Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Chương 44:




"Không được xúc động." Giọng anh trầm thấp khàn khàn, đánh thẳng vào lòng Từ Qua, "Hắn sẽ sa lưới."
Bàn tay Lục Thịnh di chuyển, đặt tay trên đầu Từ Qua, anh khẽ vuốt tóc cô. Một cái ôm ngắn ngủi, anh buông Từ Qua ra, "Em đi điều tra Sử Yến, nhanh chóng xác nhận thân phận của nạn nhân và quan hệ xã hội của cô ấy."
Từ Qua mang theo trách nhiệm bước về phía trước, cô không có nơi nương tựa, trên thế giới cô chỉ lẻ loi một mình. Từ Qua ngẩng đầu nhìn Lục Thịnh, dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt anh trầm lặng khiến người khác an tâm.
"Ừm."
"Chú ý an toàn."
"Nếu như thành lập tổ chuyên án, có thể cho em vào tổ được không?" Từ Qua bật thốt ra, lời vừa ra khỏi miệng cô mới nhận ra vậy không thích hợp, vội vàng bổ cứu, "Đội trưởng Lục, không phải em muốn đi cửa sau đâu. Em chỉ muốn tham gia vào vụ án này thôi." Sợ Lục Thịnh không tin, Từ Qua giơ tay lên thề thốt, "Em không phải loại người thích đi cửa sau. Thật sự, em thích anh không phải vì anh là cấp trên của em."
Lục Thịnh xoa nhẹ tóc cô, "Anh biết."
Từ Qua 'a' một tiếng, Lục Thịnh thu tay lại, anh đút tay vào túi, quay người đi vào bên trong.
"Đội trưởng Lục?" Từ Qua không hiểu ra sao, hình như anh chỉ mới nói một nửa.
Lục Thịnh đi được khoảng hai mét thì dừng bước, anh quay đầu hất cằm, nhìn Từ Qua chăm chú, giọng nói dịu dàng: "Em ngốc như vậy làm sao sống đến bây giờ hả?"
"Hả?"
"Đừng hả." Lục Thịnh sửa lại cổ áo sơ mi, đứng thẳng người, "Đi làm việc đi, nhớ xin mang súng, chú ý an toàn."
Anh nhấn mạnh chú ý an toàn hai lần.
Từ Qua gật đầu, mím chặt môi.
Lục Thịnh nhìn cô với ánh mắt nặng nề, "Có chuyện thì gọi điện cho anh."
"Vâng."
Lục Thịnh còn có chuyện khác phải xử lý, đã có nạn nhân thứ tư, tất cả bọn họ đều có áp lực rất lớn.
Từ Qua nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Thịnh, cô nhíu mày quay người bước đi.
Cô ngốc sao?
Cái ôm khi nãy của Lục Thịnh đã làm dịu đi những phẫn nộ trong lòng cô, cô nhất định phải tỉnh táo, tìm ra chứng cứ bắt được hung thủ mới là chuyện quan trọng nhất. Cô không thể để tình cảm xen vào, hung thủ tàn bạo như thế, đã không còn tính người nữa.
Cái gọi là đạo đức, chẳng qua chỉ để trói buộc những con người còn có ranh giới đạo đức.
Mười giờ tối, Từ Qua tìm được toàn bộ thông tin về Sử Yến, cô liên lạc với người nhà của Sử Yến, mẹ cô ấy sẽ đến ngay. Đã có báo cáo xét nghiệm DNA của đứa bé, xác định có quan hệ mẹ con với Sử Yến. Từ Qua thu dọn tài liệu xong, vừa định đứng lên thì cửa bị đẩy ra, cô ngẩng đầu nhìn thấy Lục Thịnh đi vào.
"Điều tra rõ ràng rồi sao?"
"Mẹ của Sử Yến sẽ đến đây ngay." Từ Qua đưa tài liệu điều tra được cho Lục Thịnh, Lục Thịnh đọc lướt qua, "Chồng cũ của Sử Yên đang ở Thành phố C?"
"Em chưa liên lạc, em muốn đến gặp trực tiếp anh ta."
Lục Thịnh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, "Có thông tin về chồng cũ của Sử Yến không?"
"Có, ở đây." Từ Qua vội vàng tìm tài liệu về chồng cũ của Sử Yến, "Chồng cũ của Sử Yến tên là Trần Long, người Thành phố C. Anh ta lớn hơn Sử Yến năm tuổi, làm giám sát của một công ty trang trí."
Lục Thịnh đọc thông tin về Trần Long, trên mặt không có biểu cảm gì. Từ Qua nhìn anh, nói, "Bây giờ em đi tìm Trần Long nhé?"
"Anh đi với em." Lục Thịnh bỏ tài liệu xuống, "Trước khi bắt được hung thủ, tất cả mọi người đều là kẻ tình nghi."
Ở văn phòng không thể tìm ra nhiều manh mối, Từ Qua để tài liệu xuống, đi theo Lục Thịnh ra ngoài, "Khám nghiệm thi thể có phát hiện ra gì không?"
Lục Thịnh trầm mặc, đi đến bãi đỗ xe, anh mở cửa xe ngồi vào trong mới mở miệng, "Cô bé... bị xâm hại, không tìm thấy tϊиɦ ɖϊƈh͙, bị ngược đãi, đáy chậu* bị thương khi còn sống."
Đáy chậu: vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục.
Từ Qua hít thở không thông, cô nghiến răng, "Tên điến."
"Tìm thấy mảnh da trong móng tay của cô bé, có lẽ là của hung thủ, đã đưa đi kiểm tra, hi vọng đây sẽ là bước đột phá." Lục Thịnh khởi động xe, lái xe đi ra ngoài.
"Xem camera có phát hiện gì không?"
"Địa điểm vứt xác không có camera, vẫn đang điều tra camera ở những đoạn đường khác, tạm thời chưa có phát hiện." Bàn tay với những khớp xương rõ nét cầm vô lăng của Lục Thịnh siết chặt. Sự chú ý của Từ Qua rơi vào ngón tay của anh, dưới ánh đèn khớp xương hơi trắng bệch. Anh cũng rất tức giận? Nhưng anh không bộc lộ ra bên ngoài, anh càng phải lý trí hơn.
"Không biết hung thủ là loại người gì." Từ Qua giơ tay bóp bóp mi tâm, tức giận đến mức đau đầu, "Hung ác nham hiểm, thù hận phụ nữ, thích ở phía trên lăng nhục phụ nữ. Ném thi thể ở những địa điểm có nhiều người qua lại, dễ bị người khác phát hiện, như nhà ga, công viên thành phố, bãi rác có công nhân vệ sinh. Hắn cũng không cố ý che giấu thi thể, rõ ràng hắn đang thách thức cảnh sát. Mặc dù suy nghĩ này hơi hoang đường nhưng em nghi ngờ hắn từng có mâu thuẫn với cảnh sát."
"Không hoang đường." Lục Thịnh gõ xuống vô lăng, "Có thể điều tra từ những bản án có tính tranh luận cao ở trên mạng mấy năm gần đây."
"Phạm vi rất rộng." Cũng không quá đáng tin.
"Ừm." Giọng nói của Lục Thịnh trầm thấp, anh không xem đây là một lời nói đùa, ngược lại rất nghiêm túc, "Mỗi một khả năng, chúng ta đều không thể bỏ qua." Anh im lặng trong giây lát rồi nói, "Bắt đầu từ 8 giờ sáng ngày mai sẽ tiến hành điều tra song song."
"Đã có quyết định rồi?"
Lục Thịnh gật đầu.
Từ Qua ngắm một bên mặt của Lục Thịnh, trông anh có chút mệt mỏi, Từ Qua mím môi, hỏi anh, "Anh buồn ngủ sao?"
"Có chút."
"Hay anh dừng xe bên đường, để em lái xe?"
"Ừ." Lục Thịnh không từ chối, anh tìm chỗ có thể dừng xe, đổi vị trí với Từ Qua. Lục Thịnh ngồi ở ghế phụ, lấy ra một túi bánh mì và nước suối, ăn rất nhanh, "Lái xe cẩn thận."
"Anh chưa ăn cơm tối?"
"Ừ." Lục Thịnh nhanh chóng ăn xong bữa tối, rồi cúi đầu tiếp tục xem tài liệu. Anh đã nhận vụ án thì không dừng lại được.
"Chú ý nghỉ ngơi."
Từ Cục Công An Thành phố đến nhà của Trần Long mất khoảng bốn mươi phút, vào phút thứ ba mươi Lục Thịnh ngủ thiếp đi. Anh dựa vào ghế ngồi, khoanh tay từ từ nhắm hai mắt. Xe đến khu chung cư, Từ Qua quay sang nhìn gương mặt Lục Thịnh, trong lòng bỗng cảm thấy hoảng loạn, cô ngẩn người nhìn Lục Thịnh, quên cả đánh thức anh.
Khoảng năm phút sau, Lục Thịnh đột nhiên mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau. Từ Qua dường như nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt anh, tràn ngập lưu luyến si mê, cô vội vàng thu tầm mắt lại, "Đội trưởng Lục, anh ngủ thiếp đi."
"Ừm." Giọng của Lục Thịnh hơi khàn, anh giơ tay vuốt vuốt mi tâm, mắt nhìn đồng hồ, đẩy cửa xe bước xuống dưới, quan sát xung quanh, "Đến rồi?"
"Buổi tối không được lái xe vào khu chung cư." Từ Qua cũng vội vàng xuống xe, đuổi theo bước chân của Lục Thịnh, nói, "Trần Long ở tòa nhà số bốn, đơn nguyên ba lầu sáu. Ở đây."
Lục Thịnh thu tầm mắt lại, bước đến bên cạnh Từ Qua.
Đêm đã khuya, người sống trong khu dân cư phần lớn đã đi ngủ, ánh đèn đường chiếu rọi vào tán cây phát ra những tia sáng màu xanh. Hai người bước nhanh vào thang máy, lúc ở riêng với Lục Thịnh, Từ Qua luôn cảm thấy bối rối.
"Đêm nay anh có về nhà không?"
Lục Thịnh nâng mí mắt lên, nhìn Từ Qua chăm chú, "Em muốn anh về nhà?"
Từ Qua sững sờ, cô cảm thấy có phải Lục Thịnh hiểu nhầm rồi hay không? Trái tim bỗng nhảy lên, cô mím môi nhìn Lục Thịnh, "Anh muốn đến nhà em? Nhà em rất nhỏ, chỉ có một cái giường."
"Một cái giường là đủ." Vẻ mặt Lục Thịnh dịu dàng, ánh mắt cũng nhu hòa, trầm tĩnh như biển cả.
Mặt Từ Qua lập tức đỏ bừng, cô không nghe nhầm chứ? Hay là cô hiểu sai ý anh?
Hai người làm gì với một cái giường?
"Đêm nay có lẽ anh không về được." Lục Thịnh nghiêm mặt, kiềm chế suy nghĩ muốn hôn Từ Qua, "Còn phải chuẩn bị tài liệu."
Lục Thịnh quả là có ý kia! Cô biểu hiện rõ ràng vậy à?
Hiện giờ cô không hề nghĩ sẽ lăn giường với Lục Thịnh! Cô thật sự không muốn!
Mặt Từ Qua nóng như lửa đốt, "Phá án, phá án quan trọng hơn. Những chuyện khác sau này hãy nói. Có phải đến rồi không? Bây giờ đang ở lầu mấy?"
'Đinh' một tiếng, cửa thang máy mở ra. Từ Qua lập tức xông ra ngoài.
Lục Thịnh đi ở phía sau, khóe môi hơi cong lên. Một lát sau anh cưỡng ép hạ khóe miệng xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Qua, không dời đi được.
Từ Qua gõ cửa, Lục Thịnh nghiêm mặt, quan sát bốn phía.
Rất nhanh đã có một giọng nói đàn ông vang lên, "Ai thế? Đã quá nửa đêm rồi?"
Cửa mở ra, Từ Qua giơ giấy chứng nhận lên, "Cảnh sát."
Người đàn ông ở trong nhà cởi trần, trên người chỉ mặc mỗi quần đùi, anh ta sửng sốt mấy giây mới hoàn hồn, vẻ mặt hoang mang, "Hai người– tìm tôi có chuyện gì? Cảnh sát à?" Trần Long mím môi, hơi khẩn trương, "Đã đêm rồi."
"Anh là Trần Long?"
"Phải." Người Trần Long hơi mập, dáng người không cao, chỉ khoảng một mét bảy, gương mặt phổ thông không có gì đặc biệt.
"Chúng tôi thuộc đội cảnh sát hình sự. Đừng lo, chúng tôi đến là muốn hỏi vài chuyện liên quan đến vợ cũ của anh."
Từ Qua vừa định đi vào bên trong, trong phòng ngủ đột nhiên vang lên giọng nói phụ nữ, "Ai thế? Làm gì vậy?"
"Không có gì." Trần Long gãi gãi đầu, nhíu mày, thấp giọng nói với Từ Qua, "Tôi và cô ấy đã lâu không liên lạc với nhau, chuyện của cô ấy các người tìm tôi cũng vô ích thôi. "
"Đây là con gái của anh à?" Từ Qua lấy ra một tấm hình, trên tấm hình là một cô bé đáng yêu.
"Đúng vậy, đây là con gái của tôi."
"Anh và con gái đã bao lâu không gặp nhau?" Từ Qua nói rồi bước vào trong nhà nửa bước, "Tôi có thể vào trong nói chuyện được không?"
"Được được." Trần Long dường như rất e ngại cảnh sát, vội vàng tránh đường, Từ Qua đi vào trong nhà, ngồi xuống ghế sofa, hỏi, "Quan hệ giữa anh và vợ trước thế nào?"
Trần Long đóng cửa rồi bước đến, cười khan một tiếng, "Nếu tốt chúng tôi có thể ly hôn sao?"
"Anh và con gái của anh thì sao?"
"Rất tốt, con gái của tôi làm sao?"
"Vấn đề tôi vừa hỏi anh vẫn chưa trả lời." Từ Qua nhắc nhở anh ta.
Trần Long giật mình hoàn hồn, vỗ ót một cái, "Cô xem đầu óc của tôi này, con gái của tôi hả? Có tầm một tháng không gặp." Trần Long suy tư một lúc mới xác định, "Một tháng, mẹ của vợ cũ tôi rất khó khăn, mỗi lần tôi đi thăm con gái cứ như đi Tây Thiên thỉnh kinh vậy. Vợ cũ của tôi rất lạ đời, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay nhưng cô ấy không chịu."
"Lần gặp con gái gần đây nhất là khi nào? Ở đâu?" Từ Qua cảm thấy anh ta có thể nói cả đêm về chỗ sai của vợ cũ, liền cắt ngang lời anh ta.
"Thời gian gì?" Trần Long nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc, nói, "Tháng tư, tôi dẫn con bé vào quán KFC gần nhà trẻ. Con bé muốn ăn kem, nên tôi mua cho con bé. Vợ cũ của tôi đến, nhìn thấy tôi mua kem cho con bé thì lập tức ném đi rồi mắng chửi tôi. Ai mà nhịn được chuyện này? Tôi cũng cần mặt mũi. Bởi vì chuyện này nên gần đây tôi không đến thăm con gái, sợ gặp phải cô ấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.