Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 24:




Sau khi gót chân chạm đất, vải oxford ở sau người bay trở về.
Trên con đường phía xa, có xe hơi chạy nhanh qua, màn đêm vô cùng yên tĩnh.
Vân Miểu cúi xuống thắt dây giày ở đó, gót giày màu đen và một phần đôi chân trắng trẻo thon nhỏ lộ ra bên trong giày, có phần chói mắt.
Lục Chinh quay mặt đi, châm điếu thuốc.
Vân Miểu nhanh chóng đứng dậy, Lục Chinh vẫn không kìm được mà nhìn chân của cô.
Vân Miểu không hề phát hiện: “Bây giờ phải làm sao? Điện thoại vẫn còn bên trong.”
Lục Chinh nhả khói thuốc, di chuyển tầm mắt về tòa nhà đen thui sau người: “Tìm chỗ gọi điện thoại, gọi người đến đưa chìa khóa.”
Vân Miểu gật đầu, một lúc sau lại hỏi: “Hôm nay người nhốt chúng ta và hung thủ có liên quan không? Thư viện lưu trữ hồ sơ chắc đều có camera, chúng ta điều tra sẽ biết ngay người đó là ai. Người đó làm như vậy cũng kỳ lạ quá rồi…”
Con ngươi Lục Chinh u ám, không trả lời câu nói này của cô, mà nắm lấy cổ tay cô: “Đi, ăn cơm trước đã.”
Vân Miểu lại thở dài: “Không có điện thoại, sao thanh toán?”
Lục Chinh lục trong túi áo jacket ra vài tờ tiền màu hồng: “Dùng tiền mặt.”
Vân Miểu nhướng mày, xã hội hiện đại, sau khi trải nghiệm sự tiện lợi của ví tiền điện tử, rất ít người mang tiền mặt ra ngoài.
Lục Chinh cười: “Em xem, vào lúc thế này em sẽ phát hiện điểm tốt của người lớn tuổi rồi chứ. Người trẻ tụi em chính là không thích mang theo tiền mặt.”
Vân Miểu: “...”
Nơi này cách nhà Lục Chinh không xa, lái xe qua đó chỉ mất mấy phút.
Con hẻm quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, mùi thơm của các loại thức ăn lan tỏa quanh chóp mũi, người tới người lui, xe cộ đông đúc, bỗng nhiên có thứ ảo giác như trở về nhà.
Lục Chinh cho tay vào trong túi: “Em muốn ăn từ cửa hàng nào?”
Vân Miểu nhướng mày: “Sủi cảo chiên Tiểu Ngư.”
Ừ, vẫn còn đó, vẫn là cửa hàng xếp hàng đông nhất, mùi vị cũng giống.
Lúc trước Vân Miểu nói dóc muốn ăn hết, nhưng chỉ mới ăn đến cửa hàng thứ ba, cô đã no rồi.
Lục Chinh mượn điện thoại của ông chủ cửa hàng liên lạc với Lưu Vũ.
Lão Hàn ở thư viện lưu trữ hồ sơ đã về quê ăn tết rồi, phải đợi mùng bốn mới về được, người cầm chìa khóa dự phòng không ở ngoại tỉnh thì là ở quê. Nói tóm lại, chưa kết thúc kỳ nghỉ thì không thể vào được.
Vân Miểu nghe xong, chau mày.
Lục Chinh hỏi: “Sao thế?”
“Vân Chinh phải dùng Bluetooth để mở cửa cho em.” Nói ngắn gọn, điện thoại chính là chìa khóa mở cửa nhà cô, không có điện thoại, nghĩa là không về được. Hơn nữa, cô còn không mang theo giấy tờ, không thể nào đến khách sạn.
Lục Chinh nhìn cô một cái: “Hai bữa nay ở tạm nhà anh đi.”
Vân Miểu hơi ngạc nhiên nhìn anh.
Lục Chinh đã đeo xong bao tay dùng một lần, ngón tay ung dung cuộn thịt vịt nướng, trên mặt gần như không nhìn ra cảm xúc gì cả.
Vân Miểu: “Ở nhà anh không thích hợp.”
Lục Chinh bỏ thịt vịt nướng đã cuộn xong vào đĩa cạnh tay Vân Miểu: “Không thích hợp chỗ nào? Trước kia đâu phải chưa ở qua.”
Vân Miểu: “...”
*
Nhà Lục Chinh ở con hẻm quẹo vào cách đó không xa, Vân Miếu nhớ con đường này có một cây mai vàng rất lớn, mỗi năm đến mùa hoa nở, mùi thơm tỏa khắp lối đi.
Nơi đây là vị trí trung tâm khu Lão Thành của thành phố N, vào mười năm trước, giá cả bình quân của nơi này đã ở mức sáu mươi nghìn tệ một mét vuông. Khi Lục Chinh sở hữu một căn ở đây, chẳng qua cũng mới hơn hai mươi tuổi, hiển nhiên không đủ khả năng để mua căn nhà này.
Trước kia còn trẻ, cô không hề quan tâm những thứ này.
Lúc này lại thấy hơi tò mò: “Trước kia anh lấy đâu ra nhiều tiền như thế để mua nhà ở đây vậy?”
Ánh mắt Lục Chinh ngưng động, một lúc sau mới nói: “Bố anh mua, chớp mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi.”
Vân Miểu lần đầu tiên nghe Lục Chinh nhắc đến bố mình: “Ông ấy làm gì thế?”
Giọng điệu Lục Chinh rất bình thản: “Cũng là cảnh sát hình sự, nhưng đã hi sinh năm anh bảy tuổi rồi.”
Vân Miểu mím môi, cảm thấy bản thân đã hỏi vấn đề không nên hỏi.
Đến lối đi, Lục Chinh bỗng nở nụ cười: “Miểu Miểu, tính ra, đây chính là nhà tân hôn mà bố chuẩn bị cho anh, nhưng nhường cho em ở rồi.”
Tai Vân Miểu nóng bừng…
Lục Chinh mở cửa, Vân Miểu theo anh vào trong.
Bày trí ở chỗ này gần như giống hệt mấy năm trước, bên cạnh tivi có để một chậu thiên điểu cây lá xanh um tùm.
Đó là trước kia Vân Miểu trồng, khi đó chính vì cái tên này nghe hay nên cô đã mua về. Lúc mua nó, Lục Chinh không đồng ý, nói quá nặng, không khiêng nổi. Cô bám víu không rời, dùng mọi thủ đoạn, anh mới chịu ôm nó lên lầu.
Lục Chinh thấy cô đang nhìn, nở nụ cười: “Anh tưới nước bón phân thay em rồi, chưa chết.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Miểu: “Ừ.”
Trong lúc nói chuyện, Lục Chinh khom lưng mở tủ giày ra, Vân Miểu phát hiện giày mà trước kia cô không mang theo vẫn còn ở đó.
Lục Chinh lấy đôi dép lê ở bên trong ra: “Mấy năm rồi, không biết còn mang được hay không. Em thử trước đi, lát nữa anh xuống lầu mua đôi mới cho em.”
Vân Miểu cởi giày, mang dép vào, hốc mắt bỗng chốc nóng bừng lên: “Lục Chinh, những thứ này, sao anh chưa vứt đi?”
Lục Chinh rót cho cô ly nước: “Đồ còn dùng được, sao phải vứt? Em ra ngoài đi học, có phải không về nữa đâu.”
Vân Miểu quay mặt đi, trong hốc mắt thoáng có nước mắt dâng trào.
Lục Chinh đi qua, xoa đỉnh đầu cô: “Miểu Miểu, đừng có gánh nặng tâm lý, anh không muốn ngày nào đó em lại thích anh vì những món đồ cũ này đâu. Ngồi chút đi, anh xuống lầu mua chút đồ.”
Sau khi Lục Chinh ra ngoài, Vân Miểu mở cửa phòng ngủ phụ kia.
Bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc ở trong đều giữ nguyên dáng vẻ mấy năm trước.
Những món đồ cô nổi hứng mua về rồi lại dỡ hết ra đều được để trên kệ, trong thùng đựng đồ bên tường có để một số linh kiện trước kia lắp ráp người máy Vân Chinh.
Lục Chinh không di chuyển vị trí của chúng, nhưng có đến dọn dẹp, bên trên chỉ có một lớp bụi bẩn mới bám gần đây.
Vân Miểu ngồi xuống trước bàn.
Bút trong hộp đựng bút cũng là từ mấy năm trước, Vân Miểu lấy một cây ra, vẽ trong lòng bàn tay, mực bên trong đã hỏng, không viết ra nữa.
Trong ngăn tủ để một đống đồ chơi cô sưu tầm thời thiếu nữ, khi đó bỏ vào thì màu sắc sặc sỡ, lấp lánh ánh sáng, nhưng bây giờ đã phai màu, trở nên ảm đạm rồi.
Vết tích thời gian từng tồn tại, rất rõ ràng.
Lát sau, cô phát hiện một chiếc cúc áo bằng bạc bên trong đống đồ đó.
Bên ngoài sao năm cánh có khắc một vòng cây lúa, vòng ngoài cùng khắc hai lần chữ “CHINA POLICE”.
Vân Miểu nhướng mày, có hơi ngạc nhiên.
Đây chắc là Lục Chinh bỏ vào.
Năm Vân Miểu học lớp mười, có thịnh hành một bộ phim điện ảnh, để thể hiện tình yêu, nam chính đã tặng chiếc cúc áo thứ hai trước ngực cho nữ chính.
Hôm đó Lục Chinh về nhà bị cô gái chặn trước cửa.
Cô xòe tay với anh: “Lục Chinh, tặng chiếc cúc thứ hai trên quần áo của anh cho em đi.”
Lục Chinh cụp mắt nhìn cô: “Làm cái gì?”
Vân Miểu: “Đảm bảo không làm chuyện xấu.”
Lục Chinh: “Lý do.”
Vân Miểu chớp mắt, lời lẽ hùng hồn: “Chiếc cúc thứ hai đại diện cho thích đó.”
Mắt cô gái như ngọc lưu ly, vô cùng trong sáng ngây thơ.
Lục Chinh nhìn kỹ trong giây lát, nhanh chóng lách qua người cô, mở cửa.
Vân Miểu đuổi theo vào, tiếp tục bám riết không buông: “Anh tặng em một cái cúc đi mà.”
Lục Chinh lạnh lùng từ chối: “Không được.”
Cúc áo trên đồng phục cảnh sát có ý nghĩa đặc biệt, không thể tùy tiện gỡ ra.
“Đồ nhỏ mọn!” Vân Miểu tức giận đi vào phòng, vặn nút mở chiếc loa cô mới cải tạo lại.
Lục Chinh vừa ngồi xuống sofa, nhạc rock ồn ào vang vọng trong căn nhà…
Lục Chinh gõ cửa đi vào, đưa cho cô một cặp tai nghe: “Đeo lên, ồn ào.”
Vân Miểu đứng dậy, nhận lấy, đeo lên tai, cũng không hạ thấp âm lượng, mà cắm vào trong loa.
Cuối cùng yên tĩnh rồi.
Nhưng Lục Chinh chưa đi, bởi vì anh nhìn thấy mặt cô gái úp mặt xuống bàn.
Cô gái tuổi dậy thì, đáng yêu, thông minh, tự ái, lại nhạy cảm.
Rất nhanh, anh sải bước tới trước mặt cô, âm thanh trong loa quá lớn, cách tai nghe vẫn có thể nghe thấy tiếng gõ “tùng tùng cắc cắc”.
Lục Chinh chỉnh âm lượng nhỏ lại giúp cô rồi nói: “Có chuyện gì lớn chứ, còn rơi nước mắt nữa.”
Vân Miểu ngẩng đầu nhìn anh: “Đến mức đó đấy! Anh quá đáng ghét.”
Đôi môi cô gái đỏ tươi, lúc nói chuyện có thể nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại và hàm răng trắng bóc, trong mắt là giọt nước chưa rút đi, hàng lông mi ướt đẫm…
Khoảnh khắc đó, trái tim Lục Chinh thắt lại, suýt thì lau nước mắt cho cô.
Nhưng trong nháy mắt, anh đã tỉnh táo lại: “Kha Vân Miểu, cho em một chiếc cúc thì là thích em à? Vậy thợ may không phải sẽ mệt chết?”
Không ngờ cô lại cảm thấy lời nói của Lục Chinh vô cùng có lý: “Vậy anh nói xem, làm sao để bày tỏ sự yêu thích mới tốt đây?”
Lục Chinh bị câu hỏi này làm khó rồi.
Anh không có đáp án chính xác.
Vân Miểu bĩu môi: “Anh xem đi, anh cũng không trả lời được.”
Lục Chinh: “Mỗi người đều có cách thích của riêng mình, sao có thể giống nhau hết được?”
Vân Miểu nhìn vào mắt anh: “Vậy anh thì sao? Anh là kiểu nào?”
Lục Chinh: “...”
Thông minh như Vân Miểu lập tức phát hiện ra lỗ hổng.
Cô gỡ tai nghe ra, xoay người dựa vào thành ghế nhìn anh: “Lục Chinh, sao anh không nói chuyện?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Chinh gõ lên đỉnh đầu cô một cái: “Kha Vân Miểu, anh thấy phải gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của em rồi, bài tập quá ít, rảnh rỗi quá.”
Vân Miểu nhướng mày đắc ý: “Gọi đi, dù sao em cũng hạng nhất toàn trường, có một số bài tập không cần làm.”
Khuôn mặt của cô gái như được ánh trăng tô điểm, xinh đẹp lại rạng rỡ.
Lục Chinh nhìn chằm chằm một lúc, bỗng ho nhẹ một tiếng rồi ra ngoài.
– – – – – –
Vân Miểu lúc này đang nhìn chằm chằm chiếc cúc kia hồi lâu, bỗng bật cười ra tiếng.
Người đàn ông gian xảo!
Chê người khác làm giống hệt nhau nhưng bản thân cũng không nghĩ được cách gì hay.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Vân Miểu nhanh chóng nhét chiếc cúc kia vào trong túi áo.
Lục Chinh gõ cửa đưa cho cô một túi nilon.
Bên trong đựng khăn lông, bàn chải, kem đánh răng, dầu gội đầu, sữa tắm, dép lê mới, còn có cả lược.
Vân Miểu xem xong, mỉm cười: “Lục Chinh, nguyên bộ này của anh dã ngang với khách sạn năm sao rồi.”
Lục Chinh: “Tắm rửa đi, ngủ sớm chút. Chăn trong tủ, sạch đó, tự trải lên.”
Vân Miểu gật đầu.
Tối nay, Vân Miểu ngủ rất ngon, không hề nằm mơ thấy ác mộng.
Sáng sớm đánh răng rửa mặt xong đi ra, Lục Chinh đã mua đồ ăn sáng về, hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm.
Cô gái cúi xuống bàn, chăm chú ăn cơm. Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào khuôn mặt trắng sứ của cô.
Làn da cô rất mỏng, trắng đến tỏa ra một tầng màu hồng, có thể nhìn thấy rõ ràng lớp lông tơ màu trắng bên trên, hệt như trái đào mới hái chưa lâu.
“Hôm nay muốn đi điều tra Vương Hồng và Vương Thúy không?” Vân Miểu bỗng hỏi.
Lục Chinh: “Đi.”
Vân Miểu: “Em đi với anh, dù sao nghỉ lễ cũng không có gì làm.”
Lục Chinh: “Được.”
*
Hôm nay nghỉ lễ, phần lớn mọi người đều nghỉ ngơi, chỉ còn vài người trực ca.
Lục Chinh vào hệ thống, nhập thông tin của Vương Hồng và Vương Thúy, rất nhanh đã tìm được địa chỉ gia đình của bọn họ lúc sinh thời.
Điều khiến người ta ngạc nhiên là chỗ bọn họ ở chính là thôn làng gần đập nước Quan Vương Miếu kia.
Cho nên hung thủ mới biết nhà nào có thuyền, nhà nào không có người ở nhà.
Lục Chinh cầm chìa khóa, đi với Vân Miểu ra ngoài.
Sau khi xe vào trong thôn, vừa hay gặp được Lý Đại Bảo.
Lục Chinh chào hỏi với anh ta, Lý Đại Bảo thấy anh vẫn còn hơi sợ, nhưng lần này không bỏ chạy: “Cảnh sát Lục, anh lại đến rồi à?”
Lục Chinh gật đầu: “Biết Vương Đông Cường không?”
Lý Đại Bảo gật đầu, cùng một thôn, sao có thể không biết cho được.
Lục Chinh: “Dẫn bọn tôi đi tìm ông ta.”
Lý Đại Bảo không từ chối, lập tức đi trước dẫn đường.
Lục Chinh: “Nhà Vương Đông Cường có hai cô con gái, anh biết không?”
Lý Đại Bảo: “Biết chứ, hai cô con gái kia vô cùng thông minh, đáng tiếc năm đó nhảy sông chết rồi. Vợ của ông ta cũng điên trong năm đó.”
Lục Chinh: “Tại sao lại chết?”
Lý Đại Bảo: “Chuyện này thật sự không rõ, có người nói cãi nhau với bố mẹ, có người nói bọn họ bị chà đạp nghĩ không thông, còn có người nói thần thần bí bí, cụ thể là nguyên nhân gì thì tôi không rõ.”
Vân Miểu hỏi: “Nhảy sông ở đâu?”
Lý Đại Bảo: “Đập nước Quan Vương Miếu.”
Vân Miểu: “Chẳng trách…”
Lý Đại Bảo: “Cô xem, có một số chuyện không tin không được. Từ đó về sau, năm nào trong đập nước cũng không bình yên. Tuy rằng tôi bao trọn đập nước, buổi tối cũng không dám tới bên đó, âm khí quá nặng.”
Vân Miểu bỗng nhớ đến lời người câu cá lúc trước nói.
Ma da muốn tìm người chết thay…
Hai chị em này chính là khởi đầu của câu chuyện ma ở Quan Vương Miếu.
Mấy người đi theo con đường xi măng trong thôn được một đoạn, đến trước cái sân đổ nát.
Cửa sắt màu đỏ đã có tuổi, bên dưới đã bị gỉ, nát mất rồi. Trong sân chất đồ rất lộn xộn, có rất nhiều bình nhựa và thùng giấy cũ.
Lý Đại Bảo đến chỗ cánh cửa kia, bỗng nhiên dừng lại: “Hai người tự tìm ông ta được không? Tôi không vào nữa, tôi và ông ta không thân quen, hơn nữa, lúc xưa ông ta bị kích thích, tinh thần có chút vấn đề, lúc tốt lúc xấu.”
Lục Chinh gật đầu.
Sau khi Lý Đại Bảo rời đi, Lục Chinh gõ cửa sắt.
Rất lâu, có một ông cụ còng lưng đi ra, răng trong miệng đã rụng hơn nửa, tay ôm cả đống chai nhựa. Khi bước đi, chân khập khiễng, trong miệng mắng chửi.
Lục Chinh xuất trình giấy tờ, ông ta giống như không nhìn thấy, căn bản không quan tâm.
Vân Miểu chợt gọi tên ông ta.
Cuối cùng Vương Đông Cường đã có chút phản ứng, dừng lại.
Ông ta đi tới trước cửa, mở khóa, nắm lấy tay Vân Miểu, nước mắt rơi lã chã: “Con là Hồng Hồng hay Thúy Thúy, đã lớn chừng này rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.