Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 31:




Khi đi ngang qua sở nghiên cứu, Vân Miểu tỏ ý bảo Lục Chinh thả cô xuống. Lục Chinh dừng ở bên đường một lúc, đợi chiếc xe Porsche màu đỏ kia của Vân Miểu chạy ra, mới bắt đầu khởi động xe,
Vân Miểu không hề có ý đợi anh, chạy hết tốc lực, “vèo vèo” lái đi.
Lục Chinh nhướng mày, giẫm chân ga đuổi theo, bỏ lỡ một lần đèn đỏ, xe Porsche đã biến mất trong tầm mắt rồi.
Cô gái thật là đi lại như gió.
Con đường bắt buộc phải ngang qua nhà cô, vừa đến giờ cao điểm buổi tối là kẹt xe, lúc này Vân Miểu cũng không bất ngờ khi bị kẹt xe trên đường.
Xe của Lục Chinh lái thẳng một đường tới, vừa hay dừng ở phía sau xe Porsche.
Anh mở cửa sổ, chậm rãi châm điếu thuốc, tiện tay gửi một tin nhắn thoại cho Vân Miểu.
“Bị kẹt rồi à?”
Giọng nói của Lục Chinh có vài phần hớn hở, trêu chọc rõ ràng.
Vân Miểu nghe xong, không quan tâm anh.
Lục Chinh lại gửi thêm một tin nhắn: “Miểu Miểu, em xem, em chạy nhanh như vậy làm gì, vẫn phải đợi anh.”
Từ gương chiếu hậu, Vân Miểu nhìn thấy tay anh gác ở cửa sổ xe, một làn khói bay lên ở khớp tay rõ ràng của anh.
Lục Chinh: “Đói không, đi xuống mua chút gì cho em ăn nhé?”
Cuối cùng Vân Miểu trả lời lại anh hai chữ: “Không cần.”
Cô lại nhìn gương chiếu hậu, Lục Chinh đã xuống xe, bóng người cao ráo đi ngang qua gương chiếu hậu, vào một cửa hàng bánh kem bên cạnh.
Trên đường vẫn kẹt, xe không thể di chuyển, thời gian như bị người ta nhấn nút tạm dừng.
Sắc trời hơi tối, cửa hàng hai bên đường đều sáng đèn, đầy mùi khói lửa.
Chẳng bao lâu sau, cửa sổ bị gõ, là Lục Chinh.
Anh cho một tay vào túi, đứng bên cạnh xe, trong tay xách chiếc hộp màu xanh pha hồng.
Vân Miểu mở cửa sổ ra, hộp giấy màu xanh hồng kia bị anh nhét vào.
“Ăn chút lọt bụng, chắc phải một tiếng nữa mới ra được.”
Vân Miểu chú ý đến anh chỉ mua một cái: “Anh không ăn?”
Lục Chinh ngậm điếu thuốc: “Không đói.”
Trong gương chiếu hậu, cửa xe mở ra, anh lại ngồi về chỗ.
Vân Miểu mở hộp giấy, bên trong là bánh kem hình Doremon, vô cùng đáng yêu. Cô múc mấy miếng, mùi vị không tồi, là kiểu ngọt dịu, không hề ngấy.
Xe ở phía sau bỗng nhấn còi điên cuồng, Vân Miểu ngẩng đầu phát hiện dãy xe dài đã chuyển động rồi.
Cô bỏ bánh kem trong tay xuống, khởi động xe.
Đi qua một đoạn, xe phía trước lại dừng, cô lại cầm muỗng ăn vài miếng.
Cứ đi đi dừng dừng như vậy, hộp bánh kem ăn được một nửa.
Xe lái vào trong khu dân cư, một trước một sau dừng ở chỗ đậu xe bên đường.
Lục Chinh xuống trước, đứng đó đợi cô. Ánh mắt anh sâu thẳm, khóe môi cong lên: “Miểu Miểu, bánh kem ngon không?”
Vân Miểu vẫn chưa nói chuyện, anh bỗng nhiên thò tay qua quệt một cái trên môi cô.
Lúc này Vân Miểu mới phát hiện không biết trên miệng cô dính kem từ khi nào.
Sau khi Lục Chinh liếm ngón tay thì nghiêm túc đánh giá: “Ừ, mùi vị không tồi, rất ngọt.”
Bảy phần quang minh chính đại, ba phần háo sắc, cô chưa từng biết Lục Chinh còn có mặt như thế.
Vân Miểu quay mặt đi, tai hơi ửng hồng.
Nhưng kẻ đầu sỏ lại rất bình tĩnh, anh rút tay về, nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Miểu Miểu, đến giờ ăn tối rồi.”
Vân Miểu hỏi: “Muốn ăn gì? Quán ăn gần đây cũng khá nhiều đó.”
Lục Chinh: “Mua ít rau về nấu đi.”
Vân Miểu cũng đồng ý, tài nghệ nấu ăn của đầu bếp Vân Chinh không tệ, hơn nữa, còn sạch sẽ hơn bên ngoài.
Vừa hay cửa nam của khu dân cư có chợ nhỏ, khoảng cách không xa, đi qua đó tiện đi dạo luôn.
Vân Miểu không biết lựa rau thế nào, bình thường đều dựa vào màu sắc để chọn, Lục Chinh cũng không tốt hơn cô là mấy, nhìn tươi thì mua.
Chiếc túi hơi nặng, Lục Chinh nhận lấy, xách bằng một tay.
Mặt trăng đã leo lên ngọn cây, chiếu sáng khắp con đường, những ngôi sao treo phía sau không nhìn rõ, màn đêm tĩnh lặng, trong bụi cỏ bên đường có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu ồn ào.
Trong không khí bay tới mùi thơm của thịt xào cần.
Mùi khói lửa rất yên tĩnh.
Không hề đáng ghét.
Đến trước cửa, Vân Chinh mở cửa từ bên trong.
Vân Miểu vào trong trước, Lục Chinh đi theo phía sau, vào thay giày.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người máy đang nghiêng đầu quét mặt của Lục Chinh, máy cảm biến trên đầu lắc lư, có hơi ngốc nghếch.
Lục Chinh không nhịn được thấy hơi buồn cười, sờ đỉnh đầu của nó: “Nhóc con, nhớ bố rồi?”
Vân Miểu: “Anh đưa rau cho nó đi, Vân Chinh biết nấu ăn, muốn ăn gì thì nói với nó là được, món ăn gia đình nó biết làm hết.”
Lục Chinh đã xách túi rau vào trong nhà bếp: “Không cần, có bố ở đây, sao có thể để con gái anh nấu ăn được? Nhóc con, có đúng không?”
Vân Chinh phát ra giọng nói điện tử đáng yêu phụ họa theo: “Bố nói đúng ạ.”
Vân Miểu: “...”
Phải nhanh chóng rút thời gian sửa lại mã code trung tâm của Vân Chinh mới được.
Vòi nước trong phòng vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Qua một lúc, Lục Chinh bỗng nhiên gọi một tiếng “Miểu Miểu”.
Vân Miểu đứng dậy, đi tới.
Lục Chinh đưa cánh tay về phía cô: “Xắn tay áo giúp anh.”
Vân Miểu cúi đầu, xắn tay áo sơ mi của anh lên một khúc, cánh tay rắn chắn lộ ra. Trên tay anh còn dính nước, ướt sũng, tỏa ra sự quyến rũ hấp dẫn người khác.
Lục Chinh nhìn đỉnh đầu mềm mại của cô, con ngươi đen láy.
Vân Miểu liếm môi hỏi: “Anh biết nấu ăn thật à?”
Lục Chinh trả lời thành thật: “Không biết lắm.”
“Vậy vẫn nên gọi Vân Chinh tới đi.”
Khoảnh khắc cô quay người, Lục Chinh nắm lấy cổ tay cô.
Ngón tay anh lạnh lẽo, mà làn da cô ấm nóng, trái ngược vô cùng rõ ràng.
“Không cần gọi nó, em giúp anh là được.”
Vân Miểu cũng không biết tại sao cô phải ở lại, nói chung khi cô phản ứng thì đã bị Lục Chinh sắp xếp đi nhặt rau rồi.
Cô nhặt xong, Lục Chinh lấy đi rửa sạch, rồi nấu.
Hai người đều không có sở trường nấu ăn, thành quả cuối cùng không tính là hoàn hảo.
Có lẽ vì đều bỏ ra sức lao động, không ngờ Vân Miểu lại cảm thấy thức ăn hôm nay rất ngon.
Lục Chinh nhìn cô liếm cơm, cũng cười theo: “Miểu Miểu, em xem, cuộc sống sau kết hôn cũng có thể như vậy, có phải không hề đáng ghét không?”
Vân Miểu đang ăn cơm, nghe thấy câu nói này thì bị sặc.
Lục Chinh duỗi tay vỗ lưng cô, mỉm cười: “Đừng kích động như thế.”
Vân Miểu: “...”
Dọn dẹp sau bữa cơm cũng là Lục Chinh làm, âm thanh chén đũa khẽ chạm vào nhau vang trong nhà bếp.
Vân Miểu mở laptop, ngón tay gõ cạch cạch trên bàn phím.
Hệ thống camera của trường đại học N khó xâm nhập hơn những nơi khác một chút, Vân Miểu hơi mất chút thời gian.
Lục Chinh đã dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp rồi.
Trên bàn có để dưa hấu mà người máy Vân Chinh mới cắt xong.
Vân Miểu tập trung tinh thần vào màn hình, không hề phát hiện vị trí người máy bên cạnh đã đổi thành Lục Chinh.
Cô hơi khát: “Vân Chinh, đưa cho chị miếng dưa hấu không có hạt.”
Lục Chinh lựa hết hạt bên trên, đưa đến bên miệng cô.
Vân Miểu thuận thế cắn vào tay anh một cái mới phát hiện không bình thường.
Vẻ mặt bỗng chốc cứng ngắc, quên luôn cả nhai dưa hấu trong miệng.
Lục Chinh hỏi: “Sao thế? Không ngon à?”
Chưa đợi Vân Miểu trả lời, Lục Chinh đã ăn miếng dưa hấu cô vừa mới cắn một miếng: “Rất ngọt mà.”
Vân Miểu: “...”
Cuối cùng đã xâm nhập thành công hệ thống camera của trường đại học N, hình ảnh rõ nét xuất hiện trong clip.
Lục Chinh: “Camera rất nhiều, mù quáng tìm Ngô Ngôn như vậy vẫn có độ khó nhất định.”
Vân Miểu mở phần mềm, nhanh chóng xây dựng hình ảnh AI của Ngô Ngôn, đồng thời chuyển video và hình ảnh vào hệ thống Vân Chinh.
Rất nhanh, thời gian và địa điểm Ngô Ngôn từng xuất hiện được đánh dấu.
Lục Chinh ngồi trên sofa, khom người, tay chống lên bàn, làm tư thế ôm nhẹ lấy cô từ phía sau: “Miểu Miểu, điều tra xem cậu ta có từng đến khu vui chơi hay không.”
Vân Miểu xử lý video ở lối ra vào của khu vui chơi.
Ống kính chỉ bắt được khuôn mặt chính diện của Ngô Ngôn vào chiều hôm nay, đó là lúc cậu ta được cảnh sát liên lạc tới, về trước thì không có nữa.
Lục Chinh hỏi: “Số liệu của Vân Chinh chuẩn không?”
Người máy Vân Chinh ở bên cạnh nghe thấy, vô cùng nghiêm túc nói: “Vân Chinh là người máy thông minh nhất trên thế giới!”
Vân Miểu nhìn nó một cái, trả lời Lục Chinh: “Nó thông minh hơn em.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Chinh thở một hơi: “Anh luôn cảm thấy không đơn giản như thế.”
Vân Miểu suy nghĩ một lát, rồi nói: “Còn một khả năng khác.”
Lục Chinh: “Khả năng gì?”
Vân Miểu: “Pikachu.”
Nếu như mặc đồ pikachu, hoặc trang phục búp bê tương tự, căn bản không nhìn thấy khuôn mặt trông như thế nào, tất nhiên cũng không có lịch sử ra vào.
“Những người trong khu vui chơi này chắc đều mời bán thời gian, có lẽ sẽ kiểm tra được danh sách.”
Lục Chinh gọi điện thoại cho Phương Nhất Minh, chốc lát sau một danh sách bán thời gian đã được gửi đến điện thoại anh.
Lục Chinh nhìn hết một lượt từ đầu đến cuối, không tìm được tin tức nào liên quan đến Ngô Ngôn.
Vân Miểu: “Cho nên Lý Đại Bình vẫn là tự sát sao?”
Lục Chinh thở dài: “Dựa vào những chứng cứ trước mắt thì đúng là như thế, nhưng từ mặt tình cảm thì có chút nói không rõ. Hồ Thủy Thanh vừa tìm được tủy thích hợp, tiền cũng gom đủ rồi, Lý Đại Bình hoàn toàn có thể sống thêm một khoảng thời gian nữa. Ông ấy còn sống, đối với Hồ Thủy Thanh mà nói cũng là một loại an ủi về tinh thần. Nếu như để mua nhà cho Ngô Ngôn, hiện giờ cậu ta chưa tốt nghiệp, không cần vội vàng như thế…”
Vân Miểu cảm thấy anh nói rất có lý.
Lý Đại Bình có lẽ có ý định lừa bảo hiểm, nhưng chưa đến mức vội vàng như vậy.
Vân Miểu cau mày: “Vậy điểm đột phá quan trọng vẫn ở trên người Ngô Ngôn.”
Lục Chinh: “Ừ.”
Vân Miểu hơi liếc mắt: “Anh có số điện thoại của cậu ta không? Xâm nhập vào điện thoại cậu ta xem thử.”
Lục Chinh bật cười: “Miểu Miểu, em sắp biến thành hacker nhỏ rồi.”
Vân Miểu cong mắt: “Anh nói sai rồi, em không phải hacker nhỏ, mà là hacker lớn.”
Lục Chinh đọc số điện thoại cho Vân Miểu.
Ngón tay Vân Miểu gõ nhanh qua màn hình, mã code trước kia lưu vẫn còn, cô sửa đổi một chút, xâm nhập vào điện thoại của Ngô Ngôn.
Vân Miểu vừa sử dụng phần mềm, Ngô Ngôn đã phát hiện điện thoại của mình không bình thường.
Là một sinh viên xuất sắc của trường đại học hạng một, đương nhiên cậu ta biết cách xử lý loại xâm nhập này như thế nào. Cậu ta tắt tất cả mạng, nhanh chóng diệt vi rút.
Vân Miểu chau mày: “Bị cậu ta phát hiện, đã diệt em rồi.”
Lục Chinh cười: “Nhanh vậy à?”
Vân Miểu gõ tay một cái, hơi buồn rầu: “Ừ.”
Lục Chinh: “Còn cách xâm nhập nào khác không?”
Vân Miểu lắc đầu, dưới tình huống cắt mạng hoàn toàn rất khó.
Không có chứng cứ xác thực, thì không cách nào điều tra điện thoại cậu ta theo pháp luật được.
Lục Chinh: “Không sao, vẫn có cách khác. Chỉ cần sự thực từng tồn tại, nhất định sẽ có chứng cứ, trừ khi cậu ta thật sự trong sạch.”
Vân Miểu: “Ừ.”
Cuối cùng Lục Chinh đã rút tay về, Vân Miểu thở phào.
Ngồi ghế lâu, chân hơi tê. Cô đứng dậy hoạt động chân, dép lê giẫm vào một hạt dưa hấu, trượt mạnh. Lục Chinh ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô.
Khoảng trống giữa bàn và sofa quá nhỏ, Vân Miểu đập mạnh vào.
“Úi…”
“Đụng vào đâu rồi?”
“Đầu gối.”
Lục Chinh ngồi xổm xuống kiểm tra cho cô nhưng bị Vân Miểu cản lại. Cô mặc váy, không tiện lắm.
Anh ôm cô ngồi lên sofa, tiện tay lấy thỏ bông bên cạnh đưa cho cô: “Sợ hớ hênh thì tự đè xuống một chút.”
Vân Miểu để con thỏ kia lên đùi, ngồi về sau. Lục Chinh nửa quỳ trên đất, kiểm tra vết thương ở đầu gối cho cô.
Làn da đỏ một mảng, xương không bị thương, nhưng có thể ngày mai sẽ bị bầm. Anh chạm tay vào, hàng lông mày đẹp đẽ nhăn lại: “Trong nhà có thuốc xịt vết thương không?”
“Trong hộp thuốc có.”
Người máy Vân Chinh đã “vù vù” đi ôm hộp thuốc tới rồi.
Lục Chinh mở chai, cẩn thận xịt cho cô xong, lại cúi đầu thổi vết thương.
Cảm giác mát lạnh, có hơi tê, và có chút ngứa. Tránh không có chỗ tránh, trốn cũng không có chỗ trốn. Vân Miểu cứng ngắc ở đó, cả khuôn mặt đều đang nhỏ máu.
Thời gian trở nên vô cùng chậm chạp.
Lúc này người máy Vân Chinh im lặng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Chủ nhân, kiểm tra thấy nhiệt độ trên mặt của chị tăng cao, có phải chị với bố đang yêu nhau không?”
Vân Miểu lập tức phản bác: “Số liệu của em xuất hiện sai sót rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.