phê trong tay… Cô gái nhỏ mất liên lạc nhiều năm đã trở về rồi.
Lục Chinh vui mừng nhưng lại nghe thấy cô nói với người bên cạnh: “Sao tôi có thể quen biết đội trưởng Lục của các anh chứ?”
Lục Chinh đi ngang qua đó, đạp một phát bay chiếc ghế bên cạnh…
3.
Lục Chinh từng được rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng đều bị Vân Miểu bóp chết từ trong nôi rồi. Mấy lần trước, cô làm rất cẩn thận.
Sau này có một lần, cô làm trắng trợn quá bị Lục Chinh phát hiện: “Lần thứ mấy rồi?”
Vân Miểu rũ mi, phóng khoáng thừa nhận: “Lần thứ ba thì phải.”
Đèn trên đỉnh đầu mờ tối, anh bước từng bước đến gần, bóp chiếc cằm trắng nhỏ xinh của cô: “Sao nào, muốn anh độc thân?”
Vân Miểu không hề sợ hãi, cô ngửa đầu nhìn anh: “Chắc là… vì yêu sinh hận.”
Đáy mắt Lục Chinh tối tăm: “Còn yêu anh?”
Vân Miểu cười: “Ảo tưởng là bệnh đó, chú Lục à.”
Lục Chinh: “Miểu Miểu, anh còn nhớ có người từng nói không để anh cô đơn đến già.”
4.
Vân Miểu có một con robot có thể giặt giũ nấu cơm, có thể phòng thân, còn có một chức năng không muốn ai biết đến. Nó có thể nhận diện khuôn mặt của Lục Chinh, đồng thời có thể ghi chép lại nhịp tim của anh khi anh đến gần.
AI: “Chủ nhân, tối qua khi Lục Chinh ôm chị, tim đập rất nhanh, đã ghi chép lại cho chị, đồng thời phân loại là thích.”
AI: “Chủ nhân, vừa nãy tim lại đập nhanh, hai người hôn rồi à?”
Vân Miểu: “Không, chị cắn anh ấy.”
AI: “Lần này phân loại là yêu. Chủ nhân, anh ấy yêu chị.”
Lục Chinh tắt con AI ồn ào đi, chăm chú nhìn cô: “Làm sao đây, lời anh muốn nói đều bị nó giành hết rồi.”
Vân Miểu: “Vậy anh nói thêm đi, biết đâu em muốn nghe.”